Chương 96: Trở về
Chương 96: Trở về
---
Ngụy Yến Uyển không thể chờ được đến lúc nhìn thấy những thứ thú vị và tiện lợi mà Vĩnh Diễm đã nói, cũng không kịp báo trước cho Tiến Trung rằng nàng sắp đi rồi. Thậm chí, ngay cả đứa cháu trai mà theo lời thái y nói là một tiểu A Ca, nàng cũng chưa kịp gặp mặt, cứ thế lặng lẽ ra đi.
Mà ở thời hiện đại, trong một phòng bệnh đơn đầy đủ tiện nghi, sạch sẽ sáng sủa, trên giường là một người phụ nữ có khí chất thanh tao, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, không chút huyết sắc.
Nhìn kỹ hơn sẽ thấy, làn da mịn màng của nàng đang dần dần hồng hào trở lại với tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường, hơi thở cũng từ yếu ớt trở nên dài và ổn định hơn.
Đột nhiên, người phụ nữ trên giường mạnh mẽ hớp một hơi thật sâu, sau đó bật dậy ngồi lên.
Nàng nhìn quanh bốn phía, trong mắt thoáng qua một tia mờ mịt. Nhưng ngay sau đó, phản ứng đầu tiên chính là đưa tay sờ lấy chiếc điện thoại đặt bên đầu giường, mở ra xem.
Ngụy Yến Uyển: "Ngày 18?"
Vậy là mình đã ngủ tận hai ngày sao? Nhưng... giờ cũng không thấy khó chịu gì, giống như chưa từng bị bệnh vậy.
Vừa có suy nghĩ này, nàng liền nhịn không được muốn tự đánh mình một cái. Không bệnh chẳng phải là chuyện tốt sao? Thế mà trong lòng lại còn mong mình bị bệnh nữa.
Haiz, chắc là làm việc quá chăm chỉ rồi, đến mức đầu óc cũng có vấn đề luôn.
Nàng ấn vào nút bấm trên đầu giường, sau đó bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện gần đây.
Nói ra cũng buồn cười, vì không muốn để hai đứa con riêng của mẹ kế hưởng lợi, bao năm qua nàng liều mạng vì công ty, đến mức ngay cả cơ thể không khỏe cũng không phát hiện ra. Kết quả là hôm trước đột nhiên ngất xỉu ngay trong văn phòng. Khi đó đã khuya như vậy, không biết ai là người phát hiện và đưa mình vào bệnh viện nữa.
Đừng nói là mình ngất xỉu cả một đêm rồi sáng hôm sau mới được trợ lý phát hiện lúc đi làm đấy nhé? Nếu thế thì cũng quá thảm rồi.
Y tá đến rất nhanh, có lẽ bệnh tình không nghiêm trọng nên ngay cả bác sĩ cũng không cần đích thân đến xem.
Y tá: "Chỉ là làm việc quá sức thôi, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn là được."
Ngụy Yến Uyển: "Cảm ơn!"
Bản thân nàng cũng cảm thấy cơ thể khá ổn, không giống như có vấn đề gì cả, thế nên rất nhanh đã gọi trợ lý đến giúp làm thủ tục xuất viện.
Chỉ là, về chuyện "làm việc quá sức" mà cô y tá nhỏ kia nói, nàng cứ cảm thấy cụm từ này thật xa lạ, như thể rất lâu rồi chưa từng trải qua, đến mức có chút lạ lẫm.
Nàng cảm thấy bản thân nên nghỉ ngơi hợp lý, nếu không thì công ty thuê nhiều người như vậy là để làm gì chứ?
Dù biết rằng suy nghĩ này có chút không đúng, nhưng đột nhiên lại thấy rất có lý, thậm chí càng nghĩ càng cảm thấy hợp tình hợp lý. Chẳng lẽ bị bệnh một trận, lại ngộ ra triết lý gì đó sao? Giờ đây nàng dường như không còn quá bận tâm đến những chuyện của công ty nữa.
Ảo giác, nhất định là ảo giác! Công ty nằm trong tay mình mới có thể khiến đám đó tức chết. Mà đương nhiên cơ thể của mình cũng quan trọng hơn chứ!
Ngụy Yến Uyển cảm thấy dường như mình đã quên mất chuyện gì đó.
Ngụy Yến Uyển: "Tiểu Mật, ai là người phát hiện chị ngất xỉu vậy?"
Cô trợ lý Tiểu Mật, đang giúp nàng thu dọn đồ đạc, cố gắng nhớ lại.
Tiểu Mật: "Chị Uyển, là một người đàn ông. Anh ta đưa chị đến bệnh viện, sau đó mới lấy điện thoại của chị gọi cho em. Giọng nói của anh ta rất dễ nghe, nhưng nghe có vẻ hơi tức giận, không biết vì sao nữa? Chẳng lẽ là người quen của chị?"
Ngụy Yến Uyển: "Ồ!"
Bề ngoài nàng vẫn bình tĩnh, không để lộ cảm xúc, nhưng trong lòng thì náo loạn cả lên. Ai cơ? Một người đàn ông?
Nhân viên tăng ca trong công ty chăng? Nhưng ai dám tự tiện xông vào văn phòng của nàng?
Trước hết, có thể loại trừ ngay lão cha đã từ "mẹ kế" thăng cấp thành "bố dượng" kia. Ông ta vốn đã không vui khi thấy nàng giành lấy công ty, từ lâu cũng chẳng còn muốn đến nữa. Hơn nữa, nếu nàng thực sự ngất xỉu, ông ta chắc chắn sẽ vỗ tay ăn mừng mới đúng.
Ngụy Yến Uyển: "Ba chị có gây ra trò gì không?"
Tiểu Mật: "Ông ấy có đến một lần, rồi không thấy động tĩnh gì nữa."
Tiểu Mật hiển nhiên biết rõ tình cảm cha con giữa họ chẳng ra sao, chỉ cảm thấy kỳ lạ vì hôm đó trông có vẻ vui vẻ như vậy, vậy mà sau đó Ngụy tiên sinh lại không có phản ứng gì thêm. Nhưng như vậy cũng tốt, cô ấy thực sự muốn một bà chủ có thể quản lý công ty ổn định lâu dài.
Ngụy Yến Uyển cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng hiện tại không cần phải suy nghĩ nhiều. Dù sao ông ta không giở trò gì thì nàng cũng sẽ không động đến ông ta. Chỉ mong đừng để hai đứa con của người đàn bà kia chạy đến gây phiền phức cho nàng là được.
Còn về ân nhân cứu mạng kia... Ừm... Thật ra nàng cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nếu không đến bệnh viện, chỉ coi như ngủ một giấc trong văn phòng, chắc cùng lắm là bị cảm nhẹ thôi. Gọi là "cứu mạng" có hơi quá thì phải?
Vậy thì... với người đã giúp nàng lần này, tạm thời vẫn chưa biết họ tên, chỉ biết giọng rất dễ nghe, mà nàng cũng chưa từng nghe qua. Đợi sau này có cơ hội tìm hiểu cũng không muộn.
Dù gì cũng không phải đại ân cứu mạng gì, hẳn là sẽ gặp lại trong tình huống tốt đẹp thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro