Chương 35

Lúc ở tiệc rượu Tô Tiêu Tiêu không ăn bao nhiêu, lúc ấy bị mọi người thay phiên truy hỏi chuyện tình cảm cô cũng không có tâm trạng ăn uống, tùy tiện ăn vài miếng rồi thôi.

Về đến nhà mới cảm thấy đói bụng, cũng may bà nội đã nấu cho cô một chén mì trứng cà chua, lúc ăn xong cảm thấy dạ dày thoải mái hơn nhiều.

Dì giúp việc thay Tô Tiêu Tiêu thu dọn chén đũa đi nhà bếp rửa sạch, bà nội nhìn cô với vẻ mặt hiền lành. "Vừa ăn no thì không nên ngủ ngay, cháu ra sân dạo một lúc đi."

Tô Tiêu Tiêu mỉm cười với bà. "Vâng, bà nghỉ ngơi sớm đi nhé."

Thời gian đã không còn sớm, lão nhân gia cũng mệt nhọc, bà.đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi.

Tô Tiêu Tiêu ra khỏi phòng khách, bên ngoài đã là đêm lạnh như nước, bầu không khí im ắng, trong sân sáng lên hai ba ngọn đèn, ánh sáng mờ nhạt làm cho màn đêm càng thêm yên tĩnh.

Tô Tiêu Tiêu đứng ở cửa nhìn ánh đèn trong sân đến xuất thần. Trong đầu trống trơn, nghĩ mãi cũng không ra cái gì.

Ban đêm gió nhẹ thổi qua, Tô Tiêu Tiêu đứng ở cửa một lát cảm thấy nhàn rỗi đến nhàm chán, cô xách bình nước cạnh cửa ra sân tưới nước cho hoa.

Lúc đang tưới nước cô lại nhớ tới Chu Lâm Duyên, cũng không biết anh có chăm sóc tốt cho mấy cây hoa của cô không.

Tô Tiêu Tiêu ở trong sân tưới nước một lát, lúc trở về phòng đã 12 giờ.

Cô đi nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng rồi thay váy ngủ nằm lên giường.

Tấm rèm cửa được mở ra, cô nằm nghiêng trên giường nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ xuất thần.

Qua một lát cô lấy di động xem lại tin tức mà mình nhìn thấy vào buổi sáng.

Là tin tức về Chu thị cùng Lâm thị, hai đại tập đoàn sắp tới sẽ có một hợp tác lớn.

Tập đoàn thương nghiệp hợp tác với nhau là chuyện rất bình thường, nhưng có lẽ là do trong nhà Chu Lâm Duyên có tâm tác hợp anh cùng thiên kim Lâm gia cho nên việc này khiến cô tránh không được việc suy nghĩ nhiều.

Tô Tiêu Tiêu nghĩ tới mấy năm trước, lúc ấy mẹ Lý Triết Khê giống như bệnh tâm thần nói với cô rất nhiều thứ. Cái gì mà người vợ tương lai của Triết Khê nhất định phải là cô gái có gia thế, như vậy mới môn đăng hộ đối với gia đình chúng tôi, nó hiện tại thích cô cũng không sao, vốn cũng chỉ là đùa giỡn, đâu có khả năng sẽ thành thật.

Tô Tiêu Tiêu cảm thấy có lẽ là ăn quá no, bằng không dạ dày sao lại khó chịu như vậy, ngực cũng rầu rĩ khó chịu.

Cô ở trên giường lăn qua lộn lại nửa ngày, cuối cùng thật sự ngủ không được vội xốc chăn ngồi dậy rồi đi xuống lầu uống trộm rượu của ông nội.

Buổi sáng ngày hôm sau, trong lúc ngủ mơ màng Tô Tiêu Tiêu nghe thấy ông nội ở dưới lầu nói: "Ôi chao, tiểu nha đầu nhà chúng ta vừa trở về đã trộm rượu của tôi, còn uống nhiều như vậy."

Tô Tiêu Tiêu sáng sớm đã bị ông nội phát hiện chuyện uống trộm rượu. Cô nhanh chóng từ trên giường bò dậy đi nhà vệ sinh rửa mặt, thay quần áo đi xuống lầu.

Lúc xuống lầu ông nội đang ngồi ở sofa xem báo, nhìn thấy cháu gái xuống thì cười: "Nha đầu này, sao vừa trở về đã uống trộm rượu của ông rồi."

Tô Tiêu Tiêu cười. "Còn không phải là do rượu của ông quá thơm ngon sao."

Cô lại hỏi ông. "Ông đã ăn sáng chưa?"

"Ông đã ăn sủi cảo rồi, cháu cũng mau đi ăn."

Tô Tiêu Tiêu kỳ thật cũng không muốn ăn uống, hai ngày này trong lòng cô không được ổn, thật sự không có tâm tư làm gì.

Cô đang muốn đi nhà bếp nhìn bà nội thì di động nắm ở trong tay đột nhiên vang lên.

Cô cúi đầu nhìn, mím môi rồi đi ra ngoài nhận điện thoại. "Alo."

"Tô Tiêu Tiêu, em ở đâu?" Giọng nói trầm thấp của Chu Lâm Duyên truyền đến, nghe được giọng của anh Tô Tiêu Tiêu một trận hoảng hốt.

"Ở nhà ông nội, làm sao vậy?" Tô Tiêu Tiêu đi đến ngoài cửa, hỏi anh. "Anh hôm nay..."

Lời còn chưa nói xong, cả người cô lập tức ngây ngẩn.

Ở bên ngoài, một chiếc xe màu đen đậu ở bên đường, Chu Lâm Duyên mặc tây trang đang đứng cạnh xe.

Một tay anh nhét ở túi quần, một tay cầm di động, cách một cánh cửa mỉm cười nhìn cô.

Trái tim Tô Tiêu Tiêu đập thình thịch, trong nháy mắt cô có chút ngây người, nhưng rất nhanh cô đã lấy lại tinh thần rồi lập tức đi ra ngoài.

Mở cửa, Tô Tiêu Tiêu cả kinh hỏi. "Sao anh lại tới đây?"

Tối hôm qua Chu Lâm Duyên nhớ cô đến mất ngủ, hận không thể lập tức đến Diệp Thành. Đương nhiên lời này anh sẽ không nói.

Khóe môi Chu Lâm Duyên câu lên, anh nắm lấy cánh tay kéo Tô Tiêu Tiêu ôm vào lòng, tay trái đặt trên eo cô, anh hơi cúi đầu cười khẽ hỏi. "Em có nhớ anh không?"

Tô Tiêu Tiêu nghĩ đây là trước cửa nhà, tâm hoảng ý loạn, cô là lập tức đẩy Chu Lâm Duyên ra, từ trong lòng ngực thối lui, vội la lên: "Sao anh lại đột nhiên tới đây, cũng không nói một tiếng cho em biết."

Chu Lâm Duyên sửng sốt, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô. "Anh không thể tới sao?"

"Tiêu Tiêu." Mẹ Tô sáng sớm ra cửa mua đồ ăn, trở về thì nhìn thấy con gái đứng ngoài cổng, bên cạnh có một chiếc xe, bà nhìn biển số xe trong lòng có chút nghi hoặc.

Đang buồn bực không biết con gái đang nói chuyện với ai, lúc đi tới thì nhìn thấy Chu Lâm Duyên.

Ánh mắt mẹ Tô sáng lên, lập tức nhiệt tình nói. "Đây không phải là Tiểu Chu à, sao cháu lại ở đây?"

Chu Lâm Duyên nhìn mẹ Tô, gật đầu. "Chào dì."

Mẹ Tô lần trước gặp qua Chu Lâm Duyên, vốn đang cho rằng anh và con gái của mình có quan hệ, nhưng sau khi con gái nói hai người chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới thì bà cũng không nghĩ nhiều nữa, lúc này đột nhiên nhìn thấy anh ở chỗ này bà có chút kinh ngạc. "Cháu tới nơi này công tác hả?"

Chu Lâm Duyên không trả lời ngay, ánh mắt nhìn về phía Tô Tiêu Tiêu, cái nhìn của anh giống như muốn nhìn thấu cô.

Tô Tiêu Tiêu không dám đối mặt với anh, đôi tay bất giác nắm chặt vạt áo, sau đó nói với mẹ Tô. "Nhà Chu tổng cũng ở chỗ này, Chu gia ở phía sau chính là nhà cũ anh ấy."

Mẹ Tô nghe vậy lại hỏi tiếp. "Vậy cháu trở về thăm người thân phải không?"

Thăm người thân.

Chu Lâm Duyên khóe môi câu lên, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Mẹ Tô tiếp tục hỏi. "Tiểu Chu à, cháu đã ăn sáng chưa? Nếu không ——"

"Mẹ." Tô Tiêu Tiêu lập tức cắt ngang lời mẹ Tô. "Mẹ về trước đi, bà nội vừa tìm mẹ đó."

"À! Đúng rồi, mẹ vừa đi mua thuốc dán phong thấp cho bà nội con, mẹ đi vào trước đây." Mẹ Tô vừa nói vừa đi vào trong sân, đang đi bà đột nhiên quay đầu nói với Chu Lâm Duyên. "Tiểu Chu, nếu như cháu chưa ăn bữa sáng thì có thể vào nhà ăn chung với mọi người."

Mẹ Tô vừa đi bên ngoài lập tức yên tĩnh.

Tô Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn anh. Ngay lúc này khuôn mặt anh không có biểu tình gì, lãnh đạm nhìn cô không nói lời nào, cũng không hỏi cô bất cứ điều gì.

Tô Tiêu Tiêu nhìn anh, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới phải.

Chu Lâm Duyên nhìn chằm chằm cô một lát, rốt cuộc cũng mở miệng. "Em không nói cho người nhà biết về anh phải không?"

Tô Tiêu Tiêu ừ một tiếng. "Đúng vậy."

Chu Lâm Duyên: "Là chưa kịp nói?"

Tô Tiêu Tiêu nhìn anh, nhấp môi dưới.

"Vừa rồi, vì sao em không nói cho mẹ của em biết?" Anh nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên câu môi cười. "Còn gọi anh là Chu tổng. Quan hệ giữa hai chúng ta xa cách như vậy sao."

"Chu Lâm Duyên..."

Sắc mặt Chu Lâm Duyên đột nhiên lạnh xuống. "Tô Tiêu Tiêu, là em không muốn giới thiệu anh cho người nhà em biết phải không?"

Tô Tiêu Tiêu nhíu nhíu mày, nhìn anh. "Anh đột nhiên tới đây mà không nói trước nói cho em biết, như vậy em lấy đâu ra thời gian để chuẩn bị."

"Em muốn chuẩn bị cái gì. Tô Tiêu Tiêu, em nói cho anh biết rốt cuộc thì em còn muốn chuẩn bị cái gì nữa?"

Sắc mặt Chu Lâm Duyên lạnh tới cực điểm, gần như là tức giận. "Tô Tiêu Tiêu, em đang đùa giỡn với anh phải không?"

Tô Tiêu Tiêu cả người chấn động, cô kinh ngạc nhìn anh.

Chu Lâm Duyên lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, nửa câu cũng không nói mở cửa ngồi vào xe, "Phanh" một tiếng cửa xe bị đóng sầm lại, một chân đạp chân ga rồi nhanh chóng lái xe rời đi.

Tô Tiêu Tiêu đứng tại chỗ nhìn chiếc xe nhanh chóng biến mất.

Cả người cô bỗng trở nên lạnh lẽo, đôi tay bất giác nắm chặt.

Chu Lâm Duyên lái xe chạy về nhà cũ, ngực giống bị thứ gì đó chèn ép chọc cho anh vô cùng bực bội.

Anh dừng xe ở trong sân, cũng không xuống xe ngay mà ngồi trong chốc lát.

Từ trong ngăn kéo lấy ra hộp thuốc cùng bật lửa. Anh rút ra một điếu thuốc cắn ở trong miệng rồi châm lửa.

Chu Lâm Duyên cứ như vậy dựa vào lưng ghế, ngồi ở trong xe trầm mặc hút xong một điếu thuốc.
......
Sau lần cãi nhau vào buổi sáng ngày hôm đó, Tô Tiêu Tiêu và Chu Lâm Duyên đã có vài ngày không liên lạc với nhau.

Mãi cho đến ngày mồng 4, Tô Tiêu Tiêu trở lại thành phố B.

Lúc trước Chu Lâm Duyên nói muốn tới đón cô, nhưng cả ngày hôm đó anh không hề gọi một cuộc điện thoại nào.

Xuống máy bay, Tô Tiêu Tiêu kéo hành lý ra bên ngoài chuẩn bị gọi taxi trở về.

Kết quả mới ra khỏi sân bay thì nhìn thấy Lý Cao.

Lý Cao cũng nhìn thấy cô, anh ta lập tức đi tới chào hỏi. "Tô tiểu thư, cô đã trở lại. Hôm nay Chu tổng có việc nên đã bảo tôi tới đón cô."

Tô Tiêu Tiêu cười một cái.

Cô cũng không muốn chọc thủng lời nói của Lý Cao. Chu Lâm Duyên nhiều ngày như vậy cũng chưa liên lạc với cô, ngay cả hôm nay cô trở về anh cũng chưa gọi điện thoại. Sao có thể vì bận việc mà không thể tới đón cô được chứ.

Trên đường trở về, Tô Tiêu Tiêu ngồi ở trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần.

Lý Cao thỉnh thoảng sẽ nhìn cô qua kính chiếu hậu, có điều muốn nói lại thôi.

Mấy ngày này cảm xúc Chu tổng rõ ràng không được tốt, công việc trong ngày quốc khánh đã được chuyển sang ngày khác, nào ngờ ngày hôm nay anh vừa đi Diệp Thành thì ngày hôm sau đã trở lại.

Lý Cao không dám hỏi bất cứ điều gì, nhưng anh ta dám khẳng định Chu tổng và Tô tiểu thư cãi nhau.

Lý Cao cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng Chu tổng vì muốn gặp Tô Tiêu Tiêu cho nên đã dời hết công việc quan trọng vào ngày khác, vé máy bay cũng mua chuyến bay sáng sớm, trời chưa sáng ngài ấy đã ra cửa... Như thế nào lại cãi nhau.

Lý Cao đưa Tô Tiêu Tiêu về nhà, lúc chuẩn bị rời đi thì bị cô gọi lại. "Lý trợ lý, Chu Lâm Duyên buổi tối trở về không?"

Lý Cao sửng sốt, anh ta lắc đầu. "Cái này tôi cũng không rõ lắm..."

Dừng một lát anh ta nói tiếp: "Hay là cô thử gọi hỏi Chu tổng xem sao."

Tô Tiêu Tiêu không nói gì nữa.

Chờ anh ta đi rồi Tô Tiêu Tiêu kéo hành lý vào phòng. Cô ngồi ở mép giường nhìn căn phòng quen thuộc trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu, không nói rõ là tư vị gì.

Ngồi như vậy một lúc cô lấy quần áo trong vali đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Buổi tối cô vẫn luôn chờ Chu Lâm Duyên nhưng anh không trở về.

Di động đặt ở trên bàn vẫn chưa từng vang lên.

Tô Tiêu Tiêu đã có rất nhiều lần mở ra dãy số Chu Lâm Duyên muốn gọi cho anh. Do dự thật lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Sau nửa đêm, cô chịu đựng không nổi mệt nhọc lúc này mới về phòng đi ngủ.

Đêm nay Tô Tiêu Tiêu ngủ thật sự không sâu, buổi sáng ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã tỉnh.

Phản ứng đầu tiên của cô là xuống giường đi phòng khách xem Chu Lâm Duyên có trở về không.

Phòng khách trống rỗng.

Cô theo bản năng đi tới phòng ngủ của anh, cửa phòng mở ra, chiếc chăn trên giường vẫn như cũ.

Anh không trở về.

Tô Tiêu Tiêu đi đến phòng khách ngồi xuống sofa, cô nhìn màn hình TV đến xuất thần.

Không biết qua bao lâu cô cảm thấy đôi mắt đột nhiên ê ẩm, cứ như vậy mà khóc.

Nỗi ủy khuất cùng với bất an và sợ hãi mấy ngày nay trong nháy mắt đã hỏng mất.
......
Phía đông biệt thự Chu gia.

Chu Lâm Duyên tối hôm qua suốt một đêm không ngủ. Anh nằm trên ghế ở ban công hút thuốc suốt đêm.

Hừng đông ngày hôm sau, gạt tàn ở trên mặt đất đã chất đầy tàn thuốc.

Anh nhắm mắt một lát rồi lấy di động ra xem, ngoại trừ mấy cái văn kiện thì không có tin gì khác.

Anh mở WeChat.

WeChat thực sạch sẽ, bạn bè chỉ có một người duy nhất là Tô Tiêu Tiêu.

Chu Lâm Duyên không có thói quen dùng WeChat, cái WeChat này vẫn là Tô Tiêu Tiêu tạo cho anh.

Anh mở số cô, lần cuối cùng hai người nói chuyện là buổi tối ngày 30.

Chu Lâm Duyên nhìn chằm chằm màn hình nhìn một lát, ngón cái đang muốn nhập tin nhắn nhưng cuối cùng vẫn khóa màn hình lại. Anh đưa điện thoại di động ném sang một bên.

Chu Lâm Duyên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay quần áo rồi xuống lầu.

Ở dưới lầu người giúp việc đang soạn bữa sáng, mẹ Chu cùng con gái vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn bữa sáng.

Chu Lâm Duyên xách theo tây trang đi xuống lầu. Anh vừa đi vừa cúi đầu cài cổ tay áo.

Mẹ Chu ngẩng đầu thấy con trai, vui vẻ nói. "Con xuống đúng lúc lắm, nhanh lại đây ăn bữa sáng đi."

Chờ Chu Lâm Duyên đi xuống người giúp việc tiến lên cầm lấy tây trang trong tay anh.

Anh đi đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống.

Mẹ Chu lấy cho anh một chén canh rồi nói. "Cả ngày con đều bận công việc, người làm mẹ là ta đây một tháng muốn gặp con một lần cũng khó, mấy ngày nay sao con lại rảnh rỗi trở về nhà vậy."

Chu Lâm Duyên không trả lời, bưng ly nước uống một ngụm.

"Vi Vi, đi lấy bát đũa cho anh con."

"Vâng ạ." Giản Vi đứng lên đi lấy bát đũa.

Bữa sáng rất phong phú, nhưng Chu Lâm Duyên không có tâm trạng ăn uống.

Anh lười biếng dựa vào lưng ghế.

Mẹ Chu thấy con trai cầm đũa bất động, bà hỏi. "Làm sao vậy, hay là thức ăn không hợp khẩu vị của con?"

Chu Lâm Duyên không phản ứng, sau một lúc anh trả lời. "Con nuốt không trôi."

Mẹ Chu sửng sốt. "Con có chuyện gì sao?"

Chu Lâm Duyên đứng lên, lười biếng bỏ xuống một câu. "Con trai của mẹ bị người ta chọc tức."

Nói xong anh cầm lấy tay trang từ người giúp việc rồi đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro