Chương 5. End
Hạc Uẩn lẳng lặng dựa vào thùng xe, hai mắt nhắm chặt, bộ dáng như không muốn sống nữa. Tóc tai bù xù, môi sưng đỏ dính đầy tinh dịch, lỗ thịt phía dưới bị chơi thành một cái lỗ nhỏ tròn, không thể khép lại được, tinh dịch trắng đục không ngừng chảy ra từ lỗ đít.
Gã kéo xe thấy thế nên sinh lòng thương hại, cầm áo khoác muốn che lên người Hạc Uẩn để giữ ấm cho cậu. Ai ngờ được Hạc Uẩn đột nhiên giơ lên tay, hướng đến hầu kết của hắn mà đâm, gã nhanh nhẹn nắm lấy tay của Hạc Uẩn, thấy trong tay cậu nắm một mảnh ngói không biết lấy từ nơi nào, ngón tay đã bị cắt chảy ra vài đường máu.
Hai mắt Hạc Uẩn đỏ bừng, lộ ra vẻ quyết tâm: "Tao giết mày!"
Cậu đã hạ quyết tâm giết cái gã xe kéo đã cưỡng hiếp mình, sau đó tự sát. Cậu đã không còn gì để mất, không có lão Đường, trong sạch của bản thân cũng mất thì tồn tại cũng không còn có ý nghĩa gì nữa, vậy thì thà chết cùng người này còn hơn.
Gã kéo xe đoạt lấy mái ngói trong tay cậu, cởi chiếc mũ phớt trên đầu xuống, quát lớn: "Em muốn mưu sát chồng à, thấy rõ tôi là ai chưa?"
Cuối cùng Hạc Uẩn cũng thấy rõ diện mạo của gã kéo xe, ngây ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt đối phương cả buổi, không nhúc nhích. Một nửa gương mặt chi chít những vết sẹo dữ tợn, một nửa còn lại quen thuộc đến mức làm cậu nhớ ngày đêm mong, không thể nào quên.
"Lão Đường...?" Hạc Uẩn lảo đảo đứng dậy, xoa nửa bên mặt đầy sẹo của lão Đường, hai chân chợt mềm nhũn, ngã vào lòng ngực lão Đường. "Thật sự là ngài sao? Không phải là em đang nằm mơ đúng không?"
Lão Đường bị cậu sờ soạng làm mặt đầy máu, vội vàng nắm lấy tay cậu, xé một miếng vải bố trắng băng miệng vết thương lại, nhìn miệng vết thương ở đầu ngón tay của Hạc Uẩn làm hắn đau lòng không thôi, nhất thời có chút hối hận về chuyện ban nãy mình đã làm.
Tầm mắt Hạc Uẩn luôn đặt trên người lão Đường, chỉ sợ một khi dời đi chút thôi sẽ không thấy đối phương nữa, đôi mày liễu nhíu chặt vào nhau: "Em tưởng rằng ngài đã chạy... bỏ em mà đi..."
"Tôi ở bên ngoài dưỡng thương, mấy ngày trước mới lén quay về trong thành," lão Đường ôm Hạc Uẩn ôn nhu nói: "Bọn họ phái người đi điều tra tung tích của tôi khắp nơi, tôi sợ bị phát hiện nên không thể trở về dinh thự, cũng không dám liên lạc với em."
"Thế vậy ngài còn trở về làm gì?" Hạc Uẩn vội la lên.
"Tôi đã định đi rồi, nhưng phải trở về đón em..."
Lão Đường nói cho Hạc Uẩn biết, trên đường hắn trở về bị tên phó quan bán đứng, có một quả lựu đạn trực tiếp nổ tung bên người hắn, phá huỷ một nửa khuôn mặt của hắn, yết hầu cũng bị thương. Trải qua trăm cay ngàn đắng hắn mới quay trở lại trong thành, giả thành người kéo xe chuẩn bị cùng Hạc Uẩn ra khỏi thành, bởi vì bị hủy dung nên lo lắng làm sẽ khiến Hạc Uẩn sợ, chưa kịp gặp mặt, nào biết rằng trên đường lại nghe được Hạc Uẩn tính toán cho hắn đội nón xanh, trong lúc nóng giận kéo được nửa đường thì đem người chỉnh đốn một phen.
"... Cho là gương mặt của tôi bị biến dạng, giọng nói bị khàn, nhưng cái phía dưới này đã hầu hạ em nhiều năm như thế, vậy mà em cũng không nhận ra!" Lão Đường phẫn nộ nói.
Suốt dọc đường đi lòng Hạc Uẩn phiền loạn muốn chết, nên không chú ý tới người kéo xe chính là lão Đường, hơn nữa hành động vừa rồi của lão Đường thật sự rất thô lỗ, rõ ràng là muốn trêu đùa cậu. Hạc Uẩn mặt đỏ lên, tức giận: "Em sắp chết đến nơi, ngài còn làm loại chuyện này!"
Lão Đường lẩm bẩm: "Còn không phải khi nãy em ồn ào nói phải cho tôi đội nón xanh sao."
Nghĩ đến việc mình mất hết thể diện trước tên khốn này, đối phương còn lấy cái lắc tay mình thích nhất đem ra đùa bỡn, Hạc Uẩn nghĩ đến là giận sôi máu, mắng: "Cút! Ngài cút đi!"
"Bảo bối của tôi, tôi chỉ có một mình nên không đi đâu, muốn chơi với em thôi." Thấy sắc mặt Hạc Uẩn ngày càng khó coi, lão Đường dỗ dành nói: "Chúng ta nửa năm rồi không gặp mặt, em không nhớ tôi sao?"
Hạc Uẩn vươn đôi tay ôm chặt lấy lão Đường, áp sườn mặt dán lên vết sẹo trên mặt hắn, thật lâu sau mới trả lời: "Em rất nhớ ngài."
***
Lăn lộn một phen, trời cũng dần sáng.
Hạc Uẩn đã thay sang một bộ áo xanh, nhìn qua như một chàng thư sinh thanh tú. Hai người cải trang thành người kéo xe và khách, sau khi ra khỏi thành bọn họ chạy một mạch đến bến tàu, bước lên thuyền đi Nam Giang.
Hạc Uẩn bị làm đến nửa đêm nên vô cùng mỏi mệt, vừa đặt lưng xuống giường đã mơ màng ngủ, có lẽ là xuất phát từ cảm xúc hạnh phúc khi tìm lại được nhau, nên cậu nhất quyết nắm chặt lão Đường nói chuyện không ngừng, nói về những chuyện ngớ ngẩn trước kia rồi nói đến cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, lão Đường không còn đẹp trai cũng không sao, bọn họ không có tiền cũng không quan trọng, cậu sẽ đi hát tuồng, sau này có thể gia nhập gánh hát rồi hát tuồng kiếm tiền nuôi lão Đường.
Chỉ có một chuyện mà Hạc Uẩn nhấn mạnh nói: "Ngài không được phép đi mà không nói một tiếng nào, cho dù sau này đầu có bạc trắng, mắt yếu, lưng còng, em vẫn muốn dựa vào ngài."
"Được, được rồi," lão Đường đồng ý hết lần này đến lần khác, muốn dỗ cậu ngủ sớm. Hắn đã thu gom đủ tiền và vàng thỏi giấu dưới yên xe kéo từ sớm, lúc này đang mang chúng lên thuyền, tạm thời không cần lo lắng về cuộc sống sau này, vợ hắn đẹp như thế, nếu đi ra ngoài hát tuồng thì hắn sẽ không vui đâu.
Hiện giờ thời buổi loạn lạc, khắp nơi toàn là chiến loạn, khói thuốc súng nổi lên bốn phía, không nơi nào yên ổn, hắn từng là đại soái còn cảm thấy kinh hãi không muốn làm nữa. Không phải là hắn tham sống sợ chết, mà là hắn sợ mình chết đi rồi để lại một mình Hạc Uẩn lẻ loi trong cõi đời này, làm sao hắn có thể làm vậy được.
Khi Hạc Uẩn đã ngủ say, lão Đường mới móc ra một khẩu súng lục luôn bên cạnh mình không rời, cẩn thận lau chùi nòng súng, mặc kệ sau này như thế nào, hắn sẽ bảo vệ cho Trúc Hạc Uẩn bình an đến hết đời.
"Lão Đường..." Hạc Uẩn mê mang gọi người.
"Tôi ở đây," lão Đường nắm lấy tay cậu, nói: "Tôi ở chỗ này."
Một giấc này Hạc Uẩn ngủ đến trời chạng vạng tối mới tỉnh, ánh chiều ngoài cửa sổ rực rỡ như máu, chiếu vào nhuốm đỏ cả phòng.
"Tỉnh rồi?" Lão Đường đi từ ngoài khoang thuyền vào, trong tay bưng một ít đồ ăn. "Đói lả rồi phải không? Tôi sợ em không ngủ đủ giấc, cho nên không đánh thức em dậy, thử món cháo hải sản này đi, xem có hợp khẩu vị không?"
Hạc Uẩn nếm mấy muỗng, tôm cá trong cháo đúng là mới vừa được vớt lên, đúng là tươi ngon vô cùng, nhưng món cháo này làm cậu bỗng nhiên nhớ tới giấc mộng mới vừa rồi.
Trong giấc mơ, cậu bị nhốt trong một căn nhà nhỏ ẩm ướt và lạnh lẽo, trên chân còn có một cái xích sắt rỉ sét loang lổ, cậu không nhớ rõ mình đã ở trong căn phòng kia bao lâu, cũng phân biệt không rõ đây là ngày hay đêm, sớm hay tối, hình như đã rất lâu rồi cậu không ăn chút gì. Có người đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một cái chén bể, bên trong đựng đầy nước, có thể thấy được dưới đáy là cháo loãng, cậu đói bụng cực kỳ, thân thể thật sự đã suy yếu, không thể đứng dậy nổi, chỉ có thể nửa quỳ nửa bò cướp lấy chén cháo trong tay người nọ.
Người nọ cầm chén đặt trên mặt đất, làm cậu giống như con chó quỳ rạp trên đất ăn cơm. Cậu gian nan bò đến bên chén, vươn đầu lưỡi liếm một chút cháo, không đợi cậu uống xong chén cháo loãng, người nọ đã rón rén đến sau lưng cậu, đem thứ gì đó nóng bỏng nhét vào người cậu, ấm quá, lúc này cậu mới nhớ trên người cũng chưa mặc gì, khó trách lại lạnh đến vậy.
Cũng may ác mộng đã kết thúc, Hạc Uẩn uống thêm một ít cháo, bụng cũng ấm hơn, cảm giác khó vừa rồi trong giấc mơ cũng tan thành mây khói.
Lão Đường ngồi ở bệ cửa sổ nhìn cậu mỉm cười, Hạc Uẩn cảm thấy phảng phất như đã cách một đời một kiếp, giống như đã trải qua rất chuyện vậy, bọn họ vẫn ở bên nhau, đây chính là đặc ân lớn nhất mà trời xanh đã cho cậu.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, trong chốc lát cũng không ai chịu dời mắt. Hạc Uẩn đảo mắt, trêu ghẹo: "Khoang thuyền này nhìn rất vững chắc."
"Ừ, đây là chiếc thuyền tốt."
"Cách âm cũng tốt phải không?"
"Khá tốt."
Hạc Uẩn hướng về phía lão Đường ngoắc ngoắc ngón tay: "Lại đây, em còn chưa tính sổ với ngài xong đâu."
Lão Đường dựa sát cậu, hôn lên khóe miệng một cái, Hạc Uẩn nhéo cằm hắn, hung dữ nói: "Vừa rồi ngài làm dữ quá nhỉ, biết ngay là khi dễ em."
Lão Đường nói đùa: "Ái chà, nói cứ như em không sướng."
"Thì có sướng đâu," Hạc Uẩn nói trái lương tâm.
Lão Đường xoay người ngã lên giường, đè Hạc Uẩn: "Vợ bé nhỏ này, với dáng vẻ hiện tại này của tôi, em sẽ không ghét bỏ tôi đúng không?"
Hạc Uẩn không đồng ý, nhướng mày nói: "Ghét bỏ ngài làm gì? Ngài lại không thiếu tay thiếu chân, mặt thì sao? Mặt mũi chỉ là thứ yếu."
"Giọng nói cũng khó nghe," lão Đường bổ sung.
"Đúng vậy, giống tiếng lừa hí, phối hợp với phía dưới của ngài là dương vật của con lừa, tổng thể trông rất giống một con lừa.", Hạc Uẩn đã cầm cái thứ cứng cộm trong quần của lão Đường.
"Ừ..." Lão Đường rên lên một tiếng, "Có lớn không?"
"... Ngài đúng thật là không biết xấu hổ," Hạc Uẩn mắng.
Lão Đường nở nụ cười dâm đãng, lột quần áo Hạc Uẩn ra: "Chỉ có hôm nay tôi không biết xấu hổ thôi."
...
...
...
Người lái tàu ngang qua muốn nói, thật ra cách âm cũng không tốt.
[end]
Heana có lời muốn nói:
Cảm ơn Frog đã beta giúp Heana.😍
Cảm ơn bạn đã đọc đến đây. Chúc bạn một ngày vui vẻ.💗 Hy vọng mọi người sẽ ủng hộ những dự án mới của nhóm Ổ mây trôi nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro