✘ Chapter 9

Soobin ấn vào dòng mật mã quen thuộc ở cửa trước, cậu đã đúng, Yeonjun chưa từng thay đổi nó. Điều đó khiến Soobin bất giác mỉm cười. Cậu đã suy nghĩ rất nhiều trong suốt quãng đường trở về đây, Sunoo đã khiến cậu tự đặt ra những câu hỏi đúng đắn cho bản thân mình.

Cậu không muốn rời xa Yeonjun, những tuần vừa qua đối với cậu thực sự rất mệt mỏi và đau đớn thế nhưng cậu cũng không thể quên được cảm giác tổn thương và hoang mang đến nhường nào khi vẫn ở bên anh. Cậu quyết định sẽ tha thứ cho Yeonjun và cho anh một cơ hội khác.

Nhưng không phải trước khi giải quyết hết tất cả những gì anh đã làm sai và Yeonjun nói ra lý do tại sao anh lại cảm thấy như không thể nói với cậu về chuyện này. Cậu cho rằng có lẽ bản thân mình cũng đã làm gì sai gì đó. Họ chỉ cần đi đến một thoả thuận đồng nhất.

Cậu thở dài khi bước chân vào phòng khách, Yeonjun lập tức ngước nhìn lên từ vị trí ngồi của mình trên chiếc ghế dài, anh không hề di chuyển gì nhiều, chỉ co hai đầu gối lên ép sát vào lồng ngực khiến anh trông nhỏ bé hơn hẳn và đáng thương vô cùng. Ánh mắt Yeonjun nhìn cậu mang vẻ sợ hãi nhưng cũng tràn đầy hy vọng khi Soobin nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh.

"Junnie-" Cậu đương định cất tiếng thì Yeonjun bỗng đột nhiên giật nảy mình. Anh rất nhanh đứng bật dậy, hơi thở dần trở nên nặng nề và không ngừng lắc đầu.

"Không..." Anh khó khăn nói giữa những hơi thở gấp gáp tưởng chừng như chẳng thể hô hấp nổi, rồi đột ngột túm lấy bên cổ mình với vẻ mặt nhăn lại đầy đau đớn. "Không!" Anh không ngừng rên rỉ trong cơn đau nhức nhối. "Cởi ra, mau cởi nó ra đi..." Anh nài nỉ.

Đôi mắt tràn đầy sự hoảng loạn, anh không ngừng bật ra những tiếng rên rỉ và gầm gừ, bắt đầu cào cấu chiếc áo hoodie của Soobin khiến người nhỏ hơn càng thêm bối rối.

"Sao vậy?" Cậu hỏi khi đôi mắt người lớn hơn bắt đầu ngấn lệ, lúc này mới đến lượt Soobin trở nên hoảng hốt.

"Cởi nó ra..." Yeonjun lặp lại trong cơn hổn hển, vẫn giữ chặt lấy phần cổ của mình và kéo chiếc hoodie của cậu. Soobin cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của anh, nhanh chóng cởi nó ra và vứt sang một góc thật xa. Điều đó dường như đã khiến Yeonjun có thể bình tĩnh lại đôi chút thế nhưng trông anh vẫn còn đau đớn lắm. Soobin khẽ nắm bàn tay đang che lấy cổ của anh và kéo ra để xem liệu anh có bị thương hay không.

Và ở đó, bên cạnh cổ của Yeonjun chính là vết cắn của Soobin từ cái ngày họ bị kẹt trong thang máy cũng đã được gần một tuần trước. Thật vô lý, vốn Alpha là chủng loài có thể tự chữa lành nhanh hơn bất cứ ai, đặc biệt khi đó là vết thương được gây ra bởi một Alpha khác. Soobin ngước mắt nhìn Yeonjun, người chỉ vùi mặt mình vào cổ cậu và bắt đầu bao phủ tin tức tố của mình ra khắp xung quanh, điên cuồng dụi khuôn mặt qua lại nơi tuyến mùi của người nhỏ hơn.

Soobin chỉ đứng đờ ra đó, hẳn là mùi hương của Sunoo đã vương lại trên cơ thể cậu thế nhưng Yeonjun chưa bao giờ có phản ứng như vậy trước đây cả.

"Cổ của anh vẫn chưa lành ư, anh đã đến gặp bác sĩ chưa?" Soobin nhẹ hỏi, không muốn chọc cho cái người lúc này đang khẽ mút mát bên dưới tai mình nổi giận.

"Bác sĩ chỉ nhìn anh như thể đang nhìn một thằng ngốc vậy." Yeonjun thì thầm. Soobin không khỏi nhíu mày và rồi có điều gì đó như chợt loé lên trong đầu cậu.

Ôi...

"Ôi- ôi chúa ơi." Cậu nhẹ đẩy Yeonjun ra để nhìn vào mắt anh. Yeonjun khẽ rên rỉ không hài lòng nhưng cậu gần như còn chẳng thể nghe thấy bởi tiếng nhịp tim của chính mình đang đập rộn rã. "Em thực sự xin lỗi. Ôi chúa ơi Yeonjun à. Em đã làm gì vậy chứ...?" Cậu không ngừng nói lời xin lỗi, những giọt lệ cũng bắt đầu trào ra phủ đầy khuôn mặt.

"Sao thế?" Yeonjun nhíu mày hỏi, không thích nhìn Soobin với bộ dạng như vậy.

"Em thực sự xin lỗi. Em không có biết. Làm thế nào mà chuyện này có thể xảy ra cơ chứ?" Soobin điên cuồng thắc mắc với hai bàn tay nắm chặt lấy cánh tay Yeonjun đầy tuyệt vọng.

"Chuyện gì có thể xảy ra cơ? Soobin à. Sao vậy?" Giọng nói của Yeonjun kéo cậu ra khỏi cơn hoảng loạn.











"Em đã đánh dấu anh rồi."

"Ừ, chỉ là một dấu vết nhỏ thôi, cuối cùng rồi nó cũng sẽ biến mất ấy mà."

"K-không. Ý em là em đã... thực sự đánh dấu anh đấy." Soobin nói, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy hoang mang của Yeonjun, không bỏ lỡ khoảnh khắc người nọ cũng nhận ra sự thật đáng kinh ngạc kia. Đôi mắt anh chợt mở lớn, bàn tay cũng liền đưa lên cổ lần theo mỗi một vết răng hằn lại trên làn da mình.

"Em... là thật đấy à?" Giọng nói của anh có chút run rẩy hỏi. Soobin hổ thẹn gật đầu.

"Em xin lỗi..." Cậu lí nhí. Yeonjun liền khẽ đánh vào tay cậu.

"Em xin lỗi vì cái gì cơ chứ?" Anh bĩu môi nói.

"Em đã đánh đấu anh mà không có sự đồng ý của anh. Em xin lỗi." Cậu nghe tiếng Yeonjun chặc lưỡi.

"Chúng ta đã từng nói về chuyện đánh dấu đối phương nếu có thể cả ngàn lần rồi mà. Chẳng phải đó là sự đồng ý sao?"

"Nhưng lúc ấy chúng ta không còn ở bên nhau nữa-"

"Anh chưa bao giờ ngừng yêu em. Chưa một giây phút nào cả. Anh không ngừng mong muốn có em ở bên cạnh, anh xin lỗi vì đã đẩy em ra xa. Đáng lẽ anh nên làm tốt hơn mới phải, từ giờ anh hứa anh sẽ cải thiện từng chút một mà..." Yeonjun rất nhanh lau vội đi giọt nước mắt trên má. "Em... không còn muốn đánh dấu anh nữa sao?" Anh hỏi, giọng nói lúc này đã trở nên đứt quãng và hầu như khó có thể nghe thấy. Điều đó khiến trái tim Soobin một lần nữa lại trở nên tan vỡ, cậu lắc đầu.

"Có chứ. Đương nhiên là có. Chỉ là em... em ước rằng chúng ta có thể làm điều đó trong một hoàn cảnh tốt hơn..." Cậu thở dài. Đó là sự thật. Nếu cậu biết được họ thực sự có thể đánh dấu lẫn nhau, cậu nhất định sẽ thực hiện ngay nhưng chắc chắn sẽ bằng một cách đúng đắn hơn. Nghe vậy, Yeonjun có vẻ như đã nhẹ nhõm được phần nào thế nhưng đột nhiên anh lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

"Chúng- chúng ta có thể- ừm. Em có thể ngủ lại đây tối nay không? Anh- ừm anh không biết liệu mình có lại trở nên hoảng loạn không nữa." Yeonjun thì thầm, tự ý thức được cảm giác mới lạ mà vết cắn kia mang lại. Mối liên kết vẫn chưa được hoàn thiện vậy nên chỉ có Yeonjun mới có thể cảm nhận được sự ảnh hưởng của nó, Soobin sẽ cảm thấy dè chừng và phòng vệ hơn trước thế nhưng cũng không thể nhiều bằng Yeonjun được.


Soobin thao thức nằm đó, Yeonjun thì đã sớm chìm vào chiêm bao rồi, bàn tay nắm chặt vạt áo Soobin trong giấc ngủ, như thể ngay cả trong cơn vô thức thì anh vẫn lo sợ rằng Soobin sẽ bỏ mình đi lần nữa vậy.

Soobin không khỏi cảm thấy có chút tệ với những ảnh hưởng mà vết đánh dấu kia đã gây ra cho người lớn hơn, ngửi thấy mùi hương của một người khác trên người Soobin đã khiến Yeonjun có phản ứng hết sức dội thế nhưng một phần cuồng loạn trong cậu lại có suy nghĩ rằng Yeonjun xứng đáng với điều đó. Cậu biết những lần ngửi thấy mùi hương của Wooyoung trên người Yeonjun chẳng là gì so với cơn đau đớn mà mối quan hệ kết đôi có thể mang lại, rằng khía cạnh trẻ con và nhỏ mọn đó của mình đã được thoả mãn, giờ thì họ đã hoà nhau rồi.

Cậu thầm rủa chính mình vì có cái suy nghĩ ích kỷ đó, cậu thực sự cảm thấy tồi tệ vì đã làm tổn thương Yeonjun, dù cho sau tất cả những gì họ đã trải qua, cậu vẫn không bao giờ muốn có bất cứ điều gì không hay xảy ra với anh cả. Cậu cũng không biết việc kết đôi với anh trong hoàn cảnh thế này là việc tốt hay không nữa, cậu chỉ muốn được vui vẻ trở lại thôi.


Soobin lúc này đang làm bữa sáng, không khó để cậu có thể tìm được đến phòng bếp mà bản thân đã từng sử dụng không biết bao nhiêu lần. Cậu ngâm nga một giai điệu ngẫu nhiên, đặt đồ ăn vào hai chiếc bát riêng biệt trước khi quay người lại, không khỏi giật mình khi nhìn thấy Yeonjun đã ngồi đó bên bàn ăn từ khi nào, đầu tựa vào hai bàn tay như một bông hoa.

"Ôi chúa ơi, anh làm em sợ đấy." Soobin thốt lên khi đặt hai chiếc bát xuống. Cậu nhìn thấy một thoáng ửng hồng trên gò má Yeonjun thế nhưng lại chẳng nói gì cả. Họ bắt đầu dùng bữa trong yên lặng cho đến khi Yeonjun ngập ngừng cất lời hỏi.

"M-mùi hương trên người em đêm qua là của ai vậy?" Anh không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, cảm thấy xấu hổ khi thắc mắc vấn đề đó thế nhưng chỉ vì con sói trong anh cứ không ngừng lồng lộn lên muốn biết ai đã chạm vào 'bạn đời' của mình nên... Thấy vậy, Soobin bất giác mỉm cười.

"Là Sunoo. Một hậu bối của em khi đó đang bị một gã đáng sợ nào đó bám theo. Em đã đưa em ấy về ký túc xá." Cậu giải thích đơn giản. Yeonjun cũng thoáng chốc thả lỏng thấy rõ.

"Thật là một quý ông nhỉ." Anh cố gắng nói đùa.

"Ngày hôm qua em đã muốn nói vài điều." Soobin bắt đầu cất lời.

"Xin lỗi vì anh đã không để em làm vậy."

"Đừng xin lỗi, dù sao thì đó cũng phần nào là lỗi của em." Yeonjun không đáp, chỉ dùng đũa di chuyển xung quanh miếng thịt trong bát của mình. "Chúng ta cần phải nói chuyện về những gì đã xảy ra." Người nhỏ hơn tiếp tục nói, Yeonjun khẽ gật đầu.

"Anh biết." Anh thì thầm.

" Tại sao anh không nói với em khi anh đang cố gắng tìm cách để chúng ta kết hôn?"

"Anh không muốn em phải lo lắng về bất cứ điều gì cả. Chỉ cần nói lời đồng ý và sống một đời hạnh phúc mãi mãi là được rồi." Nghe vậy Soobin không nhịn được mà thở dài, suy nghĩ đó đúng là ngọt ngào thật đấy thế nhưng đó lại không phải là cách mà hôn nhân hoạt động.

"Anh biết rằng kết hôn là chuyện của hai người mà phải không?" Cậu cường điệu hỏi. "Bởi vì nếu trước đó anh chịu nói với em, em sẽ nhắc cho anh nhớ rằng mẹ Beomgyu là một thị trưởng và cô ấy có quyền làm chủ hôn cho mọi người." Cậu nói, Yeonjun lập tức ngước đầu lên chạm mắt với người nhỏ hơn lần đầu tiên trong ngày hôm nay. Cái ánh nhìn ngạc nhiên như bỗng nhớ ra điều gì đó ấy suýt chút nữa khiến Soobin phải bật cười.

"Anh ngốc thật nhỉ..."

"Đúng đó."

"Anh xin lỗi."

"Anh đã nói điều đó rồi. Giờ thì nói em nghe tại sao lúc nào anh cũng tỏ ra giận dữ như vậy?" Soobin hỏi dồn. Yeonjun khó chịu vặn vẹo không thể ngồi yên.

"Anh- ừm. Anh ghen..." Anh ngượng ngùng đáp. "Anh đã rất sợ hãi và tuyệt vọng, anh coi tất cả những Alpha khác là một mối đe dọa. Thực sự anh không cố ý giận cá chém thớt lên em đâu thế nhưng cứ mỗi khi nghĩ đến việc em ở cùng Bomin là anh lại nổi máu ghen tuông, thậm chí cả lần đó khi mà em quấn quít với Taehyun-"

"Anh mới là người ngừng việc quấn quít với em, cũng chẳng còn ngủ chung trên chiếc giường của chúng ta nữa." Cậu ngắt lời anh.

"Đêm nào anh cũng quá đắm chìm trong những suy nghĩ miên man vậy nên hầu như chẳng thể ngủ nổi. Anh xin lỗi. Sau đó anh đã cảm thấy vô cùng có lỗi về những gì đã xảy ra với Wooyoung đến mức anh nghĩ mình không còn xứng đáng được ngủ bên cạnh em nữa..." Anh lí nhí.

"Nếu anh cảm thấy có lỗi như thế vậy thì tại sao anh vẫn để cho anh ta lưu lại tin tức tố trên khắp chiếc ghế dài của chúng ta khi em không có ở đây kia chứ?" Soobin buộc tội, tự biết rằng bản thân có chút gay gắt thế nhưng lại không thể nhịn được.

"Cái gì? Khi n- Oh..." Yeonjun dường như đã hiểu điều người nhỏ hơn đang nói là gì và bất giác cắn môi. "Đêm đó cậu ấy đã đến đây vì lại cãi nhau với bạn trai và cần một nơi để ở, tất cả những người bạn khác của chúng ta đều sống ở ký túc xá nên..." Anh giải thích, nghe vậy Soobin liền ngán ngẩm đảo mắt.

"Đúng là một người bạn tốt ha. Người đó chỉ vừa mới hôn anh và anh vẫn để cho anh ta ngủ lại đây khi mà em vắng mặt, anh có nhận ra được nghe nó kỳ cục thế nào không?" Cậu mỉa mai nói, không thể không cảm thấy nhỏ mọn với cái vấn đề này. Chỉ cần nghĩ về việc một omega ở riêng với Alpha của cậu, trong ngôi nhà của cậu khi cậu không có mặt ở đây khiến Soobin chỉ muốn đánh dấu Yeonjun để anh hoàn toàn thuộc về mình lần nữa. Yeonjun lại đưa mắt xuống và thu mình lại.

"Sẽ phải mất một thời gian để em có thể tin tưởng anh lần nữa và không cảm thấy giống như lần tranh cãi đầu tiên của chúng ta, khi anh sẽ chạy tới chỗ anh ta và lại bắt đầu phớt lờ em. Và em cũng không biết mình sẽ cảm thấy thế nào khi thấy anh vẫn tiếp tục làm bạn với anh ta nữa. Anh thà nói với anh ta những gì khiến anh phải suy nghĩ còn hơn là nói cho em và điều đó khiến em tổn thương lắm." Soobin thật tâm nói, dù cho điều này có khiến người nọ đau lòng hay là không.

"Sẽ không đâu. Anh không-" Yeonjun cố giải thích thế nhưng dường như đã bị áp đảo. "Anh xin lỗi vì đã không suy nghĩ thấu đáo, đáng lẽ anh nên nói với em chứ không phải một ai khác bởi em mới là người duy nhất quan trọng. Anh thề là giữa bọn anh không có gì hết đâu, chưa bao giờ. Cậu ấy chỉ làm thế vì giận dỗi bạn trai thôi nhưng giờ họ đã kết đôi rồi." Anh giải thích. "Và cả anh cũng vậy nữa." Anh khẽ nói thêm với một nụ cười ngây ngốc nở rộ trên môi.

Yeonjun trông vô cùng hạnh phúc khi được đánh dấu, điều đó phần nào giúp làm vơi đi một số muộn phiền trong lòng Soobin. Tuy vẫn không thích những gì đã xảy ra và sẽ cần nhiều thời gian để tin tưởng người lớn hơn cũng như không phải lo lắng về việc anh sẽ để cho bất kỳ một người omega đang buồn nào hôn mình nhưng cậu vẫn bằng lòng cho anh một cơ hội nữa. Cậu lặng lẽ gật đầu.

Họ quyết định đến trung tâm y tế để đảm bảo rằng đó thực sự là dấu vết kết đôi chứ không phải chỉ là một vết thương bị nhiễm trùng hay gì đó khác. Người bác sĩ xem xét vết cắn một lát và gật đầu.

"Phải, hai người đã đúng, đây chính là dấu vết kết đôi." Cô ấy nói. Nụ cười của Yeonjun ngay lập tức nở rộ trước lờ khẳng định chắc nịch.

"Điều đó giải thích cho lý do tại sao tôi lại có phản ứng như thế trong kỳ rut của mình." Soobin nói, người bác sĩ lại gật đầu lần nữa.

"Phải, và rất có thể nó sẽ trở nên tồi tệ hơn nếu mối liên kết không được hoàn thiện sớm. Ngoài ra, cậu ấy cũng có thể bị tổn thương về thể chất nữa." Nghe vậy Soobin bất giác liền cau mày, cậu chưa từng nghĩ đến việc đó.

"Nhưng làm thế nào nó lại xảy ra được cơ chứ? Bọn tôi tưởng rằng Alpha chỉ có thể kết đôi được với omega và beta thôi mà." Yeonjun hỏi, chờ đợi một lời giải thích theo y học thế nhưng người bác sĩ chỉ khẽ nhún vai.

"Hai người hẳn là định mệnh của nhau rồi." Cô ấy mỉm cười hiền hậu trước khi quay người rời đi.


Ca làm việc của Soobin trôi qua cực kỳ chậm rãi, từ cái lúc cậu tới sau khi ghé ngang phòng ký túc của mình một chút cho đến hiện tại đã khoảng hai giờ trôi qua, cậu mới chỉ thấy vọn vẹn khoảng bốn người khách bước vào.

"Đã trở lại làm việc rồi sao ạ? Anh nên cẩn thận đấy." Beomgyu nói khi vừa tiến vào cửa hàng với một nụ cười mỉm, Soobin không khó để nhận ra rằng nụ cười đó chẳng hề vui vẻ chút nào.

"Anh thực sự ổn mà. Với lại dù sao thì hôm nay cũng vắng khách." Soobin đáp trước khi ôm chầm lấy người nhỏ hơn.

"Thứ bảy nào cũng vậy hết." Arin nói xen vào sau khi lấy mẻ bánh cupcake cuối cùng ra khỏi lò và đợi cho chúng nguội bớt để có thể phủ lớp trang trí lên trên.

"Anh có mùi như Yeonjun hyung ấy." Beomgyu nhận xét, đưa ánh mắt thắc mắc về phía Soobin. Arin cũng quay về phía cậu với nụ cười nhếch miệng, sẵn sàng vào tư thế hóng chuyện.

"A-anh, bọn anh đã nói chuyện rồi." Soobin ngập ngừng lên tiếng, khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng lên nhưng bỗng được cứu khỏi hoàn cảnh ngượng ngùng khi Beomgyu bất ngờ há hốc miệng khi nhìn thấy gì đó ở phía ngoài cửa hàng.

"Chết tiệt! Giấu em đi!" Beomgyu hốt hoảng nhìn ngó xung quanh để tìm chỗ trốn, Arin rất nhanh đẩy người nhỏ hơn vòng qua quầy thanh toán và ra phía sau khu vực bếp, cô vừa kịp đóng cánh cửa sau lưng mình lại thì cửa chính của tiệm bánh cũng bật mở, để lộ ra Kai và Taehyun với vẻ lo lắng nhìn khắp một lượt xung quanh.

"Chào mấy đứa! Cũng lâu rồi mới gặp ha!" Soobin cất lời chào một cách tự nhiên nhất có thể.

"Chào hyung." Cả hai mỉm cười. Kai đang định cất lời nói gì đó thì Soobin bỗng nhận ra vết tích ẩn hiện trên cổ của hai người nọ và rất nhanh cắt lời.

"Oh chúc mừng nha!" Cậu chỉ vào dấu vết kết đôi của họ, cố gắng nói và trông sao cho thực sự vui mừng cho hai người nọ dù rằng trong sâu thẳm trái tim cậu đang đau lòng thay cho Beomgyu lắm.

"Cảm ơn ạ. Ừm- anh có thấy Beomgyu hyung không? Bọn em đã thử liên lạc mà không thấy ảnh hồi đáp gì hết." Kai hỏi, giọng nói tỏ rõ sự buồn bã. Soobin nhận thấy Taehyun khẽ siết chặt lấy bàn tay của người bên cạnh như để an ủi. Nhìn cái cách mà Beomgyu đã phản ứng khi thấy hai người nọ đến gần, cậu nhận ra rằng tốt hơn hết là mình nên nói dối.

"Hôm qua anh có gặp em ấy còn hôm nay thì vẫn chưa. Nếu có gặp lần nữa thì anh sẽ nhắn cho mấy đứa nhé." Cậu nhẹ nói. Taehyun thở dài.

"Cảm ơn hyung." Người nhỏ hơn nói, ánh mắt không nhìn vào cậu mà hướng về cánh cửa phía sau, Soobin sau đó cũng nhận thấy Kai đang lén liếc mắt về cùng một hướng kia. Họ biết em ấy đang ở trong đó sao? Là đã thấy em ấy đi vào đó à? Chắc chắn là họ không thể ngửi thấy được bởi beta thì không để lại mùi hương như những giới tính khác.

Sau cuộc trò chuyện nho nhỏ rốt cuộc cả hai cũng rời đi, Soobin mở cửa bếp và bắt gặp Arin đang dạy Beomgyu cách trang trí cupcake, có vẻ như cậu nhóc không thực sự giỏi trong việc này lắm vì cứ nhìn lớp kem lem nhem vương trên tóc cậu là biết.

"Anh nghĩ là họ thấy em ở đây rồi." Soobin nói, xen vào giữa hành động của hai người nọ. Beomgyu chỉ nhún vai như thể đó chẳng phải là chuyện gì quan trọng.

"Tại sao anh lại chúc mừng họ?" Người beta hỏi với vẻ tò mò nhưng cũng đầy thận trọng. Soobin ngập ngừng, không muốn là người thông báo tin tức đó đến với người nhỏ hơn, cậu sững người vài giây trước khi thở dài.

"Họ đã kết đôi rồi." Cậu cuối cùng cũng thì thầm, chờ đợi phản ứng của người beta nọ. Beomgyu bất động một hồi cho đến khi hai chân cậu mềm nhũn ra và chẳng thể đứng vững nổi nữa, thật may khi Arin ở bên cạnh đã kịp thời đỡ lấy và giúp cậu ngồi xuống chiếc ghế gần đó.

Sau khi đã yên vị, Beomgyu vẫn chỉ đưa ánh mắt thẫn thờ nhìn xuống đất cho đến khi đột nhiên bật ra tiếng cười khô khốc. Cậu vùi mặt vào hai lòng bàn tay, điên cuồng xoa nắn. Khi cậu cuối cùng cũng ngước lên, đôi mắt khi này đỏ hoe, Soobin nhanh chóng ôm chầm lấy mái đầu người nhỏ hơn vào lồng ngực mình, cậu nhóc cũng liền vòng cánh tay quanh thân người Alpha. Soobin đưa ánh mắt buồn bã về phía Arin, người cũng mang vẻ u sầu dù cho không biết rõ toàn bộ câu chuyện phía sau.

+×+

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro