_Chàng trai kiêu ngạo_
Đã một tuần trôi qua kể từ lần tôi vô tình gặp anh trong căn phòng ấy – nơi có tiếng đàn piano ngân lên như bản tình ca len lỏi vào tâm hồn tôi.
Vậy mà hình ảnh người thiếu niên ấy, say sưa lướt tay trên từng phím đàn, vẫn chưa hề phai nhạt trong tâm trí tôi.
Đôi khi, tôi lại vô tình bắt gặp anh trong các buổi hoạt động văn hóa ở trường.
Chúng tôi chẳng có gì nhiều để nói, nhưng mỗi lần gặp, tôi vẫn giữ phép lịch sự, cúi chào như một hậu bối dành cho đàn anh.
Và lần nào cũng vậy, anh chỉ khẽ liếc nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh tanh, đáp lại bằng một câu cụt ngủn, hờ hững:
– Ừm.
Thật lạ… Tôi chưa từng gặp ai giống như anh – một người mang vẻ lạnh lùng đến mức gần như kiêu ngạo.
Hôm nọ, tôi đến thư viện để học bài một mình.
Vừa bước tới quầy mượn sách, tôi chợt thấy anh đi cùng vài người bạn. Ngạc nhiên khi gặp lại, tôi vội vàng cất tiếng chào:
– Dạ chào anh Sunghoon.
Anh không dừng lại. Chỉ lướt mắt qua tôi một cách thản nhiên, không chút biểu cảm, rồi quay đi như thể tôi là người xa lạ.
Khoảnh khắc ấy khiến tôi đứng lặng. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả – có lẽ là chút bất bình, chút tổn thương, và cả một thoáng hụt hẫng.
"Thật là... một người lạnh lùng đến khó chịu."
Tôi thầm nghĩ như thế, rồi lặng lẽ tìm một góc yên tĩnh trong thư viện, cố gắng xua tan suy nghĩ ấy.
Nhưng không hiểu sao, bóng lưng anh cứ lẩn quẩn trong tâm trí tôi như một nốt nhạc dang dở chưa kịp ngân lên trọn vẹn.
# Cho tui tâm sự xíu nho, thực sự là xin lũi mn rất nhiều vì mình trễ dl hơi nhiều tại mình bận học ó,mong mn vẫn ủng hộ đứa con đầu lòng của mình nhé 🥹#
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro