Chương 1

Tổng bộ tập đoàn Chu thị.

Trong văn phòng tổng giám đốc có một bóng người cao lớn đứng trước cửa sổ. Một tay anh nhét ở túi quần, tay còn lại cầm di động trò chuyện với người khác. Dường như cuộc nói chuyện ấy không mấy vui vẻ, người đàn ông tức giận nhíu chặt mày. "Một phần phương án thiết kế làm hơn hai tháng, kết quả thứ tôi nhận được chỉ là đồ bỏ đi. Nếu cậu làm không xong thì giờ phút này có thể tới bộ phận nhân sự làm thủ tục từ chức."

Dứt lời Chu Lâm Duyên trực tiếp tắt máy, xoay người ném di động lên bàn.

Lúc Đường Dịch mở cửa đi vào, thấy được một màn này thì hơi sửng sốt. "Anh bị gì thế?"

Chu Lâm Duyên không trả lời. Anh đi về phía bàn làm việc ngồi xuống ghế, kế tiếp là ngước mắt nhìn Đường Dịch. "Có việc."

Đường Dịch đi qua. "Ừ, hạng mục phía Tây Châu không phải là do Triệu Thành phụ trách à, sao bây giờ lại điều em tới đấy?"

Chu Lâm Duyên bật máy tính, đồng thời nói. "Anh ta không được việc, lâu như thế mà hạng mục vẫn đang ở giai đoạn di dời và phá bỏ. Cậu đi qua đó nhanh chóng giải quyết mọi việc, chúng ta không thể kéo dài tiến độ công trình thêm nữa."

"Công việc bên này của em thì sao?"

Chu Lâm Duyên thuận tay mở hai gói bưu kiện, miệng nói với anh ta. "Cứ giao cho anh, cậu chỉ việc sắp xếp một người bàn giao công việc với anh là được."

Sau một hồi suy nghĩ Đường Dịch gật đầu. "Được thôi, dù gì thì gần đây mẹ em vẫn luôn thúc dục chuyện kết hôn. Lần đi Tây Châu này coi như giúp em tránh một kiếp nạn, em cũng có thể yên tĩnh một thời gian."
——

Phản ứng đầu tiên của Tô Tiêu Tiêu khi biết tin Đường Dịch được điều tới Tây Châu chính là Đường tổng của cô bị lưu đày, bởi Tây Châu cách thủ đô thật sự rất xa. Trong lòng nghĩ gì cô liền nói ra như vậy.

Trong văn phòng làm việc, Đường Dịch lười biếng ngồi trên ghế xem đoạn tin nhắn Tô Tiêu Tiêu gửi tới. "Theo tôi lâu rồi sao cô vẫn không nhìn thấy ưu điểm của tôi vậy hả."

Hai năm trước, vừa tốt nghiệp đại học Tô Tiêu Tiêu đã xin vào bộ phận thiết kế của tập đoàn Chu thị, nửa năm sau vào tổ dự án khu bắc và chính thức trở thành cấp dưới của Đường Dịch. Thực ra anh ta là một người rất dễ làm việc chung, trải qua hai năm làm việc cô đã không còn xem anh ta như là lãnh đạo. Hiện tại biết anh ta sắp đi cô hơi luyến tiếc.

Tô Tiêu Tiêu tìm được một chồng văn kiện mà Đường Dịch cần ở trên bàn làm việc. Cô nhanh chóng mang tới cho anh ta.

Hai tay của cô ôm tập văn kiện, mắt nhìn Đường Dịch. "Đường tổng, anh đi rồi ai sẽ tiếp nhận ví trí này?"

Đường Dịch ngẩng đầu nhìn cô, môi nở nụ cười. "Cô thử đoán xem."

Tô Tiêu Tiêu trợn trắng mắt. "...Làm sao tôi biết được."

Đường Dịch câu môi cười. "Ngày mai các cô sẽ biết."

Tô Tiêu Tiêu: "..."

Thấy Đường Dịch thừa nước đục thả câu cô cũng hơi tò mò, nhưng người ta không muốn nói thì cô sẽ không hỏi.

Hôm đó, người trong tổ ai cũng biết ngày mai sếp mới sẽ tới. Ngày hôm sau năng suất làm việc của mọi người đột nhiên tăng cao, không có một ai đến trễ. Cả một đám người đến sớm hơn thời gian quy định 30 phút.

Ngày trước, lúc Đường Dịch đang làm việc ở đây thì anh ta chính là người thường xuyên đến trễ, vì thế cũng không quản thời gian đi làm của mọi người. Hôm nay, khó có được một ngày ai cũng đúng giờ tới công ty, mặc dù chưa tới thời gian làm việc nhưng tất cả đã ngồi nghiêm túc ở vị trí của mình, chờ sếp tới thị sát công tác.

Chỉ có điều, ngày hôm đó mọi người vẫn chưa gặp được vị sếp kia.

Tô Tiêu Tiêu là người Đường Dịch để lại bàn giao công việc với tân thủ trưởng, giờ chỉ có thể gọi điện thoại hỏi thăm.

Người nhận điện thoại là một trợ lý nam.

Anh ta nói. "Hôm nay Chu tổng đang đi công tác, ít ngày nữa mới có thể trở về."

Nói xong điều này anh ta không có thêm lời dư thừa nào nữa, trực tiếp tắt máy.

Tô Tiêu Tiêu sửng sốt vài giây rồi buông cánh tay đang cầm di động xuống. Cô ngẩn người nhìn chằm chằm ly nước trước mặt.

Chu tổng nào đây...?

Thông qua thái độ nghiêm túc của vị trợ lý kia, Tô Tiêu Tiêu nghĩ sếp mới chắc chắn không dễ làm việc chung.

Mấy ngày kế tiếp tất cả nhân viên đều tới công ty sớm hơn 30 phút, một giây cũng không dám chậm trễ, thế nhưng họ vẫn chưa gặp được sếp của mình.

Đáng tiếc vẫn có người không may gặp xui xẻo.

Chuyện là, dạo gần đây Tô Tiêu Tiêu khá mệt mỏi khi phải thức đêm để thiết kế bản vẽ, đã thế mùa dâu rụng lần này càng khiến cô đau bụng hơn những lần trước. Buổi tối ngày hôm trước cô đau đến mức nằm cuộn tròn trên giường, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Vì quá đau nên cô không thể ngủ sớm được. Hậu quả là sáng hôm sau, khi đồng hồ báo thức reo lên cô vẫn chưa thể tỉnh.

Thẳng đến khi nghe thấy tiếng chuông trên tủ đầu giường cô mới vươn tay lấy di động, nhắm mắt nhận cuộc gọi. Sắc mặt cô trắng bệch, giọng nói suy yếu. "Alo."

Người đầu kia mặc dù khẩn trương nhưng không dám lớn tiếng. "Tiêu Tiêu, cô đang làm gì đấy? gần 9 giờ rồi sao chưa tới công ty. Giờ này Chu tổng đang tìm cô đấy, cô tới công ty nhanh lên."

Tô Tiêu Tiêu nghe thấy lời này thì giật bắn mình, lập tức ngồi bật dậy. "Vị Chu tổng mà cô nói là..."

Lý Viện ở bên kia nhỏ giọng nói. "Boss, tổng tài! Chúng ta xong rồi, cô tới đây nhanh lên."

Tô Tiêu Tiêu thiếu chút nữa đã đánh rơi di động. Ngay cả việc tắt máy cô cũng không kịp làm, vội vàng xuống giường chạy vào nhà vệ sinh.

Vội vàng rửa mặt, sau đó cũng chỉ kịp mặc áo sơ mi và quần rồi cầm áo khoác chạy nhanh ra cửa.

Có đánh chết Tô Tiêu Tiêu cũng không thể ngờ hôm nay lại xui xẻo như thế này. Cô căn bản không nghĩ đến việc cấp trên sẽ bất ngờ tới công ty.

Vừa lái xe được một đoạn thì gặp tắc đường, cô gấp đến độ thiếu chút nữa đã nhảy xuống xe chạy tới khu tàu điện ngầm phía trước.

Cô thật sự không ngờ sếp mới lại chính là tổng giám đốc bên tổng bộ.

Tổng giám đốc chẳng phải là có rất nhiều việc hay sao. Trong công ty mọi chuyện lớn nhỏ đều chờ anh giải quyết, sao bây giờ lại có thời gian tự mình tới chỗ bọn họ làm việc.

Tô Tiêu Tiêu vào Chu thị làm việc hai năm nhưng chưa thấy qua vị tổng tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn này, nhưng cô đã nghe thấy rất nhiều tin tức về anh. Theo như lời đồn thì vị tổng tài này lớn lên rất anh tuấn, thế nhưng thủ đoạn hành sự lại quyết đoán và tàn nhẫn.

Cô nghe nói toàn bộ nhân viên làm việc ở tổng bộ đều rất sợ anh. Mặc dù anh lớn lên vô cùng đẹp trai nhưng chẳng có ai dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn lấy một cái, nếu bọn họ làm sai chuyện gì thì chỉ cần một ánh mắt của anh cũng đủ khiến bọn họ không dám thở mạnh.

Ngay cả những người có chức vị cao ở công ty cũng vậy. Lúc mở cuộc họp nếu thấy tâm trạng của anh không tốt bọn họ sẽ trở nên lo lắng, sợ bản thân nói sai điều gì đó.

Tô Tiêu Tiêu không dám tưởng tượng tới việc bản thân sẽ nhận kết cục gì.

Lần tắc đường này kéo dài hơn 10 phút, lúc cô đến công ty đã 9 giờ 30.

Xe cũng không kịp chạy vào bãi đậu, cô đành dừng trước cửa công ty rồi giao chìa khóa cho bảo vệ. "Anh Vương, giúp tôi lái xe vào bãi đậu nhé."

Nói xong cô chạy nhanh vào thang máy.

Rất nhanh thang máy đã lên tới tầng 5 nơi Tô Tiêu Tiêu đang làm việc. Cô nhanh chân chạy tới phòng làm việc.

Trong khi Tô Tiêu Tiêu chưa kịp ổn định lại hơi thở thì Lý Viện đã chạy tới nắm lấy tay cô. "Sao bây giờ cô mới tới, Chu tổng đang tìm cô đấy."

Tô Tiêu Tiêu thở hổn hển, đầu óc là một mảnh hỗn loạn, nhưng cô vẫn nhớ rõ nhiệm vụ Đường Dịch giao cho mình.

Cô đi đến bàn làm việc cầm lấy văn kiện đưa tới văn phòng Chu tổng.

Tới nơi Tô Tiêu Tiêu không dám đi vào ngay. Cô ở bên ngoài điều chỉnh hô hấp, hít sâu một hơi mới giơ tay gõ cửa.

Bên trong vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông. "Vào đi."

Tô Tiêu Tiêu nghe thấy giọng nói kia trong lòng có chút khẩn trương.

Cô mím môi, thở sâu rồi mở cửa đi vào.

Trong văn phòng, ngồi trước bàn làm việc là người đàn ông mặc một thân tây trang màu đen. Anh cầm một cây bút trong tay, cúi đầu xem văn kiện.

Thời điểm Tô Tiêu Tiêu đi vào anh không ngẩng đầu nhìn lấy một cái.

Tô Tiêu Tiêu ôm văn kiện đi qua, kiềm chế sự khẩn trương nơi đáy lòng, nhỏ giọng nói. "Chu...Chu tổng, Đường tổng bảo tôi bàn giao công việc với anh."

Chu Lâm Duyên không phản ứng, vẫn nghiêm túc xem văn kiện như cũ.

Chờ xem xong tờ văn kiện cuối cùng anh ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tiêu Tiêu, lạnh giọng hỏi. "Mấy giờ rồi?"

Trong lòng Tô Tiêu Tiêu lộp bộp, vội nói. "9...9 giờ 40."

Chu Lâm Duyên nhìn cô, trong ánh mắt không hề có độ ấm. "Chẳng lẽ cô không có khái niệm về thời gian?"

Hôm nay Tô Tiêu Tiêu đến trễ thật sự là có nguyên nhân. Cả đêm cô đau bụng đến không ngủ được, gần sáng mới chợp mắt được một lúc, không nghĩ tới sẽ ngủ quên.

Nhưng đến trễ chính là đến trễ, cô không có ý định giải thích.

Tô Tiêu Tiêu gật đầu nói. "Xin lỗi Chu tổng, tôi hứa sẽ không có lần sau."

Chu Lâm Duyên liếc cô. "Nếu lần sau còn đến trễ thì không cần tới công ty làm việc nữa. Bây giờ cô cứ để văn kiện ở đấy rồi ra ngoài đi."

Anh nói xong cũng không tiếp tục nhìn Tô Tiêu Tiêu mà cúi đầu xử lý công việc.

Từ ánh mắt cho đến ngữ khí của anh đều quá lạnh nhạt, điều này làm cho đáy lòng Tô Tiêu Tiêu có chút khó chịu, nhưng cô cũng biết người sai là mình, anh không trực tiếp xử phạt có lẽ đã là giơ cao đánh khẽ.

Cô đứng tại chỗ im lặng hai giây rồi đặt văn kiện lên bàn, xoay người đi ra ngoài.

Khi cô trở lại phòng làm việc trong nháy mắt các đồng nghiệp đều ngẩng đầu nhìn cô.

Lý Viện chạy tới giữ chặt tay cô, khẩn trương hỏi. "Thế nào rồi, Chu tổng có mắng cô không?"

Đúng lúc này bụng Tô Tiêu Tiêu lại lên cơn đau, đau đến mức hai chân mềm nhũn.

Sắc mặt của Tô Tiêu Tiêu trắng bệch. Cô đi về bàn làm việc, che bụng nhỏ rồi gục đầu lên bàn, giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi. "Bảo tôi lần sau nếu còn đến trễ thì không cần tới công ty nữa."

"Cái kia..." Lý Viện vốn đang muốn hỏi tiếp nhưng đột nhiên phát hiện sắc mặt cô không tốt, vội vàng hỏi. "Tiêu Tiêu, cô làm sao vậy? Có phải là khó chịu ở đâu không, sao sắc mặt cô lại kém như vậy."

Tô Tiêu Tiêu theo bản năng ôm bụng trả lời. "Không có việc gì, chỉ là đau bụng kinh mà thôi."

Cô vùi mặt vào khuỷu tay, chỉ cảm thấy đau đến đổ mồ hôi lạnh.

Cả buổi sáng Tô Tiêu Tiêu luôn ngồi một chỗ. Cô đau tới mức không có sức lực nói một câu, cũng chỉ uống vài ly nước ấm rồi thôi.

Giữa trưa các đồng nghiệp đều đi ăn cơm, chỉ có cô không còn sức lực nên ở lại văn phòng.

Lý Viện ăn xong cơm trưa thì lấy giúp Tô Tiêu Tiêu một phần. Lúc về phòng làm việc thấy cô đang gục đầu trên bàn liền đi qua. "Từ sáng tới giờ cô vẫn chưa ăn gì, như vậy không tốt cho thân thể."

Tô Tiêu Tiêu không nghĩ tới Lý Viện sẽ lấy một phần cơm cho mình, ngẩng đầu cảm kích nói. "Cảm ơn cô."

Lý Viện thấy sắc mặt cô vẫn tái nhợt, nhíu mày hỏi. "Cô có muốn xin phép Chu tổng về nhà nghỉ ngơi không?"

Tô Tiêu Tiêu vừa nghe, lập tức nói. "Thôi bỏ đi, tôi cũng không dám."

Buổi sáng cô vừa đến muộn, giờ đâu dám xin nghỉ.

Huống chi cô thật sự có điểm sợ Chu Lâm Duyên. Thấy khuôn mặt lạnh như băng của anh nhìn về phía mình cô thật sự sợ tới mức không dám hé miệng.

Tô Tiêu Tiêu đau bụng cho nên không muốn ăn thứ gì, cơm Lý Viện đưa cho cũng không ăn nhiều, chỉ uống chút canh bí đao hầm xương rồi thôi.

Sau khi đi ăn về mọi người liền tụ tập một chỗ nói chuyện. "Buổi sáng, lúc Chu tổng bước vào tôi thật sự cảm thấy trái tim mình giống như bị nả một phát súng, lớn lên cũng quá soái đi. Khuôn mặt, dáng người, khí chất, tất cả đều rất tuyệt."

"Tôi còn thấy từ người anh ta toát ra hơi thở cấm dục nha."

"Tuy Chu tổng rất tuấn tú nhưng anh ta cùng Tiểu Đường tổng không giống nhau, mấy người không cảm thấy như vậy sao. Đứng trước mặt anh ta tôi không dám ngẩng đầu, bộ dáng quá lạnh lùng, toàn thân đều tản ra khí tràng làm người khác không dám tới gần."

Tô Tiêu Tiêu buồn bã ỉu xìu gục đầu trên bàn, nghe các đồng nghiệp bát quái trong đầu lại suy nghĩ. "Lớn lên đẹp trai thì có ích gì, lúc nói chuyện yêu đương luôn trưng ra bộ dáng nghiêm túc như vậy có lẽ sẽ khiến cho bạn gái cảm thấy buồn bực muốn chết."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro