87 - Thiếu niên Bạch Bách (4)
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)
.
.
.
Dược Tôn kết cục ra sao trong trận tai bay vạ gió này, Bạch Bách cũng không rõ ràng.
Cố Tu Quân bình yên vô sự trở về, cũng không nhắc đến chuyện của Dược Tôn.
Bên ngoài không hề có lời đồn nào về trận đại chiến giữa Dược Tôn và Thiên Diệp Tiên Tôn, Bạch Bách suy đoán, hẳn là không có đại sự gì xảy ra.
Về phần người tiến vào giấc mộng đêm đó rốt cuộc là ai, y không có manh mối. Không biết là do Cố Tu Quân giữa đường cắt ngang hay đối phương cố ý làm mơ hồ ký ức của y, khi tỉnh lại, y đã quên gần hết mọi chuyện xảy ra trong mộng.
Trên đời này số người đạt đến Hóa Thần cảnh vốn không nhiều, kẻ có tâm tư mưu đồ với y, người ngoài đều biết chỉ có Dược Tôn. Bởi vậy, Cố Tu Quân mới hiểu lầm là Dược Tôn đã ra tay.
Từ hôm đó trở đi, Cố Tu Quân lại khôi phục lệ cũ, mỗi đêm thủ hộ bên cạnh Bạch Bách. Thậm chí ban ngày, y cũng có thể thường xuyên thấy bóng dáng của hắn ta.
Như một con cự long, dù chỉ một tấc cũng không rời khỏi bảo vật của mình.
Bạch Bách lắc đầu, y sao lại có ý nghĩ hoang đường như vậy chứ.
Gần đây, y phát hiện cảnh giới của Cố Tu Quân có phần bất ổn. Tu vi Hóa Thần vốn không phải thứ y có thể dò xét, nhưng uy áp của đối phương lại thường xuyên tràn ra mang theo đau đớn, khiến y để tâm. Tựa như đê chắn nước sắp vỡ, không thể khống chế dòng lũ.
Bất quá tình trạng này cũng chỉ kéo dài vài ngày, sau đó linh áp quanh thân Cố Tu Quân dần vững vàng trở lại.
Tiểu Thất làm ầm muốn ra ngoài. Vì trước đó cùng Bạch Bách du lịch bên ngoài, thấy được nhiều cảnh phồn hoa náo nhiệt nên trong lòng liền sinh ra mong nhớ, không muốn bị vây mãi trong Thương Lan Tông, nhìn đi nhìn lại một cảnh sắc không đổi của Thiên Cơ Phong.
"Nhưng nếu chúng ta lén trốn ra ngoài, sư tổ sẽ nổi giận mất." Bạch Bách nhỏ giọng thương lượng cùng Tiểu Thất.
Không sợ! Có ta ở đây, dù hắn ta có tức giận, ta cũng sẽ bảo hộ ngươi! Tiểu Thất vỗ ngực đầy hào khí.
Bạch Bách chịu không nổi Tiểu Thất quấn quýt, bất đắc dĩ đồng ý cùng nó xuống núi.
Tiểu Thất chọn thời cơ thích hợp, uy hiếp một con tiên hạc, cưỡi nó đưa Bạch Bách xuống khỏi Thiên Cơ Phong. Kết giới nơi đây không ngăn được Tiểu Thất, nó dễ dàng đưa Bạch Bách rời đi.
Nhưng nó còn chưa kịp đắc ý bao lâu, một viên đá nhỏ bí mật mang theo linh lực liền đánh thẳng xuống từ vai Bạch Bách, làm Tiểu Thất rơi bịch xuống đất. Nó che đầu, tức giận nhảy dựng lên, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Cố Tu Quân khoác hắc y, ánh mắt băng lãnh đứng cách đó không xa.
Khí thế bùng lên nháy mắt bị dập tắt, Tiểu Thất lập tức bò trở lại mặt đất, dùng chiếc đuôi to quấn lấy đầu giả chết.
Vừa quay đầu lại, Bạch Bách chứng kiến một màn như vậy: "..."
"Sư tổ, là ta ở trên núi quá buồn chán, cho nên mới bảo Tiểu Thất mang ta ra ngoài." Bạch Bách thử thăm dò mở miệng. "Còn mong sư tổ đừng trách phạt Tiểu Thất."
"Ngươi muốn đi đâu?"
Bạch Bách không kịp phản ứng.
"Muốn đến nơi nào?" Cố Tu Quân nhẹ giọng đi đôi chút.
Trên đường phố phồn hoa, dòng người tấp nập, tiếng huyên náo vang vọng. Bạch Bách không ngờ rằng y chỉ thuận miệng nói ra một nơi, mà Cố Tu Quân lại tự mình dẫn y đến đây.
Dù đã bố trí thuật che giấu khí tức, nhưng sát khí và áp bách từ Cố Tu Quân vẫn không thể hoàn toàn thu lại. Các tu sĩ xung quanh vô thức tránh xa ba trượng, tạo thành một khoảng trống xung quanh họ.
Nhưng chính vì vậy, hai người lại càng thu hút sự chú ý hơn.
Cố Tu Quân hoàn toàn không nhận thấy có gì không ổn, rốt cuộc thân là đệ nhất nhân Tu chân giới, loại ánh mắt mang theo kiêng kị thế này, hắn ta đã thấy quá nhiều.
Tiểu Thất vừa vào thành liền hưng phấn chạy loạn khắp nơi, Bạch Bách đành phải theo sát, trông chừng nó suốt dọc đường.
Không bao lâu, Tiểu Thất kéo tay Bạch Bách, chỉ về phía trước. Đó là một tiệm bán hạt dẻ đường, hương thơm ngọt ngào tỏa ra dưới ánh lửa cháy bập bùng, làm Tiểu Thất thèm đến mức nước miếng suýt chảy xuống.
Tiểu Thất khẩn cầu nhìn về phía Bạch Bách.
Bạch Bách muốn lấy linh thạch, nhưng lại không thể mở giới tử, đành quay sang nhìn Cố Tu Quân.
Cố Tu Quân từ trước đến nay không bao giờ mang theo bất kỳ vật trói buộc nào trên người: "..."
Tiểu nhị của tiệm còn chưa kịp phản ứng, lão bản đã bị tấm lệnh bài trên tay Cố Tu Quân dọa đến chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống. Cố Tu Quân chỉ thản nhiên bảo đối phương đến Thương Lan Tông tìm tông chủ tính sổ, không hề cảm thấy có gì không ổn, dứt khoát đem sổ nợ ném cho Nhậm Vô Khuyết.
Lão bản tiệm hạt dẻ ngu ngơ nhéo mình một cái, đau đến giật nảy cả người, miệng há hốc.
Thiên... Thiên Diệp Tiên Tôn?!
Tổ tiên tích đức! Cửa hàng nhỏ này của bọn họ thế mà lại có thể khiến Kiếm Tôn tự mình ghé qua!
Lão bản cười đến mức sắp rách cả miệng, ánh mắt dán chặt vào lệnh bài trong tay, cười quá mức sung sướng đến nỗi dọa sợ cả tiểu nhị bên cạnh, khiến hắn liên tục gọi lão bản nương.
Lão bản nương không ổn rồi! Lão bản bị dọa ngất rồi!
Tiểu Thất cuối cùng cũng được như ý nguyện, ôm lấy túi hạt dẻ, vui vẻ bóc ra một cái định bỏ vào miệng. Nhưng còn chưa kịp ăn, một bàn tay đã nhanh chóng cướp đi hạt dẻ từ tay nó, nhân tiện tặng thêm một cú cốc đầu.
Tiểu Thất đau đến kêu lên một tiếng, sau đó bị ánh mắt lạnh lẽo của Cố Tu Quân lườm một cái, lập tức cụp tai ngậm miệng.
Cố Tu Quân đem hạt dẻ đưa cho Bạch Bách. Bạch Bách nhận lấy, nhìn Tiểu Thất vẻ mặt ấm ức, khóe môi cong lên, cười nói.
"Cảm ơn sư tổ."
Cuối cùng, hơn phân nửa túi hạt dẻ vẫn bị Tiểu Thất lén ăn dưới sự che chở của Bạch Bách.
Bỗng nhiên, tiếng chiêng trống vang trời, đám người trên phố rộn ràng náo nhiệt hẳn lên. Bạch Bách ôm Tiểu Thất đi về phía trước, suýt chút nữa bị một tên tu sĩ bên hông đeo kiếm va vào. Y vội lùi lại một bước, đối phương cũng nhận ra mình suýt va phải người khác, nhưng khi vừa thấy Bạch Bách chỉ là một phàm nhân bình thường, nét mặt vốn đã mất kiên nhẫn càng thêm khó chịu, hắn khinh miệt mở miệng.
"Ngươi không biết nhìn đường sao?"
Một luồng khí tức lạnh băng ập đến, Cố Tu Quân xuất hiện phía sau Bạch Bách, ánh mắt lạnh lùng quét qua tên tu sĩ kia.
Uy áp vô hình lập tức ập xuống, ép đến mức xương bánh chè của tu sĩ nứt ra, khiến hắn lập tức quỳ xuống. Thanh kiếm bên hông hắn cũng chịu không nổi áp lực mà vỏ kiếm đứt lìa. Sắc mặt tu sĩ lập tức trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Bạch Bách vội kéo nhẹ ống tay áo Cố Tu Quân, hắn ta mới chịu buông tha.
"Cút."
Tu sĩ kia gần như bò lăn bỏ chạy khỏi nơi đó.
Dòng người chen chúc xô đẩy, lụa đỏ phất phới, thập lý hồng trang, thì ra trong thành có người đón dâu.
Hôn lễ của tu sĩ so với thế tục cũng không khác biệt là bao. Bạch Bách nhìn thoáng qua vài lần rồi rời khỏi đám đông, y đi lên bậc thềm, nhưng khi quay đầu lại thì phát hiện Cố Tu Quân vẫn đứng nguyên tại chỗ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bạch Bách định gọi hắn ta, nhưng y bỗng phát hiện mình không thể thốt ra bất cứ âm thanh nào, ngay cả thân thể cũng mất đi khả năng kiểm soát.
Dòng người đông đúc lướt qua, che khuất tầm nhìn, đôi mắt y bất chợt bị một bàn tay chặn lại, rơi vào bóng tối. Ngay sau đó, cả cơ thể y ngã về phía sau, rơi vào một vòng ôm mang theo hương dược thảo nhàn nhạt, hoặc có lẽ phải nói là 'ngồi' thì thích hợp hơn.
"Cố Tu Quân quả nhiên rất yên tâm mà mang ngươi rời khỏi Thương Lan Tông."
Ánh sáng trở lại, Bạch Bách cúi đầu nhìn chiếc xe lăn dưới thân, cùng bàn tay đang đặt nơi eo mình, còn có cả Bạch Hi bên cạnh, lúc này đã quấn Tiểu Thất thành một cái bánh chưng.
"Thanh Hòa tôn chủ, biệt lai vô dạng, không biết tôn chủ lần này giá lâm có việc gì chăng?"
"Mấy ngày trước đây bản tôn vô duyên vô cớ nhận được một đại lễ từ Cố Tu Quân, còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra." Dược Tôn thu hồi ánh mắt vừa lướt qua Bạch Bách, trên người y còn sót lại chút tàn dư thần thức của một vị hóa thần xa lạ, nhưng cũng không đáng để bận tâm.
"Trách không được Cố Tu Quân lại tức giận đến thế, là ai đã xâm nhập vào giấc mộng của ngươi?"
"Không nhớ được, cũng chẳng rõ ràng, chỉ là một giấc mộng mà thôi, không nhọc tôn chủ phải bận tâm."
"Nhưng giấc mộng này của kiếm chủ lại khiến bản tôn chịu không ít khổ sở." Dược Tôn khẽ ho một tiếng, giọng nói khàn khàn, quanh quẩn như rắn độc bám dính lấy người.
"Tôn chủ muốn làm gì?" Bạch Bách bình tĩnh nói. "Ngươi bày ra kết giới này, e rằng cũng không ngăn được sư tổ ta bao lâu."
"Ngươi đoán xem, vừa rồi Cố Tu Quân đang nghĩ gì?" Dược Tôn đột nhiên chuyển chủ đề. "Nhân duyên đã định, thập lý hồng trang, tình chàng ý thiếp... Ngươi đoán xem, đằng sau vẻ đạo mạo kia, hắn ta đang che giấu điều gì?"
Dược Tôn ghé sát bên tai Bạch Bách, hơi thở lành lạnh phả vào da thịt.
"Kiếm chủ có muốn biết không?"
Bạch Bách khó chịu nghiêng đầu, nhưng Dược Tôn lại nâng cằm y lên, bắt buộc đối diện với mình.
"Kiếm chủ hẳn đã nhận ra rồi, Cố Tu Quân sắp độ kiếp."
"Vậy tại sao lại—"
Dược Tôn đột ngột đè gáy Bạch Bách xuống, hôn lên.
Kết giới ầm ầm sụp đổ, cuồng táo kiếm ý phá tan mọi thứ, Cố Tu Quân giẫm trên nền phế tích, đáy mắt sâu hun hút.
Bạch Bách giãy giụa đẩy ra, nhưng lại bị Dược Tôn giữ chặt, nụ hôn càng thêm cưỡng ép.
"Tiêu! Hợp!"
Nghe đồn có hai vị đại năng tu sĩ giao chiến tại Vân Lĩnh ngoài thành, không rõ nguyên nhân, nhưng chỉ trong chớp mắt đã hủy hoại hơn phân nửa thành trì, hung tàn đáng sợ. Các tu sĩ có mặt tại đó, ai nấy đều kinh hãi đến mức sắc mặt trắng bệch.
Cố Tu Quân giao đấu với Dược Tôn nhưng vẫn cố ý bảo hộ Bạch Bách chu toàn, song y không có linh lực, không có tu vi, dù được che chở vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.
Dược Tôn bại lui, Bạch Bách bị Cố Tu Quân đưa về Thiên Cơ Phong. Y tựa vào lòng hắn ta, đầu đau như muốn vỡ, sắc mặt tái nhợt.
Vì phẫn nộ, linh áp quanh thân Cố Tu Quân cuồng bạo khó dằn, cuồng phong gào thét, sấm sét trên cao ầm ầm vang dội, như muốn ép xuống ngay tức khắc.
Mùi máu tươi lan ra nơi đầu lưỡi. Môi bị Dược Tôn cố tình cắn phá, máu thấm ra ngoài. Cố Tu Quân cúi đầu nhìn Bạch Bách, thần sắc âm trầm, giơ tay lau đi vệt máu bên khóe môi y, nhưng lại khiến máu loang ra thêm.
Bạch Bách đau đớn, khó nhịn, bắt lấy tay Cố Tu Quân, giọng nói yếu ớt, hơi thở đứt quãng.
"Sư tổ......"
Cố Tu Quân khựng lại, đáy mắt tối sầm, bóng ma cảm xúc bao phủ toàn bộ con ngươi hắn ta. Lực đạo nơi tay càng lúc càng siết chặt.
Sấm sét trên bầu trời dồn dập hơn, mang theo thế mãnh liệt như muốn xé rách cả thiên không.
Độ kiếp lôi vân!
"Sư tổ, ngươi sắp độ kiếp." Bạch Bách chịu đau nhắc nhở.
Cố Tu Quân không đáp, ngay khoảnh khắc đạo lôi kiếp đầu tiên giáng xuống, hắn ta liền rút Vạn Quân kiếm, nhất kiếm trảm nát kiếp vân.
Bạch Bách kinh sợ trước một kiếm rung trời của Cố Tu Quân.
Nhưng kiếp vân vừa bị chém đứt rất nhanh đã ngưng tụ lại. Một kiếm kia của hắn ta dường như đã chọc giận thiên uy, tầng mây xám tro điên cuồng cuộn trào, chỉ trong nháy mắt hóa thành một mảnh hắc vụ nồng đậm đáng sợ, ẩn trong đó là tiếng sấm trầm nặng, tựa như đang dồn nén sát chiêu.
Cố Tu Quân ôm Bạch Bách, vững bước trở về nhà gỗ nhỏ. Hắn ta đặt y lên giường, lấy ra một chiếc kim linh hoàn, đeo vào cổ tay Bạch Bách. Tiểu xảo kim sắc lục lạc nhẹ nhàng lắc lư, chạm vào xương cổ tay y.
Bên ngoài, kiếp vân đã chuyển động, như một con mãnh thú điên cuồng gào thét, lượn lờ trên mái nhà gỗ, sẵn sàng lao xuống bất cứ lúc nào.
Cố Tu Quân nhìn Bạch Bách thật sâu một cái, rồi xoay người rời đi.
"Sư tổ!"
Cố Tu Quân không quay đầu lại, bóng dáng hắn ta nhanh chóng biến mất giữa núi.
Bạch Bách muốn bước ra khỏi nhà gỗ, nhưng lại phát hiện mình đã bị nhốt trong kết giới.
Nhậm Vô Khuyết vừa phát hiện kiếp vân liền lập tức chạy tới Thiên Cơ Phong. Nhưng khi đến nơi, hắn mới nhận ra Cố Tu Quân không hề độ kiếp ở Thiên Cơ Phong. Hắn ta nhìn về phía kiếp vân cuồn cuộn nơi một ngọn phong lĩnh vô danh, sắc mặt trầm xuống, tay nắm chặt.
"Thượng Thanh tông chủ, ngươi có thể mở kết giới này không?" Bạch Bách lên tiếng gọi từ bên trong.
Lúc này, Nhậm Vô Khuyết mới chú ý tới y đang bị nhốt trong kết giới.
"Không thể. Kết giới này do sư tôn thiết lập, ngoại trừ hắn ta, không ai có thể giải khai."
"Kiếm chủ cũng biết, vì sao sư tôn lại đột nhiên vượt cảnh độ kiếp không?"
"Sư tôn đã áp chế cảnh giới nhiều năm, nếu không có tuyệt đối nắm chắc, hắn ta sẽ không dẫn động lôi kiếp này."
Ánh mắt Nhậm Vô Khuyết quét qua môi Bạch Bách vương máu cùng sắc mặt tái nhợt, chân mày nhíu chặt. "Sư tôn có phải lại vận dụng lực lượng không?"
Có thể che giấu cảnh giới trước Thiên Đạo vốn không phải chuyện dễ dàng. Suốt ba nghìn năm qua, Tu Chân Giới chưa từng có tu sĩ nào có thể đột phá Hóa Thần kỳ, bước vào Độ Kiếp kỳ. Đa số đại năng Hóa Thần đều ngã xuống trước lôi kiếp, bởi vậy, dù Cố Tu Quân đã viên mãn đại thành, hắn ta vẫn không tùy tiện độ kiếp.
Nhiều năm qua, Cố Tu Quân ẩn thế không ra, vẫn luôn áp chế tu vi. Nhưng gần đây, hắn ta lại liên tục vận dụng lực lượng, rốt cuộc khiến Thiên Đạo chú ý.
Bạch Bách mở miệng, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Khoảnh khắc này, y bỗng nhiên hiểu ra, tất cả những gì Dược Tôn đã làm, chính là để cố ý chọc giận Cố Tu Quân, dẫn Thiên Đạo đến!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro