76 - Lâm Tiên Thành (11)
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)
.
.
.
"Rầm!"
Đại môn bị phong bế bỗng nhiên đá văng, một đám tu sĩ phát cuồng ào vào, trong đó không chỉ có người của Hiên Viên thế gia mà còn có cả đệ tử Thương Lan Tông.
Do cấm chế tồn tại, đám tu sĩ điên loạn này không thể vượt qua đại môn, liền dốc toàn lực điên cuồng công kích trận pháp mà Bạch Bách đã thiết lập, gương mặt dữ tợn, điên dại muốn xông vào bên trong.
Biến cố đột ngột này khiến Chúc Linh Dung vô cùng kinh hãi. "Bọn họ sao lại phát bệnh đột ngột như vậy? Không đúng! Tại sao tất cả lại tụ tập về đây?"
Cấm chế dưới công kích mãnh liệt của bọn tu sĩ đã bắt đầu xuất hiện vết rạn.
Bạch Bách vung tay kết ấn, dùng linh họa trận gia cố trận pháp. Một thanh linh kiếm bình thường xuất hiện trong tay y, ngân quang sắc lạnh tràn ngập mũi kiếm. "Ngươi cứ tiếp tục làm việc của mình, bọn chúng để ta lo."
Chúc Linh Dung siết chặt dụng cụ cắt gọt, gương mặt thoáng hiện vẻ lo lắng. Nàng hít sâu một hơi, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nói với Bạch Bách trước khi y rời khỏi cấm chế.
"Bạch tiên quân, xin cố gắng đánh ngất bọn họ càng nhanh càng tốt! Trước đó ta và các sư đệ sư muội đã nghiên cứu qua, thời gian tử vong của tu sĩ sau khi phát bệnh ngắn hơn người thường rất nhiều, rất có khả năng là do linh lực trong cơ thể bạo loạn mà thôi hóa! Đám tu sĩ nhiễm dịch này tụ hội ở đây, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên! Nhất định có kẻ nào đó đang thao túng bọn họ!"
Bạch Bách vung tay đánh bay một tu sĩ đang định tập kích y, sau đó thu kiếm, kết ấn với tốc độ cực nhanh. "Trói Buộc Trận."
Trận pháp màu bạc lấy bạo động tu sĩ làm trung tâm nhanh chóng lan ra như mạng nhện, chỉ trong nháy mắt đã vây chặt toàn bộ đám tu sĩ điên loạn, khiến chúng không thể tiến thêm một bước.
Bọn chúng không chút do dự xé rách da thịt, liều mạng phá trận pháp, điên cuồng công kích Bạch Bách.
Tiểu Thất không do dự nhảy tới, giáng thẳng một chùy vào tên tu sĩ giãy giụa dữ dội nhất.
Bạch Bách lăng không họa quyết, từng đạo linh quyết phức tạp hóa thành vô số kim sắc mộng điệp, bay về phía đám tu sĩ đang bạo loạn.
Lân phấn óng ánh như mưa rơi xuống, dính vào người chúng. Chỉ trong chốc lát, sự giãy giụa của đám tu sĩ yếu dần, từng kẻ từng kẻ lần lượt rơi vào hôn mê sâu.
Tiểu Thất chưa thỏa mãn, lại đá mấy tên đã bất tỉnh dưới đất, nhưng ngay lúc đó, một mùi tanh tưởi khó tả đột ngột xộc vào chóp mũi.
Bất chợt bóng đen lao tới, tập kích thẳng vào Bạch Bách! Đồng tử dựng đứng màu vàng kim của Tiểu Thất co rút lại, cảnh giác quay đầu!
...
Lâm Xu xuyên qua Hiên Viên phủ, mất một chút thời gian để tìm được sân viện của Hiên Viên Thần. Điều khiến nó cảm thấy kỳ lạ là, đường đường là thiếu gia chủ Hiên Viên thế gia, thế nhưng lại cư ngụ tại một nơi hẻo lánh nhất trong phủ.
Bên ngoài sân viện bày đầy cấm chế, nếu không phải tu sĩ Hiên Viên gia, e rằng vừa tiến vào đã bị trận pháp trong sân nghiền nát, ngay cả thi thể cũng không còn.
Nhưng điều đó không gây trở ngại cho Lâm Xu. Tu luyện Vô Tướng Quyết giúp nó hoàn toàn ẩn giấu sự tồn tại của bản thân, ngay cả trận pháp cũng không phát giác.
Lâm Xu đến rất đúng lúc, Hiên Viên Thần lúc này đang ở trong phòng. Hiên Viên Thần dường như không thích có người hầu hạ, cả viện không hề có tôi tớ, chỉ có hắn một mình ngồi bên án thư, đôi mày khẽ nhíu, tựa hồ đang xử lý công vụ.
Lâm Xu không bị vẻ ôn hòa bên ngoài của Hiên Viên Thần mê hoặc. Ẩn nấp trên nóc nhà trong bóng tối, từ khi đặt chân vào Hiên Viên phủ và lần đầu tiên nhìn thấy Hiên Viên Thần, nó đã biết người này cùng loại với mình. Có lẽ là đồng tính tương xích, Lâm Xu chưa bao giờ có hảo cảm với Hiên Viên Thần. Kẻ mỏng lạnh như hắn, cho dù ngoài mặt khoác lên lớp da ôn hòa cỡ nào, vẫn không thể che giấu sự tàn nhẫn lạnh lùng chảy trong xương cốt.
Từ góc độ của mình, Lâm Xu có thể thấy rõ khóe môi Hiên Viên Thần khẽ động, nhưng trong gian phòng trống rỗng, lại chẳng có ai.
Tu vi quá thấp, nó không dám tùy tiện thả thần thức. Cho dù chỉ có một mình, Hiên Viên Thần vẫn giữ nguyên vẻ ôn hòa ốm yếu như cũ. Bất chợt, dường như phát hiện điều gì đó, sắc mặt hắn đột ngột biến đổi! Lâm Xu linh tính có chuyện không ổn, nhưng còn chưa kịp rút lui, Hiên Viên Thần đã đột nhiên ngẩng đầu, đối diện thẳng với ánh mắt nó.
Thần Thức Treo Cổ!
Răng rắc một tiếng, đầu gối Lâm Xu hung hăng quỳ xuống mái ngói, cắn răng phun ra một ngụm máu tươi. Không chút do dự, nó nhảy xuống đất. Dưới ánh trăng, cổ thụ giữa sân lay động không gió, bóng râm dữ tợn giương nanh múa vuốt, bao phủ lấy Lâm Xu. Một nhánh dây leo như độc xà xuyên thẳng qua ngực nó.
Phừng!
Lửa bùng lên dữ dội trong sân, Hiên Viên Thần bên kia ho khan, suy yếu nôn ra một ngụm máu. Hắn bước ra khỏi phòng, nhìn về phía đại thụ khổng lồ đang chìm trong biển lửa, đôi mắt u ám khó lường.
Nhưng lúc này, hắn không còn tâm tư truy bắt Lâm Xu nữa. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía sau núi Hiên Viên phủ, thân hình chớp động, như một bóng ma biến mất vào màn đêm.
Sau khi Hiên Viên Thần rời đi, dưới tàng cây đang rực cháy, ngọn lửa khẽ tách ra. Từ trong biển lửa, một bóng người chậm rãi bước ra. 'Lâm Xu' kéo theo tà áo trắng, vạt trước ngực nhuốm máu, từng giọt nhỏ xuống nền đất.
Mục Thù hờ hững vẩy đi vệt máu trên đầu ngón tay, ánh mắt gã dừng lại ở phương hướng Hiên Viên Thần rời đi, đầu ngón tay nhiễm huyết nhẹ nhàng lướt qua khóe môi, chậm rãi nhếch lên.
"Nguyên Anh lão tổ?"
"Thú vị đấy... Không ngờ kẻ ma bệnh này trong cơ thể lại có một vị Nguyên Anh lão tổ. Chỉ là, không biết kẻ đó đã đoạt xá trọng sinh hay chỉ là đang sống nhờ vào thân xác này?"
...
Từ bóng tối, vô số dây leo bất chợt trào ra, lao thẳng về phía Bạch Bách.
Tiểu Thất giận dữ gầm lên, nhảy vọt lên cao, vung vuốt sắc bén chém gãy từng sợi dây leo đang quấn tới. Bạch Bách triệu hồi linh kiếm, một kiếm chém thẳng về phía nơi phát ra dây leo!
Kiếm khí sắc bén lạnh thấu xương, chỉ nghe một tiếng rầm trầm đục vang lên, đại thụ cao lớn bị bổ đôi từ giữa, điên cuồng lay động, phát ra tiếng rít thê lương tựa như yêu quỷ gào khóc.
Từ trong thân cây vỡ nát, một bóng đen vụt ra, Tiểu Thất khẽ nhúc nhích cánh mũi, lập tức lao theo truy kích.
Nhận thấy động tĩnh dị thường trong thiên viện, Tất Tinh Trần vội vàng chạy tới, đập vào mắt y là cảnh tượng hỗn loạn trước mặt. Bạch Bách thu kiếm, xoay người đuổi theo Tiểu Thất, trước khi rời đi, y nhanh chóng dặn dò Tất Tinh Trần.
"Bảo vệ tốt Chúc sư muội!"
Tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tất Tinh Trần không dám chậm trễ, lập tức đáp lời. "Rõ!"
Bạch Bách đuổi theo hơi thở của Tiểu Thất, men theo đường đi mà đến sau núi Hiên Viên phủ. Sau núi là cấm địa, không thể tùy tiện ra vào. Vừa tiến vào, y vô ý chạm phải cấm chế.
Mất một chút thời gian để giải khai cấm chế, khi Bạch Bách tìm thấy Tiểu Thất, nó đang đứng trước một động phủ ẩn khuất sau rừng cây. Tiểu Thất hiển nhiên rất muốn đi vào, nhưng chưa kịp bước đến một bước, nó đã bị mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi, khó chịu đến mức hắt hơi liên tục.
Cảm giác choáng váng nhức đầu khiến Tiểu Thất vô cùng khó chịu, vừa thấy Bạch Bách đến, ánh mắt nó sáng lên như nhìn thấy cứu tinh, lập tức bò đến bên y, vùi đầu vào lòng y mà ổn định hơi thở. Nó yếu ớt giơ móng vuốt, chỉ về phía động phủ, phát ra hai tiếng chi chi khe khẽ.
Chính là nơi đó.
Bạch Bách vỗ nhẹ lên Tiểu Thất, rút kiếm ra, nhắm thẳng vào kết giới ngoài động phủ, chém xuống!
Theo mũi kiếm vung lên, hàn băng ngưng kết dọc theo đường kiếm trảm, thân kiếm rung động dữ dội. Chỉ trong chớp mắt, kết giới ngoài động phủ bị xé rách, phát ra âm thanh giòn tan của trận pháp bị phá vỡ. Cùng lúc đó, cuồng phong từ trong động phủ gào thét trào ra!
Tóc đen của Bạch Bách tung bay trong gió, hơi ẩm âm lãnh phả thẳng vào mặt, khiến y cảm thấy khó chịu.
Y nhấc chân bước vào trong. Nhưng ngay khi y vừa tiến vào, một sát chiêu cực nhanh đã lao tới, chém thẳng về phía sau lưng y.
Bạch Bách lập tức dừng bước, xoay người vung kiếm hóa giải.
"Từ đâu ra lũ chuột nhắt, lại dám cả gan xông vào cấm địa của Hiên Viên thế gia, nhiễu loạn thanh tĩnh của lão tổ ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro