CHAP 3

Vivio mặc nguyên đồng phục và đeo cặp sách, cô chào hỏi những nhân viên tổng cục trên đường đi xong thì bày ra bộ mặt quyết tâm rồi bước vào thang máy. Ngón tay ngắn ngủi ấn vào theo hướng dẫn để tới nơi không phải là thư viện vô tận hay bộ phận huấn luyện như trước kia, ngược lại, tới nơi cô chưa từng tới, cũng chưa từng nghĩ sẽ tới.



Cơ quan chấp vụ.


Thang máy vừa mở ra, quang cảnh khác với tổng cục mình biết trong quá khứ hiện ra trước mặt Vivio.

Tất cả đều là những người mặc đồ đen cô không quen biết. Họ vừa đi vừa nói rất nhanh và không dừng lại. Đây là nơi tổng cục thường xuyên tiếp xúc với người ngoài và các thế giới khác, nên âm thanh ngôn ngữ ở đây khác biệt, tựa như một khúc đồng ca từ tầng tầng lớp lớp thế giới.

Viviođứngmột hồi, nhưng không tìm thấy ai để hỏi. Đứa trẻ 7 tuổi vẫn có chút e dè người xa lạ, cô hai tay nắm chặt quai cặp sách, do dự.



Lúc đó──

"Ah, đây không phải Vivio sao?" Một người phụ nữ đeo kính tròn, đồng phục hải quân màu lam và tỏa ra khí chất như thủ thư Yuuno cúi xuống trước mặt cô. "Sao thế, nếu em muốn tìm Nanoha-san thì bộ phận huấn luyện không ở tầng này đâu."

"À, vậy, vậy ạ... Xin hỏi, chị biết em ạ?"

"Hả?" Cô gái đeo kính ngây người rồi chợt nhận ra. "Á, Vivio quên rồi, dù sao sau khi đội 6 kết thúc suốt một năm chúng ta cũng không gặp mà. Chị là Sally, chịu trách nhiệm làm thông tin ở đội 6, là cấp dưới Nanoha-san và Fate-san."

Thì ra là người của đội 6 năm đó! Tốt rồi! Vivio mừng rỡ, đến bên cạnh Sally nói, "Xin lỗi, em không nhớ rõ chị, nhưng, nhưng... Nếu có thể, chị có thể dẫn em đi gặp cái người tóc vàng... Ý em là, có thể dẫn em đi sĩ quan chấp vụ Fate được không?"

"Ara, ra là Vivio rất nhớ Fate-mama." Sally lộ ra nụ cười kiểu " Đứa trẻ này thật đáng yêu".

"...Không phải. " Vivio làu bàu, ai coi cái đồ tóc vàng đó là mama cơ chứ?

Dù sao, chị gái đeo kính vẫn vui vẻ đưa Vivio tới phòng làm việc của người kia.

"Ấn vào nút này, nghe tiếng đáp là vào được nhé."

"Vâng, em biết rồi, cảm ơn Sally-san!"

Chờ Sally đi khỏi, con gái của sĩ quan đào tạo Takamachi nhìn cánh cửa gỗ tròn, lập tức cảm nhận được sự uy nghiêm của nó.

Không được sợ, Vivio! Cô cổ vũ chính mình.

Sau cánh cửa này là kẻ xấu đã bắt Angelina đi, cũng đã từng khiến mama khóc, là kẻ rất rất xấu lừa gạt mama bằng vẻ ngoài xinh đẹp của mình

Cho nên phải ngẩng đầu ưỡn ngực, vì bạn, cũng vì mama.

Tuyệt đối không được lùi bước!



[Mời vào.] Cô ấn chuông và nghe thấy tiếng trả lời vài giây sau .

Vivio có chút giật mình, chính là tiếng của người đó.

Trong phòng học, cô ta mặc kệ sự phản kháng của Vivio, nói chuyện với cô bằng giọng trầm thấp, dày đặc cô chán ghét.

Lấy dũng khí, cô đẩy cửa vào, không nói không rằng mím chặt môi dưới, chờ người kia ngẩng đầu khỏi bàn.

Vì người vào không lên tiếng, sĩ quan chấp vụ đang tập trung một hồi thì thấy nghi hoặc, cuối cùng lúc ngẩng đầu nhìn lại, cô kinh ngạc chớp mắt. "... Là con..."

"Tôi―"

"Sao lại ở đây?" Người kia đi từ sau bàn tới phía trước Vivio, không ôn hòa cúi người xuống như lần đầu tiên gặp mặt, cô ta đứng thẳng người, bóng người có thể bao phủ cả người Vivio, là một người cao hơn Nanoha-mama. "Hôm nay vẫn là ngày đi học, chẳng lẽ con trốn?"

"Không có." Vivio nuốt ực, không để cho mình lộ ra sự hoang mang, cố gắng trừng mắt với cặp mắt đỏ nhìn như rất quan tâm. "Bởi vì chuyện tốt cô làm hôm qua, cả trường rơi vào hỗn loạn. Các phụ huynh tưởng nhà trường dính líu tới tội phạm. Vì trấn an phụ huynh và học sinh, chiều nay nhân viên nhà trường tổ chức một cuộc gặp mặt khẩn cấp để giải thích rõ ràng, nên bọn tôi mới được về trước."

"Ra thế." Người kia vuốt tóc mai, dường như không lường tới chuyện này, cô thở dài. "Xin lỗi. Nanoha... Mẹ cháu cũng tham gia sao?"

"Đương nhiên. Mẹ xin phép nghỉ ở cơ quan và vội vàng chạy về."

Người kia nhắm mắt lại, hàm cắn chặt thể hiện sự khó chịu. Vivio cảm thấy mình đã có được thắng lợi xứng đáng, nhưng thực tế cô không vui sướng, bởi vì tổn thương người khác tuyệt đối không dễ chịu.



"Vậy," Cuối cùng, người kia mở mắt ra, là để chấn chỉnh lại cảm xúc sao? Giọng bình thản được khôi phục. "Mẹ cháu hẳn không biết cháu tìm tới đây."

"... Không biết." Giấu diếm mama và tự ý hành động, Vivio có cảm giác rất tội lỗi, cái đầu nho nhỏ cúi xuống.

"Cháu tìm cô có chuyện gì sao?"

"Cháu muốn gặp Angelina." Vivio nói thẳng. "Angelina đã không đến trường hai ngày, bố của cậu ấy xảy ra chuyện, giờ cậu ấy chắc chắn chỉ có một mình, quá đáng thương!"

"Là... đến vì bạn à." Người kia cười tỏa ra ánh sáng nhạt, nhìn Vivio như thể đang nhớ lại chuyện gì đó từ quá khứ xa xôi, về một người nào đó có thể khiến tim mình lạc mất một nhịp. "Không từ bỏ vì bạn mình, cháu giống mẹ lắm, Vivio."

Vivio không rõ ý của cô lắm, nhưng cũng đáp lại chuyện đương nhiên, "Chúng tôi là bạn, trong nhà Angelina cũng chỉ có mình bố cậu ấy, rất ít người có thể giúp được. Đương nhiên, tôi cũng phải giúp một tay. Tôi cũng thế, ở nhà chỉ mình mama... nên tôi biết cảm giác đó thế nào. Cô bắt bố của cậu ấy đi, thì ít nhất cũng để cho tôi gặp cậu ấy. Không để cậu ấy sợ hãi và cô đơn."

Hơn nữa!

Vivio đặt cặp trên mặt đất, lấy ra một quyển sách luật dày cộp, mở ra đến trang đã đánh dấu đỏ.

"Tôi đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu, trong đó nói người không bị tình nghi có quyền vào thăm Angelina."

"Đúng là... đã làm nhiều lần bài tập." Người kia không biết nên khóc hay cười, nói, "Tài liệu đó có nói dựa vào nguyên tắc bảo mật của cuộc điều tra, sĩ quan chấp vụ có quyền xét duyệt người vào thăm không?"

"Ư ──" Vivio đuối lý, khó mà đáp lại, dù trong sách có nhắc, cô cũng chắc chắn chưa đọc đến. "Cô từ chối thỉnh cầu của tôi sao? Chỉ vì cô ghét tôi ư? Không công bằng!"

Lông mày vàng nhạt hơi nhíu lại, người kia trầm giọng, "Cô không ghét cháu."

"Nói dối..." Vivio cắn răng, hốc mắt đã đỏ lên. "Không phải vì ghét tôi nên mới không hòa thuận với mama sao? Mama vẫn nói trước giờ vẫn rất tốt... Nhưng giờ đột nhiên không còn liên lạc nữa, tất cả đều là sau khi tôi xuất hiện, vậy nhất định là vì ghét tôi!"

"Không phải như vậy." Người kia ngồi xuống, ngữ điệu trầm ổn cùng ánh mắt thành thật, không chút lui bước trước sự chỉ trích của Vivio. Trong chớp nhoáng này, Vivio dường như thấy được một khi nào đó trong quá khứ, trong ký ức mơ hồ nào đó, người này cũng như vậy... đã ngồi trước cô, cầm con thỏ bông, nói một chút khi cô tùy hứng.

Cô ta đã nói gì? Không nhớ nổi.

"Vivio, nghe rõ ràng lời cô nói ," Bàn tay lớn đặt ở trên vai Vivio, cô nói nghiêm túc, "Cô chưa từng ghét cháu. Cô biết cháu không còn nhớ rõ nữa. Đối với cháu bây giờ, cô không còn là Fate-mama, nhưng trong lòng cô, cháu vẫn là đứa trẻ cô từng chăm sóc, cô không thể ghét cháu ... Tiếc là, có vẻ như cháu đã ghét cô rồi."

Người kia nở một nụ cười bất lực, ánh đèn huỳnh quang chiếu rọi mái tóc dài vàng óng, khiến cả người cô đều tỏa ra một ánh sáng nhạt.

Vivio thoáng chốc cảm thấy hối hận, ngực buồn buồn, muốn xin lỗi, nhưng còn chưa kịp mở miệng, người kia đã đứng người lên, đi ra sau bàn, ấn mở màn hình truyền tin và ra lệnh, "Cô có thể dẫn cháu đi gặp cậu ấy, chỉ là, giờ cậu ấy đang tiếp nhận trị liệu, vẻ ngoài có chút tiều tụy, cháu hãy chuẩn bị tâm lý."

"Điều trị? Tại sao? Angelina không khỏe? Cậu ấy bị bệnh gì vậy?" Vivio hốt hoảng đeo cặp sách, để đuổi theo bước chân dài của người kia, cô bắt buộc phải chạy bước nhỏ.

Cô y như một chú cún con chạy quanh hành pháp giả, hỏi hết chuyện này đến đến chuyện khác. Đồng nghiệp đi ngang nhìn thấy cảnh tượng này, tuy không rõ chuyện gì, họ đều cảm thấy có chút thú vị và mỉm cười với hai hình bóngvàng một lớn một nhỏ.

Angelina đang ốm. Bình thường Vivio hay thấy cậu ấy uống rất nhiều loại thuốc, nhưng Angelina đều cười nói đó chỉ là vitamin.

Người kia với Vivio rằng bố của Angelina từng là một nhà nghiên cứu lén chắt lọc nguyên liệu từ thuốc cấm, tự mình dùng để ức chế nội tạng suy kiệt của Angelina và bị công ty dược phẩm bắt được mới đây

Dữ liệu của phòng thí nghiệm bị các hành pháp giả nghi ngờ đã bị bố của Angelina trộm giấu đi, nên họ đã mang Angelina đi để gián đoạn việc sử dụng thuốc phi pháp, cũng nhằm chữa trị cho cậu ấy. Hi vọng người cha lạc lối kia có thể biết sự "đối đãi" của tổng cục với con mình và hoàn toàn tỉnh ngộ, nói ra nơi cất giữ.

"... Nói cho tôi chuyện này có sao không?" Tiến vào trước phòng bệnh, Vivio không khỏi hỏi.

"Nếu là con gái của sĩ quan đào tạo Takamachi, chắc chắn sẽ biết điều gì có thể nói, điều gì không thể." Người kia nhẹ nhõm trả lời, "Kể cả có nói ra, cũng sẽ chỉ là một "câu chuyện" mà thôi. "

"Một câu chuyện từ trí tưởng tượng siêu việt của một đứa trẻ sao?" Vivio tức giận lườm cô một chút.

Người kia cười một nụ cười khiến người khác tức giận. "Đầu óc một đứa trẻ không đơn giản như cháu nghĩ đâu."

Vivio cong khóe miệng và mở cửa, không muốn nói chuyện với đối phương nữa.




"Vivio..." Ngồi trên giường bệnh là người bạn sắc mặt tái nhợt, giọng nói yếu ớt gọi tên Vivio. "Tại sao..."

"Tớ đến thăm cậu." Vivio cười nhe răng, ngồi cạnh giường. "Tuy không ở lại được lâu, nhưng tớ có rất nhiều điều muốn nói với cậu, Angelina."

Angelina gục đầu. "Cậu hẳn đã nghe chuyện của bố tớ, tại sao vẫn tới... ?"

"Sao không chứ? Tớ rất nhớ cậu mà." Thái độ thừa nhận của Vivio như mặt trời chiếu sáng vạn vật. "Đáng lẽ cậu phải nói mình không khỏe sớm một chút, nếu không lần trước tớ đã không cược thi chạy ăn kem với cậu rồi."

Angelina nhẹ nhàng cười, nhưng buồn bã dưới khuôn mặt không che đậy và thân mật của của Vivio. "Tớ không muốn để cho Vivio biết, tớ muốn... cậu cảm thấy, tớ là một đứa trẻ bình thường. Tớ muốn chúng ta có thể là bạn bè bình thường..."

Bình thường đứa trẻ, bạn bình thường.

Vivio đột nhiên thấy chua xót. Bởi lẽ, cô cũng giấu về gien Thánh Vương với các bạn mình.

Bình thường là gì? Cô đâu phải một đứa trẻ 9 tháng 10 ngày.

Phổ thông nhìn thế nào? Dù hầu hết ký ức về Nôi Thánh đã bị lãng quên, vẫn có lúc nửa đêm bật khóc tỉnh lại vì những ác mộng không hồi tưởng nổi.

Không phải đêm nào cô cũng chạy đi tìm mama ngủ cùng. Ngay khi quyết định kiên cường và tự mình chiến thắng nỗi sợ không biết tên, Vivio sẽ luôn ngâm nga một bài hát quanh quẩn trong đầu, để giai điệu làm bạn với chính mình.

Tên bài hát cùng lời đều không rõ ràng, nhưng mỗi khi nhớ tới nó, trong lòng sẽ liền cảm thấy ấm áp, tựa như ai đó trong quá khứ từng có ôm cô vào trong ngực và hát cho cô nghe.

Vivio từng hỏi mama xuất xứ của bài hát, cô tưởng mẹ là người hát cho mình nghe khi còn bé.

"―Đó là Fate-mama... Fate-san hát." Nanoha-mama lại nói đáp án ngoài mong đợi. "Vivio có lẽ không nhớ rõ, nhưng ca hát là sở trường của cậu ấy đấy."

Đúng, Vivio không nhớ rõ.

Chuyện liên quan đến Fate-mama nữa. Cô ta đã dùng biểu cảm gì khi ôm mình? Dùng tông điệu gì để nói chuyện với cô? Khi cô khóc, người đó an ủi Vivio ra sao?

Tuy không nhớ rõ, tuy không nhớ nổi, nhưng mà... .

Vivio dùng sức lắc đầu, bỏ những chuyện không liên quan tới Angelina ra khỏi tâm trí. Cô cười lần nữa, bắt đầu kể những chuyện thú vị ở trường hai ngày qua.

Dần dần, cô và Angelina nói về những món quà họ đã tặng nhau trong quá khứ.

Vivio nói tất cả những món quà của Angelina đều được cất giữ cẩn thận, chờ Angelina xuất viện, Vivio sẽ tặng lại cậu ấy thứ mình thích nhất.

Hai đứa bé bắt tay hứa với nhau.



Trước khi thời gian vào thăm kết thúc, Vivio hứa hẹn, "Angelina, lần sau tớ lại vào thăm cậu."

"Được rồi, tớ sẽ chờ Vivio tới. "

"Với..., cậu ở đây thật không sao chứ? Có ai làm khó cậu không?"

"Làm khó tớ ư?"

"Ừ, như là, cái người tóc vàng kia..." Vivio đặt ngón tay giữa hai lông mày, giả vờ làm vẻ mặt cô ấn tượng về người kia. "Cô đó có làm khó dễ cậu không?"

"A, Fate-san ư?" Không có chuyện đó đâu. Angelina mỉm cười trả lời, "Fate-san chăm sóc tớ rất tốt, là người rất dịu dàng."

Thật là ──... Tại sao tất cả mọi người đều nói như thế vậy? Sau khi nói lời tạm biệt, Vivio đóng cửa phòng, vắt óc suy nghĩ về lần tiếp xúc thứ hai này. Người kia có thực sự dịu dàng như mama và Angelina nói không vậy.

Cộp cộp―nghe tiếng giày cao gót, Vivio ngẩng đầu, trông thấy người kia bước nhanh tới, cô nghĩ chí ít mình cũng phải nói lời cảm ơn, bởi vì Angelina đã được chăm sóc.

Mà... Người đó cũng để Vivio thăm bạn mình.

Lúc này nói cảm ơn là rất bình thường mà? Chứ, chứ không phải cô trở nên thích cô ta hay gì đâu, đúng không?

"Vừa rồi..." Vivio hít sâu một hơi, khi đối phương đi tới trước mặt, cô đã chuẩn bị lớn tiếng nói, "Cảm ―"

"―Đứa trẻ đó đã cho cháu một vật gì đó?" Vivio lại bị cắt đứt bởi giọng điệu cấp bách, "Là thứ gì? Hiện tại còn giữ không, giao nó cho cô."

"Cái...cô..." Hết ngạc nhiên xong, Vivio nổi giận. "Cô nghe lén chúng tôi nói chuyện sao?!"

"Cháu đang nói gì vậy?" Người kia nói một cách tự nhiên, "Đối thoại với người có liên quan đương nhiên phải có ghi âm lại."

Vivio tức giận đến không nói nên lời, hai cái tay nhỏ bên chân siết chặt.

"Nói tóm lại, tiếp tục nắm giữ những vật kia rất nguy hiểm, hãy nhanh giao cho cô, đừng làm hỏng―"

"―Tôi sẽ không đưa đâu!" Vivio tức giận kêu to, "Đó là quà Angelina tặng cho tôi, tôi sẽ không cho cô! Có chết cũng không!"

Hạ quyết tâm, Vivio muốn xoay người bỏ đi, nhưng cánh tay bị bàn tay to lớn kéo lại.

"Vivio! Cháu không biết những vật đó quan trọng thế nào đâu──" Âm sắc trầm khàn, mang theo đe dọa rõ rệt. "Nếu cháu không chủ động đưa những thứ bị coi là bằng chứng cho cô, tương lai sẽ bị cơ quan chấp vụ cưỡng chế, cháu có hiểu không?"

"Ý cô là, " Mắt Vivio đỏ rực đầy tức giận và nước mắt cố nén. "Cô sẽ mang một nhóm người xông vào nhà của tôi và mama rồi lục soát khắp nơi, giống như hôm qua cô đã làm trong phòng học của chúng tôi có đúng không?"

Người kia buông cánh tay Vivio ra, lui về sau một bước, biểu lộ trở nên âm trầm. "... Nếu đó là bắt buộc."

"Nếu đó là bắt buộc, cô sẽ đột nhập vào nhà bạn của cô? Có phải nếu cần cô sẽ phá nhà của mẹ tôi, của tôi và mẹ tôi? Giống như ngày hôm qua không?!"



──Fate nghiến răng, yên lặng nhìn bóng lưng nhỏ bé của đứa trẻ chạy đi.

Đợi đến khi hành lang chỉ còn có một mình, cô mới vùi mặt vào hai bàn tay, thở một tiếng dài mệt mỏi.



Sau khi trở lại tổng cục, như đã đoán trước, lệnh khám nhà Takamachi được mang tới. Fate đành phải gánh vác chuyện này trên vai, thuyết phục họ giao cho cô xử lý.

Tám giờ tối, tuy Trái đất đã sang năm mới, mùa đông Midchilda giờ mới phát uy, Fate đặt chân lên mảnh đất ở Midchilda mình chưa giẫm vào suốt hơn một năm, đi trên con đường hóa băng mỏng, tới trước cửa nhà Takamachi nằm ở vùng ngoại thành.

Khoảnh khắc ấn chuông cửa, cô không thể diễn tả nổi nhịp tim dữ dội của mình. Fate giận dữ mắng mình trong hổ thẹn, đã đến mức này, cô vẫn nhảy cẫng lên khi cuối cùng cũng có thể gặp Nanoha.

Chủ nhân của căn nhà mở cửa sau vài phút, Nanoha mặc một áo len cao cổ màu trắng, quần jean xanh đậm vừa vặn cặp chân thon thả và duyên dáng. Fate đỏ mặt mỗi lần nhìn chằm chằm xuống nơi mình không nên nhìn.

Bờ mông rắn chắc, eo thon mảnh, sự xinh đẹp của vị sĩ quan đào tạo dày dặn tập luyện khiến cho người ta khó không nhìn thêm vài lần.

"... Chào, chào buổi tối, Nanoha." Fate nhìn mặt bạn mình, phát hiện ra cậu ấy đã trưởng thành hơn so với nửa năm trước không ít. Trước kia, Nanoha vẫn là một cô gái trẻ, giờ đường cong tròn ngọt ngào đã bị sự xinh đẹp thay thế.

"Chào buổi tối. " Nanoha mở toang cửa, nghiêng người sang một bên, ra hiệu cho Fate đi vào. Nét mặt cùng tông điệu của cô rất khó dùng từ ngữ để miêu tả, còn Fate có cảm giác bị đôi mắt kia nhìn thấu, lệnh khám trong túi áo khoác nóng lên rừng rực.

"Chuyện đó, Nanoha--"

"Tớ đã nghe Vivio kể rồi." Hai người đi vào phòng khách. Đây là lần đầu tiên Fate bước vào căn nhà này, nên cô tò mò quan sát xung quanh, nhưng Nanoha rõ ràng không có chung sự nhàn hạ thoải mái với bạn mình, cô trầm giọng, cứng rắn mở miệng, "Cậu nghi ngờ dữ liệu thí nghiệm được giấu trong món đồ đứa trẻ kia đưa cho Vivio?"

Fate gật đầu."Căn cứ vào hành vi của kẻ phạm tội trong quá khứ, chúng sẽ đem giấu chứng cứ vào đồ chơi, hoặc trong đồ đạc thường xuyên mang theo của một đứa trẻ không biết gì. Chưa kể... Trong toàn bộ những nơi đã tìm kiếm, những thứ đứa bé kia sở hữu và tặng cho Vivio là nơi duy nhất chưa điều tra."

"Nếu như Vivio không tình nguyện giao cho cậu thì sao?"

"Um... Nên tối nay tớ mới đến, hi vọng cậu có thể... nói chuyện với Vivio."

"Nếu như tớ cũng không muốn thì sao?" Nanoha khoanh hai tay trước ngực, trừng mắt nhìn Fate.

Fate giật mình, không giấu được luống cuống, "Nanoha, tớ ―"

"Cậu sẽ mang người tới xông vào trong nhà, xới tung hết lên, trực tiếp đem thứ các cậu cần đi? Như Vivio đã nói ư?"

"Không, không đâu!" Fate lắc đầu, dáng vẻ bối rối không có chút nào sự bình tĩnh của một hành pháp giả. "Tớ, tớ sẽ không bao giờ làm như thế với Nanoha, với nhà của Nanoha và Vivio!"

"Thật không?" Nanoha tiến một bước lại gần Fate, tay trái nhanh chóng lục túi áo khoác của cô, Fate chưa kịp ngăn cản, lệnh lục soát đã bị đối phương rút ra. Nanoha nhìn chằm chằm bằng ánh mắt sắc lẹm, y như một con dao chĩa vào cổ Fate. "Nói lại tôi nghe, hành pháp giả Fate ― cô không làm gì với nhà của tôi và Vivio cơ?"



Có một loại cảm xúc kỳ lạ và cực đoan nào đó quấn quanh "nhà của tôi và Vivio" của Nanoha. Tuy câu hỏi sắc bén và không có nửa phần tha thứ, nhưng ngữ điệu đó... khiến Fate có thể cảm nhận được sự đau khổ trong trái tim Nanoha.

Nửa năm trước, họ đã cãi nhau về vấn đề người mẹ thứ hai của Vivio, và sự kiện đó khó tránh khỏi hiện lên trong đầu.

Về nỗi lo lắng của Fate, Nanoha có thể đã cho cô là loại bạn nhẫn tâm... Thế nhưng, dù có nhẫn tâm cũng phải tiến hành. Fate tin rằng sự can thiệp của mình sẽ không thể mang cho Nanoha và Vivio một tương lai tốt đẹp, sẽ chỉ làm cuộc sống của hai mẹ con càng thêm hỗn loạn.

Bởi vì rốt cuộc, cô cũng không phải là người nhà Takamachi.

Chỉ có giảm độ phức tạp xuống mới có thể không sinh ra thêm phiền phức.

"Nanoha..." Fate nắm chặt bàn tay trái vẫn cầm lệnh lục soát mình chưa chạm vào hơn một năm trời. Nhiệt độ từ da thịt truyền tới nhiệt độ làm mắt cô nóng lên.

Nanoha cũng cảm thấy như vậy. Khi Fate nắm chặt lấy cô, cô rủ tầm mắt xuống, đầu ngón tay lỏng ra, như có như không chạm đầu ngón tay Fate.

Kỳ diệu thay, Fate hiểu được khao khát của cô.

Cô gái lớn lên với tình cảm bị đè nén được nội tâm kêu gọi như thơ ca truyền đến trong lồng ngực.

Cho nên Fate đột nhiên dùng sức, kéo Nanoha vào trong vòng tay, cánh tay duỗi dài, ôm chặt lấy đối phương, áp nhẹ gương mặt lên bên tai ấm áp.

Tóc đỏ dài truyền đến hương thơm quen thuộc, làm Fate muốn cảm thán "Là Nanoha..."

"... Cậu, sao lại trở nên xấu xa như thế..." Lời thì thào buồn bực trong ngực Fate. Cơ thể Nanoha có chút run rẩy, như đang chịu đựng, không để cho mình đáp lại cái ôm này.

"Tớ xin lỗi. " Fate nói xin lỗi, vì rất nhiều điều trong cả quá khứ và hiện tại, vì khiến Nanoha cảm thấy mình xấu xa là sơ suất của cô. "Tớ xin lỗi, Nanoha."

Một lát sau, Nanoha đặt tay trước vai Fate, tạo khoảng cách giữa hai người, gián đoạn sự thân mật sau hơn một năm xa cách.

Cô đi đến chân cầu thang, gọi lên trên tầng, "Vivio, Fate-san tới rồi."




Một lát sau, Vivio, với một bộ mặt đầy không cam lòng, hai tay ôm búp bê, dây buộc tóc, gương trang điểm cùng một vài phụ kiện khác xuống đặt trên bàn, không nhìn Fate dù chỉ một chút.

"Quà Angelina tặng cho tôi." Vivio cuối cùng cũng trừng mắt về phía Fate, nghiến răng hỏi, "Sau khi điều tra kết thúc, cô sẽ trả cho tôi chứ?"

"Cô sẽ trả cho cháu. " Ngay cả cười gượng Fate cũng không làm được, nét ủ rũ xâm chiếm khóe miệng.

Cô đeo găng tay lên, kiểm tra những vật kia bằng mắt thường qua một lần rồi đừng từng cái túi nhựa trong suốt.

Vivio chạy lên tầng một lần nữa, còn Nanoha đợi cô thu thập hoàn tất trong phòng khách.

"Mang thứ cậu muốn rồi đi đi." Lời nói của Nanoha đầy mệt nhọc, không chào hỏi, không tạm biệt, chủ nhân của nhà Takamachi đóng cánh cửa thuộc về nhà Takamachi.




Fate ngơ ngẩn đứng bên ngoài một hồi lâu.

Hoa tuyết rơi từ bầu trời xuống càng dày, lúc tỉnh lại, không hiểu sao ánh mắt cô dừng trên chiếc túi đựng móc chìa khóa hình thỏ trắng.

Nanoha không gọi cái tên "Fate-chan" dù chỉ một lần, chỉ bảo, cầm thứ cậu muốn rồi đi đi.

Đi đi. Đi thôi.

Fate tự nhủ ―bởi vì nơi này là nhà Takamachi.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro