Chương 29


Nụ hôn lần này so với nụ hôn bá đạo lúc ở Nam Khê thì ôn nhu và lâu hơn rất nhiều.

Chu Lâm Duyên chậm chạp không chịu buông ra. Tô Tiêu Tiêu không có kinh nghiệm hôn môi, hôn một lúc lâu cô cảm thấy hô hấp không thông, tay đặt trên bả vai anh nhẹ nhàng đẩy.

Chu Lâm Duyên cảm nhận được thì hơi buông lỏng cánh môi ra, nhưng cũng không hoàn toàn rời đi, hai người cách nhau thật sự gần. Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tô Tiêu Tiêu đã nhiễm một sắc hồng, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười. "Em đang xấu hổ hả?"

Khi anh nói chuyện hơi thở mát lạnh phả vào gương mặt Tô Tiêu Tiêu làm cho nhiệt độ hai má cô càng tăng lên, tim đập thình thịch. Cô nhìn thẳng vào mắt anh.

Chu Lâm Duyên nhìn cô, ý cười trong mắt chậm rãi thu liễm, biểu tình trở nên nghiêm túc, ngón tay anh nhẹ nhàng nắm cằm của cô rồi thấp giọng nói: "Tô Tiêu Tiêu, chúng ta hãy bên nhau đi."

Trái tim Tô Tiêu Tiêu run lên. Cô nhìn chằm chằm anh, cuối cùng có điểm xấu hổ dời tầm mắt nhìn ra bên ngoài ngoài cửa sổ, khẽ ừ một tiếng.

Hôn anh cũng đã hôn, giờ còn hỏi cái này làm gì.

Chu Lâm Duyên nhìn cô trong chốc lát, ánh mắt một lần nữa nổi lên ý cười. Anh hơi cúi người xuống, bàn tay xoay khuôn mặt Tô Tiêu Tiêu lại đối mặt với mình.

Cằm bị anh nắm lấy, Tô Tiêu Tiêu bất đắc dĩ đối diện với anh. "Anh muốn làm gì?"

Trong đôi mắt của Chu Lâm Duyên toàn là ý cười. "Em lại xấu hổ rồi hả?"

Tô Tiêu Tiêu nhịn không được trừng anh. Cô giơ tay kéo đôi tay của anh xuống rồi đứng dậy đi về phòng ngủ: "Em muốn ngủ, anh trở về đi."

Còn hỏi cô có phải xấu hổ hay không, này không phải là vô nghĩa sao.

Thật đáng ghét!

Chu Lâm Duyên nhìn cô xấu hổ đến tức giận, cúi đầu cười ra tiếng. Anh ngồi trên sofa cầm lấy ly nước uống một ngụm, lại nghiêng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, xưa nay tâm tình anh chưa từng tốt như thế này.

Đêm nay Tô Tiêu Tiêu căn bản không buồn ngủ, cô nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà.

Qua một lúc lâu nghe thấy tiếng Chu Lâm Duyên đóng cửa rời đi.

Cô ở trên giường trở mình, trong lòng ôm một con gấu bông, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ, cuối cùng vẫn không nhịn được vùi mặt vào trong chăn cười trộm.

Tô Tiêu Tiêu ở trên giường lăn qua lộn lại mãi cho đến 4 giờ sáng mới chìm vào giấc ngủ.

Một giấc này cũng không biết ngủ bao lâu, buổi sáng lúc cô đang ngủ thì di động reo lên.

Tô Tiêu Tiêu vẫn chưa tỉnh, di động reo lên một lát cô mơ màng ló đầu ra khỏi ổ chăn, vươn người tìm di động trên tủ đầu giường.

Cô mang vẻ mặt buồn ngủ nhìn màn hình di động, giọng nói mềm mại vang lên. "Có chuyện gì vậy?"

Sáng sớm, mặt trời vẫn chưa lên cao, từng làn gió nhẹ thổi chiếc rèm cửa màu trắng tung bay, ánh nắng sớm mai thuận thế chiếu vào trên mặt đất.

Giọng nói Chu Lâm Duyên từ bên kia truyền đến. "Em đã dậy chưa?"

Tô Tiêu Tiêu lúc này đã xuống giường đi ra ban công hóng gió. Cô ghé vào lan can ngắm nhìn thành phố, nghe được giọng nói của anh khóe môi cong cong. "Em vừa tỉnh, làm gì vậy?"

"Em chuẩn bị đi, anh dẫn em ra ngoài ăn sáng."

Tô Tiêu Tiêu sửng sốt: "Hôm qua em đã mua bữa sáng rồi."

Chu Lâm Duyên ở bên kia cười nhạo. "Bữa sáng của em chính là mấy loại bánh mì kia."

Tô Tiêu Tiêu: "..."

"Em chuẩn bị thật tốt rồi tới đây đi." Chu Lâm Duyên không cho cô cự tuyệt, nói xong liền cúp điện thoại.

Tô Tiêu Tiêu nhìn màn hình di động, mím môi một lúc lại cười rộ lên.

Cô về phòng rửa mặt, thay một chiếc váy rồi cầm lấy di động và chìa khóa đi tới căn nhà đối diện.

Cô đứng ở ngoài gõ gõ cửa.

Bên trong truyền đến tiếng bước chân cùng với giọng nói của Chu Lâm Duyên.

Cửa từ bên trong mở ra, vừa thấy Chu Lâm Duyên cô lập tức lộ ra nụ cười. Anh đang nói điện thoại cô đành dùng khẩu hình hỏi. "Chúng ta đi bây giờ luôn sao?"

Chu Lâm Duyên nhìn cô rồi gật đầu sau đó về thư phòng cầm chìa khóa, lúc quay ra anh đã cúp điện thoại. Tô Tiêu Tiêu vịn tay ở khung cửa mỉm cười hỏi anh. "Chu Lâm Duyên, có phải anh rất muốn ăn bữa sáng với em không?"

Vẫn chưa tới 7 giờ, sớm như vậy đã gọi cô dậy, còn không phải là muốn ăn bữa sáng với cô à.

Chu Lâm Duyên không trả lời chỉ lạnh lùng nhìn cô. Tô Tiêu Tiêu biết mình đoán đúng lại cười rộ lên: "Bây giờ chúng ta đi ăn gì đây?"

Chu Lâm Duyên ra cửa thuận tay đóng cửa rồi hỏi cô: "Em muốn ăn gì?"

Anh rất tự nhiên nắm lấy tay Tô Tiêu Tiêu.

Tô Tiêu Tiêu cảm giác được bàn tay của mình được đôi bàn tay to lớn của anh bao bọc lấy, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ngọt ngào, hai người sóng vai đi tới thang máy. Tô Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ rồi nói: "Cách chúng ta một con phố có quán trà sữa HongKong, bây giờ đi qua đó cũng chỉ mất khoảng sáu bảy phút."

Tô Tiêu Tiêu đã lâu không ra ngoài sớm như thế này, lúc ra cửa là 6 giờ 40 cho nên trên đường không có bao nhiêu người.

Sáng sớm không khí phá lệ tươi mát, nhiệt độ không cao, có gió nhẹ thổi qua. Ngẫu nhiên dậy sớm đi ra ngoài ngắm nhìn đường phố vào lúc sáng sớm tâm trạng giống như cũng không tồi.

Đương nhiên cũng có khả năng là vì tâm trạng của cô vốn dĩ đã rất tốt.

Tuy rằng thời gian vẫn còn sớm, nhưng quán ăn đã rất bận rộn. Hai người chọn vị trí cạnh cửa sổ, trong lúc nhàm chán cô bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội hỏi Chu Lâm Duyên. "Vị hôn thê lúc trước ——"

"Anh không có hôn thê."

Tô Tiêu Tiêu chưa nói xong đã bị Chu Lâm Duyên cắt ngang. Anh lạnh lùng nhìn cô: "Vị thiên kim Lâm gia mà mọi người nói đến anh chỉ gặp một lần trong hôn lễ chú hai, trong lúc diễn ra tiệc cưới chưa nói quá một câu, càng không có bất cứ tiếp xúc gì. Em đừng hiểu nhầm."

Tô Tiêu Tiêu bị chọc cười, cô chống cằm mỉm cười nhìn anh. "Anh đừng khẩn trương như vậy, em biết anh thích em."

Chu Lâm Duyên liếc nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói. "Em biết là tốt rồi."

Tô Tiêu Tiêu cong cong đôi mắt, tâm trạng rất vui vẻ.

Cô cúi đầu thưởng thức trà sữa, qua một lát lại nghe thấy Chu Lâm Duyên hỏi mình: "Em muốn trở lại công ty làm việc không?"

Tô Tiêu Tiêu nghe vậy thiếu chút nữa bị sặc trà sữa. Cô ho khan hai tiếng ngẩng đầu nhìn anh. "Anh đừng nói giỡn, em mới không trở lại đâu."

Vẻ mặt Chu Lâm Duyên không vui, liếc cô. "Không muốn gặp anh hằng ngày à?"

"Em trở lại làm gì, dù sao em cũng không muốn nói chuyện yêu đương với cấp trên."

Cô nói xong cúi đầu tiếp tục uống trà sữa.

Chu Lâm Duyên ngồi ở đối diện, dựa lưng vào ghế lười nhác nhìn cô, trong ánh mắt có ý cười, nụ cười ấy mang theo sủng nịch.
......
Lúc trước Tô Tiêu Tiêu từ chức cũng không phải hoàn toàn là vì Chu Lâm Duyên. Quả thật né tránh anh xem như là một phần nào đó, nhưng cô cũng đã sớm có kế hoạch muốn mở phòng làm việc, cùng đàn chị hợp tác với nhau cũng là thật.

Hai người ăn xong bữa sáng đã là 7 giờ 20.

Sáng nay Chu Lâm Duyên có một cuộc họp, tài xế sớm đã dừng xe ở cửa tiểu khu chờ anh.

Trước lúc anh lên xe Tô Tiêu Tiêu bất giác hỏi. "Đêm nay anh có xã giao không, khi nào thì trở về?"

Cô vừa nói xong thì thấy Chu Lâm Duyên nhìn mình cười đầy thâm ý.

Anh không nói lời nào, cứ như vậy mỉm cười nhìn cô.

Tô Tiêu Tiêu sửng sốt vài giây, vừa bắt đầu còn không biết anh đang cười cái gì, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ vấn đề.

Đại khái là cô hỏi quá mức rõ ràng đi, giống như rất muốn anh trở về sớm.

Tô Tiêu Tiêu lập tức cảm thấy xấu hổ lẫn buồn bực, cô túm cánh tay anh có chút nóng nảy. "Anh cười cái gì."

Chu Lâm Duyên ý cười càng sâu, anh giơ tay xoa xoa đầu cô: "Buổi tối không có xã giao, chờ anh trở về rồi ăn cơm cùng nhau nhé."

Anh nói ăn cơm là ăn cơm à.

Tô Tiêu Tiêu nhịn không được trừng anh một cái rồi xoay người rời đi.

Chu Lâm Duyên đứng cạnh xe, nhìn bộ dáng xấu hổ đến tức giận của cô ý cười trên khóe môi càng sâu, chờ bóng dáng cô đã khuất anh xoay người lên xe.
......
Tạm thời không đi làm, mỗi ngày của Tô Tiêu Tiêu đều trôi qua một cách tự do tự tại. Toàn bộ buổi sáng cô đều ở thư phòng tiếp tục vẽ bản thiết kế lúc trước chưa làm xong, giữa trưa t6ra cửa cùng đàn chị thương lượng chuyện phòng làm việc, vẫn luôn thảo luận đến 4 giờ chiều mới từng người về nhà.

Trên đường về nhà Tô Tiêu Tiêu nhớ tới lúc sáng Chu Lâm Duyên nói buổi tối sẽ về ăn cơm, tuy rằng vẫn có chút tức giận chuyện anh cười mình lúc sáng, nhưng lúc về tới tiểu khu cô vẫn gọi điện thoại cho anh.

Điện thoại vang lên hai tiếng thì được kết nối, Tô Tiêu Tiêu làm bộ làm tịch hỏi. "Chu tổng, anh có bận không?"

Chu Lâm Duyên bị giọng điệu của cô chọc cười. "Không có."

Nói xong anh lại hỏi: "Nhớ anh rồi?"

Tô Tiêu Tiêu xem thường nhìn bầu trời. "Không phải nhớ anh, em chỉ muốn hỏi buổi tối anh muốn ăn gì để em mua."

"Em thật sự muốn vào bếp nấu đồ ăn cho anh à? "

Tô Tiêu Tiêu tiếp tục bị chê cười, cô dứt khoát bất chấp tất cả. "Dù sao em cũng sẽ không nấu cơm, nếu anh muốn thì em sẽ nấu mì cho anh ăn."

"Em ngoan ngoãn đợi anh, nhất định không được đi vào bếp biết chưa."

"Đã biết."

Chu Lâm Duyên ở bên kia đang bận, Tô Tiêu Tiêu nói với anh một lát rồi cúp điện thoại.

Ở bên ngoài cả ngày, vừa về nhà Tô Tiêu Tiêu lập tức đi rửa rồi thay một chiếc váy ngủ.

Chu Lâm Duyên nói sẽ trở về sớm, kết quả đến 7 giờ cũng chưa thấy. Tô Tiêu Tiêu ở thư phòng hoàn thành bản vẽ, đến lúc bụng bắt đầu kêu lên thì cuối cùng anh cũng gọi điện thoại bảo cô xuống lầu.

Tô Tiêu Tiêu về phòng thay quần áo rồi cầm chìa khóa xuống lầu.

Thang máy đến tầng một, cửa vừa mở ra cô đã nhìn thấy Chu Lâm Duyên đang chờ mình ở bên ngoài.

Chờ cô đi ra khỏi thang máy anh nắm lấy tay cô. "Em có đói bụng không?"

Tô Tiêu Tiêu để mặc anh nắm tay đi ra ngoài, lẩm bẩm nói: "Anh thử nói xem, rõ ràng anh bảo sẽ trở về sớm, kết quả đến giờ này mới chịu trở về."

"Lúc nãy anh có việc cần xử lý cho nên trở về hơi trễ một chút."

Tô Tiêu Tiêu hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta đi ăn cái gì?"

"Phía trước có nhà hàng Italy, chúng ta đi qua tầm 10 phút."

"Em rất đói."

"Lát nữa em nhớ ăn nhiều một chút."

"Nếu ăn nhiều quá em không đi nổi thì làm sao." Tô Tiêu Tiêu được một tấc lại muốn tiến một thước.

Chu Lâm Duyên rũ mắt nhìn cô, trong mắt mang ý cười. "Anh sẽ cõng em."

Tô Tiêu Tiêu được dỗ đến vui vẻ, cô nhịn không được ôm lấy cánh tay Chu Lâm Duyên, hai người thân mật kề vai nhau dọc theo con đường đi bộ về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro