141 - Cảnh năm xưa (21)

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

Lôi cho những ai kị: Cực Nhạc không khiết, là kiểu công có quá khứ bị đè ấy. Chương trước có đề cập, chỉ là chương này mô tả khá nhiều

.

.

.

Lại tới nữa, cái cảm giác kỳ quái mơ hồ ấy.

Như hoa trong gương, trăng dưới nước, không thể chạm đến, ẩn trong là một loại cảm giác dính nhớp khó chịu quấn lấy.

Âm thanh ồn ào nơi phố xá dường như bị ấn nút tạm dừng, trong vùng tĩnh lặng ấy, chỉ có sự hiện diện rõ rệt của thiếu niên diễm lệ sau lưng y.

Thiếu niên sợ hãi nắm lấy vạt áo của Bạch Bách, đôi mắt đen tuyền ngập nước ánh lên nét yếu đuối, gã luống cuống khoác lên người một chiếc áo ngoài trắng từng được y mặc cho, áo quá rộng buông thõng, để lộ đôi chân thon mảnh thấp thoáng sau lớp vải.

Có lẽ vì vừa chạy vội tới, gã thở dốc không ngừng, hai má đỏ bừng, tay nắm chặt lấy góc áo y đến trắng bệch cả khớp xương, tóc rối tung phủ kín trán, diễm lệ mà mệt mỏi, giọng nói khẽ khàng mềm mại như câu hồn đoạt phách, cứ như sinh ra để người ta yêu thương, khiến lòng người trầm mê, khiến kẻ khác trỗi dậy ý niệm hành hạ.

"Mau buông sư tôn của ta ra!"

Tiếng nói bực bội của Tiểu Cửu khiến Bạch Bách hoàn hồn, y bèn kéo giãn khoảng cách với Cực Nhạc, cơn khao khát kỳ quái vừa dâng trào kia cũng theo đó tiêu tán.

Cực Nhạc bị Tiểu Cửu quát lớn làm cho sợ hãi, gã nhút nhát ngước nhìn Bạch Bách.

"Tiên quân..."

Muốn nói lại thôi, lệ chực trào.

"Cầu xin ngài dẫn nô rời khỏi nơi này, nếu không, nô... sẽ chết mất."

Mỹ nhân rơi lệ, yếu ớt không xương, như đóa hoa mảnh mai không chốn nương thân, như chim hoàng yến trong lồng son. Nhất là ánh mắt đầy khát cầu không nỡ rời xa ấy, ướt át mê hoặc, dễ khiến người phát điên.

Toàn bộ ánh mắt nơi phố chợ đều bị hấp dẫn về đây, chẳng hề giấu diếm dục vọng sền sệt, bẩn thỉu, chỉ trực chờ nuốt lấy thiếu niên ấy vào bụng, thứ ham muốn đáng sợ, đói khát, điên cuồng.

Bạch Bách dù không nhìn thấy, nhưng y vẫn cảm nhận được rõ rệt cảm giác ghê tởm ấy, như bị lột sạch đặt lên đài tế, để dân chúng dưới đài hò reo, cười vang, vặn vẹo.

Giữa cơn hoảng hốt, y cảm thấy có một bóng người mặc đồ đỏ đang áp sát, ghé sát tai y bật cười khẽ, quái dị và quyến rũ.

"Tiên quân... Mang nô rời khỏi nơi này, được không..."

"Nhạc nô ngoan của ta muốn đi à? Sao không nói thử với bản tôn trước đã?"

Lụa đỏ tung bay giữa đám đông hỗn loạn gần như mất khống chế, kiệu đỏ dừng lại giữa con đường chính, Cực Nhạc cúi đầu, sắc mặt thay đổi, gã siết chặt tay áo, mái tóc đen dài che đi thần sắc, khiến người ta khó đoán.

Tiểu Cửu đột nhiên lắc đầu, vẻ mặt như vừa nuốt phải ruồi nhặng, kinh tởm vô cùng.

Gặp quỷ rồi! Vừa nãy hắn ta vậy mà lại thất thần nhìn cái tên đỉnh nô đó!

Tiểu Cửu căng thẳng nhìn về phía sư tôn, chỉ thấy giữa chân mày của sư tôn khẽ nhíu lại, đôi mắt chưa mở ra, hàng mi cong rủ như gợn nước in ánh trăng, phủ lên tầng lãnh sương băng lạnh.

Sư tôn dường như không để tâm nhiều đến tên đỉnh nô kia, ánh mắt chuyển sang nhìn chiếc kiệu đỏ, nơi sáu mỹ nữ Kim Đan kỳ ăn vận lộng lẫy đang mỉm cười, giơ tay vén màn lụa đỏ hai bên kiệu, mùi hương nồng nặc ngào ngạt như mê hồn.

Một bàn tay đưa vào trong tầm mắt, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài đeo chuỗi ngọc cổ. Y phục trắng, áo lụa xanh nhạt, nam nhân với khuôn mặt sạch sẽ mang nét âm nhu ngồi trong kiệu, mắt phượng nheo lại cười như không cười, bên cạnh là một thiếu niên và một thiếu nữ dung mạo tuyệt sắc.

Thiếu niên ngoan ngoãn nằm sấp trên đùi hắn, thiếu nữ dựa vào vai hắn nũng nịu, trái ôm phải ấp, hưởng lạc vô cùng.

Thế nhưng nhìn đến cảnh tượng ấy, trong lòng mọi người không phải hâm mộ, mà là sợ hãi lạnh sống lưng. Áp lực như xuất khiếu đỉnh nhân ập xuống, nửa là cảnh cáo, nửa là thị uy.

Thành chủ Cực Lạc Thành — Yên Vui Tôn Giả.

Cảm giác bản năng về nguy hiểm khiến mắt Tiểu Cửu dưới áo bào trắng rực đỏ, đồng tử dựng thẳng. Bạch Bách vươn tay vỗ nhẹ lên sống lưng căng cứng của hắn ta, hắn ta mới hơi thả lỏng, ôm lấy cổ y, không nói một lời.

"Sao không ai lên tiếng? Là bản tôn đến không đúng lúc?" Phong Vô Nguyệt nhếch môi cười nhạt, trong mắt chẳng hề mang ý cười.

Ánh mắt hắn lướt qua Cực Nhạc không chút để ý, nhưng khi dừng lại ở Bạch Bách thì ánh nhìn chững lại.

Bạch y, tóc đen. Dù đang đứng giữa con phố bụi bặm, quanh thân y vẫn như phủ sương tuyết, không nhiễm bụi trần. Khí tức thuần khiết như suối nguồn khiến lòng người run rẩy.

Như cảm nhận được ánh mắt đó, bạch y tiên quân khẽ ngước lên, đối diện với y, trong khoảnh khắc ấy băng hoa đóng băng, sương lạnh ngập trời.

Hắn chưa từng gặp qua tôn giả cấp cao như vậy.

Cho dù là Phong Vô Nguyệt, người đã từng thấy vô số mỹ nhân, cũng không khỏi cứng lại hơi thở.

"Bản tôn vẫn luôn thắc mắc sao Nhạc nô lại chạy ra đúng lúc này, hóa ra là vì tôn giả. Không biết tôn giả quý danh?"

"Người qua đường, không gánh nổi danh tính gì."

Hiển nhiên Bạch Bách không muốn dây dưa với hắn, vẻ mặt không có hứng nói chuyện.

"Nhạc nô không ngoan, tự tiện rời lâu, gây ra động tĩnh lớn thế này, là bản tôn quản giáo không nghiêm, khiến tiên quân chê cười." Phong Vô Nguyệt mỉm cười, chẳng bận tâm đến vẻ lãnh đạm của Bạch Bách.

Hắn liếm nhẹ răng, tay vuốt ve mái tóc dài của thiếu niên đang tựa trên đùi, cuối cùng ánh mắt mới chuyển sang Tiểu Cửu được Bạch Bách ôm trong lòng, được áo ngoài che kín mít.

Hắn thu hồi ánh nhìn từ lớp áo rời rạc của Bạch Bách, ngoắc tay gọi Cực Nhạc.

"Nhạc nô, lại đây."

Cực Nhạc đứng đờ tại chỗ. Phong Vô Nguyệt xoay chuỗi ngọc trong tay, thân thể gã run lên, sống lưng cong lại phát ra tiếng rên khẽ, gã lảo đảo tiến về phía kiệu đỏ, bò lên như một con chó, nằm dưới chân Phong Vô Nguyệt.

"...Chủ nhân."

Phong Vô Nguyệt đẩy thiếu niên trên đùi ra, thiếu nữ bên phải cũng ngoan ngoãn lùi về một bên, hắn đưa tay ra phía Cực Nhạc.

Cực Nhạc bò tới hai bước, thuần thục đặt cằm vào lòng bàn tay hắn. Phong Vô Nguyệt nắm lấy mặt gã.

"Có phải bản tôn đã quá khoan dung với ngươi khiến ngươi hiểu sai gì đó rồi không?"

"Nô tự ý rời phồn lâu, là lỗi của nô. Xin chủ nhân trừng phạt."

Phong Vô Nguyệt bóp mặt gã, đầu ngón tay nghiền qua trước mắt, hắn khẽ cười.

"Nhạc nô ngoan, lâu như vậy, ngươi cũng chỉ có thân thể học ngoan. Nhưng đôi mắt này của ngươi vẫn chưa học ngoan."

Đầu ngón tay nhọn áp dần vào mắt như sắp đâm vào. Cực Nhạc run lông mi, cụp mắt xuống.

"Là nô ngu dốt, xin chủ nhân dạy dỗ."

Phong Vô Nguyệt cười khẽ, vỗ vỗ mặt gã như ban thưởng, nhẹ giọng thân mật.

"Lần này ngươi ngoan vậy, là vì vị tiên quân kia sao? Nhạc nô, ngươi thích vị tiên quân đó à?"

"...Nô không dám."

Không dám, chứ không phải không thích.

Phong Vô Nguyệt bật cười, hắn túm lấy tóc dài của Cực Nhạc, kéo gã quay mặt về phía Bạch Bách.

"Tiên quân cũng nghe rồi đó, ngoan nô của bản tôn thích ngài đấy. Tiên quân có bằng lòng yêu mến lại không? Bản tôn không phải người hẹp hòi, như này đi..."

Phong Vô Nguyệt nhìn Bạch Bách, cười nói. "Tiên quân có thể đem tiểu sủng trong lòng ngực trao đổi với bản tôn lấy Nhạc nô một đêm. Nhạc nô tuy hơi chướng một chút, nhưng thân thể kia lại tuyệt hảo, nơi đó mềm lại ướt, tiên quân sẽ không thiệt đâu."

Thứ đáp lại y là một kiếm Vô Hạ sương lạnh chém tới.

...

"Phía trước... phía trước có chuyện gì vậy? Kia chẳng phải là thành chủ Cực Lạc Thành à?" Tống Lâm vừa vất vả lắm mới gom được đám đệ tử tông môn, giờ lại chen vào giữa đám đông, ló đầu nhìn ra con đường lớn phía trước vốn không một bóng người.

"Thành chủ Cực Lạc Thành hình như đang bắt ai đó... Con đường này xem ra không đi được rồi. Cố thủ toạ, chúng ta có cần đổi hướng không?" Nói xong, hai tai Tống Lâm vểnh lên lắng nghe, rồi quay sang hỏi Cố Tu Quân đang đứng thẳng một bên với sắc mặt lãnh đạm.

Cố Tu Quân vốn không định vướng vào chuyện người khác, vừa xoay người định rời đi thì đột nhiên, một luồng kiếm ý sắc bén như sương lạnh bất ngờ quét ngang từ sâu trong đường lớn sau lưng.

Bước chân Cố Tu Quân khựng lại, ánh mắt khẽ đổi, xoay người nhìn về phía sau.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro