Chương 22


Chu Lâm Duyên uống chút rượu, giờ phút này tư thái có chút lười biếng, con ngươi mang theo ý cười cứ như vậy nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh trầm mặc vài giây rồi hỏi người kia. "Cậu rất có hứng thú?"

Người đàn ông trước mắt rõ ràng là đang cười nhưng nụ cười cùng ngữ khí lại làm cho Trương Lỗi cảm giác lạnh cổ. Anh ta dùng sức lắc đầu. "Không, không, không có hứng thú. Tôi chỉ tùy tiện hỏi...tùy tiện hỏi."

Anh ta nhanh chóng nói tiếp: "Chu tổng, tôi đi về trước đây."

Chu Lâm Duyên quay mặt, cúi đầu tiếp tục vân vê tàn thuốc trong tay, thần sắc khôi phục như cũ, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Trương Lỗi sợ tới mức sau lưng đổ mồ hôi lạnh, được Chu Lâm Duyên cho phép thì chạy nhanh như được đại xá.
......
Chu Lâm Duyên trở lại khách sạn đã 12 giờ.

Anh ở dưới lầu gọi điện thoại cho Tô Tiêu Tiêu.

Bên kia, Tô Tiêu Tiêu vừa tắm rửa thay áo ngủ xong, đang lên giường chuẩn bị ngủ.

Di động trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên, cô nghiêng người cầm lấy, nhìn tên người gọi không khỏi sửng sốt. Cô nhìn chằm chằm màn hình, do dự có nên nghe hay không.

Điện thoại vang lên một lúc, trong khi Tô Tiêu Tiêu vẫn đang do dự thì bên kia đã cắt đứt cuộc gọi.

Cô nhìn màn hình đã tắt, nhếch môi đặt di động lên tủ đầu giường.

Khách sạn cách công ty khá xa, buổi sáng Tô Tiêu Tiêu ngồi xe Chu Lâm Duyên đi qua.

Tối hôm qua cô mất ngủ vì thế buổi sáng đã dậy muộn, lúc cô tỉnh dậy đã 8 giờ 30. Cô hoảng hốt hét lên, nhanh chóng nhảy xuống giường, lúc nhảy xuýt chút nữa đã bị trẹo chân. Cô co chân nhảy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Cái gì cũng không kịp làm, cô thay quần áo rồi cầm túi xách chạy ra ngoài.

Chạy đến bãi xe thì thấy xe Chu Lâm Duyên vẫn ở đàng kia.

Cô tập trung nhìn phát hiện anh đang ngồi trong xe, có lẽ là đang đợi cô.

Cô nhanh chân chạy tới ngồi vào ghế phụ, nở một nụ cười. "Chu tổng, sớm a."

Chu Lâm Duyên liếc nhìn cô rồi khởi động xe, thản nhiên nói: "Đến công ty nhanh nhất cũng đã 9 giờ 20."

Ý là không còn sớm.

Tô Tiêu Tiêu có chút ngượng ngùng. Cô thắt dây an toàn, nhỏ giọng nói với anh: "Sao anh không gọi điện cho tôi..."

Chu Lâm Duyên lái xe rời khỏi gara, nghe vậy hừ một tiếng, trong giọng nói mang theo ý cười. "Tô Tiêu Tiêu, đã dậy trễ còn muốn ông chủ đích thân gọi rời giường."

Mặt Tô Tiêu Tiêu đỏ lên. "Không dám, không dám..."

Sao cô dám.

Vì Tô Tiêu Tiêu dậy trễ nên lúc hai người tới công ty cũng đã muộn. Cô tự biết 'nghiệp chướng nặng nề', vừa đến nơi đã nói cảm ơn với Chu Lâm Duyên rồi nhanh chóng xuống xe chạy tới bộ phận thiết kế làm việc.

Mấy ngày kế tiếp Chu Lâm Duyên rất bận, đa số thời gian đều ở công trường.

Tô Tiêu Tiêu trên cơ bản là ở tổ thiết kế, các đồng nghiệp nữ mỗi ngày đều thảo luận về Chu Lâm Duyên. Tên của anh không có lúc nào là không vang lên ở bên tai, nháo cho cô tâm phiền ý loạn.

Nhưng cũng phải cảm ơn trời đất, rất nhanh Đường Dịch đã ném cho cô một đống việc, làm cô không còn nhiều thời gian miên man suy nghĩ.

Ở Tây Châu một tuần công tác cũng kết thúc, hai người chuẩn bị trở lại thành phố B.

Buổi tối trước ngày đi, Đường Dịch mời hai người ăn cơm thuận tiện tổ chức liên hoan cùng tổ dự án, tất cả nhân viên đều tới.

Lúc ăn cơm Tô Tiêu Tiêu, Chu Lâm Duyên và Đường Dịch ngồi chung bàn với mấy vị giám đốc khác.

Tô Tiêu Tiêu vốn muốn đi cùng các đồng nghiệp nhưng lại bị Đường Dịch giữ lại.

Cô không thích xã giao, hơn nữa có Chu Lâm Duyên và Đường Dịch ở chỗ này cô cũng không cần đi xã giao, vì thế cô vẫn luôn yên lặng ăn cơm.

Tới 9 giờ liên hoan mới kết thúc.

Ra bên ngoài, Tô Tiêu Tiêu chuẩn bị ngồi xe Chu Lâm Duyên trở về khách sạn, mấy vị giám đốc vẫn chưa rời đi.

Chu Lâm Duyên đang nói gì đó với Đường Dịch, Tô Tiêu Tiêu đứng chờ ở bên cạnh.

"Tiêu Tiêu."

Cô đang cúi đầu xem di động thì bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình.

Cô ngẩng đầu lên thấy một đồng nghiệp nam đứng trước mặt.

Không phải người bên tổ thiết kế, cô cũng không có ấn tượng gì. Cô cười cười. "Anh có việc sao?"

Đồng nghiệp nam kia hơi do dự, trong tay cầm di động, thẹn thùng hỏi: "Tôi là Triệu Diệp bên bộ phận tiếp thị, có thể thêm WeChat với nhau không"

Tô Tiêu Tiêu sửng sốt, chưa kịp nói gì thì nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng gọi. "Tô Tiêu Tiêu, lên xe."

Cô quay đầu thấy Chu Lâm Duyên đang nhìn sang bên này, một đôi mắt đen nhánh như mực, nhìn không ra cảm xúc.

Anh nhìn cô một cái rồi xoay người ngồi lên xe.

"Tôi tới ngay." Tô Tiêu Tiêu trả lời một tiếng, nhanh chân chạy qua.

Cô kéo cửa ghế phụ ngồi vào.

"Dây an toàn." Chu Lâm Duyên có điểm bực bội, ngữ khí cũng không tốt lắm.

Tô Tiêu Tiêu ồ một tiếng, cúi đầu thắt dây an toàn.

Dây an toàn vừa thắt xong chiếc xe đã chạy ra ngoài.

Tô Tiêu Tiêu không biết vì sao anh lại tức giận, dù sao khí áp trong xe rất thấp. Anh không nói lời nào cô cũng đành im lặng nhìn chằm chằm con đường phía trước.

Qua thật lâu, cô vẫn không nhịn được mở miệng trước. "Chu tổng."

Chu Lâm Duyên ừ một tiếng.

Tô Tiêu Tiêu theo bản năng nắm chặt váy, sau đó nói: "Ông nội của tôi là kiến trúc sư nổi tiếng."

Chu Lâm Duyên nghe được hơi trầm mặc. "Ừ."

"Lúc tôi vừa tốt nghiệp ông nội đã viết thư đề cử, muốn tôi tới viện thiết kế làm việc."

Chu Lâm Duyên không biết cô muốn nói gì nhưng vẫn nghiêm túc lắng nghe.

Tô Tiêu Tiêu lại nói: "Nhưng tôi luôn muốn tự mình bắt đầu từ tầng thấp nhất đi lên, cũng coi như là giúp bản thân tích cóp kinh nghiệm thực chiến. Mấy năm nay tôi đã làm không ít hạng mục."

Chu Lâm Duyên nghe vậy thì cảm thấy có điểm không thích hợp, anh nhíu nhíu mày hỏi. "Cô muốn nói gì?"

Tô Tiêu Tiêu quay đầu nhìn anh: "Mấy ngày hôm trước một đàn chị thời đại học gọi điện thoại cho tôi, chúng tôi đã thương lượng với nhau và lên kế hoạch mở một văn phòng làm việc."

Cô nói xong nhìn Chu Lâm Duyên.

Trên khuôn mặt anh không có biến hóa gì, cũng không mở miệng nói chuyện.

Qua thật lâu anh hỏi lại. "Cho nên, cô muốn xin từ chức?"

Tô Tiêu Tiêu ừ một tiếng, "Tôi nói trước với một tiếng, lúc trở về sẽ viết thư từ chức giao cho bộ phận nhân sự."

Cô vừa nói xong Chu Lâm Duyên bỗng nhiên dẫm phanh, dừng xe ở ven đường.

Anh nghiêng đầu lạnh lùng nhìn cô. "Công ty trả tiền lương cho cô không đủ hay là cảm thấy gần đây công tác quá mệt mỏi."

Tô Tiêu Tiêu lắc đầu. "Đều không phải, tôi muốn mở văn phòng riêng."

Chu Lâm Duyên nhìn cô thật lâu.

Tô Tiêu Tiêu suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói: "Tôi đã nghĩ tới chuyện này rất lâu rồi."

Cô dừng một giây rồi tiếp tục nói: "Trong công ty nhân tài không ít, ưu tú hơn tôi cũng có. Lý Viện cũng không tồi, sau này anh có yêu cầu gì cũng có thể tìm cô ấy."

"Tô Tiêu Tiêu."

"Ừ." Tô Tiêu Tiêu ngây ngốc nhìn anh.

"Cô thật sự phải rời khỏi công ty?"

Tô Tiêu Tiêu gật đầu.

Chu Lâm Duyên trầm mặc thật lâu rồi nói tiếp. "Cô ở công ty cũng đã hơn hai năm, chẳng lẽ trong công ty không có gì để cô luyến tiếc sao?"

Tô Tiêu Tiêu cong môi cười, "Đương nhiên là có chứ. Tôi luyến tiếc các đồng nghiệp, nhưng cuộc sống là vậy, có tụ cũng sẽ có tán, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày đường ai nấy đi."

Chu Lâm Duyên im lặng một lúc, gật đầu. "Vậy thì tùy cô."

Ngày hôm sau, ở trên máy bay Chu Lâm Duyên không nói một câu với Tô Tiêu Tiêu.

Xuống máy bay, Lý Cao tới đón bọn họ.

Vừa thấy hai người cùng nhau đi ra, anh ta vội chào hỏi trước. "Chu tổng, Tô tiểu thư."

Chu Lâm Duyên lạnh mặt, lập tức lên xe.

Lý Cao hơi ngạc nhiên, đã lâu anh ta chưa thấy Chu tổng lạnh mặt như vậy.

Nhưng Lý Cao cũng không nghĩ nhiều, anh ta tiến lên giúp Tô Tiêu Tiêu xách hành lý. "Tô tiểu thư, để tôi."

Tô Tiêu Tiêu cười cười. "Không cần, có một người bạn sẽ tới đón tôi bây giờ."

Lý Cao sửng sốt. "Sao cô không đi cùng Chu tổng? Dù gì hai người cũng là hàng xóm với nhau, đi chung chẳng phải rất thuận tiện hay sao."

"Không cần, không cần." Tô Tiêu Tiêu xua tay nói: "Tôi muốn ăn cơm với bạn, tối nay sẽ trở về, anh nhanh lên xe đi."

"Này..."

"Lý Cao, lên xe." Lý Cao đang muốn nói gì đó thì giọng nói lạnh lùng của Chu Lâm Duyên từ trong xe truyền đến, không hề có cảm xúc.

Lý Cao cũng không dám chậm trễ, anh ta gật đầu với Tô Tiêu Tiêu rồi lập tức vòng qua xe ngồi vào ghế lái. Tô Tiêu Tiêu đứng ở ven đường, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chính là thở phào nhẹ nhõm xong trong lòng lại trống rỗng, có chút khó chịu nói không nên lời.

Nhưng rất nhanh cô đã tự nói với bản thân. "Mình không được rối loạn, nhất định phải tỉnh táo."

Buổi tối.

Khuê mật Triệu Kỳ vừa gắp cho Tô Tiêu Tiêu một miếng thịt viên vừa hỏi: "Cậu đang khó chịu?"

Tô Tiêu Tiêu uể oải ôm con gấu bông, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm thịt viên trong chén, ừ một tiếng.

Triệu Kỳ thở dài, gắp thêm chút thức ăn cho cô. "Thất tình là như vậy, chờ qua một thời gian cậu sẽ tốt lên thôi. Cậu nhanh ăn đi, ăn uống sẽ khiến tâm tình tốt lên."

Tô Tiêu Tiêu lấy lại tinh thần, đặt con gấu sang bên cạnh, cầm lấy chiếc đũa.

Triệu Kỳ đang uống nước lại hỏi: "Cậu chừng nào thì xin từ chức?"

"Ngày mai đi." Tô Tiêu Tiêu ăn đồ ăn nhưng cảm thấy nhạt như nước ốc.

Lúc về đến nhà đã là 10 giờ tối.

Tô Tiêu Tiêu mệt đến sức lực đổi giày đều không có, cứ như vậy đi đến sofa ôm gối rồi nằm xuống.

Cô nằm chỗ đó phát ngốc, bất tri bất giác đôi mắt đỏ lên.

Ở Tây Châu bảy ngày, mỗi một ngày trôi qua cô thật sự thấy khó chịu. Mỗi buổi tối đều mất ngủ đến hừng đông, nhắm mắt lại trong đầu tất cả là Chu Lâm Duyên.

Dù nhìn thấy hay không nhìn thấy thì cô đều cảm thấy nhớ anh.

Cô luôn tự nhủ với bản thân rằng không thể động tâm. Thích Chu Lâm Duyên thì coi như cô xong rồi.

Chỉ là cô vẫn thích, thích đến mức từng phút từng giây đều muốn nhìn thấy anh.

Lúc anh lơ đãng để lộ sự dịu dàng đối với cô mà nói nó giống như một chất gây nghiện.

Thích đến nỗi muốn ở bên anh.

Ngày đó Lý Viện gọi điện thoại tới, nói về tin đồn trong công ty.

Thiên kim Lâm Vũ Đồng của tập đoàn Lâm thị đang hợp tác với Chu thị là vị hôn thê của Chu Lâm Duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro