130 - Cảnh năm xưa (10)

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

.

.

.

Ma Thần chỉ buông lỏng trong chớp mắt, nhưng ngay lập tức ngàn tầng pháp trận chồng lên nhau, linh lực cuồn cuộn ập đến đánh vào thân thể hắn ta. Máu trong người như bị trấn áp, phản ứng của Ma Thần chậm đi nửa nhịp, mệnh môn bị linh lực siết chặt. Pháp trận lấy máu làm giới, phong ấn kết chặt, giam hắn ta ngay tại trung tâm trận pháp.

Khoảnh khắc lùi lại trước đó, Ma Thần đã bị ngàn tầng pháp trận áp chế, linh lực và ma khí như dao kiếm chém giết lẫn nhau trong cơ thể. Hắn ta đau đến mức đầu như muốn nứt ra, sắc mặt lạnh băng đầy bạo ngược. Đôi mắt đỏ rực trừng trừng nhìn Bạch Bách, sát khí cuộn trào không giấu nổi.

Vậy mà Bạch Bách như chẳng mảy may để tâm, đầu ngón tay dính máu nhẹ điểm giữa mi tâm Ma Thần. Trận tâm nhanh chóng ngưng kết, trận pháp bạc khổng lồ phát ra ánh sáng chói lóa, linh lực như gươm bén phá tan ma khí. Từ trung tâm trận pháp, ánh sáng lan ra ngàn trượng, bao phủ lấy thân thể Ma Thần.

Kiếm ý Vô Hạ mang sắc xanh băng giá như hoa nở trên trời, vạt kiếm dài quét qua, tiếng sấm vang dội như bị bóp nghẹn, từng đợt ma khí tan rã.

Linh lực hội tụ về giữa mi tâm Ma Thần, đè ép ma khí đã mất kiểm soát. Hắn ta đau đớn giãy giụa, linh lực và ma khí giằng co kịch liệt. Cuối cùng ma khí thua trận, thiên địa trở nên thanh tĩnh.

Ý thức dường như khôi phục đôi chút, vẻ dữ tợn trong mắt Ma Thần dần lắng xuống, mí mắt run rẩy, như thể lớp huyết vụ vặn vẹo trước mắt tan đi. Trong tầm nhìn mờ mịt chỉ còn lại bạch y tiên quân, sạch sẽ không vướng bụi trần.

Tiểu Cửu đang bị ý thức Ma Thần nuốt chửng dần dần giành lại thế chủ động. Hắn ta vô thức vươn tay về phía Bạch Bách, cảm giác mệt mỏi nặng nề và ý thức tan rã kéo đến. Hắn ta khép mắt, thân thể mất trọng lực ngã xuống.

"...Tiên quân."

Khi bị ép phong ấn, thần trí rơi vào tĩnh lặng, giữa mi tâm Tiểu Cửu hiện lên một ấn ký đỏ rực.

Trời đêm u tối, một con đường bằng máu và xương trắng lan ra dưới chân hắn ta. Tiểu Cửu bước vào lối đi phủ đầy xác thối rữa. Hắn ta cúi đầu nhìn dưới chân, một hố xác người đầy máu và tàn chi cụt đoạn, góc áo rách nát, tay dính máu, và phía sau là một vực sâu đen ngòm không thấy đáy.

Hắn ta gập ghềnh về phía trước, sợ hãi, ghê tởm, hoảng sợ.

Nhưng hắn ta biết rõ... đây chỉ là một giấc mơ.

"Thằng khốn lại trộm đồ! Cả thôn này đã tha cho ngươi, ngươi còn dám mó tay vào hồ cá của ta! Cá ta nuôi cực khổ đều bị cái đồ chó má nhà ngươi làm chết cả! Thứ lòng lang dạ sói!"

"Thứ ma chủng bẩn thỉu có sừng như ngươi vốn không nên tồn tại! Năm đó lẽ ra phải nhốt một con tiện nhân mẹ ngươi vì dám tằng tịu với Ma tộc, vào lồng lợn! Nhìn thấy ngươi là muốn nôn!"

"Bị đánh mà dám phản kháng? Hôm nay ta không đánh chết ngươi thì không xong!"

"Dịch bệnh? Sao thôn ta lại có dịch bệnh? Chắc chắn là do thứ khốn này mang về! Là hắn ta dẫn Ma tộc tới gieo tai họa! Giết hắn ta!"

"Không thể tha cho nó! Thứ tạp chủng quái dị này sống sót thì cả thôn ta chết hết!"

"Lấy dao ra! Ấn đầu nó xuống! Giết nó khi nó còn chưa kịp lớn!"

Không... Không phải!

"Không cùng tộc với ta, dù chảy chung dòng máu cũng vẫn là tạp chủng! Biết đâu là nội gián Ma tộc cài vào tông môn chúng ta!"

"Giết hắn ta! Nếu hắn ta bị lộ, chúng ta cũng xong đời!"

"GIẾT HẮN TA!"

Ta không phải vậy! Ta không có làm gì cả!

Chỉ vì mang một nửa huyết mạch Ma tộc mà sinh ra đã thấp hèn ư? Chỉ vì là tạp chủng mà ai cũng được quyền đánh, quyền mắng, quyền chà đạp hắn dưới chân?

Chỉ vì là con lai mà từ lúc sinh ra đã bị định tội, bị khinh bỉ, bị xua đuổi như chó hoang! Rõ ràng hắn ta đã cố gắng đến thế, cố gắng sống như một con người, tại sao vẫn không ai công nhận hắn ta?

Dù là trong thôn, hay ở những cái gọi là danh môn chính phái!

Chẳng lẽ... hắn ta sinh ra đã là tội lỗi?

Dựa vào đâu?

Dựa vào đâu mà hắn ta phải thấp hơn người khác một bậc? Dựa vào đâu mà hắn ta phải chấp nhận bị xâu xé, bị coi là không xứng tồn tại?

Tiểu Cửu ngã quỵ giữa con đường máu hư thối, tay đè lên một khối xác người trắng hếu đang lộ ra giữa đám dòi bọ. Là người trong thôn năm xưa, kẻ từng muốn giết hắn ta lúc dịch bệnh lan tràn.

Hắn ta chậm rãi ngẩng đầu, từng gương mặt căm hận, dữ tợn hiện lên từ vũng máu.

Tất cả đều là những kẻ hắn ta đã tự tay giết.

Chúng muốn hắn ta chết. Muốn chú hắn ta chết.

Vậy thì... bọn chúng đi trước đi!

Tất cả những kẻ từng nhục mạ, từng khinh rẻ, từng hành hạ hắn ta... đều phải chết!

Oán hận, căm ghét, bạo loạn...

Dòng máu đen sền sệt dâng lên từ lòng đất, cuộn trào quanh eo, cổ và mắt hắn, dần dần muốn nuốt chửng cả người.

Bỗng một đôi tay kéo hắn khỏi vũng máu.

Chiếc trường bào trắng như tuyết phất nhẹ xuống, mùi hương thanh nhạt vây lấy hắn. Hắn ta ho khan đến sặc máu, rồi rơi vào một vòng tay ấm áp, dịu dàng.

...

Tiểu Cửu bừng tỉnh, cơ thể thiếu oxy khiến hắn ta há to miệng hít thở. Hắn ta gập người lại, toàn thân co rút trong cơn đau dữ dội. Khắp người như bị đâm ngàn kim, cốt cách vang lên từng tiếng răng rắc, thống khổ đến tột cùng.

Hắn ta cuộn tròn, nước mắt rơi vì đau đớn.

Một bàn tay đặt lên lưng hắn, linh lực nhu hòa chậm rãi truyền vào, nhưng cơn đau vẫn không nguôi, hắn ta chỉ có thể nghẹn ngào bật khóc.

Hắn ta nghe thấy một tiếng thở dài.

Có người ôm lấy hắn ta, mùi hương lạnh nhạt như tuyết bao phủ lấy thân thể run rẩy, linh lực thuần túy vây quanh, như suối mát dịu dàng trút vào từng tấc kinh mạch, xoa dịu phần lớn đau đớn trong cơ thể.

Người đó hơi cúi đầu, mái tóc đen buông xuống trước mặt hắn ta.

Tiểu Cửu ngẩng lên, sững sờ đối diện khuôn mặt giống hệt như trong giấc mơ.

Hắn ta run rẩy nắm lấy vạt áo Bạch Bách, vừa khóc vừa nức nở nói.

"Tiên quân... Ta thật sự đau quá..." 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro