Chương 26
Chương trình học của Tô Tiêu Tiêu sẽ kết thúc vào ngày hôm sau. Cô đã mua vé máy bay trở về Diệp Thành cùng ngày, tan học là xách theo hành lý ra khỏi viện thiết kế bắt xe đi thẳng đến sân bay.
Tài xế nhìn thấy cô ôm một bó hoa lớn, vui vẻ hỏi. "Bó hoa này thật đẹp, là bạn trai tặng cô hả?"
Nhắc tới hoa Tô Tiêu Tiêu lại thấy đau đầu.
Vì hôm nay phải lên máy bay, cô vốn dĩ không nghĩ sẽ mang theo nó, vì thế cô đã thương lượng với Chu Lâm Duyên. "Bó hoa kia quá lớn, em không mang theo được không?"
Chu Lâm Duyên thật ra rất dễ nói chuyện, nói mọi chuyện đều tùy cô, dù sao anh vẫn sẽ tặng.
Tuy rằng Tô Tiêu Tiêu cảm thấy quá đáng tiếc nhưng nghĩ tới việc ôm bó hoa lớn như vậy lên máy bay cũng không thuận tiện, đơn giản không mang theo.
Ai ngờ buổi tối Đường Quyên cùng Từ Hân lại tới phòng cô. Đường Quyên lấy điện thoại chụp bó hoa trên bàn, cảm khái mà nói. "Tiêu Tiêu, bạn trai của cậu cũng thật có tiền, loại hoa này rất đắt."
Tô Tiêu Tiêu đối với hoa cũng không hiểu biết nhiều, vì thế cô tò mò hỏi thăm giá cả.
Đường Quyên nói ra một con số dọa cho cô sợ hết hồn. Mặc kệ, không thể ném, nói cái gì cũng không thể ném, cô phải mang về nhà tìm bình hoa cắm lên.
Vì thế ngày hôm nay mới có cảnh Tô Tiêu Tiêu ôm bó hoa lớn như vậy lên máy bay.
Vậy là bó hoa tổ tông này đã theo cô từ Nam Khê bay trở về Diệp Thành.
Từ sân bay đi ra ngoài, xa xa Tô Tiêu Tiêu đã nhìn thấy Mẹ Tô.
Cô vui vẻ chạy tới. "Mẹ."
Cả khuôn mặt Tô Tiêu Tiêu đều bị bó hoa kia che khuất, mẹ Tô thiếu chút nữa không nhận ra con gái, chờ con gái chạy tới bà mới ai da một tiếng. "Con lấy ở đâu ra bó hoa lớn như vậy?"
Tô Tiêu Tiêu nói. "Trong viện phát chúc mừng khóa học của chúng con thuận lợi kết thúc."
Mẹ Tô nói. "Viện thiết kế này cũng rất chu đáo, còn tặng bó hoa đẹp như vậy."
Tô Tiêu Tiêu cười ha ha nắm tay mẹ Tô đi ra ngoài. "Ba đâu rồi?"
"Ông ấy đang đi bật điều hoà trong xe lên, mùa hè xe để dưới ánh mặt trời một lúc bên trong lập tức giống như cái lồng hấp. Ba sợ con sẽ nóng cho nên đã đi trước bật điều hòa lên, chờ lát nữa lên xe sẽ thoải mái."
Tô Tiêu Tiêu cảm động muốn khóc. Cô kéo mẹ Tô đi ra ngoài, hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện. "Chúng ta bây giờ sẽ qua nhà ông nội hả mẹ?"
"Chúng ta sẽ về nhà trước, chờ con tắm rửa xong buổi tối sẽ đi qua nhà ông nội."
"Được ạ."
Hai mẹ con đi ra khỏi sân bay, Tô Tiêu Tiêu xa xa nhìn thấy chiếc xe nhà mình, cách đường cái vẫy vẫy tay với ba Tô.
Đợi qua đèn đỏ, hai mẹ con băng qua đường.
Ba Tô giúp cô cất hành lý vào cốp xe, nhìn thấy bó hoa trong lòng con gái ông cũng rất kinh ngạc. "Tiêu Tiêu, hoa này ở đâu ra vậy?"
Mẹ Tô ở bên cạnh nói. "Là chỗ con bé học tặng đấy, trông rất đẹp phải không, trở về chúng ta tìm cái bình hoa cắm vào."
Ba Tô nhìn bó hoa rồi nói. "Rất đẹp."
Tô Tiêu Tiêu ha ha cười hai tiếng.
Ba người về đến nhà đã 6 giờ, bên ngoài trời cũng chưa tối. Tô Tiêu Tiêu trước tiên gọi điện thoại cho bà nội báo một lát cô sẽ qua.
Bà nội ở bên kia rất vui, bà nói sẽ hái dưa hấu để lát nữa cô tới là có thể ăn.
Tô Tiêu Tiêu ngọt ngào nói cảm ơn, cô và bà nội nói chuyện thêm một lát rồi cúp điện thoại quay trở lại phòng ngủ chuẩn bị tắm rửa.
Cô vừa vào phòng ngủ thì di động vang lên.
Cô cầm lấy, khi nhìn vào màn hình khóe môi không tự giác cong lên. "Alô."
Giọng nói Chu Lâm Duyên từ bên kia truyền đến. "Em về đến nhà chưa?"
Tô Tiêu Tiêu ừ một tiếng, đi đến tủ quần áo từ bên trong cầm lấy một cái váy. "Vừa đến xong."
"Chuẩn bị ăn cơm à?" Chu Lâm Duyên hỏi.
"Không đâu, tối nay em đi nhà ông nội ăn."
Tô Tiêu Tiêu vừa nói vừa lấy ra một cái váy hoa anh đào ở trong tủ, cô hỏi Chu Lâm Duyên. "Anh đang ở đâu, đã ăn cơm chưa?"
"Lát nữa anh mới đi ăn."
Bên kia truyền đến tiếng cọ xát của trang giấy. Tô Tiêu Tiêu sửng sốt một chút, hỏi. "Anh đang làm việc?"
"Ừ, nhưng cũng gần xong rồi, tối nay anh có buổi xã giao."
Tô Tiêu Tiêu ồ một tiếng, cô đứng ở tủ quần áo im lặng một lúc nhưng vẫn nhịn không được nói. "Anh nhớ uống ít rượu thôi nhé."
Động tác lật văn kiện của Chu Lâm Duyên dừng lại.
Sau một lúc đôi môi không tự giác gợi lên ý cười, anh cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện, trong giọng nói mang theo ý cười. "Anh đã biết."
Tô Tiêu Tiêu nghe ra anh đang cười, thoắt cái khuôn mặt đỏ lên, cô vội vàng nói. "Em muốn đi ăn cơm, cúp máy nhé."
Cô nói xong cũng không đợi Chu Lâm Duyên nói thêm lời nào nữa nhanh tay cúp điện thoại.
Tô Tiêu Tiêu tắt máy với bộ dáng thẹn thùng. Chu Lâm Duyên ở bên kia tâm tình rất vui sướng, thế cho nên lúc Lý Cao tiến văn phòng đã nhìn thấy anh đang cười.
Lý Cao theo Chu Lâm Duyên nhiều năm như vậy, một người ngày thường vừa lạnh nhạt vừa nghiêm túc vậy mà giờ phút này lại đang cười.
Kỳ thật không riêng gì hiện tại mà hai ngày nay tâm trạng của Chu Lâm Duyên tựa hồ đều không tồi. Lý Cao biết đại khái là vì Tô Tiêu Tiêu.
Thấy tâm trạng anh đang tốt lá gan của Lý Cao cũng lớn hơn. "Chu tổng, anh và Tô tiểu thư ở bên nhau rồi sao?"
Chu Lâm Duyên mỉm cười, khép văn kiện rồi đứng dậy. Anh cúi đầu đem tay áo sơ mi buông xuống rồi cẩn thận cài cúc áo, cười khẽ. "Tôi vẫn đang theo đuổi cô ấy."
......
Buổi tối, cơm nước xong Tô Tiêu Tiêu ở trong sân chơi cờ với ông nội. Ông vừa chơi cờ vừa trò chuyện với cô: "Ông biết tính tình cháu hiếu thắng nên mới không thích ông sắp xếp công việc. Ông cũng mặc kệ, nhưng sau này khi cháu mở phòng làm việc nếu có khó khăn gì thì có thể nói cho ông nghe, so với cháu thì ông đã lăn lộn nhiều năm trong nghề. Cháu có thể không mượn danh tiếng của ông để làm việc nhưng ít nhiều gì cũng để ông chỉ điểm cho cháu một ít."
Tô Tiêu Tiêu nói: "Ông yên tâm đi ạ, nếu có khó khăn cháu nhất định sẽ tìm ông giúp đỡ."
Tô lão gia tử cười cười. "Vậy là tốt rồi."
"Tới tới tới, hai ông cháu ăn dưa hấu thôi."
Tô Tiêu Tiêu đang nói chuyện với ông nội thì mẹ Tô bưng đĩa dưa hấu ra, vừa đi vừa nói. "Ba, năm nay dưa hấu nhà mình vừa lớn lại vừa ngọt."
Tô Tiêu Tiêu cầm lấy một miếng dưa hấu. "Con đã được ăn từ sớm, dưa hấu vừa ăn được ông nội liền gửi cho con mấy quả."
Mẹ Tô xoa xoa khuôn mặt con gái. "Con đúng là đứa trẻ tham ăn."
Mùa hè trong viện muỗi rất nhiều, Tô Tiêu Tiêu ở trong sân một lát cánh tay và chân đều bị muỗi cắn. Cô gãi nửa ngày, ngứa đến chịu không nổi cuối cùng đành phải chạy về phòng phun dầu thơm chống muỗi.
Mỗi lần Tô Tiêu Tiêu trở về đều sẽ ở nhà ông nội mấy ngày, ngày hôm sau cô ngủ đến 8 giờ mới thức dậy. Cô duỗi eo đi xuống lầu, lúc ra ngoài vườn cô nhìn thấy ông nội mang mũ rơm ngồi xổm trong đất chăm sóc vườn rau củ.
Cô đi qua, thuận tay hái một trái cà tím. "Cà tím ông trồng lớn lên thật đáng yêu."
Ông nội cười ha ha. "Giữa trưa bảo bà nội làm cà tím chua ngọt cho cháu nhé."
Tô Tiêu Tiêu đang xem vườn rau của ông nội thì bên ngoài có người gọi. "Xin hỏi đây là nhà cô Tô Tiêu Tiêu phải không?"
Tô Tiêu Tiêu quay đầu trả lời người kia. "Đúng vậy."
Cô đứng lên rồi chạy ra cửa.
Kết quả, khi chạy đến cửa Tô Tiêu Tiêu lập tức ngây ngốc.
Một chàng trai ôm bó hoa hồng, đang tươi cười với cô. "Cô là Tô Tiêu Tiêu?"
"...Ừ, là tôi."
Chàng trai kia nói. "Đây là hoa của cô, xin cô ký nhận cho."
"Được." Tô Tiêu Tiêu mở cửa đi ra, cầm lấy quyển vở từ chàng trai rồi ký nhận.
Lúc cô đang nhận hoa thì đúng lúc mẹ Tô mua đồ ăn từ bên ngoài trở về. Nhìn thấy con gái đang ôm một bó hoa hồng lớn, bà mang theo kinh ngạc đi tới. "A...Tiêu Tiêu, hoa này của con sẽ không phải là người viện thiết kế gửi tới chứ?"
Tô Tiêu Tiêu cũng không biết phải nói như thế nào, đành cười cho qua chuyện. "Cũng không phải...hoa này là con tự mua đó mẹ."
"Con mua hoa làm gì?"
"Con thấy gần đây có tiệm hoa rất đẹp, con liền nghĩ mua một bó về cắm ở trong nhà như vậy sẽ rất tuyệt."
"Con còn muốn gạt mẹ hả." Mẹ Tô làm sao có thể tin lời con gái, bà cười tủm tỉm. "Con nói thật với mẹ đi, là người đàn ông nào tặng con phải không?"
Tô Tiêu Tiêu bại trận, cô ôm hoa đi vào trong sân. "Con nói mẹ cũng sẽ không biết đâu."
"Nếu con không nói mẹ sao có thể biết được ."
Mẹ Tô đuổi theo. "Là bạn trai của con hả?"
Tô Tiêu Tiêu nói: "Không phải ạ, mẹ đừng đoán mò."
"Vậy là đang theo đuổi con phải không?"
Mẹ Tô lôi kéo con gái, quan tâm hỏi: "Là ai vậy? Người kia lớn lên có đẹp trai không, hiện tại cậu ta đang làm công việc gì?"
"Mẹ ." Tô Tiêu Tiêu bất đắc dĩ nhìn mẹ Tô. "Chưa đâu vào đâu cả, mẹ còn hỏi nữa con sẽ giận đấy."
Mẹ Tô cười đến không khép miệng lại được. "Được...được, mẹ không hỏi nữa, vậy nếu như con quen với cậu ta thì nhất định phải dẫn về nhà cho ba mẹ xem mặt đấy."
"Mẹ ——"
"Được rồi, mẹ sẽ không hỏi, bây giờ mẹ phải đi giúp bà nội con tưới hoa đây."
Mẹ Tô đi vào nhà, bà vừa đi vừa cười. "Nha đầu này, càng lớn càng dễ thẹn thùng."
Tô Tiêu Tiêu: "..."
Cô ôm hoa chạy về phòng ngủ rồi đóng cửa lại, ngồi xếp bằng trên giường gọi điện cho Chu Lâm Duyên.
Điện thoại vang lên vài tiếng thì có người nghe, Tô Tiêu Tiêu thấp giọng nói. "Chu Lâm Duyên, anh lại gửi hoa cho em phải không?"
Chu Lâm Duyên đang lái xe tới công ty, nghe được giọng nói của cô anh rất vui vẻ. "Làm sao vậy, chẳng nhẽ em không thích?"
Tô Tiêu Tiêu vội la lên: "Mẹ của em đã thấy được."
"Vậy em có giới thiệu anh với dì không?"
Tô Tiêu Tiêu: "... Anh đừng tưởng bở."
Nói xong cô nhanh chóng thay đổi đề tài. "Anh đang làm gì?"
Chu Lâm Duyên nói: "Anh đang lái xe tới công ty."
Tô Tiêu Tiêu. "A...vậy anh chú ý lái xe đi, em không quấy rầy anh nữa."
"Tô Tiêu Tiêu." Chu Lâm Duyên bỗng nhiên kêu tên cô.
"Vâng." Tô Tiêu Tiêu sửng sốt. "Làm sao vậy anh?"
Chu Lâm Duyên nói: "Anh sắp trở lại thành phố B."
"Hả...công việc của anh kết thúc nhanh vậy sao?"
Chu Lâm Duyên ừ một tiếng. "Em chừng nào thì trở về?"
Tô Tiêu Tiêu: "Em vẫn muốn ở nhà thêm một thời gian nữa."
"Thứ tư tuần sau em trở về nhé."
Tô Tiêu Tiêu tính tính. "Thứ tư tuần sau vậy không phải chỉ có sáu ngày nữa thôi sao. "
Cô lập tức lắc đầu. "Em không về."
"Tô Tiêu Tiêu, hôm đó là thất tịch."
Tô Tiêu Tiêu ngẩn ra.
Chu Lâm Duyên nói: "Anh sẽ mua vé máy bay giúp em, sau đó sẽ tới sân bay đón em được không."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro