Chương 74: Ngoại truyện 8 - Nâng cao vai vế
Sau khi Mộ Dữu thuận lợi tốt nghiệp đại học, hôn lễ của cô và Doãn Mặc dần dần được xếp vào chuyện quan trọng.
Mặc dù hai người đã sớm lãnh hôn thú, nhưng người lớn trong nhà lại đặc biệt coi trọng hôn lễ.
Mộ lão gia và bố mẹ Doãn Mặc đã bắt đầu chuẩn bị từ hơn nửa năm, hai bên đều muốn hôn lễ thật long trọng.
Trước hôn lễ, Mộ Dữu bị ông nội đưa về nhà cũ Mộ gia để kết hôn, không cho phép cô ở lại chung cư với Doãn Mặc, nói là không hợp lễ nghĩa.
Đôi vợ chồng trẻ không thể gặp nhau vào buổi tối, cơ hội tiếp xúc duy nhất là ban ngày ở công ty.
Nhưng hai người đều có công việc bận rộn, hiếm khi được trò chuyện mấy câu.
Tối hôm đó, đã quá giờ tan tầm, sắc trời bên ngoài cũng tối dần.
Những người trong phòng kế hoạch lần lượt thu dọn đồ đạc và về nhà, trong khi Mộ Dữu vẫn đang ngồi ở bàn làm việc.
Khâu Sóc từ phòng tổng giám đốc đi ra, nhìn thấy cô, đi qua gõ gõ bàn làm việc của cô: "Anh đang nghĩ tại sao dạo này em hay tăng ca thế, vì em và Doãn tổng sắp tổ chức hôn lễ nên anh cũng không giao nhiều nhiệm vụ cho em mà?"
Mộ Dữu đứng dậy, cười chào hỏi: "Thầy Khâu, em là muốn ở lại học hỏi thêm thôi."
Khâu Sóc không biết chuyện gần đây cô và Doãn Mặc không ở cùng nhau, nghe cô nói như vậy, bất ngờ mỉm cười: "Sắp đến hôn lễ rồi mà em còn có lòng cầu tiếng như vậy. Được rồi, cố gắng học tập nhé, anh phải về nhà giúp vợ chăm con."
"Tậm biệt thầy Khâu."
Mộ Dữu đưa mắt nhìn Khâu Sóc rời đi, cả phòng kế hoạch chỉ còn một mình cô.
Cô kiểm tra thời gian, thu dọn đồ đạc, ra khỏi văn phòng, đi thẳng lên phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng cao nhất, đợi lát nữa Doãn Mặc đưa cô về nhà.
Mặc dù ông nội bảo cô về nhà ở trước hôn lễ, nhưng cũng không có bảo là Doãn Mặc không được đưa đón cô đi làm, cũng coi như là khoan dung rồi.
Mộ Dữu đẩy cửa đi vào, Doãn Mặc đang mở cuộc họp video, ra hiệu cho cô.
Cô đi đến ghế sô pha ngồi xuống, không lâu sau thư ký đưa cà phê vào.
Uống hết nửa ly cà phê, Doãn Mặc mới kết thúc cuộc họp video.
Bên ngoài cửa sổ màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, các tòa nhà cao tầng xung quanh nhấp nháy những ánh đèn lộng lẫy, các khu dân cư phía xa, hàng nghìn ngọn đèn đã được thắp sáng.
Thấy anh đứng lên, Mộ Dữu buông cốc nước đi qua: "Anh xong việc chưa? Về nhà thôi."
Doãn Mặc tự nhiên ôm lấy cô, đem người chắn trước bàn làm việc, không có ý định tan tầm: "Ở lại thêm một lát."
Từ khi Mộ Dữu về nhà cũ ở, thời gian hai người tan tầm ngày càng muộn.
Mộ Dữu cũng rất muốn ở bên cạnh anh, khẽ cúi đầu: "Vậy, chúng ta làm chút gì đi?"
Vừa dứt lời, Doãn Mặc liền ôm người đặt lên bàn, nghiêng người về phía trước, trầm giọng hỏi: "Em muốn làm gì đây?"
Đôi mắt đó đen như mực, bên trong dâng trào những làn sóng không thể kiểm soát.
Mộ Dữu hoảng hốt nghiêng đầu: "Ở đây là văn phòng, anh đừng làm loạn."
"Sao có thể gọi làm loạn?" Anh nhẹ nhàng cọ trán mình vào trán cô: "Hôn một chút cũng không quá đáng đâu nhỉ?"
Yết hầu gợi cảm của người đàn ông di chuyển lên xuống, không nhịn được hôn cô.
Mấy ngày nay không có thân mật, nụ hôn của anh không hề dịu dàng chút nào, bá đạo cường thế, giống như một kẻ tấn công mang theo ham muốn mãnh liệt.
Răng chạm vào môi cô, hơi đau, Mộ Dữu dần dần không chống đỡ được, hai tay đẩy anh ra.
Người đàn ông bất đắc dĩ buông cô ra, hô hấp hỗn loạn, lồng ngực rắn chắc phập phồng lên xuống, đôi mắt đen nhánh ảm đạm khó hiểu.
"Làm đau em rồi sao?" Giọng anh trở nên khàn khàn bất thường, nhẹ nhàng giúp cô chỉnh lại mái tóc dài xõa tung, "Là lỗi của anh, anh rất nhớ em."
Mộ Dữu rũ mi, trong lòng như có con nai đang chạy loạn: "Thật ra, em vẫn ổn."
Doãn Mặc cười: "Thật sao, vậy chúng ta tiếp tục nha?"
Môi anh sát lại gần, lần này dịu dàng hơn rất nhiều so với khi nãy.
Không biết qua bao lâu, Doãn Mặc mới lưu luyến buông cô ra, chủ động lau đi vệt nước trên môi cô: "Em đói bụng không?"
Mộ Dữu thở hổn hển lắc đầu, vẫn chưa hoàn hồn lại từ nụ hôn vừa rồi.
Cô vừa uống nửa ly cà phê, lúc này trong bụng không có cảm giác gì.
Doãn Mặc nhìn đồng hồ trên tay: "Vẫn còn sớm, chúng ta đến vịnh Lan Thất xem thử nhé?"
Ánh mắt Mộ Dữu khẽ động: "Được nha."
Vịnh Lan Thất là dự án du lịch mà Doãn thị và Mộ thị hợp tác phát triển.
Dự án vịnh Lan Thất rất lớn, trước mắt chỉ mở cửa một phần cho mọi người tham quan, trong đó có một hòn đảo rất đẹp là đảo Lan Viêm.
Mộ Dữu và Doãn Mặc đã chọn đảo này để tổ chức hôn lễ.
Hôn lễ đã được người lớn trong nhà chuẩn bị rất lâu, trên đảo được sớm được trang trí vui mừng náo nhiệt.
Mộ Dữu đi chân đất giẫm lên bãi cát mềm mại, những con sóng nhỏ nối tiếp nhau cuộn lên, cọ qua mắt cá chân cô, chạm vào có cảm giác ấm áp thoải mái.
Gió hè thổi lất phất qua má cô, váy dài tung bay.
Doãn Mặc ôm cô từ phía sau, cằm chống lên vai cô, nhẹ giọng hỏi: "Hồi hộp không?"
Mộ Dữu bị hỏi sửng sốt một lúc, cẩn thận suy nghĩ: "Cỏ vẻ là không có nha."
Nhưng cũng có mong đợi, có cô gái nào không tưởng tượng một ngày nào đó mình mặc lên chiếc váy cưới gã cho người mình yêu?
Cô cũng là người thường, đương nhiên sẽ không ngoại lệ.
Cảnh tượng hôn lễ đã diễn ra trong đầu cô vô số lần.
Cô bỗng nhiên xoay người lại, đối mặt với anh, kiễng chân ôm lấy cổ anh: "Ngày kết hôn, em muốn đưa cho anh một món quà."
Doãn Mặc nhướng mày: "Cái gì vậy?"
Mộ Dữu rất kiên định lắc đầu: "Bây giờ không thể nói, nếu không sẽ không còn kinh ngạc nữa."
Doãn Mặc trầm ngâm: "Vậy thì có phải anh cũng nên chuẩn bị không?"
Mộ Dữu nhún vai: "Vậy anh tự tính đi. Nếu như anh không biết xấu hổ mà không chuẩn bị thì tuỳ anh thôi, nhưng mà có thể ảnh hưởng đến địa vị trong gia đình của anh sau này."
"Sao nghe giống như đang uy hiếp anh vậy?" Trong màn đêm, Doãn Mặc nâng gương mặt tinh xảo của cô lên, dùng sức hôn lên môi cô, "Anh ngược lại muốn xem em chuẩn bị cái gì cho anh."
Mộ Dữu tránh đi ánh mắt của anh, nhẹ giọng nói: "Nên đưa em về nhà rồi, muộn quá ông nội sẽ sốt ruột đó."
Doãn Mặc vòng tay qua eo cô, ánh mắt thâm trầm: "Không muốn đưa em về thì phải làm sao đây?"
Cô cắn môi: "Không được."
Vừa dứt lời, điện thoại trong túi của Doãn Mặc vang lên.
Anh lấy ra xem, là Mộ Du Trầm gọi.
Đặt lên tai, đối diện truyền tới giọng nói của Mộ Du Trầm: "Cậu với tiểu Dữu đi đâu rồi, ông cụ đang chờ nó về ăn cơm."
Doãn Mặc và Mộ Dữu nhìn nhau, nói thật: "Vịnh Lan Thất."
Bên kia trầm mặc một lát: "Còn chưa đến hôn lễ, hai người cũng cần đi tập luyện gấp như vậy, về nhanh đi."
Mộ Dữu nghiêng người nói một câu: "Chú nhỏ, bọn con về liền."
Sau đó không đợi Doãn Mặc nói tiếp, cô nhanh chóng ấn nút đỏ cúp máy, trừng mắt nhìn Doãn Mặc: "Anh thấy đó, chú nhỏ giục em về rồi."
Doãn Mặc bị phản ứng của cô học cười: "Em sợ cái gì, anh có thể làm gì em ở đây sao?"
Mộ Dữu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng khó nói, lỡ như anh cảm thấy chỗ này khá kích thích thì sao."
"Hả?" Mí mắt Doãn Mặc giật giật, nâng cằm cô lên, nhìn bãi biển, không biết nên khóc hay nên cười, "Ở đây? Kích thích?"
Mộ Dữu nhanh chóng làm rõ: "Em nói là anh có thể cảm thấy như vậy, chứ không phải là em cảm thấy!"
Doãn Mặc: "Được, để anh suy nghĩ một chút."
Mộ Dữu: "..." Biến thái!
Sau khi hôn lễ kết thúc, Mộ Dữu hiếm khi có thời gian ở bên ông nội như thế này.
Sợ người Mộ gia là thúc giục, Doãn Mặc lái xe đưa cô về nhà cũ.
Xe dừng trước cổng biệt thự Mộ gia, Mộ Dữu xuống xe, vừa lúc Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên đang đi dạo trong khu dân cư trở về.
Cô cười chào hỏi hai người họ.
Mộ Du Trầm nhìn Doãn Mặc ở ghế lái, gõ gõ cửa sổ xe, Doãn Mặc hạ kính xuống.
Mộ Du Trầm nói: "Người sẽ sớm là của cậu thôi, sau này đừng làm ra những chuyện bắt cóc cháu gái tôi như này nữa. Có vẻ như cậu cũng quá lo lắng rồi, rất không thận trọng."
Doãn Mặc ung dung dựa lưng vào ghế, cười nhạt: "Cậu quản nhiều như vậy, ai biết là thật sự quan tâm cháu gái hay là thấy bọn tôi tổ chức hôn lễ nên ghen tị."
"Tôi ghen tị với cậu?" Mộ Du Trầm khẽ nhếch môi, "Cậu biết tại sao bọn tôi không tổ chức hôn lễ với hai người không? Vợ tôi mang thai."
Doãn Mặc và Mộ Dữu đều sững sốt.
Mộ Dữu vô thức nhìn sang Thư Minh Yên, thấy cô ấy ngượng ngùng quay mặt về phía khác, vẻ mặt đó chứng minh chú nhỏ không nói dối.
Vốn dĩ Mộ Dữu còn muốn hỏi Thư Minh Yên là cô ấy và chú nhỏ định khi nào tổ chức hôn lễ.
Thế mà lại mang thai? Cũng chưa tốt nghiệp được bao lâu mà, chuyện gì đang xảy ra vậy trời!
Mộ Du Trầm còn đang nói chuyện phiếm với Doãn Mặc, ý tứ sâu xa: "Cậu không cần hâm mộ, chú nhỏ là trưởng bối, sinh con trước hai người là chuyện bình thương, hai người còn nhỏ, không cần nóng này, từ từ sẽ đến."
Doãn Mặc: "..."
Mộ Dữu lười nghe cuộc đối thoại trẻ con của bọn họ, cầm tay Thư Minh Yên đi vào nhà.
Dừng lại ở sân, hai người cũng không vội tiến vào nhà.
Mộ Dữu nhìn chiếc bụng bằng phẳng của Thư Minh Yên, vẫn còn bối rối: "Mang thai thật sao? Chuyện khi nào vậy?"
Thư Minh Yên ngồi lên ghế xích đu trong sân: "Vừa phát hiện, định khi nào thai ổn định sẽ nói với mọi người, khi nãy Mộ Du Trầm nhanh miệng như vậy, tớ không kịp phản ứng."
Mộ Dữu ngồi sát bên cô ấy, đưa tay sờ bụng Thư Minh Yên: "Từ lúc kết hôn đến mang thai, tiến triển của hai người nhanh như tên lửa, tớ thật sự không ngờ tới."
Gương mặt Thư Minh Yên nóng lên: "Có lẽ duyên phận chính là kỳ diệu như vậy."
"Đúng vậy, tớ rất vui cho cậu." Mộ Dữu vén lọn tóc ra sao tai, lại hỏi cô: "Trai hay gái vậy?"
Thư Minh Yên bật cười: "Bây giờ làm sao biết?"
"Chua nam cay nữ nha, cậu thích chua hay cay?"
"Tớ vừa mới phát hiện mình có thai, bây giờ cũng cảm thấy bình thường không có gì khác biệt. Nhưng mà anh ấy nói trai gái đều được, tớ cũng cảm thấy vậy."
Mộ Dữu gật đầu: "Có lý, dù sao cũng đều là kết tinh tình yêu của hai người."
Cô lại sờ sờ bụng Thư Minh Yên, "Mặc dù không biết giới tính, nhưng sau này sinh ra đều phải gọi tớ là mẹ nuôi."
Thư Minh Yên sững sờ, bật cười: "Chỉ sợ không được nha?"
Mộ Dữu không hiểu: "Tại sao? Hai chúng ta là chị em tốt, cậu thương lượng với chú nhỏ một chú, cho tớ nâng cao vai vế đi."
Thư Minh Yên chưa kịp trả lời, Mộ Du Trầm chẳng biết đi tới từ lúc nào nói: "Tiểu Dữu, con muốn con của chú gọi con là cái gì? Đừng để thím nhỏ con thương lượng với chú, tự con nói chú nghe xem nào?"
Mộ Dữu: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro