chương 2
Tôi bịt miệng cậu ấy lại và bảo đừng nói nữa.
Sau đó, cậu ta trèo ra khỏi giường và chạy chân trần đến chiếc tủ nơi bọn trẻ cất cặp sách.
Tôi kiễng chân lên, lấy cốc của cậu ấy từ dãy ly uống nước rồi chạy trở lại giường với tiếng rầm.
Tôi đưa cốc nước vào miệng cậu ấy.
"uống."
Trình Cảnh Nguyên ngơ ngác nhìn, uống mấy ngụm nước.
Này, tôi chưa từng thấy đứa trẻ nào có thể khóc như thế này, khóc lâu như vậy chắc là khát lắm, không uống nước thì cũng đừng ngất xỉu.
Sau khi uống nước xong, tôi đậy cốc nước lại và đặt sang một bên.
"Nằm xuống."
Cậu ngoan ngoãn nằm trên gối, tôi đắp cho cậu ta một chiếc chăn nhỏ, đưa tay lau mặt cho vài lần, lau đi những giọt nước mắt trên mặt .
"Được rồi, đi ngủ đi."
Tôi vỗ nhẹ vào chăn, cậu ấy khóc rất lâu cũng đã mệt rồi, tôi dỗ một tí liền ngủ rất sâu.
Nhìn khuôn mặt mũm mĩm ấy tôi mỉm cười.
Cảm thấy nó thú vị hơn một con búp bê.
Sau này tôi không còn từ chối Trình Cảnh Nguyên nữa, cậu ấy luôn lặng lẽ đi theo tôi.
Nhưng mỗi ngày sau giờ học, bố tôi luôn nhìn chằm chằm vào bàn tay mà tôi và Trình Cảnh Nguyên đang nắm với ánh mắt đầy sát khí.
Trong giờ giải lao ngày hôm đó, tôi chơi mệt mỏi, ngơ ngác ngồi trên bậc thềm trước cửa phòng dạy học, Trình Cảnh Nguyên ngồi cạnh tôi.
Cậu tiến lại gần và cẩn thận tựa đầu vào vai tôi. Tôi nhìn xuống cậu
"Cậu đang làm gì thế."
Tôi hỏi.
"Dao Dao, cậu sẽ luôn chơi với tôi chứ?"
Trình Cảnh Nguyên ngẩng đầu lên, bóng dáng tôi phản chiếu trong mắt .
Tôi không nói gì, nhìn vào mắt cậu và cảm thấy lạc lõng trong đó.
Tôi gật đầu.
Trình Cảnh Nguyên mở to mắt, lộ ra nụ cười rạng rỡ.
.......
( đến khúc này là khi na9 vs nu9 lớn hơn rồi nên mk sẽ thay đổi 1 chút xưng hô nhé )
"Từ Gia Dao, ra ngoài một lát."
Trong lớp học ồn ào, tôi đang nằm trên bàn làm bài tập, cô giáo chủ nhiệm xuất hiện từ cửa trước, lớp học lập tức trở nên yên tĩnh.
"ĐƯỢC RỒI."
Tôi đậy nắp bút, đứng dậy, chỉnh tề quần áo và chuẩn bị ra ngoài.
Đột nhiên có người nắm lấy cổ tay tôi, tôi quay lại nhìn Trình Cảnh Nguyên một cách khó hiểu.
"Gì."
"Dây cao su rơi ra."
Cậu ấy đeo lại sợi dây cao su mà tôi đánh rơi trên mặt đất vào cổ tay tôi rồi làm vẻ mặt ngoan ngoãn.
Tôi kéo mặt cậu ấy và nói: "Đừng quá khích"
"Thưa cô, cô đang tìm em ?"
Tôi bước đến bàn của cô hiệu trưởng, một người phụ nữ lớn tuổi, đeo một cặp kính gọng đen và nhìn tôi một cách nghiêm túc.
"Từ Gia Dao, giáo viên nhận thấy gần đây em rất thân thiết với Trình Cảnh Nguyên."
"Con trai và con gái ở độ tuổi của các em là dễ nảy sinh tình cảm với nhau nhất. Cô muốn nhắc các em rằng đây là giai đoạn quan trọng và các em nên tập trung vào việc học."
"Cô, em và Trình Cảnh Nguyên không có quan hệ gì với nhau, chúng em cùng nhau lớn lên, chỉ là bạn tốt mà thôi."
Tôi cẩn thận giải thích, nhưng hiệu trưởng hiển nhiên không tin. “Được rồi, đừng tiếp tục nói những điều này.”
"Nhưng..."
"Bây giờ em đang ngồi cùng bàn với Trình Cảnh Nguyên phải không? Quay lại đổi chỗ với Lục Nhân Nghĩa đi."
"Trở về đi, đến giờ vào lớp rồi."
Tôi mím môi, gật đầu và nói được. Trở lại lớp học, tôi nằm gục xuống bàn.
"Sao vậy? Hiệu trưởng tại sao lại tìm cậu ?"
Trình Cảnh Nguyên kéo tay áo tôi, kéo tôi lại gần. Tôi quay đầu về phía anh, ủ rũ.
“Cô ấy nói chúng ta yêu nhau.”
"....."
"Mặc kệ cô ấy đi. Không phải là cậu không biết cô ấy bị bệnh à ".
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của anh, tôi thở dài.
“Đó là những gì tôi đã nói, nhưng…”
"Dừng lại đi, tiết toán tiếp theo trả lại sách toán cho tôi."
Tôi lấy một chồng sách từ một chồng sách khác và đưa lại cho anh ấy.
"?"
"Cậu đang làm gì thế."
Thu dọn sách vở xong, tôi khoác cặp lên lưng, cầm cốc nước lên và trịnh trọng thông báo với anh.
"Bạn cùng lớp Trình Cảnh Nguyên , giáo viên cấp hai của chúng ta cho rằng chúng ta yêu nhau nên đã chuyển tôi đi. Hiện tại tôi sẽ ngồi ở đó."
Tôi chỉ vào chỗ ngồi cạnh Tú Gia Minh, cúi đầu chiêm ngưỡng vẻ mặt không thể tin nổi của anh ấy rồi gật đầu hài lòng.
"Đi đây, tạm biệt."
Cổ tay tôi bị nắm lấy, tôi nhìn sang và thấy anh ấy lại có vẻ mặt đáng thương đó.
Tuy nhiên, đây không phải là điều tôi có thể quyết định.
Tôi chỉ có thể chạm vào đầu anh ấy rồi bỏ đi một cách vô tâm.
Tú Gia Minh đứng đầu lớp chúng tôi, cậu ấy chỉ chuyên tâm vào việc học, tôi tránh sang một bên, cậu ấy suốt buổi không thèm ngước lên.
Một lúc sau, chuông reo, thầy dạy toán vào dạy, tôi nghe mà buồn ngủ, đầu gật gù.
Tôi đang định gục lần nữa thì cảm thấy trán mình bị một bàn tay mềm mại chạm vào, tôi sợ đến mức vội vàng ngẩng đầu lên.
Tú Gia Minh đang ghi chép bằng một tay và đặt cánh tay còn lại lên bàn của tôi mà không thèm liếc nhìn tôi suốt thời gian đó.
“Cả lớp đang nghe, thầy dạy toán có thể nhìn thấy cậu .”
Tôi gật đầu thật nhanh, cúi xuống nhìn trang giấy rồi mở cuốn sách toán ra.
Buổi học nhanh chóng kết thúc, trong lớp còn có một điểm kiến thức tôi chưa hiểu, tôi vỗ nhẹ Tú Gia Minh bên cạnh rồi đẩy cuốn vở sang.
Anh chỉ liếc nhìn nó và viết vài lần bằng bút lông.
"Đến đây, cậu ở xa như vậy, tôi làm sao có thể dạy cậu ?"
"Ồ, tôi tới đây."
Tôi kéo ghế lại gần anh ấy.
Những kiến thức cậu dạy rất chi tiết, có vẻ cũng rất nghiêm túc,nên tôi hiểu ngay.
"Biến này cậu có thể hiểu nó ngay sau khi tìm kiếm số liệu về nó."
"Vậy là xong rồi, tôi biết cách làm rồi, cảm ơn cậu."
"Không có gì"
Tôi lấy lại cuốn sổ, anh lại cúi đầu viết câu hỏi.
"Trình Cảnh Nguyên, cậu đối với cây bút này có thù oán gì không?"
Lục Nhân Nghĩa nhìn chiếc bút bi gãy rồi lắc nó.
Trình Cảnh Nguyên không để ý tới hắn, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tú Gia Minh và Từ Gia Dao trước mặt.
.......
"Dao Dao, lát nữa chúng ta cùng đi căng tin nhé."
"Được."
Tôi và Lý Phỉ tựa vào lan can cạnh sân chơi trò chuyện. Tiết này là tiết thể dục, giáo viên thể dục cho phép chúng tôi vận động tự do sau khi chạy một vòng.
Các cô gái đều đi chơi cùng nhau theo nhóm đôi và nhóm ba, còn các chàng trai thì cùng nhau chơi bóng rổ.
"Dao Dao, nhìn xem, trong số các chàng trai, Trình Cảnh Nguyên là đẹp trai nhất."
"Đáng tiếc, cậu ấy đã là của cậu '
"Đừng nói nhảm, tớ vừa mới bị hiệu trưởng gọi rồi đó ."
Nghe Lý Phỉ nói xong, tôi nhìn về phía sân bóng rổ, thấy Trình Cảnh Nguyên mặc áo đỏ.
Ngẩng đầu uống nước, nắng chiếu khắp người, khuôn mặt trắng nõn, khí chất tuổi xuân.
"Này Tú Gia Minh, đừng học trong tiết thể dục nữa, chúng ta cùng chơi bóng nhé."
Tôi nhìn sang và thấy Tú Gia Minh đang ngồi một mình trên băng ghế, với cuốn bài tập chưa viết xong trên đùi.
"Sao cậu lại phớt lờ mọi người...này, cậu đang làm gì ở đó vậy?"
Trình Cảnh Nguyên đi tới trước mặt Tú Gia Minh, lấy quyển bài tập ra.
Tú Gia Minh ngẩng đầu nhìn .
"Cậu đang làm gì thế."
Trình Cảnh Nguyên cười lạnh nói: "Tú Gia Minh, cậu dám cùng tôi chơi bóng không ?"
“Tôi không có hứng thú chơi bóng.”
Anh cau mày đứng dậy lấy lại cuốn bài tập.
Trình Cảnh Nguyên chắp hai tay sau lưng, đang định nói điều gì đó mỉa mai. "Trình Cảnh Nguyên! Cậu đang làm gì vậy?"
Nhìn thấy Trình Cảnh Nguyên đang vở bài tập của Tú Gia Minh, tôi vội vàng chạy đến sân bóng rổ.
Tôi lấy lại cuốn sách bài tập từ Trình Cảnh Nguyên và đưa lại cho Tú Gia Minh.
"Cậu không thể bắt nạt bạn cùng lớp của mình."
Tôi cau mày, không hài lòng nhìn Trình Cảnh Nguyên.
Lần này anh không có vẻ đáng thương như trước, anh cắn môi, vẻ mặt tức giận.
"Cậu đứng về phía cậu ấy phải không? Từ Gia Dao, hai người đã ngồi cùng nhau được bao lâu mà cậu lên tiếng thay cậu ta ?"
"Tôi với cậu chơi với nhau từ nhỏ ,tôi còn có thể dạy cậu."
Vừa nói, mắt anh lại đỏ hoe, tôi thấy đôi mắt to của anh không cầm được nước mắt nên vội nói .
“Hãy tự mình suy nghĩ đi.”
Tôi kéo Từ Phi đi.
Cậu ấy chắc chắn không muốn rơi nước mắt trước mặt nhiều bạn cùng lớp như vậy, nếu tôi rời đi, cậu ấy sẽ không khóc được nữa.
Nếu tôi ở đây, cậu ấy sẽ khó chịu.
"Dao Dao, tôi về nhà trước. Hẹn gặp lại vào ngày mai."
"Tạm biệt."
Sau khi thu dọn cặp sách, tôi quay lại nhìn Trình Cảnh Nguyên đang tựa lưng vào cửa sau.
Anh ấy cúi đầu nghịch nghịch bảng điều khiển trò chơi và phớt lờ tôi. Tôi không còn cách nào khác ngoài xách cặp đi học và đi ngang qua anh ấy.
"Đi ."
Anh đi theo tôi, cách tôi một mét.
Trước khi vào tiểu học, gia đình Trình Cảnh Nguyên chuyển đến cạnh nhà tôi, vào ngày chuyển nhà, bố anh ấy đã đặc biệt chào trước cửa nhà tôi.
Bố tôi rất tức giận khi nhìn thấy mặt chú ấy chứ đừng nói đến việc làm hàng xóm , bố tôi đã lắp khung bóng trên tường giữa nhà tôi và nhà Trình, đồng thời hàng ngày ở nhà luyện tập kỹ năng chơi bóng.
Kết quả là không có phản hồi nào từ người bên cạnh mà người ở tầng dưới đã phàn nàn với gia đình tôi trước.
Tôi và Trình Cảnh Nguyên thân nhau hơn, bố mẹ anh ấy thường xuyên vắng nhà, có lần tôi ở nhà một mình buồn chán nên gõ cửa phòng anh ấy, thấy bên đó có rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi, tôi đã sang nhà anh ấy từ đó. ..
Điều quan trọng nhất là Trình Cảnh Nguyên sẽ không tranh nhau xem TV với tôi, mà là bố tôi sẽ làm vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro