Cả hai ăn xong cùng nhau về phòng. Mở cửa, bật công tắc đèn, anh chỉ lên cái giường.
"Ngủ đi, tôi còn việc phải xử lí."
"Không, ngủ một mình em sợ. Sợ em ngủ anh bỏ em đi. Sợ, rất sợ. Đừng bỏ em lại, đừng bỏ em một mình."
Níu lấy cánh tay anh không buông, gương mặt đáng thương của cô đối diện với gương mặt mang đầy nỗi sầu của anh.
Mắt long lanh ánh nước.
"Được rồi. Tôi canh cô ngủ."
Chìu theo ý cô, anh đợi cô tự giác leo lên giường, đắp chăn ngay ngắn. Lấy trong tủ con gấu bông nhỏ xíu xiu bằng một bàn tay thảy lên người cô.
"Nè, con đó. Đừng có bắt mấy con động vật ghê gớm kia, cũng đừng nặn nặn hay lấy cái gì khác thế vào."
Cô ôm con gấu nhỏ cười mỉm, vuốt vuốt nó, nhỏ giọng.
"Từ đây con sẽ tên là Khánh Dương. Hihi.."
Đợi cô ngủ say thật say, anh đứng dậy rời đi, khe khẽ khép lại cửa phòng. Sang phòng làm việc, anh gọi cho trợ lí.
"Giám đốc, anh có việc gì cần căn dặn sao mà gọi tôi vào giờ này?"
"Đúng là có việc muốn dặn cậu. Vì trong thời gian sắp tới tôi không tới công ty được. Cậu nhớ rõ lời tôi nói đây...."
Giọng anh đều đều căn dặn một loạt những gì cần thiết và không cần thiết. Cuối cùng chốt lại.
"Cậu bảo mọi người trong công ty cố gắng làm việc. Cuối tháng tôi sẽ tăng lương cho mọi người. Mấy bản hợp đồng quan trọng tất cả đều gửi mail cho tôi xem trước. Tôi đồng ý thì hãy mang tới nhà. Còn nếu chuyện nào cậu không giải quyết được cần tôi ra mặt thì gọi điện cho tôi. Nên nhớ, tuy tôi không ở công ty nhưng tôi vẫn có cách giám sát cách làm việc của mọi người. Ai lười tôi sẽ sa thải biết chưa?"
"Vâng, thưa tổng giám đốc."
Trợ lí của anh vâng rồi cúp máy. Chắc trong lòng cũng có mắng chửi giám đốc nhà mình gọi giờ nào không gọi, gọi ngay giờ người ta mới đặt lưng lên giường thiêu thiêu ngủ.
Sau khi xong việc dặn dò, anh xuống nhà pha một tách cà phê đen ngồi nhâm nhi. Có lẽ anh cần không gian yên tĩnh và giữ cho đầu óc tỉnh táo để suy nghĩ mấy việc hôm nay.
Sáng hôm sau, cô thức dậy rời giường, ngớ ngớ ngẩn ngẩn vò vò đầu ôm gấu bông nhỏ xuống nhà.
"Chồng ơi, anh đâu rồi? Sao em không tìm thấy anh? Anh đâu mất rồi? Anh có phải hết thương em, bỏ em đi mất tiêu. Anh về bên cô ta? Về bên cô ta?"
Cô vừa la hét vừa tìm, lần mò vào phòng bếp. Cô thấy anh ngủ gục ở đó, liền vui mừng nhào lại ôm chặt, hihi cười.
"Anh không bỏ em. Không có ở cùng cô ta. Em thắng rồi, haha.."
Quá ồn, quá nặng khiến anh nheo mắt thức dậy. Tấm lưng bị cô dùng nửa thân người đè lên, cổ bị cô ôm chặt cứng. Mặt anh đỏ au, khó nhọc mở miệng.
"Buông ra. Tôi sắp chết đây nè."
Cô thu liễm nụ cười, xụ mặt lùi xa hai bước.
Được giải thoát, anh xoay xoay cổ vài vòng. Chỉ trong một đêm gục đầu ngủ mà anh mỏi cổ kinh khủng khiếp.
"Đi về phòng đánh răng rửa mặt, còn xuống ăn sáng nữa."
Anh tỏ thái độ chê cô bẩn vì chưa đánh răng rửa mặt đã vội ào xuống tìm anh, ôm anh.
Cô xị cái mặt, ôm gấu bông nhỏ thui thủi đứng một góc. Còn ngập ngừng nói với anh.
"Không được bỏ rơi em nha! Em sợ mất anh. Em sợ anh về bên cô ta. Sợ..."
Nỗi sợ của cô anh nghe như thuộc nằm lòng. Còn nỗi sợ của anh cô nào thấu?
Điều anh sợ duy nhất trong đời.
Là cô nàng điên này quá rắc rối, nói nhiều, toàn chuyện trên trời dưới đất. Dễ hoảng loạn tinh thần lúc anh chưa kịp chuẩn bị tâm lý đón nhận.
Cắt ngang lời nói của cô, anh ho khan hắng giọng.
"Yên tâm đi. Không bỏ cô, tôi chỉ ở đây với một mình cô được chưa?"
Cô vui lên, ôm gấu bông nhỏ nhảy tung tăng lên phòng. Anh theo phía sau. Nói gì thì nói, chứ anh cũng cần đánh răng rửa mặt kia mà.
Sau khi xong xuôi, anh với cô lại xuống nhà. Bật tivi cho cô coi, anh nhấn mạnh.
"Ngồi yên đây đó."
Gật gật đầu làm như rất ngoan ngoãn nghe lời. Cô dõi mắt nhìn lên màn hình tivi chăm chú xem.
Anh vào phòng bếp, pha một tách cà phê với một ly sữa. Chiên tạm hai cái trứng ốp la, đặt lên hai lát bánh mì đã bày sẵn ra đĩa.
Mở miệng tính gọi cô vào ăn. Đột nhiên lại ngửi thấy mùi khói, anh bỏ luôn tất cả ào chạy ra ngoài.
Phòng khách không có cô, chạy ào ra sân.
Một đám cháy không to lắm hình thành giữa sân nhà. Cạnh đó là cô mặt mũi nhem nhuốc, đen nhẻm cầm một nhánh cây xỏ lá ngồi huơ huơ vào đống lửa được đốt từ lá cây.
Quá nóng quá nguy hiểm.
Ngay lập tức tiến tới lôi cô ra, ném nhánh cây vào đống lửa. Tiếng lách tách phát ra khiến tâm trạng anh cực kì tồi tệ.
"Có muốn biết thịt cô vào đó phát ra tiếng gì không? Sao chơi ngu vậy?"
"Em có chơi đâu? Em nướng cá cho anh ăn mà. Em mới vừa học trên tivi á. Nó chỉ vậy mà, không tin vào nhà anh bật xem lại đi. Anh đừng hung dữ, đừng la em, đừng đánh em. Em không có nói dối đâu. Anh tin em đi. Tin em đi."
Mặc kệ thái độ khó chịu, cáu giận của anh. Cô nói một lèo rồi nhào vào lòng anh ôm chặt cứng.
"Tin, tin rồi. Buông ra đi. Mà cô lấy gì đốt vậy?"
"Cái kia kìa, em thấy anh bỏ ở đó. Em thấy nó vui vui, quẹt quẹt quá trời luôn. Thấy nó có ánh sáng nữa, giống với trong tivi á, em mới tìm cá nướng cho anh."
Cô chỉ chỉ hộp que diêm bị quẹt quẹt không còn một cây nằm lăn lóc đầy sân.
Anh không biết nói gì hơn với cô nàng điên này. Lần sau anh phải cẩn thận, kẻo nhà anh cô cũng tưởng là cá đem nướng thì nguy to rồi.
"Vào nhà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro