CHƯƠNG 5


Trong thế giới của Trương Tự, vừa sinh ra thì chỉ có ba, chưa từng gặp mẹ mình, cũng chưa từng nghe qua việc liên quan đến mẹ, cho nên cậu to gan suy đoán, bản thân thậm chí không phải con trai ruột của Trương Sở Nam.

Nhưng, Trương Sở Nam từ nhỏ nuôi nấng cậu, cho cậu gọi ba, như vậy cậu chính là con trai Trương Sở Nam, con trai duy nhất.

Dù họ không sống cùng nhau, cũng không thể cùng nhau xuất hiện ở trước mặt công chúng.

Nhưng lão già đó sẽ thường trang điểm cải trang, bỗng nhiên đột kích cậu, vậy đã đủ...?

Phi, cặn bã ba.

Trương Tự làm tổ trên taxi, trong lòng giàu trí tưởng tượng suy nghĩ lung tung, hoàn toàn không có cảm giác hồi hộp và ưu sầu khi kết hôn, thậm chí không cảm thấy những việc lộn xộn tối qua, có thể tạo thành ảnh hưởng với cậu.

Nói thế nào nhỉ, đã trường thành.

Hơn nữa Hứa Bạc Tô đẹp trai còn có tiền, tuy có hơi cặn bã, nhưng cũng không thiệt thòi.

Đến trước cổng tiểu khu nhà Trương Tự, Trương Tự đá chân người đàn ông bên cạnh: "Trả tiền."

Hứa Bạc Tô chỉ đành lấy chiếc điện thoại duy nhất chưa bị Trương Tự tịch thu, trả tiền cho bác tài xế: "Bác tài, chúng tôi đi lên lấy chút đồ, một lát nữa đi cục dân chính, anh còn đợi được không?"

Bác tài xế thầm nghĩ, buổi sáng có ba cuộc làm ăn, đương nhiên đợi: "Được, các cậu nhanh đi đi, tôi đợi các cậu."

Chỗ này đi cục dân chính không gần.

"Mẹ kiếp..." Trương Tự chạm đất, cái loại khó chịu khó nói thành lời lan ra cả người cậu, ngay cả nơi dị thường hơn hai mươi năm qua, cộng lại cũng chưa xấu hổ như hôm nay.

Khó trách có những cô gái lần đầu tiên ngủ với bạn trai, sẽ tạo thành bóng ma tâm lý.

Cực kì má nó khó chịu.

"Anh đỡ em..." Hứa Bạc Tô nghĩ đến Trương Tự chưa ngủ được bao nhiêu đã bò dậy dày vò đến bây giờ, rất đau lòng, đừng nói là dìu đối phương, thậm chí cảm thấy bế đi cũng được, chỉ cần Trương Tự bằng lòng.

"Cút." Trương Tự hất tay Hứa Bạc Tô, nói giỡn, hàng xóm chỗ này gần như đều quen cậu, cậu không muốn lộ việc bản thân và Hứa Bạc Tô dây dưa không rõ.

Sau khi bị từ chối, sắc mặt Hứa Bạc Tô bỗng nhiên khó xem, phải biết sau khi họ ngủ với nhau, cho đến giờ còn chưa kịp xem Trương Tự có bị thương hay không.

Dựa theo tình hình trong kí ức, 90% là bị thương.

Bằng không Trương Tự sẽ không túm anh mạnh như vậy, đáng tiếc anh lúc đó như bệnh thần kinh, mặc kệ Trương Tự đánh, chửi bới anh thế nào, đều giả điếc tiếp tục làm.

Đến thang máy không có người, Hứa Bạc Tô nhìn chằm chằm thanh niên mặt mày cau có, đến cùng không dám nói gì.

Trương Tự dẫn người vào nhà mình.

Vào đến nhà Trương Tự, Hứa Bạc Tô đã làm xong chuẩn bị chào hỏi người nhà của Trương Tự, lại phát hiện căn nhà trang trí ấm áp trang nhã, nhưng lại lạnh lẽo, nhìn ra được người ít sống ở đây.

"..." Hứa Bạc Tô ngây ngốc, đi theo Trương Tự: "Em sống một mình? Ba mẹ và người thân của em đâu?"

Mà Trương Tự cũng chẳng hề băn khoăn gì ném anh ở trong phòng khách, bản thân đi thẳng vào phòng ngủ.

Trương Tự vừa lật ngược tủ quần áo tìm sổ hộ khẩu, vừa trợn trắng mắt: "Tôi không có người nhà."

Hứa Bạc Tô ngẩn người, ánh mắt đầy phức tạp nhìn về phía Trương Tự.

Không có người nhà?

Cô nhi tình huống thân thể đặc biệt? Thứ lỗi Hứa Bạc Tô xem quá nhiều phim điện ảnh, lập tức liên tưởng đến, tình huống vừa sinh ra đã bị người nhà vứt bỏ.

Nhưng nếu như vậy, tiền đâu để người này đi học, còn sống trong căn phòng tốt như vậy?

"Đây là nhà em thuê sao?" Hứa Bạc Tô nhìn chung quanh phòng ngủ, bỗng nhiên nhìn thấy ảnh một người đàn ông treo trên tường, hơn nữa thoạt nhìn có hơi quen mắt.

Anh không quan tâm minh tinh lắm, suy nghĩ một lát mới nhớ ra đây là nghệ thuật gia âm nhạc khá nổi tiếng, về phần tên gì, với một người không quan tâm tới tin tức giới giải trí như Hứa Bạc Tô, chưa từng chú ý đến.

Biết trong hình là một minh tinh, anh thở phào một hơi: "Em đu idol?"

Trương Tự từ trong ánh mắt anh nhìn thấy ảnh của Trương Sở Nam, bĩu môi: "Đu idol cái gì, trang trí phòng."

Khiến Hứa Bạc Tô khó lắm mới nghĩ ra câu từ khen ngợi, vội vã nuốt xuống.

"Đúng, phòng thuê." Trương Tự tìm được sổ hộ khẩu, ra sức đóng cửa tủ lại, ánh mắt kiêu ngạo ngỗ nghịch: "Tôi rất nghèo, tiền thuê phòng đã mấy tháng chưa đóng, nếu không đóng nữa sẽ bị chủ nhà trọ quét ra khỏi phòng."

Thảm như vậy?

Hứa Bạc Tô hít thở khó khăn, rồi nghi ngờ nhìn Trương Tự, nghi ngờ Trương Tự đang nói dối.

Đầu tiên, thành phố A là nơi tấc đất tấc vàng, một căn phòng lớn như vậy, đừng nói mấy tháng không đóng tiền nhà, một tháng không đóng tiền nhà chủ nhà cũng sẽ đuổi khách trọ ra khỏi cửa.

Thứ hai, Trương Tự từng nói bản thân còn là sinh viên năm ba, mà căn phòng này cách trường đại học K có hơi xa, cho dù Trương Tự muốn thuê cũng sẽ không thê căn phòng xa như vậy rộng rãi như thế.

"Không tin thì thôi." Trương Tự vừa nhìn đã biết Hứa Bạc Tô không tin tưởng cậu, nhưng cậu sẽ không nói dối, thích tin thì tin không tin thì dẹp đi: "Đi, đi cục dân chính."

"Em thật sự thiếu tiền chủ nhà?" Hứa Bạc Tô nghĩ ngợi, hỏi, nếu thật, hắn có thể giúp Trương Tự trả.

"Thiếu hay không thiếu có quan hệ gì với anh?" Một lát hỏi có phải phòng thuê không, một lát hỏi thiếu tiền hay không, hừ.

"Ít phí lời với tôi, đi!" Trương Tự một tay cầm lấy sổ hộ khẩu của hai người họ, một tay kéo Hứa Bạc Tô ra khỏi cửa.

Cuộc hôn này đã chắc chắn rồi.

Về phần bất động sản Trương Sở Nam mua cho cậu cũng là tài sản trước hôn nhân, kết hôn hay không đều là của cậu, mà Hứa Bạc Tô vừa nhìn chính là có năng lực phát triển, tài sản sau kết hôn khẳng định không ít!

Vậy thì thế nào chứ?

Là bản thân trai đểu nói muốn kết hôn, tóm lại không thể sau khi ngủ thì nói không hợp chứ?

Có gan lừa tình, phải chấp nhận hậu quả.

Hứa Bạc Tô bị kéo tay, nhìn tay hai người nắm lấy nhau, với một người đàn ông đã hơn 26 tuổi chưa từng yêu đương mà nói, anh cảm thấy cuộc đời của mình từ tối hôm qua đến hôm nay rất vi diệu.

Bỗng nhiên có thêm một người ồn ào bên cạnh.

Chuyện kết hôn này có ý nghĩa rất lớn, trong nháy mắt đã xác định.

Chỉ có thể nói rất drama...rất khiến người hoảng hốt.

Hứa Bạc Tô dùng cánh tay tự do, thả lỏng dưới cổ áo, cảm thấy bản thân có hơi khát.

Sau khi Tương Tự kéo người vào thang máy, ghét bỏ buông cánh tay ấm áp có hơi nóng bỏng kia, rồi cọ cọ trên quần áo.

"..." Hứa Bạc Tô bị chi tiết nhỏ này đả kích đến nóng lạnh giao nhau, băng lửa đan xen.

Phải biết, biểu hiện của thanh niên quá rõ ràng, cho rằng anh muốn trốn tránh trách nhiệm, mới vội vàng hấp tấp kéo anh đi kết hôn, mà không phải vì nhìn trúng anh.

Người đàn ông từ thời kì thiếu niên vẫn luôn được rất nhiều người ngưỡng mộ theo đuổi, lần đầu tiên có loại cảm giác, thiếu tự tin.

Hai người được bác tài xế kéo đến cục dân chính, xuống xe nhìn, người đông như kiến, rất nhiều cặp tình nhân đồng tính đang xếp hàng đăng ký.

Trương Tự vừa thấy nhiều người như vậy thì lé mắt, má, người nhiều như vậy, còn làm cái quần què gì nữa?

Kéo lê thân thể mệt mỏi lại khó chịu, cùng một người xa lạ xếp hàng đăng ký ở chỗ này, cậu cũng không biết bản thân bị gì nữa?

Thật sự, còn không bằng về nhà ngủ một giấc.

Lúc này lý trí bị sự tức giận làm mù quáng của Trương Tự cuối cùng cũng quay về.

Thậm chí cảm thấy hành đồng kết hôn này quả thực má nó xàm xí.

Hứa Bạc Tô ngay lập tức nhớ đến thân thể Trương Tự, anh buộc miệng nói ra: "Nhiều người như vậy, bằng không chúng ta..."

Còn chưa nói xong, bị Trương Tự hung dữ gào lên: "Bằng không cái gì? Không có bằng không! Xếp hàng cho ông."

Ném sổ hộ khẩu đỏ tươi lên người đối phương, Trương Tự giận đùng đùng tìm một vị trí cuối cùng, hai chân vắt lên lan can, gối đầu lên chân Hứa Bạc Tô.

"Đến số gọi tôi, qua số ông giết chết anh." Trương Tự uy hiếp nói, mà giây tiếp theo ôm cánh tay khẽ gáy khò khò.

Hứa Bạc Tô cả người sững sờ, ngồi ở đó không dám động đậy, anh rủ mắt nhìn thanh niên ngủ trên chân anh, khóe miệng từng chút nhếch lên.

"Khụ..." Một tiếng ho khẽ, Hứa Bạc Tô lật sổ hộ khẩu của Trương Tự, chuẩn bị xem một chút.

Hứa Bạc Tô nhìn thấy sổ hộ khẩu mới tinh, chủ nhân duy nhất viết tên Trương Tự, hóa ra là chữ Tự này...

Lật xuống bên dưới, trống trơn.

Hứa Bạc Tô tim bất chợt đập liên hồi, nắm chặt sổ hộ khẩu của Trương Tự, bình tĩnh lại.

Hóa ra đối phương không nói dối, thật sự không có người thân nào cả.

Cả khu vực chờ đều bị nam nam hoặc nữ nữ nắm tay nhau chiếm giữ, đẹp nhưng không để ý hình tượng như Hứa Bạc Tô và Trương Tự là số ít.

Đối diện với những ánh mắt thăm dò, Hứa Bạc Tô mặt không cảm xúc dùng cuốn sổ và lòng bàn tay che đi khuôn mặt Trương Tự.

Số thứ tự ngày càng gần, trái tim của trai ế lớn tuổi thoát ế đập nhanh.

"Trương Tự."

Trương Tự ngáy khò khò vui vẻ, không tỉnh.

"Trương Tự..." Hứa Bạc Tô nâng cao thanh âm, đồng thời còn đến gần hơn, vẻ mặt hoảng hốt thầm nghĩ, nhóc con này lông mi thật dài....

Trương Tự vừa mới mở mắt, đã nhìn thấy một gương mặt kề sát rạt, tuy đẹp trai, những cũng rất dọa người.

"Làm sao?" Trương Tự nghi ngờ, con trâu này lại nghĩ ra chủ ý quái quỷ gì.

Hứa Bạc Tô ngồi thẳng người, trên gương mặt sinh động thanh tú đẹp đẽ hiện ra một chút lo lắng: "Không có gì, sắp đến chúng ta."

Trương Tự nhanh chóng ngẩng đầu nhìn số bây giờ đang xử lý, rồi nhìn số trong tay mình, còn kém 2 số nữa.

"Này không phải còn sớm sao? Gấp cái gì?" Trương Tự nói, nhắm mắt lại tranh thủ hai phút.

Sau khi nhắm mắt lại, nhớ đến bộ dáng lúng túng thoáng qua vừa rồi của Hứa Bạc Tô, cậu liền bùng nổ, má, hóa ra súc sinh tối qua khiến cậu chết đi sống lại là người nhân cách phân liệt!

Cố làm ra vẻ cái gì, giường cũng lên rồi, ai còn không biết ai?

Độc thủ hái hoa, còn giả vờ đơn thuần, Trương Tự ha ha.

Bỗng nhiên ba người xử lý thủ tục đồng thời làm xong thủ tục, gọi đến số thứ tự trong tay Trương Tự.

Trước đây một mình có thể luồn lách bay nhảy, lúc này chỉ có thể vịn ghế từ từ đứng lên.

Xem xong giấy tờ, nhân viên làm việc kiên nhẫn hỏi: "Hai người đã suy nghĩ kĩ, quyết định muốn đăng ký kết hôn?"

Trương Tự sững sờ, lộ ra nét mặt do dự...

Nói thật, kết hôn với đồ con rùa họ Hứa vì để dạy dỗ đối phương, thật ra cậu cũng khá do dự...

Bởi vì không có gì tốt với cậu.

Hứa Bạc Tô mở miệng nói với nhân viên làm việc: "Xin lỗi, nếu không..."

"Anh câm miệng." Trương Tự phắn qua ánh mắt như dao cho anh, không cho phép anh nói chuyện: "Xin chào, chúng tôi xác thực kết hôn, xin nhanh một chút sắp xếp đăng ký cho chúng tôi."

Nhân viên làm việc thấy cậu cường thế như vậy, chỗ nào còn dám hỏi này hỏi kia, nhanh chóng nói: "Thế thì mời hai vị ngồi qua bên cạnh chụp một tấm hình, đúng, chụp nhanh 99 đồng, xin hỏi hai vị trả tiền mặt hay là quét wechat alipay?"

Lại đến tình tiết phải trả tiền, Trương Tự còn chưa nói gì, Hứa Bạc Tô đã lấy điện thoại ra quét mã thanh toán: "99 phải không?"

Con số khá may mắn.

Lúc chụp ảnh.

Thợ chụp ảnh đề nghị nói: "Chỗ này có áo sơ mi trắng, các anh muốn thay không?"

Trương Tự liếc nhìn, chê phiền phức: "Không cần, cứ như vậy chụp đi."

Dù sao họ không phải kết hôn chân chính, không cần coi trọng như vậy.

Còn Hứa Bạc Tô chỉ có thể nuốt lời muốn nói xuống, bằng không còn có thể thế nào, anh không dám cưỡng ép Trương Tự mặc đồ tình nhân với anh.

Anh trai thợ chụp ảnh đưa tay ra quơ quơ: "Hai người thân mật một chút, dựa sát một chút, đúng, anh trai lùn cười lên."

Trương Tự nét mặt không kiên nhẫn, bỗng trừng mắt, lộ ra cả đầu dấu chấm hỏi, móa, cái gì gọi là anh trai lùn!

Thợ chụp ảnh có phải không muốn lăn lộn nữa rồi không?

"Đừng tức giận." Hứa Bạc Tô siết lấy bả vai, tranh thủ trấn an thanh niên đang kích động, nhỏ giọng dỗ dành: "Tuy em lùn, nhưng em rất đẹp trai."

(⊙o⊙) cái gì?

Trương Tự đầu óc sững sờ, sau đó tức cười: "Anh..."

Má còn chưa nói ra, thợ chụp ảnh ma quỷ đã tranh thủ nhấn máy răng rắc một tiếng chụp được một màn tuyệt đẹp, rồi nhấc tay ra dấu OK: "OK! Hoàn mỹ!"

Hình cứ vậy chụp xong.

Trương Tự cầm được hai quyển đăng ký kết hôn, thờ ơ liếc nhìn, rồi cất vào.

Người đàn ông bên cạnh muốn sờ chứng nhận kết hôn, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn.

"Đã kết hôn." Trương Tự bộ dáng ông đây có lời muốn nói.

"Ừ." Hứa Bạc Tô gật đầu phụ họa.

"Anh biết kết hôn đại biểu cho cái gì không?" Trương Tự nhếch mép, nở một nụ cười giả tạo, dùng giấy đăng kí kết hôn vỗ lên ngực Hứa Bạc Tô: "Kết hôn đại biểu phải tuân thủ hiệp ước hôn nhân."

Ánh mắt Hứa Bạc Tô, chuyển động theo hai quyển giấy đăng kí kết hôn tới tới đi đi trên ngực anh, nuốt nuốt trái cổ, tỉnh rụi nói: "Đương nhiên."

"Cho nên anh sau này đi bar hẹn bạn giường, bị tôi bắt được cẩn thận cái chân chó của anh." Trương Tự nói đến đoạn sau, giọng điệu hung dữ, còn kèm theo ánh mắt khinh thường.

Không sai, đây là mục đích cậu kết hôn với họ Hứa.

Một trai đểu quen dâm dục, bỗng nhiên bị hôn nhân trói buộc, bất ngờ không? Kinh ngạc không?

Ha ha ha ha ha!

Trương Tự cảm thấy hả lòng hả dạ, cũng đã làm xong chuẩn bị xử lý Hứa Bạc Tô.

Chỉ cần đối phương dám gió thổi cỏ lay, dù không thể làm cho anh tay trắng rời đi, cũng phải lột một lớp da của anh, hừ.

"Hiện tại đi đâu?" Hứa Bạc Tô thu dọn tâm tình phức tạp của mình, bởi vì bộ dáng bạn đời dường như có hơi không được thông minh.

"Anh bình thường sống ở đâu?" Trương Tự đứng ở cửa, bày ra tư thế chủ gia đình, hỏi.

"Chung cư đường xx." Hứa Bạc Tô trả lời.

Trương Tự tự động bổ não một căn chung cư xa hoa, huống chi gia thế Hứa Bạc Tô bày ở chỗ đó: "Được, dù sao chúng ta đã kết hôn, tôi vào nhà anh sống."

Khoảng cách gần quan sát trai đểu lừa tình, để cho anh nếm thử tư vị nấm mồ hôn nhân.

Hiện tại lập tức đi qua, đột kích cuộc sống của trai đểu.

"Có thể..." Hứa Bạc Tô lộ ra vẻ do dự: "Nhưng phòng của anh hơi nhỏ, không biết em quen hay không nữa."

"Ít tìm lý do, đi!" Trương Tự sải bước đến bên đường chặn taxi, tuy nhiên vừa đi một bước đã cắn chặt hàm răng, má nó, đau...

"Em chậm một chút." Mỗi lần thấy Trương Tự run rẩy hít hơi lạnh, Hứa Bạc Tô cũng hoảng sợ theo.

Phải biết, Trương Tự không giống với người bình thường...

Mỗi lần nghe thấy anh nói nhảm, Trương Tự sẽ trừng anh, hận không thể tay không xé toạc anh ra..

Lên xe, mọi người đều rất yên tĩnh.

Một người dựa ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, một người ngồi trầm mặc không nói.

Không có mùi vị muốn đánh nhau đã không tệ.

Bỗng nhiên, điện thoại Hứa Bạc Tô vang lên.

Nhìn thấy tên trên màn hình, sắc mặt Hứa Bạc Tô thay đổi.

Đây là giáo sư lúc anh đi học quen biết, có nhóm của mình.

Gần đây anh tiếp nhận lời mời của giáo sư, để anh cùng làm một hạng mục.

Vốn hẹn hôm nay gặp mặt nói chi tiết, kết quả vì Trương Tự bỗng nhiên xuất hiện, Hứa Bạc Tô hoàn toàn quên mất việc này.

"Giáo sư Lý, thật xin lỗi." Suy tư một hồi, Hứa Bạc Tô nhận điện thoại, thái độ rất tốt nói xin lỗi với đối phương: "Hôm nay em thất hẹn rồi."

Bên cạnh, Trương Tự vốn có hơi buồn ngủ, bị tiếng chuông điện thoại bên cạnh đánh thức, mặt mày lộ rõ cáu kỉnh.

"Liên quan đến việc hợp tác, em còn đang suy nghĩ, gần đây xảy ra chút chuyện, không có sức lực để làm rõ." Hứa Bạc Tô đè thấp âm thanh, tận lực không ồn đến Trương Tự.

"Hừ." Nhìn anh biết điều như vậy, Trương Tự đổi tư thế tiếp tục ngủ.

Không biết đã ngủ bao lâu, cũng không biết Hứa Bạc Tô tắt điện thoại lúc nào, lúc Trương Tự tỉnh lại, liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, nhăn mày, đây là chỗ rác rưởi gì?

Khu thành phố cũ?

Phải, chỗ này là nơi giao giới của thành phố cũ và thành phố mới, bộ mặt thành phố khá cũ, nhưng tràn đầy hơi thở sức sống.

Không phải, đợi đã...

"Anh sống chỗ này?" Trương Tự mở to mắt nhìn Hứa Bạc Tô, có lộn không?

Cậu chủ nhà giàu sống khu biệt thự XX, vậy mà má nó sống ở thành phố cũ?

"..." Trương Tự không dám tin tưởng.

Tuy không chờ mong cùng thằng này cải thiện cuộc sống, nhưng cũng đừng để cho cậu phải sống ở chỗ tồi tàn rách nát.

"Ừ, đến rồi." Hứa Bạc Tô trong lòng âm thầm thở dài, yếu ớt nói: "Tuy vị trí có hơi lệch, phòng có hơi nhỏ, nhưng cảm giác vẫn khá ổn, hy vọng em đừng ghét bỏ."

Trong nháy mắt, Trương Tự không chế không được thuyết âm mưu của mình, phỏng đoán thằng cha này không phải muốn để cho cậu biết khó mà lui chứ?

Má nó, vậy cũng quá tâm cơ rồi?

Vì để chứng minh điểm này, Trương Tự tỉnh bơ mở cửa xe xuống xe, ok, vậy thì đi xem xem đến cùng là diễn trò gì?

Trước tiên, nhớ tên con đường, còn có kiến trúc đặc trưng xung quanh, sau đó, đuổi theo cậu chủ hào môn lạc quẻ với chỗ này, đi vào một khu phố bình thường.

"Muốn ăn trái cây gì không?" Hai bên con phố, có một vài quán hàng rong bán trái cây.

Tuy mặt tiền cửa hàng sơ sài, nhưng chủng loại trái cây không tính ít.

"Không cần." Trương Tự mắt không nhìn nơi khác, chỗ nào có tâm ăn trái cây, cậu bây giờ chỉ muốn cùng chăn và giường mềm mại đại chiến ba trăm hiệp.

Đi không bao lâu, đến một tiểu khu vắng vẻ.

Cảm ơn trời đất, căn phòng họ Hứa dùng để khảo nghiệm có thang máy.

Bằng không Trương Tự thật sự không xác định bản thân có thể thông qua khảo nghiệm leo cầu thang.

Nói không chừng lúc nhìn thấy cầu thang, cậu sẽ trở thành người đầu tiên bởi vì không muốn leo cầu thang mà ly hôn.

Căn phòng của Hứa Bạc Tô ở tầng 11, sau khi mở ra là một căn nhà hai phòng ngủ, thoạt nhìn nhiều nhất 60m2.

Phòng khách hơi nhỏ, ban công hơi nhỏ, nhà bếp phòng vệ sinh vân vân cũng hơi nhỏ.

Trương Tự từ nhỏ đến lớn chưa từng sống trong căn phòng nhỏ như vậy, cảm thấy người ở chỗ này ngay cả không gian hoạt động cũng không có.

Cho nên cậu thật sự không tin đây là căn phòng Hứa Bạc Tô thường ở.

"Nè." Trương Tự ôm cánh tay nói: "Anh tại sao phải sống ở chỗ này?"

Hứa Bạc Tô nhìn thanh niên không hề có thiện cảm với chỗ này: "Bởi vì anh trước mắt chỉ có thể sống ở căn phòng nhỏ như vậy."

"???"

"Cái giá phải trả khi come out." Hứa Bạc Tô nhún nhún vai: "Ngoại trừ cái mạng này, tất cả đồ đạc đều trả lại cho họ." Một đồng tiền cũng không lấy.

Cũng chính là nói, đã từng là thái tử của Hứa thị, hiện tại nghèo thật.


Trên đời có những thứ mà mình chỉ muốn chôn nó vĩnh viễn, CCCD, Hộ Chiếu, Visa, Visa tạm trú, chụp xấu đến độ không thể tin được, rõ ràng trả tiền làm thủ tục, cái sau còn đắt hơn cái trước, kết quả nhận được, nước mắt chảy ngược thành biển.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro