Chương 80: Mộ Du Vãn x Giản Quý Bạch - Tôi quan tâm gia đình hơn các cậu
Hoàng hôn buông xuống Lan Thành, sự náo nhiệt không còn, trên phố người vội vàng đi lại.
Một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, tọa lạc bên bờ sông Tần Lan.
Là một toà nhà bằng gỗ theo kiến trúc truyền thống Trung Quốc, với các đình đài lầu các, nhà hàng thuỷ tạ.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng mái chèo, ánh đèn, những con thuyền qua lại, bên trong cửa sổ tiếng nâng ly cạn chén, nói cười, giống như hai thế giới.
Giản Quý Bạch đến muộn, đẩy cửa phòng bao ra, xung quanh bàn ăn đã có mấy người ngồi, vẫn chưa động đũa, chắc là đang chờ anh.
Trác Văn Ngạn đứng dậy kéo anh: "Hiếm khi tôi trở về Lan Thành một lần, mọi người đều đã đến sớm gặp tôi, anh Quý cũng lề mề quá rồi, nếu cậu không đến, chúng tôi chết đói mất."
Trong phòng đều là bạn bè từ nhỏ ở Lan Thành.
Sau khi Trác Văn Ngạn tốt nghiệp đại học, công việc kinh doanh của gia đình chuyển đến Trường Hoàn, anh ấy cũng đến đó phát triển, mấy năm nay rất ít khi trở về.
Lần này về là để thăm ông bà cụ, thuận tiện hẹn bạn bè cùng nhau tụ tập.
Giản Quý Bạch kéo ghế ra, thản nhiên ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Người có gia đình làm gì có nhiều thời gian rảnh như vậy."
Yến Tụng giống như nghe được chuyện vui, a cười một tiếng: "Không phải tôi cũng có vợ có con sao?"
Những người khác cũng nói theo: "Đúng vậy, chúng tôi cũng có gia đình, nên ai cũng giống ai thôi."
Giản Quý Bạch nhàn nhạt a một tiếng, nhướng mi, cà lơ phất phơ nhìn sang: "Vậy rõ ràng là tôi quan tâm gia đình hơn các cậu."
Mọi người: "..."
Khoé miệng Yến Tụng giật giật.
Không biết trước đây ai là người thỉnh thoảng gọi anh ấy ra uống rượu, anh ấy muốn ở bên vợ thì lại bảo anh ấy trọng sắc khinh bạn.
Trác Văn Ngạn: "Đừng nói nhiều như vậy, đến trễ thì phải phạt rượu, nhanh rót đầy ly cho cậu ta đi!"
Yến Tụng, ngồi bên cạnh Giản Quý Bạch rất tự nhiên rót cho anh một ly sâm panh.
Giản Quý Bạch nhàn nhạt mở miệng: "Vợ tôi bảo tối nay uống ít thôi, uống nhiều quá tôi sợ cô ấy giận, uống tượng trưng là được rồi."
Nói rồi anh cầm ly rượu lên, rất dè dặt nhấp một ngụm nhỏ.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, mọi người đều không thể tin được nhìn Giản Quý Bạch, luôn cảm thấy hôm nay anh như bị ai nhập.
Ở đây không ít người đã kết hôn, hoặc là liên hôn, hoặc là yêu nhau rồi kết hôn, có cặp cãi vã mỗi ngày, cũng có cặp ngọt ngào thắm thiết.
Bình thường mọi người tụ tập, nói đến vợ là chuyện bình thường
Nhưng Giản Quý Bạch là một ngoại lệ, chưa bao giờ nghe anh nhắc về vợ mình với mọi người.
Tất cả mọi người cũng đều ngầm hiểu là quan hệ vợ chồng bọn họ lạnh nhạt.
Tối nay là sao đây? Mở miệng một tiếng là có gia đình, một tiếng là vợ?
Chỉ có Yến Tụng đang ngồi vuốt vuốt ly rượu, trong lòng biết rõ.
Trước kia anh vẫn luôn nghĩ, mối quan hệ của Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn đã kéo dài được vài năm, nhìn những chuyện đã qua, đoán chừng tình cảm khó có tiến triển, đời này hợp hay tan còn chưa biết được.
Ai có ngờ, khi Điềm Điềm đi học mẫu giáo lại làm trạng thái ở chung trước đó của hai người bị phá vỡ.
Cho dù như vậy cũng chỉ là giả vờ thể hiện tình cảm, anh cũng không cần ở đây khoe khoang, đuôi của anh sắp vểnh lên trời rồi.
Yến Tụng chưa bao giờ thấy anh như vậy, thích người ta, còn kiêu ngạo kiên quyết không chịu chủ động tiến thêm một bước.
Cũng không biết là có nút thắt gì trong lòng.
Trác Văn Ngạn mới vừa rồi bị không ít người rót rượu, giờ đã ngà ngà say, đầu óc không rõ ràng, nhìn thất bộ dạng xuân phong đắc ý của Giản Quý Bạch, rất mừng cho anh nói: "Anh Quý, thì ra tình cảm của anh với chị dâu tốt như vậy, xem ra anh không so đo chuyện chị dâu với Kỳ Văn Tân nhỉ?"
Yến Tụng nheo mắt, không để ý đến sắc mặt Giản Quý Bạch đột nhiên đen lại, bát quái hỏi: "Kỳ Văn Tân là ai?"
Những người khác cũng tò mò nhìn qua.
Yến Tụng kịp nhớ ra một chuyện, nhìn về phía Trác Văn Ngạn: "Cậu học chung trường đại học với Mộ Du Vãn phải không?"
Trác Văn Ngạn không chú ý tới ánh mắt cảnh cáo của Giản Quý Bạch, lúc nói chuyện mùi rượu toả ra: "Đúng rồi, tôi và Mộ Du Vãn đều tốt nghiệp Đại học Lan Thành. Lúc học đại học, Mộ Du Vãn là giáo hoa, đang theo đuổi đàn anh khoa Tài chính, tên là Kỳ Văn Tân, mỗi sáng cô ấy còn đứng đợi dưới ký túc xá để đưa bữa sáng cho cậu ta, anh Quý còn tận mắt thấy..."
Giản Quý Bạch bỗng nhiên nhấc chân đá vào bàn ăn, bàn tròn bị đá trượt đi vài centimet, chân bàn ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.
Trác Văn Ngạn giật mình, cơn say rượu bay hơn phân nửa, nhanh chóng che miệng mình lại.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, tất cả mọi người đều im lặng.
Trước đây Giản Quý Bạch phóng đãng không bị trói buộc, là một tên không sợ gì, sau khi kết hôn tiếp nhận công việc kinh doanh trong nhà, tính tình thu liễm lại rất nhiều, mọi người hiếm khi thấy anh mất bình tĩnh như vây.
Giản Quý Bạch vẻ mặt lạnh lùng đứng lên, tiện tay cầm một chai rượu đỏ đã mở, không nói lời nào ra khỏi phòng bao.
Từ trong hội sở đi ra, cơn gió trong lành mát mẻ của đêm cuối thu, dập tắt chút hơi ấm cuối cùng trong lòng người.
Giản Quý Bạch vừa đi trên lối đi bộ vừa uống rượu, cái tên được Trác Văn Ngạn nhắc nhiều lần vẫn còn văng vẳng bên tai anh.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Mộ Du Vãn, lúc đó anh không biết rằng cô sẽ là vợ tương lai của anh.
Một ngày cuối tuần, anh đến Đại học Lan Thành tìm Trác Văn Ngạn chơi bóng rổ, nhưng trời lại mưa, hai người liền vào quán cà phê trong trường ngồi một lúc.
Khi đó, có một cô gái ngồi đối diện anh, cô mặc váy dài màu trắng, mái tóc đen dài thẳng, đôi mắt trong veo, cử chỉ dịu dàng.
Có lẽ là đang chờ người, cô thỉnh thoảng mở điện thoại nhìn thời gian trên màn hình.
Trác Văn Ngạn đang nói chuyện với Giản Quý Bạch, phát hiện anh không quan tâm, thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang, sửng sốt một chút, nhỏ giọng nói: "Xinh không, giáo hoa trường chúng tôi đó. Cậu biết Mộ gia ở An Cầm không, là thiên kim hào môn đó, thiên chi kiêu nữ."
Giản Quý Bạch lơ đãng cầm thìa khuấy đều cà phê: "Mộ gia? Nghe nói mắt xích tài chính xảy ra vấn đề, mấy dự án đều bị dừng lại, chỉ sợ bố cô ấy lúc này đang sứt đầu mẻ trán."
Anh nhìn cô gái bên kia, khoé miệng cong lên, "Cậu nói xem nếu tôi dùng cổ phần Giản thị trong tay giúp Mộ gia bọn họ vượt qua cơn nguy kịch này với điều kiện là con gái của họ, thì Mộ lão gia chịu không nhỉ?"
Trác Văn Ngạn giật mình: "Cậu thật sự nhìn trúng rồi sao?"
Giản Quý Bạch nhấp một hớp cà phê: "Tôi cần phải nhanh chóng lập gia đình mới có thể lấy lại những quyền lợi của tập đoàn Giản thị trên tay chú bác. Dù sao thì bố tôi cũng một tay dựng nên cơ nghiệp. Sau khi ông ấy đi, quyền lực lại rơi vào tay người khác, nhưng cho tới giờ tôi không nói là tôi không có ý định đoạt lại."
Trác Văn Ngạn muốn nói lại thôi: "Mộ Du Vãn có người mình thích rồi, mặc dù như vậy là đang giúp nhà cô ấy, nhưng đối với bản thân cô ấy thì có phải không quá phúc hậu không?"
Giản Quý Bạch có chút sửng sốt, lại nhìn qua bên kia: "Thật sao?"
Trác Văn Ngạn gật gật đầu: "Cô ấy thích Kỳ Văn Tân khoa Tài chính, gần đây thường xuyên chờ dưới ký túc xá của cậu ta, còn đưa bữa sáng nữa, nghe nói là theo đuổi được. Cậu có thể hỏi thăm bạn học xung quanh, chuyện hai người họ của không phải bí mật gì ở trường, rất nhiều người biết."
Đang nói chuyện, cửa quán cà phê mở ra, một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng nhã nhặn, trong tay cầm dù, ánh mắt nhìn một vòng bên trong, dừng lại chỗ nào đó, gọi: "Mộ Du Vãn."
Mộ Du Vãn ngẩng đầu, nhìn người tới mừng rỡ cười, đeo túi xách chạy tới.
Hai người ở cửa ra vào nói gì đó, rồi che chung một cây dù đi trong mưa bụi, Kỳ Văn Tân gần như nghiêng toàn bộ dù về bên Mộ Du Vãn, mặc cho mưa rơi xuống vai và lưng mình.
Trác Văn Ngạn chống cằm nhìn bên đó: "Mấy ngày trước vẫn còn theo đuổi mà, bây giờ đã xác định quan hệ rồi sao? Anh Quý, người ta có bạn trai rồi."
Giản Quý Bạch thờ ơ nhún vai: "Coi như tôi chưa nói gì."
Anh chỉ đột nhiên cảm thấy anh và Mộ Du Vãn kết hôn là thích hợp nhất, nhưng hoa đã có chủ, hoành đao đoạt ái* cũng không phải phong cách của anh.
*Hoành đao đoạt ái (横刀夺爱): cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác. (Nguồn: hoasinhanhca.wordpress.com).
Khó khăn của Mộ gia thì để Mộ lão gia tự mình đau đầu đi.
Nhưng mà, sau ngày đó không lâu, Mộ lão gia thế mà chủ động liên hệ với anh, đề nghị liên hôn.
Mộ lão gia tìm anh, Giản Quý Bạch không thấy lạ.
Mộ gia tìm người liên hôn trong hoàn cảnh này, Mộ Du Vãn phải cúi đầu trước nhà chồng.
Chỉ có Giản Quý Bạch là khác, trên tay anh có cổ phần của Giản thị, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên tập đoàn bị chú bác kiểm soát. Mộ gia giúp anh đoạt lại tập đoàn Giản thị, thì sau khi Mộ Du Vãn gả đến có thể sống thẳng lưng.
Vì đôi bên cùng có lợi, không phải một bên cầu xin một bên.
Không thể không nói, mặc dù Mộ lão gia bất đắc dĩ phải tìm người liên hôn, nhưng cũng vì con gái mình mà tính toán.
Nếu như trước đó không biết Mộ Du Vãn đã có người mình thích, Giản Quý Bạch tất nhiên đồng ý.
Nhớ đến cảnh tượng bên ngoài quán cà phê, hai bóng lưng sóng vai nhau rời đi, Giản Quý Bạch không hề suy nghĩ liền từ chối đề nghị liên hôn của Mộ gia.
Kết hôn với một người không có tình cảm, anh có thể chịu được.
Nhưng kết hôn với người phụ nữ trái tim đã sớm thuộc về người khác, để rồi mang tiếng hoành đao đoạt ái, anh không chịu được.
Sau đó Mộ lão gia tìm Doãn Mặc đến nói chuyện.
Ông ngoại của Doãn Mặc là người Lan Thành, bố Giản Quý Bạch lúc còn sống là hàng xóm của ông ngoại anh ấy.
Khi Doãn Mặc còn nhỏ hàng năm theo mẹ đến Lan Thành thăm ông, hai người luôn chơi đùa cùng nhau.
Trước mặt Doãn Mặc, Giản Quý Bạch chỉ hỏi một câu: "Mộ lão gia nói gì cũng vô dụng, Mộ Du Vãn mới là người trong cuộc, cô ấy có đồng ý hay không?"
Doãn Mặc nói: "Lúc Mộ lão gia nói chuyện liên hôn với cậu, Mộ Du Vãn cũng ở đó, cô ấy không phản đối, thì là đồng ý."
Cuối cùng việc thúc đẩy Giản Quý Bạch đồng ý liên hôn, có lẽ là vì câu nói kia của Doãn Mặc "Cô ấy không phản đối."
Sau đó anh nghe Trác Văn Ngạn nói, có lần Kỳ Văn Tân chờ Mộ Du Vãn một ngày một đêm dưới ký túc xá, Mộ Du Vãn không hề xuất hiện.
Sau đó, Kỳ Văn Tân ra nước ngoài.
Trong trường đều đồn, Mộ Du Vãn sau khi theo đuổi được liền đá người ta.
Trong lòng Giản Quý Bạch nghĩ cô là vì Mộ gia mới bất đắc dĩ từ bỏ tình cảm của mình.
Cô và Kỳ Văn Tân kết thúc lúc tình cảm mặn nồng nhất, có phải người đàn ông kia đã vĩnh viễn ở trong tim cô rồi không?
Rõ ràng trong lòng anh đều hiểu rõ, nhưng sau khi cưới vẫn không khống chế được mà động tâm.
Càng quan tâm cô, càng để ý chuyện trong lòng cô vẫn nhớ người đàn ông khác.
. . .
Không biết từ lúc nào, chai rượu trong tay Giản Quý Bạch đã cạn.
Anh ngồi ở lề đường nhìn dòng xe cộ tấp nập trước mắt, dưới ánh sáng mờ ảo, tầm nhìn của anh mờ đi, hình như có chút say.
Nhưng mà giờ phút này anh không có chút cảm giác nào gọi là nhất tuý giải thiên sầu*, chỉ cảm thấy trong lòng bị tắc nghẽn, như có thứ gì xé nát anh.
*Nhất tuý giải thiên sầu (一醉解千愁): Một say giải ngàn sầu.
Điện thoại trong túi rung lên, anh cầm lên thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của Yến Tụng và Trác Văn Ngạn, trước đó anh cũng không để ý.
Lần này là Mộ Du Vãn gọi Wechat tới.
Nhìn chằm chằm tên hiển thị, ngơ ngác hồi lâu, lúc chuẩn bị nghe lại chậm một bước, điện thoại tự động cúp máy vì lâu không trả lời.
Giao diện điện thoại trở lại bình thường.
Trong lòng Giản Quý Bạch bỗng dưng hoảng hốt, vội vàng muốn gọi lại.
Ngón tay cách màn hình vài centimet, rồi lại rụt về.
Lúc này, Mộ Du Vãn gửi tin nhắn đến:【Lúc nãy Yến Tụng gọi hỏi em anh đã về chưa.】
【Anh đang ở đâu?】
Nhìn chằm chằm vào tin nhắn cô gửi tới, Giản Quý Bạch gửi định vị qua.
Rồi lại chụp một tấm ảnh trên đường.
Đợi một lúc, Mộ Du Vãn cũng không trả lời.
Cô thế mà cũng không hỏi anh ngồi bên lề đường làm gì.
Xem ra chỉ hỏi cho có lệ, biết anh còn sống là được rồi.
Giản Quý Bạch tự giễu cười một tiếng, khi định thần lại, anh cảm thấy mặt mình lạnh buốt, chẳng biết một cơn mưa phùn bắt đầu rơi xuống từ lúc nào.
Ông trời cũng đang chê cười anh, cười anh sống thất bại như vậy.
——
Mộ Du Vãn lái xe ra khỏi nhà, tìm đường dựa theo định vị Giản Quý Bạch gửi.
Cô chạy chậm, ánh mắt tìm kiếm hai bên đường.
Rất nhanh, cô đã thấy bóng dáng quen thuộc bên cạnh bồn hoa trên lối đi bộ.
Anh mặc áo khoác màu đẹp được cắt may gọn gàng, ngồi trên đường, nửa người tựa vào mép bồn hoa, trong tay cầm một chai rượu lật úp, không biết có phải đang ngủ hay không, trông giống như một người nghiện rượu.
Vẫn còn mưa, trên đường xe cộ thưa thớt, anh ngồi dựa ở đó một cách đáng thương, không ai hỏi thăm.
Mộ Du Vãn nhanh chóng dừng xe bên đường, mở cửa xe đi xuống.
Kéo cánh tay anh lay lay, người đàn ông mơ hồ mở mắt ra, nhìn cô một lúc, khẽ hừ mũi, mơ hồ không rõ nói mới: "Mộ Du Vãn, đến nằm mơ anh cũng muốn mơ thấy em, có phải anh hết cứu rồi không?"
Tim Mộ Du Vãn thắt lại, động tác kéo tay anh hơi ngừng lại: "Anh nói cái gì?"
Anh lại nhắm nghiền hai mắt.
Mộ Du Vãn không còn cách, chỉ có thể dùng sức kéo anh dậy, dìu anh đến ghế sau, để anh nằm xuống.
Áo khoác trên người sớm đã bị dính nước mưa, Mộ Du Vãn khó khăn giúp anh cởi ra.
Sửa soạn cho anh xong, Mộ Du Vãn mệt mỏi thở gấp, ngồi ở ghế sau bình phục một lúc.
Nhìn qua bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, hít sâu một hơi, chuẩn bị mở cửa ra ngoài, sau đó nhanh chóng chạy tới ghế lại, như vậy thì quần áo có thể không bị ướt nhiều.
Nhưng cửa xe còn chưa kịp mở ra, cô đột nhiên bị anh ôm.
Còn chưa hoàn hồn, Giản Quý Bạch lật người đè cô xuống ghế.
Nụ hôn của anh mang theo mùi rượu, lại nhiệt tình gần như phát điên.
Mộ Du Vãn đỡ một người đàn ông cao lớn như vậy lên xe, vốn đã cạn kiệt sức lực, lúc này căn bản đẩy không được anh.
Cuối cùng không có biện pháp, chỉ có thể mặc cho anh hôn.
Không biết qua bao lâu, anh thở hổn hển buông cô ra, trong màn đêm ánh mắt kia không rõ ràng, nhưng mùi rượu trong hơi thở của anh lại đặc biệt nồng: "Quần áo anh ướt rồi."
Lời nói của anh có chút đột ngột, môi Mộ Du Vãn vẫn còn tê dại, cô sững sờ hai giây mới miễn cưỡng trả lời: "Về nhà thay đồ sạch cho anh."
"Mặc rất khó chịu." Giản Quý Bạch hiển nhiên không hài lòng với đề nghị của cô.
Mộ Du Vãn chẹn họng một lúc, muốn nói không còn cách nào khác, nếu không về nhà thì không có quần áo khô cho anh thay.
Nhưng cô chưa kịp nói thì Giản Quý Bạch đã cởi nút áo sơ mi trên người, gọn gàng ném lên ghế phụ, rồi lại tháo thắt lưng.
Mộ Du Vãn mở to hai mắt nhìn.
Người đàn ông này trước đây say rượu không có hành động như vậy, chẳng lẽ nào trước khi cô đến, bị ô tô ven đường đụng nên đầu óc choáng váng rồi sao?
Bên ngoài mưa như hạt vỡ, đập loạn xạ lên thân xe, phát ra âm thanh trầm đục, không có xu hướng dừng lại.
Bầu không khí bên trong xe lại có chút yên tĩnh.
Mộ Du Vãn dựa lưng vào ghế, bất lực nhìn người đàn ông ném quần lên ghế phụ.
Cô che gương mặt đỏ bừng, cảm thấy hơi xấu hổ cho Giản Quý Bạch khi anh tỉnh rượu vào ngày mai.
Nếu như có thể, trước tiên cô sẽ ném anh ở đây, rồi đợi ngày mai anh tỉnh rượu lại tới.
Ai ngờ, người đàn ông đột nhiên tới ôm cô: "Quần áo em cũng ướt rồi, sẽ cảm mạo."
Mộ Du Vãn: "?"
Giản Quý Bạch nhìn cô: "Anh giúp em cởi xuống nha?"
Mộ Du Vãn: "! !"
*
Tác giả có lời muốn nói:
Bác bỏ tin đồn: Cô nhỏ không từng thích người khác. (°_°)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro