185 - Hồi kết (đầu)

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

.

.

.

Bạch Bách là người ôn hòa.

Điều này, Mục Thù vẫn luôn biết rõ.

Thế nhưng, sự ôn nhu ấy phần lớn chỉ dành cho những người ở bên cạnh y, hoặc những kẻ y thật sự để tâm. Nếu một người được y yêu thương thật lòng, kẻ đó hẳn sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời.

Y dịu dàng, bao dung. Có thể là trưởng bối nâng đỡ ngươi tiến bước, cũng có thể trở thành bạn lữ một lòng một dạ vì ngươi.

Một người như vậy, không lạ khi thu hút ánh nhìn và sự ngưỡng mộ của bao người.

Nhưng cái gọi là 'yêu', đối với những kẻ ngoài cuộc như gã, chỉ là giả dối. Mục Thù nhìn rõ, Bạch Bách chưa từng thật sự yêu ai.

Ngay cả bây giờ, chỉ số hảo cảm của y dành cho những người quanh mình vẫn dừng ở con số mười.

Cho nên, cái gọi là tình cảm mà y thể hiện với người khác, phần lớn chỉ là trách nhiệm phát sinh từ thân phận.

Trong chuyện tình cảm, Bạch Bách giống như một vị thần đang đứng trên cao nhìn xuống nhân gian. Y có yêu thích, có thiên vị, nhưng chưa từng thực sự dành tình yêu cho bất kỳ ai.

Trừ người đã nuôi dưỡng y lớn lên, trên đời này, với y, tất cả đều như nhau.

Công bằng đến mức khiến người ta căm ghét.

Không cam lòng. Vì sao tất thảy chúng sinh đều rơi vào luân hồi trầm luân, còn y lại có thể đứng ngoài, không dính bụi trần?

Thế nhưng, ai có thể nói Bạch Bách là kẻ giả dối?

Nếu y mà còn là kẻ dối trá, thì trên đời này đã chẳng còn ai là người tốt nữa.

Vì vậy, tình cảm mà Mục Thù dành cho y luôn là một thứ mâu thuẫn quái đản.

Thích, rồi lại muốn hủy diệt.

So với Lâm Xu có thể buông tay, so với Bạch Cửu sẵn sàng thành toàn, thì gã chỉ muốn phá hủy sự thuần khiết trong sáng của Bạch Bách.

Tiên quân ư? Nên sa đọa, nên rơi xuống cùng chúng sinh, như thế mới đáng gọi là 'cứu rỗi'.

Gã nhìn thấy Bạch Bách cởi bỏ tiên bào nguyệt sắc trên người, khoác lên thân thể Bạch Cửu.

Bạch Bách hơi nghiêng người, mái tóc dài buông xõa che khuất nửa gương mặt, khiến người ta không thể nhìn rõ biểu tình của y.

"Ngươi đang vì hắn ta mà thương tâm?" Mục Thù nhướng mày, tay đặt lên ngực, nở nụ cười như có như không.

"Ngươi không bằng nhìn ta đây. Hắn ta đang ở trong thân thể ta. Ta là hắn ta, hắn ta cũng đã dung hợp với ta rồi."

Bạch Bách không đáp lời, chỉ lấy từ trong hộp gấm thần ngô mộc ra một khối thần cốt, nhẹ nhàng đặt lên người Bạch Cửu.

Thần cốt ánh lên sắc vàng nhạt, lơ lửng giữa không trung. Kim quang mỏng manh tỏa ra, thiên địa linh khí chấn động, ô trọc tán sạch, tinh thuần linh lực hội tụ.

"Ngươi muốn làm gì!"

Nụ cười của Mục Thù lập tức tắt ngấm. Gã rút kiếm, xông tới, nhưng ngay khi sắp đến gần, một tầng hàn khí lạnh thấu xương đã bức ngược gã về sau.

Mục Thù bị đánh lùi hơn mười trượng, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nhìn y.

"Ngươi định cứu hắn ta?"

"Hắn ta đã chết rồi. Cho dù có trả lại thần cốt thì cũng chỉ là công dã tràng!"

Lời gã đầy vẻ chế giễu, tay siết chặt chuôi Trảm Thần Kiếm vang lên từng tiếng răng rắc.

"Nhưng nếu như ngươi nói, thần hồn của hắn ta và Lâm Xu đều ở trong cơ thể ngươi, mà thần hồn tu sĩ vốn bất diệt, thì thân thể này vẫn còn có khả năng sống lại."

Bạch Bách đứng dậy, Vô Hạ kiếm trong tay bùng phát hàn khí, linh áp dâng trào như sóng lớn tràn tới, lạnh lẽo ngập trời.

"Huống chi, ngươi vốn là kẻ đã đoạt lấy cơ hội sống của hắn."

"Đoạt lấy? Ha ha..." Mục Thù bật cười dữ dội, đáy mắt cuộn lên gió lốc.

"Trong mắt ngươi, ta chỉ là cường đạo ư? Thật nực cười! Thế gian vốn là thắng làm vua, thua làm giặc, đúng sai từ đâu mà có?"

"So với ta, ngươi chẳng hơn được bao nhiêu. Ngươi không phải cũng đang nghịch thiên mà đi, muốn sửa mệnh đó sao?"

"Ngươi nói không sai. Cho nên, Mục Thù..."

Bạch Bách ngẩng đầu. Gió tuyết mịt mờ, ánh sáng rơi xuống đôi mắt y. Y cầm kiếm mà đứng, phong vân phía sau như bị khuấy động, dấy lên một cơn sóng dữ trời nghiêng đất lệch.

"Ta càng phải giết ngươi."

Một điểm sáng như tuyết chợt lóe trước mặt y. Bạch Bách đưa tay đón lấy, điểm sáng kéo dài hóa thành một cây trường bút bằng bạc tinh thuần.

Thời gian dường như ngưng đọng. Một loại uy áp không thể gọi tên, như đang áp xuống từ pháp tắc của thiên đạo.

"Vô Hạ thần kiếm... chủ kiếm? Ngươi điên rồi sao!" Mục Thù giật mình, nhìn cây trường bút mang hình thù kỳ lạ kia, thần sắc lạnh đến thấu xương.

Thế nhân đều biết, Vô Hạ kiếm chỉ là một thanh phân kiếm. Trên nó còn có một thanh Vô Hạ thần kiếm, nhưng rất ít người biết rằng, Vô Hạ thần kiếm thực ra không phải là một thanh kiếm thực thể. Nó không có hình thái cố định, mà hình thành từ ý chí của người khống chế.

Càng ít người biết hơn, Vô Hạ thần kiếm vốn là nửa thân thể của Hỗn Độn Ma Thần—là vật cộng sinh của gã đó. Nó được sinh ra từ thiên địa hỗn loạn, có năng lực cải biến pháp tắc, chuyển hóa Thiên Đạo thành sức mạnh hủy diệt.

Vô Hạ thần kiếm ngủ yên tại Vạn Cổ Chi Địa. Nguyên thân là thần chi cảnh mà Ma Thần cắt ra trước khi hóa thần. Thần chi cảnh là cảnh giới của thần minh, dù đó là vùng đất của thần đã ngã xuống, thì kẻ phàm tục cũng không thể tùy tiện đặt chân vào.

Đó là lý do vì sao Vạn Cổ Chi Địa luôn khó mở ra đối với người đời.

Sau đó, Hỗn Độn Ma Thần trầm luân, Vô Hạ thần kiếm từ chối công nhận hắn là chủ nhân. Khi Ma Thần ngã xuống vì tình kiếp, Vô Hạ thần kiếm liền phong ấn bản thân ngủ sâu.

Cho đến khi Tô Hủy Chi—một người từ ngoại giới bước vào, bằng chân tâm nhiệt huyết đã đánh thức thanh thần kiếm ấy.

Thấy được tương lai trên người nàng, Vô Hạ thần kiếm chia ra một phần Vô Hạ kiếm trao cho nàng.

Sau đó, Vô Hạ kiếm qua tay nhiều người, cuối cùng rơi vào tay Bạch Bách—kẻ mà thanh kiếm thật sự muốn chọn làm chủ nhân.

Nhưng thần kiếm rốt cuộc vẫn là thần kiếm. Một thân thể phàm thai chưa bước vào hóa thần như y, chưa đủ sức sử dụng nó. Lần duy nhất Bạch Bách từng dùng Vô Hạ thần kiếm, là trong hỗn độn thời không, đối đầu với Hỗn Độn Ma Thần, để làm lễ thí thần.

"Ngươi phải nghĩ kỹ. Lần trước ngươi dùng Vô Hạ thần kiếm thí thần, Nguyên Anh bị hủy, tu vi tan biến, gần như mất nửa cái mạng. Nếu lần này ngươi còn dám động tới nó, nhẹ thì trở thành phế nhân, nặng thì hồn phi phách tán!"

"Mà cho dù ta có chết rồi, ngươi cũng chẳng thể sống khá hơn!"

"Ngươi là Thiên Đạo chi tử, được khí vận che chở, không phải thủ đoạn tầm thường là giết được ngươi. Kiếp này, kiếp trước, giữa ta và ngươi cần có một cái kết."

Gió nổi lên.

Ánh mắt Bạch Bách rơi vào thân ảnh Mục Thù, nhưng cũng như thể xuyên qua, nhìn về nơi xa xăm.

Tựa như một bức tranh cuộn lại, Triều Ca hoa nở nước dâng, trầm bổng như nhạc chương tráng lệ.

Y hạ bút.

"Cho nên, Mục Thù..."

"Ta phán ngươi—chết."

......

Đại địa rung chuyển, tựa như long mạch giận dữ trỗi dậy, tàn phá mọi thứ. Phía chân trời ầm vang như tiếng gào của thần minh, một luồng hồng quang xé nát không gian, sơn hà chấn động, núi lửa phun trào, sóng thần gào thét, địa chấn nổi lên, thiên tai ập xuống.

Kẻ đầu tiên chịu ảnh hưởng chính là đám yêu ma và tu sĩ trong Tu chân giới. Khi bọn họ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã cảm nhận được lực lượng trong cơ thể bị rút cạn điên cuồng. Linh khí bốn phương bị hút cạn với tốc độ kinh hoàng.

Tiếng sấm rền vang khắp trời đất, Thiên Đạo như kẻ sắp chết, đang giãy giụa lần cuối cùng.

Thế giới đang sụp đổ.

"Chuyện gì vậy? Vì sao Thiên Đạo lại suy kiệt đến mức này?" Thiên Hoa Dao chao đảo, vội vã bước ra khỏi chính điện, híp mắt nhìn về phía chân trời đang sụp đổ.

"Tông chủ, không ổn rồi! Thiên Đạo sụp đổ, đại kiếp thế gian giáng lâm!" Bên ngoài chủ phong Thương Lan, các trưởng lão phong chủ nháo nhác kêu lên.

Nhậm Vô Khuyết vung tay áo, trấn an đám trưởng lão đang hỗn loạn.

"Hoảng hốt rối loạn thành ra thể thống gì? Thiên diễn luân hồi, trong tuyệt diệt tất còn một đường sinh cơ. Hiện tại chưa phải lúc tuyệt vọng. Mau triệu tập tất cả đệ tử các phong, tập hợp trước chính điện, đề phòng bất trắc."

"Cho dù phải lấy thân tuẫn đạo, cũng nhất định phải giữ lấy Thiên Đạo!"

Các trưởng lão lĩnh mệnh rời đi.

Một tầng kết giới phòng hộ phủ xuống, bao bọc toàn bộ Thương Lan Tông. Thân ảnh Cố Tu Quân hiện lên giữa không trung chủ phong.

Tu vi nửa bước phi thăng giúp hắn phát hiện dị động nhanh hơn người thường. Hắn nhìn về nơi lôi kiếp đang hội tụ xa xa, ánh mắt ngưng trọng, rồi lập tức biến mất.

Tại Bạch Thu Lĩnh, Liễu Họa đang ngồi uống rượu một mình, chợt hé mắt, hàng mi dài khẽ lay động.

"Tô Hủy Chi, xem đây là hảo nhi tử của ngươi đi. Cùng một đức hạnh với ngươi, chống lại cả trời đất, khiến thiên địa nghiêng lệch, không chết không dừng."

Nàng buông tay, ly rượu rơi xuống đất vỡ tan.

"Tiểu Bách Nhi, ngươi nhất định phải sống sót trở về."

【 Xong rồi xong rồi, giao diện này thật sự sắp sụp đổ! Chúng ta tiêu rồi, hệ thống ơi! 】

Lữ Hướng Minh ôm đầu, như ruồi mất đầu chạy loạn khắp nơi.

Hắn mặt mày ủ rũ ngẩng lên, nhìn về phía Tần Quân Dật và đám người Dược Tôn đang không ngừng công kích kết giới phía trước.

"Bọn họ sao vẫn chưa phá được kết giới? Còn gì là thiên mệnh nữa! Đại sư huynh vì sao nhất định phải ngăn chúng ta ngoài chiến trường, cứ khăng khăng muốn một mình đối đầu với Mục Thù!"

【 Hệ thống, mau giúp ta! Mau cho ta một tấm phù phá kết giới! 】

【 Ngươi lại mơ tưởng rồi. Nói bao nhiêu lần rồi, cấp bậc của ngươi không đủ. Đừng vọng tưởng nữa. 】

【 Khốn nạn! Ngươi là hệ thống sống hay hệ thống chết hả? Nhất định phải kéo ta chết cùng cái màn hình lỗi này sao? 】

Hệ thống phớt lờ hắn.

Lữ Hướng Minh càng gào khóc to hơn.

Cuối cùng, hệ thống chịu không nổi nữa.

【 Đủ rồi! Ngươi không thể tin tưởng Bạch Bách một chút sao? Nhìn đi, kết cục sắp hiện ra rồi. 】

Lữ Hướng Minh lập tức nín khóc, nấc một tiếng nghẹn lại trong cổ.

Ngay lúc ấy, vạn quân kiếm ý từ trên trời giáng xuống, hợp với công kích của Tần Quân Dật và những người khác. Lôi quang lóe lên, kết giới chấn động, rồi vang lên một tiếng vỡ giòn tan.

Kim quang ấm áp xuyên qua hỗn độn trút xuống, phía sau ánh sáng ấy, mơ hồ lộ ra một cánh cổng thần cung rộng lớn. Trong cánh cổng ấy, mơ hồ truyền đến tiếng đàn tiếng sáo ngân vang, như thần khúc từ cõi tiên.

Thiên địa đang sụp đổ kia, bỗng chốc như bị ấn nút tạm dừng.

【 Thần thang đã hạ, nghênh đón thần minh. Chúc mừng, ngươi chưa chết. 】

......

"Bạch... Bách......"

Mục Thù quỳ gối giữa đất, tay vẫn nắm kiếm. Kim quang nhàn nhạt như lưu thủy trườn trên da thịt gã, từng tia từng sợi như kim tuyến khảm vào huyết nhục, cắn nuốt lấy sinh mệnh và linh khí.

Không cần đánh, đã thua.

Ha ha... Cũng chỉ đến thế mà thôi.

"Ha ha ha ha! Bạch Bách, ngươi sao dám? Ngươi làm sao có thể đối xử với ta như vậy?"

"Chết? Ngươi dám phán ta tử hình? Dựa vào đâu?!"

Gã xé toang lớp mặt nạ lười nhác giả tạo, lộ ra nội tâm đầy điên cuồng căm hận.

"Bạch Cửu và Lâm Xu đều hòa làm một với ta! Nếu ta chết, ngươi cũng muốn dẫn họ cùng chết sao!"

Bạch Bách lặng lẽ nhìn gã. Sau khi vận dụng Vô Hạ thần kiếm, toàn bộ linh lực trong cơ thể y đã gần như cạn kiệt. Xương cốt rạn vỡ, thân thể cũng đang rơi vào bờ vực sụp đổ.

Y bước từng bước về phía Mục Thù, tà áo trắng phiêu động, vạt áo đẫm máu, quỳ gối xuống trước gã, nhìn thẳng vào đôi mắt gã.

Dưới ánh kim quang, đôi mắt đen của y trở nên mơ hồ như được bao phủ bởi một tầng sắc vàng. Ánh nhìn ấy, như thấy rõ tất cả... lại như chẳng nhìn thấy gì.

Y nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt gã, nghiêng đầu, ngắm nhìn gã bằng ánh mắt dịu dàng đến không thể tin nổi.

Đó là biểu cảm dịu dàng mà cả đời Mục Thù chưa từng thấy trên gương mặt y.

"Lâm Xu, chẳng phải ngươi luôn muốn có ta sao?"

"Bây giờ ta đang ở ngay trước mặt ngươi đây."

Trong đầu Mục Thù, hệ thống vốn sắp sụp đổ bất chợt nhảy lên, thanh tình cảm thuộc về Bạch Bách cũng đột ngột tăng vọt.

Gã hoảng loạn. Thức hải hỗn loạn chấn động dữ dội, có thứ gì đó đang phá kén trỗi dậy, vượt khỏi sự khống chế của gã.

Trong khoảnh khắc, gã như hiểu ra điều gì.

Gã chộp lấy tay Bạch Bách, mất hết lý trí, gào lên.

"Ngươi biết hệ..."

Bạch Bách bình tĩnh bẻ từng ngón tay gã ra. Gã càng vùng vẫy dữ dội, sắc mặt vặn vẹo như người bị bệnh nặng, sắp chết, cố giãy giụa trong tuyệt vọng.

Gã bị bao phủ bởi những ký ức mà bản thân cố tình chôn giấu—những ký ức về Bạch Bách. Có tốt, có xấu, có yêu, có hận, có thống khổ, có chán ghét.

Gã mở to mắt, tơ máu tràn đầy trong tròng mắt, đôi tay nứt toạc, cố chấp tới đáng thương.

"...Bạch Bách! Vì sao ngươi tàn nhẫn với ta đến vậy? Vì sao?! Rõ ràng ta cũng từng..."

Cũng từng...

Gã vô lực dang tay, muốn chạm vào y, như thiêu thân lao vào lửa, muốn chạm lấy chút ánh sáng cuối cùng trong đời.

Nhưng ngay trước khi chạm được vào y, tay gã dừng lại giữa không trung, rồi ngã xuống.

Bạch Bách khẽ gật đầu, ánh mắt lặng lẽ đầy xót thương.

"Mục Thù... ngươi đã thua."

......

"...Sư, huynh."

Đôi mắt tán loạn của Lâm Xu dần tụ ánh sáng, nó tỉnh táo lại, khó khăn chớp mắt, như đang mơ mà nhìn người trước mắt.

Bạch Bách mỉm cười chậm rãi, y dang tay ôm lấy nó, dịu giọng hỏi.

"Ngươi hận ta sao, Lâm Xu?"

Cằm Lâm Xu tựa vào vai Bạch Bách, đôi mắt long lanh nước, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Chuyện này... không phải lỗi của sư huynh."

Bạch Bách ôm nó chặt hơn.

Vô Hạ kiếm đâm xuyên qua tim Lâm Xu.

Lâm Xu siết lấy y, nhưng gương mặt lại thản nhiên, như thể tình nguyện dâng hiến sinh mệnh mình cho người kết thúc. Nó mỉm cười, rồi nhắm mắt.

"Ngủ đi. Đợi ngươi tỉnh lại, tất cả sẽ kết thúc."

"Đại sư huynh!"

Lữ Hướng Minh phấn khích chạy qua kết giới đã rách nát, lao về phía Bạch Bách.

Nhưng những người chạy trước hắn, như Tần Quân Dật, lại đột nhiên khựng lại.

Hắn không hiểu gì, vội lách qua bên cạnh Tắc Nhâm, rồi cũng bất chợt dừng bước.

Bạch Bách chỉ cách bọn họ chưa đầy mười trượng, nhưng bóng lưng ấy lại như xa tận trời, bạch y độc lập giữa trời đất, tựa có một tầng vô hình ngăn cách giữa y và bọn họ, khiến ai cũng không dám tiến gần.

Y quay người lại.

Trong tay y là một đoàn thần hồn thuần trắng lấp lánh kim quang, sâu đến mức đâm thẳng vào đáy mắt bọn họ.

Lữ Hướng Minh nín thở, không rời mắt, cũng không dám lên tiếng quấy nhiễu.

Bạch Bách bước tới gần.

Mỗi nơi y đi qua, máu loãng hóa thành hoa, bóng tối bị đẩy lùi, ánh sáng trải rộng một đường.

Thần minh đang đến gần họ.

Trái tim Lữ Hướng Minh run rẩy, ý thức cũng không còn khống chế được nữa.

Bạch Bách dừng trước mặt hắn, đưa ra một quả cầu ánh sáng màu lục phớt.

Lữ Hướng Minh theo bản năng nhận lấy.

【 Đinh —— chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ thu hồi ngụy hệ thống hoàn thành. Có muốn rời khỏi thế giới này không? 】

Mũi hắn bỗng chua xót.

"Đại sư huynh..."

Bạch Bách khẽ cười, y không nói gì thêm, chỉ nhìn về phía Cố Tu Quân và những người còn lại.

"Sư huynh..."

Tần Quân Dật nghẹn ngào nhìn y.

"Xin lỗi."

Bạch Bách khẽ nói. Những người đối diện y thần sắc khác nhau, nhưng cùng trầm mặc.

Họ chỉ có thể im lặng nhìn y xoay người, đặt thần hồn vào trong cơ thể Bạch Cửu, người mặc bạch y đã bất động từ lâu. Sau đó, y nhẹ nhàng bế hắn lên.

Thiên địa lặng ngắt, bi ai trầm sâu.

Một đạo thần thang hạ xuống, rồi lại một cánh cửa thần môn khác hiện ra.

Hai cánh thần môn, đồng thời xuất hiện, cao lớn uy nghi, không ai nhường ai. Nhưng Thiên Đạo vốn đã tan vỡ không thể chịu nổi hai đạo thần thang cùng một lúc, cuối cùng hai thần môn đồng thời lui lại một bước, thần thang giao nhau giữa không trung, cuối cùng dung hòa thành một.

【 Má ơi! Sao lại xuất hiện hai cánh thần môn cùng lúc!? Không khoa học chút nào! 】Hệ thống hét toáng. 

【 Gì vậy? Có gì kỳ lạ sao? 】Lữ Hướng Minh khó hiểu.

【 Không phải kỳ lạ nữa, mà là cực kỳ bất thường! Nói bao nhiêu lần rồi, giao diện này chỉ có thể dung nạp một vị thần minh. Trừ khi xảy ra kỳ tích, nếu không, không thể nào có hai thần minh cùng phi thăng! 】

【 Vậy... đây có khi nào là kỳ tích? 】

【 Không có khả năng! Giao diện đã hư hại nặng thế này, làm sao chịu nổi hai người phi thăng cùng lúc, huống hồ... đây đều là chủ thần chi môn! 】

【 Ý ngươi là gì? 】

【 Hoặc là cả hai thần cách đều chọn trúng Bạch Bách, định lấy một trong hai, hoặc là... giữa Bạch Bách và vai chính, chỉ một người có thể thành thần! 】

Tim Hướng Minh lộp bộp.

【 Nếu thần minh phi thăng thất bại... thì sao? 】

【 Chết. Hồn phi phách tán. Không có cơ hội luân hồi. 】

Hướng Minh lặng người.

Một lúc sau, hắn nói khẽ.

【 Hệ thống, ngươi... giúp ta một chuyện được không... 】

......

Gió nhẹ thổi qua Thiên Lãng Phong, ánh nắng dịu dàng. Phía chân trời, tầng ráng ngũ sắc phập phồng như phượng hoàng giương cánh, long thần lượn quanh, cam lộ từ trời rơi xuống, tẩy sạch mọi uế tạp nơi thế gian, nghênh đón thần quân giáng thế.

Pháp tắc thiên địa đang được tái lập với tốc độ chóng mặt, Thiên Đạo chấn hưng, nghênh đón một vị thần mới.

Mây ráng thành giáp, ánh sáng hóa mũ miện, lưu vân dệt y bào, gió xuân sinh khí, cùng nâng đỡ thần quân đăng vị.

Thần thang cao vạn trượng, trăm luyện tôi rèn. Mỗi bước là một lần rèn thân thể, một lần vấn tâm. Toàn thang chỉ có 181 bậc, đi hết, nhận chuông thần chứng giám, mới được thành thần.

Bạch Bách ôm Bạch Cửu, vững vàng mà kiên định tiến lên.

Hai bên thần thang, mây lành giăng lối, nắng mai mở đường, vạn hoa như dệt gấm, cùng đón thần quân đăng đài.

Cho đến bước cuối cùng, y dừng lại tại giao điểm của hai thần môn.

Y nhìn về phía cánh thần môn bên trái, được khắc hoa văn quyền trượng màu bạc. Sau đó, ánh mắt chuyển về cánh thần môn bên phải, phủ đầy cổ văn màu vàng kim thuộc về sinh mệnh.

Cuối cùng, y cúi đầu, nhìn người trong lòng.

Lâm Xu và Bạch Cửu đã hoàn toàn dung hợp thần hồn. Thể xác tưởng đã chết, sau khi đi qua thần thang rèn luyện, đã hóa thành thân thể thần minh. Máu huyết lưu chuyển, thương tích tiêu tan, trái tim đập trở lại—chỉ là ý thức vẫn chưa tỉnh, còn bị giam nơi chuông thần.

Bạch Bách bế hắn bước về phía sinh mệnh thần môn.

Phía sau, thần môn bạc mở ra, lặng lẽ va vào, như muốn níu kéo. Nhưng Bạch Bách không động tâm.

Tà áo thần bào bạc trắng kéo dài, như dòng sáng uốn lượn giữa tầng mây.

Y nhẹ nhàng, chậm rãi mở miệng, giọng nói như gió xuân dịu dàng:

"Lâm Xu, Cửu Nhi, ta nguyện ngươi có lòng thương sinh linh, không ngạo mạn kiêu căng. Nếu tâm như nước trà, thì đạo như máu nóng, nguyện ngươi dũng cảm, khoan dung, nhân từ."

Thần môn kim sắc mở ra, ánh sáng vàng tràn xuống, lực lượng vô hình phủ khắp trời đất.

Bạch Bách đứng yên.

Người trong lòng y—mắt bỗng mở.

Ngay khoảnh khắc đó, y bị thần môn đẩy mạnh tiến vào.

"Ngươi... đã thành thần."

Mặt trời lặn về tây. Trăm chim quy tổ. Cả thiên địa yên lặng như chờ đợi.

Chuông thần vang lên.

Thần minh quy vị.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro