Chương 28

Chương 28
- - -
  Thân thể Tố Luyện cứng đờ: "Lệnh Phi nương nương, nô tỳ còn phải quay về phục mệnh với Hoàng hậu nương nương, không dám lưu lại quá lâu."
  Yến Uyển nghe vậy, trên mặt tươi cười, từ từ đứng dậy: "Cô cô, đừng vội mà, chén canh thuốc bổ này bổn cung không uống cũng uổng phí, chi bằng cô cô uống rồi hãy đi."
  Rõ ràng vẻ mặt của Yến Uyển rất dịu dàng, thân thiện, nhưng trong mắt Tố Luyện, cô ta chẳng khác nào một con rắn độc đội lốt người đẹp, lè lưỡi nhìn chằm chằm không buông tha.
  "Cái này e là không ổn, dù nương nương không uống, nô tỳ cũng không có tư cách uống, chi bằng đưa về để Hoàng hậu nương nương xử lý."

  Tố Luyện trong lòng lo lắng, thường ngày những việc thế này nàng ta cũng đã làm không ít lần rồi, sao đến chỗ Lệnh Phi thì lại không theo lẽ thường nữa.
  Yến Uyển mím môi cười, liếc mắt một cái, Vãn Thu và Vãn Tâm lập tức hiểu ý, lập tức giữ chặt lấy Tố Luyện không buông.
  "Các ngươi to gan, mau buông ta ra." Tố Luyện hoảng sợ, đồng thời vùng vẫy mạnh mẽ, nhưng không thoát khỏi tay của Vãn Tâm và Vãn Thu.
  "Lệnh Phi nương nương, người muốn làm gì? Nô tỳ là người của Hoàng hậu nương nương, người dám động đến ta thử xem!"
  Tố Luyện không thể thoát, đành nghiến răng nói, trong lòng đập thình thịch không ngừng.

  Nhìn thấy Tố Luyện bị giữ lại, tiểu cung nữ đi cùng nàng sợ đến run rẩy, cái khay trên tay cũng bắt đầu rung lên.
  Yến Uyển thấy vậy, đi đến gần: "Cẩn thận một chút, đây là chén canh thuốc bổ Hoàng hậu nương nương ban cho đấy, nếu làm rơi rồi, xem ngươi có còn cái mạng nhỏ này không."
  "Nương nương tha mạng!"
  Tiểu cung nữ vừa nghe, lại càng run rẩy dữ dội hơn.
  "Bổn cung tự tay cầm vậy." Nói xong, Yến Uyển nhấc chén canh thuốc lên, bước đến gần Tố Luyện.
  Tố Luyện vội vàng lắc đầu: "Lệnh Phi nương nương, người không thể làm vậy, nếu không nô tỳ sẽ lập tức bẩm báo với Hoàng hậu nương nương, đến lúc đó đừng trách nô tỳ không nhắc nhở Người."
  "Cho mặt mũi mà không biết điều! Bổn cung bảo ngươi uống thì ngươi phải uống." Yến Uyển cười lạnh một tiếng, rồi bất ngờ bóp chặt cằm Tố Luyện, ép nàng ta uống thuốc.
  Tố Luyện vùng vẫy kịch liệt, nhưng vẫn bị ép uống sạch chén thuốc bổ không sót một giọt.

  Yến Uyển dịu dàng mỉm cười, đặt bát lại vào khay, Vãn Tâm và Vãn Thu cũng buông tay.
  "Đắc tội rồi, Tố Luyện cô cô."
  "Các ngươi... các ngươi cứ đợi đấy."
  Tố Luyện tức đến mức quên cả quy củ, trừng mắt nhìn Yến Uyển một cái rồi xoay người chạy ra khỏi Vĩnh Thọ cung.

  "Chủ tử, người nói Hoàng hậu nương nương có đến hỏi tội không?"
  Tố Luyện vừa đi, Vãn Tâm đã lo lắng rằng Phú Sát Lang Hoa sẽ đến gây chuyện với Yến Uyển.
  "Hoàng hậu nương nương sẽ tức giận, nhưng tuyệt đối không dám đến hỏi tội đâu, nàng ta còn sợ hơn ta."
  Yến Uyển lắc đầu, nàng biết trong canh thuốc có điều mờ ám nên mới xử lý Tố Luyện như vậy, nàng muốn khiến Phú Sát Lang Hoa rơi vào thế "ngậm bồ hòn làm ngọt", sau chuyện này còn không dám tìm nàng tính sổ.
  "Được rồi, bổn cung buồn ngủ rồi! Phải đi nghỉ một lát, lát nữa còn phải đến Dưỡng Tâm điện." Yến Uyển mặt đầy vẻ mệt mỏi, hôm qua một ngày đã rối tung cả lên, nàng rất muốn ngủ một chút.
  "Nô tỳ đỡ người vào nghỉ."
  Còn về đống hỗn độn trên mặt đất, Vãn Thu sẽ xử lý.
  
  Trường Xuân Cung, sau khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Tố Luyện, Phú Sát Lang Hoa nhíu chặt mày: "Ngươi làm sao vậy?"
  Tố Luyện nghe xong, lập tức uất ức khóc òa lên, rồi tố cáo Yến Uyển to gan vô lễ trước mặt Phú Sát Lang Hoa.
  Nghe xong đầu đuôi sự việc, Phú Sát Lang Hoa mặt đầy vẻ không thể tin nổi: "Ngươi nói là, thuốc đó ngươi đã uống rồi!"
  Tố Luyện uất ức gật đầu: "Nô tỳ cũng đâu muốn uống, là Lệnh Phi nương nương ép nô tỳ uống, nương nương, Lệnh Phi rõ ràng không coi Người ra gì, nàng ta dám làm vậy với người bên cạnh Người, tục ngữ nói rất đúng, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ mà!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro