« Cơn ác mộng này tôi đã trải qua » được đăng tải trên một trang web văn học dành cho nữ có tên là Hồng Giang. Hồng Giang đã xuất bản nhiều tiểu thuyết hay, một số bộ phim truyền hình dựa trên IP này có sức hút rất lớn, vì thế phí bản quyền cao nhất trong ngành.
Không rõ tác giả của cuốn tiểu thuyết này, nhưng bộ phận bản quyền của trang web cũng báo giá cao 2 triệu, hơn gấp đôi giá thị trường. Đương nhiên, Vương Lăng Vân không đồng ý, sau khi liên hệ vài lần, cuối cùng bọn họ phải chấp nhận, bán nó với giá 1,5 triệu.
Tuy nhiên, cuối cùng lại có một công ty ra giá cao hơn, mức giá được nâng lên nửa triệu, trang web đương nhiên cũng không thể từ chối sự cám dỗ của đồng tiền.
Điều này thật trái đạo đức, nhưng nó lại không vi phạm hợp đồng, dù sao thì hợp đồng chính thức vẫn chưa được ký kết, mọi thứ chỉ là thỏa thuận bằng miệng.
"Tô tổng, làm sao bây giờ? Chúng ta nên từ bỏ hay tăng giá? Tôi nếu chúng ta chấp nhận giá hai triệu, công ty đối phương sẽ tiếp tục ra giá cao hơn, tiếp tục như vậy không dứt."
Tô Tân lấy lại bình tĩnh: "Phải tăng, cậu nói cho bọn họ, công ty đối phương tăng bao nhiêu, chúng ta cũng tăng bấy nhiêu. Nếu cuối cùng không mua được, cũng làm cho Lữ Thành Chiêu nhổ một ngụm máu."
"Vậy chúng ta thêm tăng đến bao nhiêu thì dừng? Tô tổng, cô hãy cho tôi điểm mấu chốt, chúng ta không thể tăng đến 10 triệu được? Nếu Gia Thành muốn chúng ta đổ thêm máu thì sao?" Giọng nói Vương Lăng Vân lo lắng.
"Không muốn ký được hợp đồng sao? Cậu cứ làm đi, nhớ kỹ, kéo dài thời gian một chút." Tô Tân thản nhiên nói.
Có lẽ do giọng điệu thản nhiên của cô khiến người ta cảm thấy thoải mái, Vương Lăng Vân không hoảng hốt nữa, tinh thần phấn chấn lên tiếng: "Được, Tô tổng, tôi hiểu rồi."
"Nhân tiện, cô đã liên hệ với tác giả đó chưa?"
"Không được ." Vương Lăng Vân cũng có chút kỳ quái: "Chúng tôi nhắn tin Weibo cho cô ấy, nhưng cô ấy không trả lời, như thể cô ấy biến mất vậy."
Cúp điện thoại, Tô Tân trong toilet đi tới đi lui vài bước, hạ quyết định.
Mở weibo, cô nhớ tác giả quyển sách này là "Bí danh là vương giả", sau đó để lại cho cô ấy một tin nhắn riêng: Xin chào, tôi là Tô Tân từ giải trí Tinh Hà, chúng ta có thể hẹ gặp nói chuyện về quyển tiểu thuyết « Cơn ác mộng này tôi đã trải qua » không? Tôi rất quan tâm đến nó và muốn chuyển thể thành phim.
Sốt ruột từ trong toilet bước ra, Tô Tân vừa đi vừa suy nghĩ không biết tìm phương thức liên lạc khác với tác giả này ở đâu.
Vừa đi qua chỗ rẽ, bước chân cô dừng lại.
Giản Diệc Thận đút một tay vào túi quần, tựa vào cây cột ở hành lang phía trước, đầu ngón tay xoay tròn điện thoại, ánh mắt lo lắng nhìn về phía nhà vệ sinh.
Nhìn thấy bóng dáng của cô, Giản Diệc Thận thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chào hỏi: "Anh tưởng em xảy ra chuyện gì, sao lại đi lâu vậy?"
Tô Tân cũng không thèm nhìn anh, đi ngang qua.
Giản Diệc Thận đuổi theo mấy bước.
Khó có thể nhìn thấy Tô Tân, anh không thể cứ như vậy rời đi, muốn nói nhiều hơn với cô vài câu: "Buổi họp báo hôm nay diễn ra rất tốt, thiết kế trang sức cũng rất độc đáo, Trình Tử Hạo làm việc coi như đáng tin cậy, nhưng lại quá đào hoa, nghe nói mấy ngày trước vừa chia tay bạn gái, một năm qua đổi không biết bao nhiêu. . ."
"Phía sau mặc kệ có bao nhiêu người " Tô Tân nhàn nhạt hỏi: "Đào hoa của anh ta thì có liên quan gì đến anh sao?"
Giản Diệc Thận bị chẹn họng.
Anh không thích buôn chuyện, nhưng anh sẵn sàng làm những điều cản trở Trình Tử Hạo.
"Chỉ là . . . Nhắc nhở em, đừng bị bộ dáng của anh ta che mắt." Anh giật giật khóe miệng: "Nếu cô không thích thì anh không nói nữa."
Mắt thấy phía trước là hiện trường buổi họp báo, đa số phú hào của An Châu đều ở đó, một cặp vợ chồng đã ly hôn ở nơi này lôi lôi kéo kéo, sẽ trở thành đề tài nói chuyện cho nhiều người uống trà chiều.
Tô Tân dừng lại, hít một hơi thật sâu và nhìn Giản Diệc Thận: "Được, vậy tôi hỏi anh, sợi dây chuyền kia là anh mua?"
Giản Diệc Thận ngơ ngác một lúc, trầm mặc không nói.
"Tôi không hiểu sao anh lại cứ nhớ đến chuyện quá khứ làm gì." Tô Tân cảm thấy hơi buồn cười: "Chẳng lẽ anh nghĩ tặng một món quà đắt tiền thì có thể khiến hai chúng ta quay về như trước? Nếu vậy thì anh nghĩ tôi quá nông cạn rồi."
"Anh không có ý đó." Giản Diệc Thận trầm giọng: "Anh cảm thấy sợi dây chuyền này đặc biệt hợp với em, biết em thích bầu trời xanh, còn thích cả những ngôi sao, cho nên mới đem nó mua tặng cho em."
"Cảm ơn nhưng tôi không cần." Tô Tân khách khí cười: "Anh cũng không cần cảm thấy áy náy, mặc dù ba năm nay tôi cũng không mấy vui vẻ, nhưng là do tôi tự tìm, có làm có chịu, sẽ không oán trời trách đất. Chúng ta nên nhìn về phía trước, không cần quay đầu nhìn lại quá khứ."
Giản Diệc Thận nhìn cô chăm chú, một hồi lâu sau mới trầm giọng hỏi: "Nếu như anh nói, không muốn nhìn về phía trước, chỉ muốn quay đầu lại cùng với em thì sao?"
Tô Tân sửng sốt, đột nhiên bật cười.
Đôi lông mày cong cong, lúm đồng tiền điểm nhẹ trên khóe miệng, giống như từ không trung xuyên thẳng vào ngực, đập vào trái tim Giản Diệc Thận.
Giản Diệc Thận xuất thần trong giây lát.
"Anh không thấy chuyện này buồn cười sao?" Tô Tân cười không thành tiếng "Anh đã quên quên những gì đã từng nói với tôi rồi sao? Anh nói anh coi thường những kẻ bám lấy người khác, một mực cưỡng cầu [1], chỉ khiến anh cảm thấy rẻ tiền, anh bây giờ là có ý gì? Muốn tôi đem những lời nói trước kia trả lại cho anh sao?"
[1] Một mực cưỡng cầu: bám lấy khăng khăng không chịu buông tay.
Giản Diệc Thận á khẩu không trả lời được.
Trước kia bị Tô Tân cuốn lấy, khiến anh vô cùng nhức đầu. Anh đã nói một số lời tổn thương đến cô.
Bây giờ nghĩ lại, Tô Tân năm đó theo đuổi anh rất có ý thức, bình thường cũng chỉ đưa cho anh vài món quà nhỏ, tìm cơ hội xuất hiện ở trước mặt anh nói vài câu, dùng mọi cách để mời anh đi ăn cơm cùng.
Hiện tại, những lời nói trước kia, tất cả đều đánh vào mặt anh, mặt bị đánh đã sưng lên.
"Trả lại cho anh cũng được." Anh vờ đã mẻ không sợ rơi [2]: "Chỉ cần em thích."
[2] bất chấp tất cả.
Tô Tân dần lại nụ cười, yên lặng nhìn vế phía anh, ánh mắt trở nên lãnh đạm: "Giản Diệc Thận, anh không cần phí sức, hai chúng ta không thể. Anh hiện tại còn có suy nghĩ quay lại, chẳng qua vì tôi không còn là cái đuôi nhỏ đi theo anh nữa, cho nên mới cảm thấy không quen, cảm thấy không cam lòng, một thời gian sẽ hết. Kết thúc đi, tôi không muốn dây dưa."
Cách đó không xa có tiếng bước chân, Tô Tân quay đầu lại, là Hoắc Chí Từ và Trình Tử Hạo.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
"Tiểu Tân, sao lại lâu như vậy?"
Tô Tân cười cười, bước nhanh về phía Trình Tử Hạo: "Không có gì, tình cờ gặp được Giản tổng nên nói một hai câu, đi thôi, công ty anh có một số bộ trang sức không tệ, có hai món em rất thích."
"Hai món nào? Anh sẽ để lại cho em."
"Cảm ơn."
. . .
Hai bóng hình đứng cạnh nhau, cùng nhau đi thật xa.
Hoắc Chí Từ nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Giản Diệc Thận, giật nảy mình: "Diệc Thận, ánh mắt của cậu sao vậy? Muốn ăn tươi nuốt sống Trình Tử Hạo sao?"
Thật muốn đem con công này luộc chín.
Giản Diệc Thận mặt vô cảm nhìn sang chỗ khác, một lúc lâu mới hỏi: "Quấn quít chặt lấy rất mất mặt sao?"
Hoắc Chí Từ có chút bối rối, ngập ngừng gật đầu: "Có chút . . . "
"Tớ cảm thấy rất tốt, điều đó cho thấy người có sự kiên trì là người làm nên chuyện lớn."
Giản Diệc Thận vỗ vai hắn rồi bước nhanh về phía trước, để lại Hoắc Chí Từ đang mơ màng ở phía sau.
Tô Tân trở lại sàn catwalk, buổi họp báo đã gần kết thúc.
Trình Tử Hạo để lại cho cô hai món trang sức rất đẹp, nhưng cô đã từ chối, tự mình chọn mua một chiếc vòng tay, xem như cổ vũ cho Trình Tử Hạo.
Về đến nhà đã muộn, Tô Tân đi tắm, sau đó lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh, đang định đăng Weibo thì trên trang chủ chợt hiện lên một vài tin nhắn cá nhân màu đỏ.
Vừa mở ra, thì ra là "Bí danh là vương giả" nửa tiếng trước phản hồi: Có thể, tôi đang ở thành phố An Châu, thời gian và địa điểm do cô quyết định.
—
Vào chiều thứ bảy, Tô Tân đã gặp tác giả tại văn phòng tổng giám đốc của giải trí Tinh Hà.
Thật bất ngờ, "Bí danh là vương giả" là nam, họ Từ tên Đông Tô, tầm 27-28 tuổi, dáng dấp nhã nhặn, đeo kính, rất giống phần tử trí thức nho nhã.
Vương Lăng Vân đi theo vào phòng làm việc mang theo hoa quả và đồ ăn nhẹ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhân tiện báo cáo cho Tô Tân, chỉ trong một ngày, sau mấy đợt tăng giá, bản quyền cuốn sách này đã bị truyền hình điện ảnh Gia Thành nâng lên 3,5 triệu NDTn
, trước mắt chưa dấu hiệu dừng lại.
Cả hai cùng hàn huyên, chào hỏi vài câu, Từ Đông Tô cười nói: "Tô tổng, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, chắc hẳn thời gian của cô nhất định rất quý giá, nên thẳng thắn một chút, đừng vòng vo. Tô tổng trong tin nhắn nói, muốn đem quyển tiểu thuyết này chuyển thể thành phim, xin hỏi tại sao cô lại có ý định này? Trong nước những tác phẩm chuyển thể nổi tiếng, đều đếm trên đầu ngón tay."
Tô Tân lắc đầu: "Tôi không có tự tin. Nói thẳng ra, tôi có một kế hoạch, nhưng con đường này phải đi từng bước, tôi không thể hứa với anh bất cứ điều gì."
Từ Đông Tô tỏ vẻ ngạc nhiên: "Tô tổng dự định thuyết phục tôi bán bản quyền của cuốn tiểu thuyết này thế nào đây?"
"Nếu cần, tôi có thể đem kế hoạch của chúng tôi lan truyền khắp nơi, nhưng tôi nghĩ, Từ lão sư thông minh như vậy, nhất định coi thường những người ba hoa chích choè kia [3]."
[3] Người ba hoa chích chòe: là người khoe khoang, khoác lác, toàn nói chuyện viễn vông.
Tô Tân nghiêm mặt nói "Tôi tiếp xúc với lĩnh vực điện ảnh thời gian cũng không dài, mới có vài dự án qua tay, cũng chỉ có một dự án « Vô địch thiên hạ », nhưng tôi đã nghiên cứu nhiều dự án truyền hình điện ảnh, tự hỏi tại sao nước ngoài lại có thể làm thành công loạt phim chuyển thể từ IP như « Harry Potter », còn IP trong nước thì chỉ có một số bộ thành công. Rõ ràng chúng ta có nội dung hay, dù là cổ trang thần thoại hay văn học hiện đại, đều đi trước thế giới."
"Sau này tôi tiếp xúc với ngành công nghiệp này mới biết, những biến động trong dự án điện ảnh và truyền hình từ việc lập dự án cho đến việc gia nhập rạp chiếu phim là quá lớn, cần phải có thời gian và địa điểm thích hợp mới đạt được kết quả, nội dung và đội ngũ là những người có nền tảng vững chắc nhất. Từ lão sư, đọc tiểu thuyết của anh, khiến tôi muốn thực hiện một bộ phim thành công. . . Tôi muốn thử làm bước đầu tiên."
Từ Đông Tô ban đầu thái độ có chút hững hờ dần dần trở nên nghiêm túc, anh trầm tư một lúc rồi hỏi: "Tô tổng, lý tưởng của cô khiến tôi cảm động, cho nên bây giờ cô muốn tôi bán tác phẩm của mình cho lý tưởng của cô sao?"
"Tất nhiên là không." Tô Tân mỉm cười: "Hẳn là anh biết, hiện tại có một công ty khác đang đấu thầu với chúng tôi?"
Từ Đông Tô gật đầu: "Biên tập viên có đề cập với tôi, cô ấy nói công ty kia có sức mạnh tài chính tương đối mạnh."
"Tôi cũng không thích việc cạnh tranh xấu này, nó khiến việc mua tác phẩm mất đi bản chất ban đầu, tôi rất thích quyển tiểu thuyết này nên mới quyết định chuyển thể nó, không phải nhất thời cạnh tranh cùng người khác mà muốn có nó." Tô Tân chân thành nói: "Tôi muốn gợi ý cho anh một cách hợp tác khác, anh dùng tác phẩm làm cổ phần, tham dự khâu sản xuất phim, nói cách khác, lợi nhuận của bộ phim này sau khi công chiếu có một phần của anh, tôi chắc chắn con số này sẽ hơn nhiều triệu phí bản quyền hiện đang được thảo luận, nếu như có xảy ra sơ suất dẫn đến tác phẩm không có lợi nhuận thành công, tôi cũng có thể trả cho anh khoản phí bản quyền hai triệu lúc đầu, anh thấy kế hoạch của tôi thế nào?"
Biểu cảm Từ Đông Tô thay đổi.
Hình thức giao dịch bản quyền này, bình thường đều là đãi ngộ của các tác giả đại thần, bút danh của anh lại không nổi tiếng như vậy, Tô Tân sẵn sàng hợp tác theo cách này với đầy đủ thành ý.
"Tô tổng, cảm ơn cô đã tin tưởng. Thật ra, trước khi đến đây tôi đã nghĩ cách từ chối cô: " anh xúc động nói: "Quyển tiểu thuyết này, tôi không có ý định bán bản quyền, dù bán cũng không bán cho hai công ty lớn như vậy."
Tô Tân sửng sốt: "Tại sao?"
"Nguyên nhân rất phức tạp, sau này cô sẽ biết." Từ Đông Tô nhìn cô, khóe miệng lộ ra ý cười: "Tài ăn nói của cô vẫn tốt như trước đây, tôi bị cô thuyết phục rồi."
Tô Tân nhìn anh đầy nghi ngờ: "Anh biết tôi?"
"Bảy năm trước, tôi dẫn đội tranh luận của trường cùng đội của cô đã gặp nhau trong một vòng loại trực tiếp, cô đánh bại chúng tôi." Từ Đông Tô nhớ lại "Cô không biết tôi?"
Tô Tân sửng sốt, cẩn thận đánh giá Từ Đông Tô, nhưng vẫn không thể nhớ lại được chút gì.
Trong trận đấu loại trực tiếp đó, cô tập trung vào một số đối thủ, đồng đội của họ chỉ nhìn liếc qua một chút. Cô ngượng ngùng: "Tôi không để ý, không nhận ra, thật ngại quá."
"Không sao, người đẹp có quyền." Từ Đông Tô vui vẻ nói: "Hôm qua nhìn thấy thông báo cô theo dõi, tôi xem weibo của cô, đã nhận ra, hôm nay vừa gặp tôi càng chắc chắn, cuộc sống thật nhiều điều bất ngờ, tôi rất vui vì có thể hợp tác với cô."
Tô Tân cuối cùng cũng yên lòng.
Hai người tán gẫu một lúc, nói sơ qua những vấn đề quan trọng của dự án, Từ Đông Tô liên tục căn dặn: "Tôi sẽ liên lạc trang web, cô nên ký hợp đồng ba bên với trang web càng sớm càng tốt, nếu không tôi sợ sẽ gặp rắc rối."
Vương Lăng Vân gật đầu liên tục: "Từ lão sư anh yên tâm, thứ hai tôi sẽ trực tiếp liên hệ với trang web, yêu cầu họ phải ký hợp đồng này."
"Không ở ăn cơm sao?" Tô Tân giữ lại.
"Tôi cũng rất muốn ở lại cùng cô ôn chuyện." Từ Đông Tô tiếc nuối nhìn đồng hồ: "Buổi tối có một bữa tiệc, tôi nhất định phải có mặt."
"Vậy thì hẹn lần sau, xem như tôi nợ anh một bữa ăn." Tô Tân mỉm cười.
"Một lời đã định." Từ Đông Tô bắt tay cô nói, để lại một câu đầy ẩn ý: "Tô tổng, cô cứ yên tâm, mua bộ tiểu thuyết này của tôi, nhất định sẽ không khiến cô thất vọng."
Tô Tân cảm thấy khó hiểu, không biết Từ Đông Tô để lại những lời này là có ý gì, nhưng chỉ sợ đêm dài lắm mộng, còn có Lữ Thành Chiêu luôn theo dõi, cô không muốn nghĩ nhiều về câu nói kia của Từ Đông Tô, chỉ muốn mau chóng kết thúc mọi chuyện.
Thứ hai, Vương Lăng Vân dẫn bộ phận pháp lý của công ty đến thành phố Bắc Châu đến văn học mạng Hồng Giang. Hai bên đã dành ba ngày để xem xét kỹ các điều khoản của hợp đồng và hoàn tất hợp đồng. Thứ năm, văn học mạng Hồng Giang ký hợp đồng, đóng dấu xác nhận, cùng ngày Vương Lăng Vân vội vàng quay lại giải trí Tinh Hà, Tô Tân đóng dấu và ký vào hợp đồng rồi gửi cho Từ Đông Tô. Tuần tiếp theo, hợp đồng cuối cùng gửi lại cho văn học mạng Hồng Giang và Tinh Hà, ba bên đều có một bản. Một bản thể hiện việc ký kết chuyển nhượng bản quyền thành công.
Quá trình này thường tốn ít nhất một hai tháng, mà bọn họ chỉ mất không đến hai tuần.
Sáng sớm thứ năm, Tô Tân nhận được bản hợp đồng gốc do chị Diêu đưa tới, cô vừa lật xem, vừa tưởng tượng ra khuôn mặt của Lữ Thành Chiêu, trong lòng đặc biệt thoải mái.
Thật muốn gọi điện thoại qua hỏi tâm trạng lúc này của Lữ Thành Chiêu.
Một tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến, Vương Lăng Vân mở cửa văn phòng, thở dốc nói: "Tô tổng. . . Tô tổng!"
Tô Tân sửng sốt, vô thức đứng lên: "Xảy ra chuyện gì?"
"Trang web . . . sách đã được mở khóa. . ." Biểu cảm khó hiểu, không dám tin, kinh hãi . . . Không thể giải thích được: "Còn ra một thông cáo. . . "Bí danh là vương giả" là bút danh của Ngao Đông! Trời ơi, tôi đã cảm thấy anh ta nhìn rất quen, có thể do ngày đó đeo kính, không giống hình ảnh thường ngày của anh ấy, tôi nhất thời không nhận ra!"
"Ngao Đông?" Tô Tân ngây ngẩn cả người.
Cô không phải người hay quan tâm đến văn học mạng nhưng cũng nghe đại danh của người này.
Nhà văn tài phú nằm top 3 bảng xếp hạng, đứng nhất trang văn học mạng Trung Tần, nhà văn bạch kim Ngao Đông.
Thảo nào "Bí danh là vương giả" ở Hồng Giang nhiều năm như vậy chỉ viết hai cuốn tiểu thuyết, chẳng trách anh ta thường ẩn mình trên Weibo, chẳng trách anh ta nói không có ý định bán bản quyền,ctrước khi chia tay còn khẳng định cô "Nhất định sẽ không làm cô thất vọng."
Cô mua một cục vàng bằng tiền mua bắp cải.
*Vở kịch nhỏ:
Giản tổng: Vợ tôi thật tuyệt vời!!
Team edit: Ha ha, Tô Tân còn là vợ anh sao.
cảm ơn vị thần tiên nào đó đã giúp mình edit chương này, thần tiên này họ Phan thì phải
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro