chương 5

Sau ba năm theo đuổi Sở Minh, thích Sở Minh, đi theo hắn, đối xử tốt với hắn, những thói quen này từ lâu đã trở thành bản năng của tôi.

Sở Minh vẻ ngoài lạnh lùng kiêu ngạo nhưng sau lưng lại dùng vô số cách để lại gần tôi

Sự dịu dàng của anh ấy trùm lấy tôi. Tôi phải làm sao đây, ban đầu tôi muốn rời xa anh ấy nhưng bây giờ tôi đã thay đổi ý định.

Tôi chợt muốn tiếp tục tình yêu này, yêu một người không quá hoàn hảo, yêu 1 Sở  Minh, người đã nhìn tôi và trái tim đập vì tôi.

Vì vậy hàng ngày tôi đều đưa Trần Gia đi gặp bác sĩ tâm lý, uống thuốc và được hướng dẫn tâm lý, không bỏ sót điều gì.

Nhờ tích cực điều trị nên bệnh tình của tôi đã cải thiện rất nhiều.

Bác sĩ nói với tôi: "Cô đã chấp nhận người yêu này trong tiềm thức rồi. Hãy dũng cảm lên!"

Ngoài việc nói sự thật với Sở Minh, tôi còn nghe theo lời khuyên của bác sĩ và mối quan hệ của tôi với Sở Minh đã có bước nhảy vọt về chất.

Tôi tưởng giữa tôi và Sở Minh sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Chỉ là Chúa không phải lúc nào cũng đáp ứng được mong muốn của con người.

Khi mẹ Sở Minh đến gặp tôi để giải thích mục đích của bà, tôi hơi sốc. Giống như tất cả những cảnh thô tục trong các bộ phim truyền hình đô thị.

Bà muốn ném tiền vào tôi: “Cô Hàn ra giá đi.”

Tôi nói đùa: “Dì, dì thật sự cho rằng con ngu ngốc, nếu con cưới Sở Minh, e rằng con sẽ không kiếm được chút lợi nhuận nhỏ này sao"

Mẹ Sở Minh không hề để ý đến lời từ chối tự cho mình là đúng của tôi mà chỉ mỉm cười đưa cho tôi một tấm danh thiếp.

"Tiểu cô nương tức giận như vậy, đừng vội quyết định, có lẽ ngươi sẽ cần ta."

Nói ra thì buồn cười nhưng lời của mẹ Sở Minh lại là sự thật.

Chú hàng xóm gọi điện nói bố tôi bị ngất xỉu. Sau khi kiểm tra tại bệnh viện, hóa ra đó là một khối u mạch máu đã chèn ép dây thần kinh ngoại biên và cần phải phẫu thuật ngay lập tức.

Cuộc phẫu thuật vô cùng khó khăn và tốn kém.

Tôi không còn cách nào khác ngoài nhờ mẹ giúp đỡ, mặc dù tôi biết phản ứng của mẹ sẽ không bao giờ khiến tôi ấm lòng.

"Tao ly hôn với hắn đã lâu, mày liền giao cho hắn, từ nay về sau, tao về già không cần mày nuôi dưỡng, mày cũng đừng cầu xin tao"

Nghe âm thanh máy móc lặp đi lặp lại phát ra từ điện thoại di động, tôi vô tình chạm vào mảnh bìa cứng trong túi của mình.

Tấm danh thiếp buộc phải nhận ngay lập tức trở thành cọng rơm cứu mạng.

33

Chỉ một cuộc điện thoại sau, tôi lại gặp lại người  mà tôi đã từ chối.

Bà ấy bước đến chỗ tôi một cách thanh lịch trên đôi giày cao gót, khuôn mặt tràn đầy thanh cao như một vị thần.

"Tôi có thể giúp cô liên hệ với bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất thành phố. Cô không cần lo lắng về chi phí phục hồi sức khỏe sau khi phẫu thuật. Tôi chỉ có một yêu cầu, rời khỏi Sở Minh."

Có tiền thì thật tuyệt, bà ấy có thể làm được những việc này dễ dàng mà dù cố gắng hết sức tôi cũng không thể làm được.

Tôi bị tổn thương trước sự tự tin của bà ấy, “Làm sao dì có thể kết luận rằng việc chia tay của cháu sẽ có hiệu quả?”

"Tôi  chưa hiểu nổi con trai mình sao ? Nó là một thanh niên có lòng tự trọng cao, không thể chấp nhận bị bỏ rơi."

"Tôi đã điều tra và phát hiện, Hàn tiểu thư là bệnh nhân yêu đơn phương phải không? Với tình cảm không ổn định như vậy, hôm nay cô có thể thích Sở Minh của chúng tôi, nhưng không nhất thiết là ngày mai "

"....."

“Tôi tin cô Hàn là người thông minh và sẽ có lựa chọn đúng đắn”.

Những lời cuối cùng của bà ấy là

“Tốc độ của Hàn tiểu thư cũng quyết định tốc độ của tôi.”

Tất nhiên tôi biết những lý do nghe có vẻ cao siêu đó chỉ là lời bào chữa.

Chẳng phải những người bình thường đang yêu có thể chia tay bất cứ lúc nào sao?

Điểm mấu chốt là bà ấy không thích tôi, tôi chỉ chặn con đường rộng mở của Sở Minh.

Nhưng rời đi Sở Minh, tôi có thể nhận được một số tiền lớn. Đây là một thỏa thuận tốt và tất nhiên tôi đã có được thứ tôi muốn.

34

Khi nhận được cuộc gọi từ Sở Minh, tôi vẫn còn hơi choáng váng.

"Được rồi, em đang ở đâu? Anh muốn gặp em."

Sở Minh hẹn tôi gặp nhau ở nhà thờ ở cổng sau trường học, trong giọng điệu có chút phấn khích và vui mừng, có lẽ sẽ có chuyện vui gì đó muốn chia sẻ. Ở nhà thờ đó thường không có người nên khá thích hợp để chia tay nên tôi vui vẻ đồng ý.

Khi chúng tôi đến nhà thờ, bên trong tối tăm đến nỗi  tôi chỉ có thể phân biệt đại khái vị trí của Sở Minh.

Khi nhìn thấy tôi bước vào, anh lúng túng nhớ lại chuyện cũ và nói vài lời yêu thương về lời thề của mình.

Tôi lặng lẽ lắng nghe những điều đẹp đẽ anh nói, tâm trí tôi lang thang. Thật tốt nếu không có chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ không ngần ngại cùng Sở Minh nổi loạn.

Không muốn đi du học thì đừng đi, muốn cưới tôi thì cưới đi.

Nhìn thấy Sở Minh chuẩn bị quỳ một gối, tôi cuối cùng cũng thoát khỏi cơn mơ màng

"Được rồi, đính hôn với anh đi."

"Chúng ta hãy chia tay đi "

Đèn nhà thờ bật sáng, pháo hoa từ Trần Gia và những người khác bắn vào đầu Sở Minh và tôi vào thời điểm không thích hợp, thật chói mắt và mỉa mai.

Sở Minh không phải ghét nhất đám đông sao, sao hôm nay nhà thờ lại đông đúc như vậy?

À, tôi quên mất, tôi từng nói với Sở Minh, nếu muốn cầu hôn thì phải có sự chứng kiến ​​của mọi người.

Anh ấy đã làm theo yêu cầu của tôi nhưng tôi vẫn không đồng ý.

Lúc đó là đầu mùa đông, nhiệt độ giảm mạnh, Sở Minh tuyệt vọng biến mất bên ngoài nhà thờ, nhìn thấy tình cảnh này, bạn bè cũng xấu hổ bỏ đi.

Sau khi mọi người đã giải tán, tôi nhận thấy chiếc nhẫn bị bỏ lại.

Tôi đeo chiếc nhẫn vào tay, kích thước vừa phải, màu sắc tôi thích, thoạt nhìn thì rất có giá trị, Sở Minh khá là sáng suốt.

Tôi tự an ủi mình, vì đang đeo nhẫn nên tôi chỉ nghĩ mình đã cưới được chàng trai mình thích.

36

Trần Gia vừa đi vừa quay lại, mang theo một chiếc áo mặc cho tôi, chính là chiếc áo khoác vừa rồi Sở Minh mặc.

“tớ vốn định quay về ký túc xá lấy cho cậu một cái, nhưng Sở Minh nói sợ cậu lạnh nên bảo tớ đưa cho cậu.”

Hóa ra họ đều nhận thấy quần áo của tôi mỏng.

"Vậy thôi, cận muốn thì có thể khóc. Nếu trời sập, chị em đây của cậu cũng sẽ ủng hộ cậu. Dù cậu có quyết định thế nào, tớ cũng sẽ ở bên cậu." Tôi lao vào vòng tay của Trần Gia, nước mắt như vỡ òa ... Đêm đó cô ấy say khướt với tôi.

Sau này tin Sở Minh ra nước ngoài truyền đến tai tôi, tôi ngơ ngác trong giây lát rồi xin cố vấn cho nghỉ phép một thời gian dài để chăm sóc bố tôi.

Kể từ đó, hai năm đã trôi qua.

Tôi gần như không biết hai năm đó đã kéo dài bao lâu.

37

Dì Sở rất đáng tin cậy và uy tín , sau khi phẫu thuật và hồi phục sức khỏe, dì vẫn đưa cho tôi 200.000 nhân dân tệ.

Tôi có chút buồn cười, bà  ấy thật sự sẵn lòng bỏ tiền ra để Sở Minh chữa trị bệnh não tình của anh ấy.

"Dì, chúng ta chỉ cần lấy những gì chúng ta cần. Dì tốt bụng như vậy. Con đã giữ lời hứa. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ đi theo con đường riêng của mình và không liên quan gì đến nhau." Lúc đó, tôi thực sự nghĩ rằng mình kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại Sở Minh nữa.

Nhưng tên ngốc đó lại quay lại, hắn vẫn cứng đầu muốn lay chuyển tôi.

Bức tường thờ ơ mà tôi dành hai năm xây dựng đã sụp đổ ngay khi tôi nhìn thấy anh ấy.

38

Trong hai năm qua, mặt trời ngày nào cũng mọc ở hướng Đông và lặn ở hướng Tây.

Tôi đang loay hoay trong cuộc sống tầm thường nhưng tôi không cảm thấy điều đó khó khăn lắm.

Tình cờ vào một ngày nắng ấm. Tôi đi ngang qua con đường tôi từng đi, và những kỷ niệm chợt ùa về trong tôi.

Mỗi lúc vào thời điểm này, tôi có thể nhận ra rõ ràng

"Không phải tôi không nhớ Sở Minh, mà là tôi căn bản không dám nghĩ tới hắn."

39

“Nào, tại sao cậu lại có dũng khí nói với anh ấy rằng mình bị bệnh nhưng lại không nói ra sự thật?”

Mãi cho đến khi những cuộc gọi nối tiếp chết người của Trần Gia đến, tôi mới nhận ra mình đã đi ra ngoài.

Nhưng tôi không nói với Trần Gia về thỏa thuận của tôi với Dì Sở

“Gia Tử, tôi không còn thích Sở Minh nữa.”

Cô ấy thở dài và vạch trần tôi

"Hàn Đình, đừng tự lừa dối mình."

"Gương vỡ làm sao có thể hàn gắn lại được? Không thể không có vết nứt."

"Ài , cậu thật đúng là không biết gì về Sở Minh."

Đó là những lời cuối cùng tôi nghe được trước khi bất tỉnh.

40

Trong quá trình ngất đi, câu nói này cứ vang vọng trong đầu tôi, tôi không thể hiểu nổi.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, thứ mờ ảo trong mắt tôi là một bóng người. Phải mất một lúc tôi mới nhận ra người này chính là Du Mặc. Và tôi bị trói vào băng ghế

41

Lần đầu tiên tôi gặp Du Mặc là cách đây một năm, lúc đó anh ấy vẫn còn là thực tập sinh, tính tình vui vẻ và hài hước, hoàn toàn khác với Sở Minh.

Từ khi chia tay Sở Minh, tôi điên cuồng  làm việc, không có ý định tìm hiểu sở thích của người khác, chỉ phớt lờ mọi người. Đứa trẻ này có chút nổi loạn, nhưng nó cảm thấy tôi khó để có được nên nó bị ám ảnh bởi tôi.

"Chị ơi, em đã yêu chị ngay từ cái nhìn đầu tiên, chị có thể cho em một cơ hội được không?"

Tôi bối rối và từ chối anh ấy một cách khéo léo và vụng về.

“Tôi đã ly hôn, thầy bói nói tôi là khắc tinh của chồng của tôi, trái tim chị tôi rất lạnh lùng, không có hy vọng tình yêu.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #zhihu