CHƯƠNG 8

"Tính hướng gì?" Hứa Như Thanh không biết việc em trai là gay, bỗng chốc trợn to mắt: "Em thích đàn ông?"

"Ừ." Nói thế nào chị gái cũng là người lăn lộn sân khấu quốc tế: "Rất kinh ngạc sao?"

Đồng tính không kinh ngạc, trong giới người mẫu nam gay rất nhiều, nhưng Hứa Bạc Tô là gay thì rất kinh ngạc!

"Em thật biết giấu." Trong ấn tượng của Hứa Như Thanh, bản thân đứa em trai này tính tình dịu dàng, vô cùng phong độ, bất kể nhìn sao cũng là tình nhân tốt nhất trong mắt các cô gái.

Kết quả nó thế nhưng thích đàn ông?

Trong chớp mắt trên người đứa em trai chỉ thiếu mất sự thời thượng, bỗng chốc tăng lên, trở nên hấp dẫn quyến rũ hơn.

Hứa Như Thanh đỡ trán, cảm thấy tiếp tục như vậy cô sẽ bị cha mẹ đánh chết, bởi vì quan niệm của cô và bậc cha chú có khác biệt rất lớn.

Về phương diện khuynh hướng tính dục, cô chắc chắn ủng hộ em trai tuyệt đối.

"Em cũng cảm thấy vậy." Hứa Bạc Tô cười cười.

Không phải chưa từng nghĩ che giấu cả đời, nhưng thật sự giấu không nổi nữa.

"Có bạn trai rồi?" Nếu không sẽ không tùy tiện come out như thế? Cho nên Hứa Như Thanh suy đoán: "Em vì đối phương mới come out?"

"Không." Đáp án của Hứa Bạc Tô ngoài dự liệu của Hứa Như Thanh: "Sau khi come out mới gặp được." Cuối cùng thêm câu: "Không cần nói cho họ biết."

"Thật sự có bạn trai rồi?" Trong ấn tượng đây là lần đầu em trai yêu đương, ngay cả người không nhiều chuyện như Hứa Như Thanh cũng nhịn không được hỏi: "Đối phương là người như thế nào?"

"..." Hứa Bạc Tô nghĩ không thông tại sao chị gái lại tò mò với chuyện tình cảm của anh, phải biết khi Hứa Như Thanh quen bạn trai, anh chưa từng hỏi.

Đương nhiên, cũng có thể vì chị gái anh có quá nhiều bạn trai, quan tâm không xuể.

"Không thể nói sao?" Hứa Như Thanh khá tôn trọng đời sống riêng tư của người khác: "Lát nữa chị tìm ba mẹ nói chuyện, đợi tin tức của chị."

"Được, cảm ơn chị." Hứa Bạc Tô cũng không phải không muốn nói, nhưng chị anh không kiên trì, anh thuận thế im mồm.

-

Từ thành phố cũ về đến đại học K, tầm 30 km, dưới tình huống không kẹt xe, ít nhất cũng phải 40 phút mới có thể đến được.

Trương Tự tính chuẩn thời gian vào trường thi, chân trước vừa giẫm vào, chân sau giáo viên cũng đã đến.

Chỉ có thể tranh thủ lúc giáo viên nói chuyện, hỏi lão Ngưu bạn cùng phòng bên cạnh mượn một cây bút.

Trương Tự: "Cảm ơn anh em, hôm nay thi cái gì?"

Lão Ngưu: "Chuyên ngành, cậu cũng không chú ý sao? Cậu cái thứ.." hai chữ học dốt ngậm vào trong miệng, rồi nuốt xuống, Trương Tự không phải học dốt.

Má nó, rõ ràng mọi người đều chơi game ngâm người ở quán bar không học hành như nhau...

Nhưng thành tích của Trương Tự tốt hơn họ.

"Buổi tối ra ngoài chơi không?" Sau khi thi xong, một nhóm bạn nam trẻ khoác vai bá cổ xuống lầu, lên kế hoạch tiết mục buổi tối.

"Không, hoạt động vượt quá 50 tệ đừng gọi tớ, nghèo." Trương Tự nói.

Mọi người cũng không nghi ngờ, bởi vì Trương Tự cho họ ấn tượng hoàn cảnh gia đình bình thường, mọi người đều là học sinh bình thường.

"Trương Tự." Một thanh âm quen thuộc gọi Trương Tự, là Vu Thư Dương.

Trương Tự thầm nghĩ, thứ này khẳng định biết cậu hôm nay thi ở đây, cố ý đến chặn cậu.

"Có chuyện gì?" Trương Tự suy nghĩ, vẫn đi qua, dù sao hơn một năm tình cảm, chia tay cũng phải chia cho rõ ràng: "Tôi sắp đi căn tin ăn cơm, có việc trực tiếp nói."

Vu Thư Dương tâm tình phức tạp nhìn Trương Tự, thực ra gã rất thích Trương Tự, đẹp lại có cá tính, khuyết điểm duy nhất gia cảnh quá bình thường, người cũng không cầu tiến.

Nếu là nữ, còn có thể thuyết phục cha mẹ cưới cậu vào cửa, nhưng đáng tiếc là nam, thật sự rất khó làm.

"Anh muốn nói về chuyện của chúng ta." Vu Thư Dương nói: "Không biết em có dự định học thạc sĩ không, nếu em có thể thi đậu trường tốt hơn, có lẽ chúng ta còn có thể ở bên nhau."

"Trường tốt?" Trương Tự nhướng mày.

"Phải, thiên phú của em cũng không tệ, cộng thêm một chút nổ lực không biết chừng có thể thi đậu." Vu Thư Dương nghĩ thầm, thi đậu trường nổi tiếng gã sẽ có tự tin tranh giành ở trước mặt cha mẹ.

"Nếu thi không đậu thì sao?" Trương Tự hỏi, trong lòng rất bình tĩnh, không nghĩ gì, chỉ muốn xem người này còn có thể cặn bã đến đâu nữa.

"Vậy anh cũng bó tay." Vu Thư Dương nói: "Em cũng biết điều kiện của anh khá tốt, anh phải cưới một đối tượng môn đăng hộ đối với anh."

Trương Tự gật đầu: "Ừ, lời xàm xí của anh tôi đã nghe xong, hiện tại bổn thiếu gia phải đi ăn cơm, kính mời anh nhường đường."

Đẩy ra chướng ngại vật chắn ở trước mặt, Trương Tự sải nhịp bước lục thân không nhận đi về phía trước.

Nói sao nhỉ, nếu nghe thấy lời này trước tối qua, Trương Tự sẽ tức giận, sẽ châm biếm, dù sao cậu không phải nghèo thật.

Nhưng bây giờ, cậu nhận thức đầy đủ bản thân rất nghèo, không xứng với người ta.

Lúc đứng ở căn tin mua cơm, không tùy tiện chọn giống trước đây, chọn giá cả phải chăng mà mua, hazzz.

Trong căn tin người quá nhiều, tìm không được đám lão Ngưu, Trương Tự một mình tùy tiện ngồi trong góc, nhanh chóng lấp no bụng.

Trên đường về phòng ngủ, Trương Sở Nam gọi điện đến: "Tự Tự, ăn cơm chưa?"

Trương Tự: "Ăn xong rồi, trở phòng ngủ ngủ, buổi chiều còn thi."

Trương Sở Nam đầu bên kia nhíu chặt mày, vì ông từng nghĩ vô số khả năng, ví dụ Trương Tự không nghe máy, hoặc nhận điện thoại đầy miệng đều là lời châm chọc kì lạ với ông, đều có, nhưng không ngờ, đối phương giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, rất bình tĩnh.

"Tối qua con không giận sao?" Trương Sở Nam chán nản, nhưng không nói như vậy, Trương Tự nghe không vào.

"Không tức giận, con không phải lớn rồi sao?" Trương Tự cười: "Chung quy không thể nào cả đời đều dựa vào ba, đúng không?"

Trương Sở Nam: "..."

Hiệu quả này quá tốt, tốt đến mức khiến ông hoảng sợ.

"Còn có việc gì? Không có việc gì con tắt máy?"

"Con..."

"Hử?"

Trương Sở Nam kiềm nén nửa ngày: "Tiền còn đủ tiêu không? Gần đây nhận được một khoản thù lao..."

"Ồ, nói đến cái này, ba sau này đừng chuyển tiền cho con nữa." Trương Tự rất hiểu chuyện nói: "Con không còn nhỏ nữa, vợ chồng ba mới cưới, xác thực nên có cuộc sống của riêng mình, còn có những bất động sản kia, con cũng không cần nữa, con chỉ là một sinh viên giản dị, bình thường, ba tìm thời gian lấy về đi, cho đứa nhỏ sau này của ba."

Trương Sở Nam nghe được một nửa, đầu ong ong, thằng nhãi này có ý gì? Sao càng nói càng không đúng?

Nói đến cùng vẫn tức giận, cực kì tức giận.

"Tự Tự, con cần phải như vậy sao?"

Qua rất lâu.

"Con thật sự đã hiểu chuyện, Trương Sở Nam, cuộc đời của con là của chính con, không nên xoay quanh ba nữa." Trương Tự giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Chúc ba tân hôn vui vẻ, ba."

Phòng làm việc Trương Sở Nam, hôm nay tổ chức sinh nhật cho trợ lý, mọi người hiếm khi tụ tập liên hoan trong phòng làm việc.

"Anh Nam, sao lại ở đây buồn bực hút thuốc?" Người quản lý Chu Đào vào phòng vệ sinh, phát hiện anh Nam gần đây hăng hái, đang mày mặt cau có.

"Đào Tử..." Người này cũng nhìn Trương Tự lớn lên, Trương Sở Nam kể cho Chu Đào chuyện vừa rồi, trong lòng buồn đến hoảng hốt: "Cậu nói tôi phải hay không làm sai rồi?"

Chu Đào mặt mày thả lòng: "Này có gì đâu? Đứa nhỏ nhà ai không phải vậy, đến tuổi tác nhất định sẽ hiểu chuyện, anh Nam, anh nên vui vẻ mới đúng."

Đứa nhỏ Trương Tự kia Chu Đào biết, từ nhỏ khỏe mạnh, được Trương Sở Nam chiều đến tính cách xác thực không tốt lắm.

Nhưng không phải không có ưu điểm, ví dụ học hành không tệ, là thế hệ thứ hai của ngôi sao, tác phong sinh hoạt cũng ổn, hoàn toàn không xa xỉ hưởng lạc, cuộc sống đặc biệt giản đơn.

Có lúc Chu Đào cảm thấy Trương Tự đang so đo.

Trương Sở Nam không công khai cậu, cậu coi mình như cô nhi nghèo khó.

Không phải nói như vậy không tốt, nhưng chỉ sẽ cản trở sự phát triển của bản thân, không thể làm quen được bạn bè chất lượng.

Nhưng nghĩ lại thì, tiền Trương Sở Nam kiếm đủ để Trương Tự tiêu cả đời.

Đứa nhỏ thích sống thế nào thì sống thế đó.

"Hy vọng như vậy." Trương Sở Nam thở dài, nhưng trong lòng vẫn không an ổn.

Nghĩ đến phụ nữ tâm tư tinh tế hơn, kể lại việc này cho vợ là Quan Dư Bạch.

[Sở Nam, em phải nói một chuyện với anh, nguyên nhân lần trước Tự Tự không nói gì rời đi em rất xin lỗi, không phải Tự Tự sai, là Dĩ Tuân ở trong nhà vệ sinh làm khó nó.]

Trương Sở Nam nhìn thấy tin nhắn của vợ, mụ mị cả người.

[Chắc Tự Tự tức giận rồi, anh phải đến trường thăm nó, ở trước mặt nói rõ, đừng để nó giữ khúc mắc.]

[Anh biết rồi.]

Trương Tự ngủ trưa một giấc, lúc chiều thi tinh thần gấp 10, rất nhanh đã làm xong đề.

Thậm chí còn rút ra thời gian trống đưa cho bạn cùng phòng hai tờ giấy, cho họ một con đường sống.

Đây là tình anh em cảm động trời xanh biết bao.

Sau khi thi xong, Trương Tự nhìn thấy tin nhắn của Trương Sở Nam: [Ba ở trước cổng trường đợi con, ra ngoài rồi gọi điện thoại cho ba.]

Nếu trước đây nhìn thấy tin nhắn này, tim Trương Tự đều sắp bay lên, vui vẻ vội vã chạy như bay ra ngoài gặp ba.

Ừ, cũng đã nói là trước đây rồi.

Là một cậu nhóc 20 tuổi tính cách ngang bướng nhưng tim thủy tinh, Trương Tự cảm thấy bản thân một đêm bèn trưởng thành.

Những lời Trương Sở Nam nói với cậu, như một bàn tay thần bí, kéo rớt mạng che mặt trước mắt cậu, khiến cho bộ dáng vốn dĩ của thế giới này hiện ra trước mắt cậu.

Nói đơn giản chính là, không có thứ gì là dĩ nhiên cả.

Bạn không có được không phải lỗi của người khác.

"Con ra rồi, ba ở chỗ nào?" Trương Tự vừa gọi điện, vừa tìm kiếm thân anh bản thân quen thuộc.

"Ba nhìn thấy con rồi, ba đi qua tìm con." Bên kia nói.

Này khiến cho Trương Tự trộm thổn thức, trước đây Trương Sở Nam đến tìm cậu, đều là gửi địa chỉ nhà hàng cho cậu, để cậu trực tiếp đi qua.

Này không phải muốn biểu đạt cái gì, chỉ nói sự khác biệt.

Trương Sở Nam năm nay 40 tuổi, thân thể cao lớn, mặt mày anh tuấn, nhưng hiện tại bao bọc bản thân chặt chẽ, ai cũng nhìn không ra ông là Trương Sở Nam ngôi sao danh ca nổi tiếng.

"Đi, trước đi ăn cơm." Trương Sở Nam ôm bả vai Trương Tự, Trương Tự cũng không có không vui.

"Hôm nay không bận sao?" Hai cha con hàn huyên giống như trước đây.

"Vũ Phi tổ chức sinh nhật, hôm nay liên hoan ở phòng làm việc. Không có sắp xếp công việc." Trương Sở Nam nói.

"Ồ." Trương Tự gật đầu, ừ, sinh nhật trợ lý thì đẩy công việc đi, sinh nhật cậu thích tổ chức thì tổ không thì thôi.

Trương Sở Nam nhịn không được nhìn nét mặt Trương Tự, ài, ông cũng nhớ ra sinh nhật Trương Tự ông đều quên mất.

Lên xe, đi nhà hàng.

Tài xế lái xe, hai cha con nhà họ Trương ngồi ghế sau, một nhỏ giọng nói chuyện, một cúi đầu xem điện thoại.

Họ Hứa hỏi cậu tan học chưa, dặn dò cậu trên đường cẩn thận.

Hơn nữa còn chuyển tiền, đợi cậu nhận.

Trương Tự: [Làm gì cho tôi tiền?]

Hứa Bạc Tô: [Em không có người nhà, anh coi như là người nhà duy nhất của em, anh bỏ tiền cho em đi học, em đừng tiêu tiền của người khác nữa.]

Trương Tự theo bản năng nhìn ông ba còn khỏe mạnh, trả lời: [Hôm nay không thể về, tôi ăn một bữa cơm với ông già xấu xa, nói rõ ràng.]

Hứa Bạc Tô: [Ở chỗ nào, anh đi qua đợi em.]

Trương Tự: [Không cần.]

"Tự Tự, con có nghe ba nói chuyện không?" Trương Sở Nam chịu không nổi thằng nhãi luôn cúi đầu chơi điện thoại, nói: "Việc lần trước dì Dư Bạch đã nói với ba, là Quan Dữ Tuân làm khó con, nó cảm thấy rất có lỗi, muốn ở trước mặt con nói xin lỗi, cho nên cuối tuần này..."

"Được." Trương Tự vừa trả lời tin nhắn tràng giang đại hải của Hứa Bạc Tô, vừa trả lời: " Thời gian địa chỉ do ba sắp xếp, con sẽ đến."

Trương Sở Nam: "..."

Lúc Trương Tự không nghe lời ông buồn bực, lúc Trương Tự nghe lời ông vẫn buồn bực.

Làm phụ huynh khó lắm.

Tác giả có lời muốn nói: Không phải tôi nói, có một vài phụ huynh xảy ra chuyện chỉ biết trách đứa nhỏ.

Đứa nhỏ có triển vọng là công lao của hắn, đứa nhỏ không tốt là đứa nhỏ vô dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro