CHAP 9
Trên hành lang của nhà thờ Thánh, Will thấy một nhân vật đứng ngoài phòng bệnh của con gái sĩ quan đào tạo Takamachi.
"... Fate?" Khi lên tiếng, người không biết đã đứng đây bao lâu mới chậm rãi quay đầu, cười với anh ôn hòa. Đó là thứ thuộc về "chia chớp vàng dịu dàng" mà Will và đồng nghiệp ở tổng cục mấy năm qua đã hết sức quen thuộc, nhưng, nụ cười kia dưới ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ lại mang theo thương cảm và buồn bã. "Thế nào rồi? Đứa bé kia... Cô không vào thăm con gái của sĩ quan đào tạo Takamachi à?"
"Tôi đang định vào." Fate khẽ trả lời. Cô đã cởi áo khoác, trên người chỉ mặc áo sơmi mỏng manh, có thể suy đoán được sự khẩn trương khi phóng ra ngoài, tay áo cuốn lên bên phải lộ ra băng gạc, minh chứng cho việc vừa phẫu thuật xong. "... Tôi chỉ đang nghĩ, phải đối mặt với con bé ra sao."
"Đối mặt?" Will không hiểu hỏi, "Cô đã cứu được con bé trong tích tắc, sao phải cân nhắc chuyện này?"
Fate nhíu mày cười gượng. "Vivio... Con bé xuất hiện ở đó và gặp phải tên lưu manh kia là do không tin tưởng tôi. Vì tôi không thể có được sự tin tưởng của con bé. Nếu nó có mệnh hệ gì, tôi sẽ khó bù đắp được. "
Con gái của sĩ quan đào tạo Takamachi, không biết di truyền sự cẩn thận của ai, vì không tin tưởng người ngoài hoàn toàn, sau khi giao lại thông tin cho sĩ quan chấp vụ Fate, cô bé quyết định tự mình đi lấy con chip. Dù đơn thuần là vì để đảm bảo, hay làm vật trao đổi cho tương lai tốt hơn của bạn mình, thì việc lấy được đầu tiên vẫn là trên hết.
Nhưng, đây cũng chỉ là từ góc nhìn của Vivio.
Will gãi đầu, tưởng tượng từ lập trường và cảm xúc của Fate, không khỏi thấy cảm thông. "Ừm... Do trong lòng đứa trẻ, bạn bè luôn là quan trọng nhất."
"Đúng vậy." Fate gật đầu. "Đôi lúc tôi quên mất tâm tình của bọn trẻ, quên bọn chúng cũng có thế giới và luật lệ của riêng minh. Vì khi lớn lên, có rất nhiều chuyện phải cân nhắc , chuyện gì cũng cảm thấy quan trọng như nhau, và tôi đã biến thành một người độc đoán."
Fate xấu hổ mà cười ngại ngùng, Will cũng lộ vẻ đồng cảm.
Lớn lên trong hi vọng có thể trợ giúp thêm nhiều người và đạt được nhiều hơn nữa, nhưng lớn lên rồi, lại quên cảm giác của lũ trẻ cũng có niềm tin giống mình.
Nếu như người lớn chỉ là một đứa trẻ cải trang, thì hành động của một đứa trẻ không phải chính là phản chiếu của tâm tình người lớn ư?
"Nhắc mới nhớ, " Xóa đi sự ảm đạm lúc trước, Fate nở một nụ cười thân thiết hơn với Will, chứa tất cả khi chất ấm áp như màu vàng kim. "Anh tìm tôi có chuyện gì ạ?"
"Ah, phải rồi, suýt nữa quên mất!" Will vội vàng bộc bạch, "Tên lưu manh tấn công con gái sĩ quan đào tạo Takamachi đã bị bắt. Có vẻ như hắn là cựu binh của tổng cục vài năm trước, chúng tôi vẫn đang điều tra, cô có muốn thẩm vấn hắn không?"
Từ lời của Vivio, tên lưu manh đó nhận ra pháp thuật bộc phát ngắn ngủi khi ấy có liên qua tới Fate. Dù Fate có biết hắn hay không, nếu là về kinh nghiệm thẩm vấn, cô sẽ là người thích hợp nhất.
Sĩ quan chấp vụ Fate của trước kia chắc chắn sẽ đồng ý.
"... Anh hãy nhờ người khác đi." Bất ngờ thay, hành pháp giả cự tuyệt. "Tôi là người khởi xướng và nhân chứng trong chuyện này, không thích hợp làm người thẩm vấn."
"Nhưng chuyện này đã xảy ra nhiều rồi mà, lúc trước-"
"Lần này không giống vậy." Giọng trầm phản ánh đường cong lạnh lẽo cứng rắn trên mặt, Fate nghiến răng, không giấu nổi cảm xúc. "Lần này người bị thương không phải là người khác, tôi rất khó tỉnh táo đối mặt."
Không phải là người khác.
Will suy nghĩ câu nói này.
Luôn nổi tiếng vì sự dịu dàng và rộng lượng của mình, sự bao dung của hành pháp giả Fate lớn lao như vẻ ngoài xuất sắc, nhưng có khi tại hiện trường đối mặt tình trạng khẩn cấp hoặc kết cục đặc biệtbi thảm, cô cũng sẽ không xấu hổ mà thể hiện cảm xúc cá nhân ra bên ngoài, chính là mặt thuần khiết của sĩ quan chấp vụ Fate.
Nhưng.
Người phụ nữ này, người luôn giữ sự chuyên nghiệp để người ta tin cậy và tràn trề tình yêu, hôm nay lại nói không thể giữ tỉnh táo với kẻ tình nghi.
Bởi vì đứa trẻ may mắn được cứu thoát không phải ai khác, mà là Takamachi Vivio.
"Tôi hiểu." Hiểu ra xong, Will xung phong nhận việc. "Vậy hãy để tôi thẩm vấn lần này. Đừng lo, Fate."
"Tôi rất yên tâm giao cho anh. Cảm ơn, Will." Fate cười cảm kích, cánh tay trái không bị thương nhẹ đặt trên tay Will vài giây rồi lập tức tạo khoảng cách.
Will tiếc nuối cười, cho đến khi ra khỏi tòa y tế mới không nhịn được chạm lên cánh tay của mình.
Hương thơm cùng sự ấm áp trong trí nhớ từ đầu chưa từng bị ngọn núi sừng sững tên "Sĩ quan đào tạo Takamachi" ngăn cản, bởi vì, Fate sớm đã lựa chọn nơi trái tim mình thuộc về.
Còn không có cơ hội phân thắng thua, anh đã sớm bị loại.
"Haiz..." Anh hướng bầu trời hoàng hôn mùa đông thở dài.
Mà, Fate là một người ưu tú như vậy, khó với tới cũng là chuyện đương nhiên.
Mặt khác, quay trở lại Fate, cô hít thật sâu rồi mở cửa phòng bệnh.
Vivio vẫn mặc áo bệnh nhân, ngồi trên giường, nhìn xuống hai tay nho nhỏ. Nghe được tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu nhìn về phía Fate, vẻ mặt ngây thơ mà bất lực.
Fate đau lòng ngồi ở mép giường, dịu dàng hỏi, "Cơ thể không sao chứ?"
"Un." Vivio gật đầu, cắn cắn xuống môi, nhìn như có chuyện muốn nói lại chịu đựng không nói, muốn khóc cũng không dám khóc. Tuy Fate đã xa đứa bé này một năm có hơn, cô vẫn nắm bắt được thói quen không hề thay đổi này.
"... Shamal-sensei và sơ Schach hẳn là đã nói kết quả kiểm tra về việc ma lực bộc phát của cháu." Fate nhớ lại. "Cháu còn có gì nghi vấn không?"
Cốt lõi của Thánh Vương đã bị Nanoha phá hủy. Trở về cơ thể nguyên bản, Vivio lẽ ra không thể sử dụng được pháp thuật, nhưng chương trình đào tạo ở trường khiến cơ thể ngày càng thích ứng được với thuật thức của Belka hơn người thường, tiềm năng của cô bé đã được dẫn dắt.
Cô luôn cảm thấy có chút mỉa mai, có lẽ, trở thành Pháp sư là số mệnh không thể tránh khỏi của một số người.
Bất kể những người đó ở đâu, có sinh ra với kiến thức về pháp thuật hay không, hay...ở một tinh cầu xa xôi ngoài quản lí nào đó.
Ánh sáng và sức mạnh của họ cuối cùng sẽ chỉ đường cho thêm nhiều người đi đúng hướng ―Bàn tay của họ, nhất định sẽ dẫn dắt càng nhiều càng nhiều người.
Sự dịu dàng của họ cũng sẽ lau đi vô số nước mắt.
... Ah, không được, không được chìm đắm trong nỗi nhớ Nanoha nữa!
Fate lắc lắc đầu, nhắc nhở mình phải tập trung vào vấn đề trước mắt.
"Vivio, cháu nói là chưa từng thảo luận với Nanoha... với mẹ cháu về chuyện làm pháp sư đúng không? Đừng lo, mẹ cháu sẽ có Shamal-sensei và cô... à, cùng những người có chuyên môn giải thích rõ ràng." Fate biết Vivio không tin cô, e rằng cũng không thích cô nên mới nói như vậy. "Khi nào về nhà, cháu chỉ cần chào đón Nanoha-mama như thường ngày là được."
"―" Vivio nắm hai tay, bứt rứt bất an, nhưng vẫn thử nói ra ý nghĩ lộn xộn. "Nanoha-mama và Vivio ... chưa bao giờ thảo luận sâu chuyện ma pháp, nhưng, nhưng vẫn cảm thấy, Nanoha-mama đã luôn biết... Chính vì biết nên Vivio mới muốn... mẹ để cho con giống như đứa trẻ bình thường, được đi học, đọc sách, kết bạn,... trước khi thời khắc đó tới... Nanoha-mama cũng luôn muốn con nhìn về tương lai, ngẩng đầu và bước tới. Nhưng mà Vivio không, không phải đứa trẻ bình thường ―"
VIvio nói dối bạn bè ở trường. Cô rụt vai, đầu cúi ở trước ngực trong xấu hổ.
Vivio không nhớ gì về thời gian trước khi làm con của Nanoha-mama.
"Không thể nói với họ: tớ khác các cậu, tớ không phải một...đứa trẻ bình thường..." Mắt Vivio đã ngân ngấn nước, lại kiên cường không muốn rơi xuống. "──Nhưng Vivio không thích thế này! Ghét cảm giác luôn cảm thấy mình không bình thường! Rõ ràng Nanoha-mama đối xử tốt, yêu thương Vivio như thế, mama cũng để cho Vivio cảm nhận được mình cũng có thể là một đứa trẻ bình thường! Nhưng, nhưng tại sao vẫn có cảm giác này!? Tại sao Vivio lại yếu đuối như vậy, tại sao không thể xóa hết chúng đi!?"
...Giống quá. Fate lắng nghe đến đây, trong lòng không khỏi thở dài.
Vivio và cô lúc đó thật giống nhau.
Sau cơn bi kịch, bên cạnh xuất hiện rất nhiều người quan tâm tới cô, có mẹ Lindy, có Chrono, có bạn bè thậm chí thành viên mới trong gia đình, càng không cần phải nói, Nanoha luôn cố gắng hỗ trợ cô từ đầu tới cuối.
Thế nhưng, bi thương và tiếc nuối không thể dứt bỏ đã trở thành vết sẹo không ngừng lan rộng trong trái tim Fate, vì thế, ảo mộng trong Hắc dạ thư mới phát sinh.
Oán trách, phẫn nộ, ghét bỏ bản thân mình đã không đủ kiên cường.
Tại sao có nhiều người quan tâm như thế vẫn chưa đủ?
Tại sao không thể đáp lại tình yêu của họ không chút bối rối?
Với sự trợ giúp của họ, Fate vẫn cảm giác khác biệt và lạc lõng.
Không có nơi để thuộc về, đến cả sinh mạng của cô còn không thuộc về chính mình.
Kể cả bây giờ đã trưởng thành, linh hồn mỏng manh vẫn đôi khi chất vấn vì hiện thực tàn khốc, những ý nghĩ đó sẽ luôn le lói trở lại.
Bản thân càng tốt hơn, càng thấy như đang bị đi sau một bước.
Nhưng ―
"Cô biết. Không cam tâm rất khó đúng không?" Fate nhẹ nhàng nói, "Chúng ta khác những người khác, chúng ta sinh ra mà không có tình yêu và sự kỳ vọng của bố mẹ, mà chỉ là vì... để trở thành ai đó, để thay thế ai đó, nên chúng ta mới được tạo ra."
Có điều. Fate mỉm cười, giọng nói càng thêm ôn nhu, Vivio chỉ còn cách giật mình nhìn lại.
"Cuối cùng, nhiệm vụ thay thế ai đó của chúng ta đều thất bại. Bởi con người có giá trị của riêng mình, không ai có thể thay thế ai cả―nếu ngay cả sinh mệnh cũng không thuộc về chúng ta, ít nhất những đau đớn và buồn tủi này cũng là từ bản thân, là sự mềm yếu và không thành thực ― mà tất cả chúng đều là của "Chúng ta". Những thứ thuộc về chúng ta sẽ trở thành biển chỉ dẫn trong tương lai." Fate nâng tay phải lên, mu bàn tay lau nước mắt trên khuôn mặt đứa trẻ. "Cô nghĩ,... Cả những giọt nước mắt của ngày hôm nay, nhất định, đều sẽ biến thành báu vật dẫn dắt mình đi tới ngày mai."
Nói thế này có phải ngây thơ không? Fate nghiêng đầu cười, có chút e lệ.
"Um... Hình như cô lại tự nói một mình nữa. Dù sao thì Vivio có hiểu không?"
Vivio nhíu mày suy tư, nhưng thành thật lắc đầu. "Vivio không biết... Để về nhà hỏi mama được không?"
Fate bật cười, tự nhiên xoa lên mái tóc vàng. "Tất nhiên rồi, có gì không hiểu, hãy về nhà hỏi mẹ nhé. Cứ từ từ, Vivio―mẹ của cháu không chỉ cho cháu tình yêu vô điều kiện, còn cho cháu cơ hội khám phá bản thân, nên không cần vội, cô tin tưởng có Nanoha-mama ở bên cạnh, dù khó khăn nào, hai mẹ con đều có thể vượt qua."
Vivio không có trả lời, chỉ lặng nhìn Fate chăm chú. Cặp mắt hai màu đã hết nước mắt từ bao giờ, mà đầy sự hiếu kì và cảm xúc kì lạ.
Fate nhớ đứa trẻ này đã từng phủ nhận lời cô nói, lúng túng muốn rút tay về. "Ah, xin lỗi, cháu không thích thế này đúng không? Cô―"
Nhưng, Vivio nâng hai cái tay nhỏ bé lên, đầu ngón tay khẽ run, nắm chặt lòng bàn tay lớn hơn mình rất nhiều. "... Xin lỗi. Vì Vivio...nên mới bị thương..."
"Đừng để ý," Fate sửng sốt, tưởng đã bị cô bé này ghét. "Đây là trách nhiệm của cô."
"Không phải như vậy, không phải như vậy!" Vivio nắm chặt tay Fate tay, cái đầu nho nhỏ không ngừng lắc mạnh, gương mặt đỏ bừng và khổ sở nói ra, "Con xin lỗi, Fate-mama ―"
Dưới vẻ kinh ngạc của Fate, Vivio cười ngượng nghịu.
"Vivio quên không nói... Mừng mẹ trở về, Fate-mama."
Chớp mắt mấy lần xong, Fate mới hiểu toàn bộ.
Được gọi là "Fate-mama" một lần nữa.
Vội tỉnh lại, cô nhún vai và cười, ý cười làm cặp mắt màu đỏ tươi lấp lóe sự dịu dàng, tay trái xoa rối tóc đứa trẻ. "Ừ, Vivio đã lớn lên nhiều rồi."
Cùng một người nói cùng một điều, khi nghe thấy ở phòng học lúc đó, Vivio chỉ cảm thấy tức giận.
Cãi cọ với Nanoha-mama, để Nanoha-mama khổ tâm, không chịu làm hòa lâu như vậy.
Tuy sự thật là những lời này vẫn khiến Vivio bực mình như cũ... Nhưng....
"Fate-mama đúng là ──" Để vị người lớn kia xoa rối tóc mình và nhìn nụ cười mừng rỡ, gần như ngây thơ, Vivio chỉ có thể lẩm bẩm, "... Chậm hiểu."
Nhưng vì là Fate-mama, nên ngay cả những khuyết điểm này, có lẽ Nanoha-mama đều vô cùng vô cùng trân trọng.
Nước mắt của Nanoha-mama vì Fate-mama mà rơi xuống, nhất định cũng sẽ trở thành báu vật quý giá.
***
Trên tàu không gian, lúc một giờ sáng, Nanoha vừa kết thúc công việc và trở lại cabin nghỉ ngơi.
Cởi áo khoác xong, cô chỉ ngẩn người ngồi trên giường và thở dài.
Cô nhận được tin nhắn từ Shamal-sensei vào buổi sáng về chi tiết chuyện xảy ra với Vivio, và khi tên Fate-chan bị nhắc tới, Nanoha chỉ có thể nhìn xuống không chút kinh ngạc.
Đã không chỉ một lần nhận ra, sau khi Fate-chan cho thấy "vai trò của Fate-mama" đã kết thúc, cậu ấy còn dính líu tới Vivio nhiều hơn so với quá khứ. Tuy Nanoha chỉ trích sự mâu thuẫn của Fate-chan trong sự giận dữ và các loại cảm xúc không thể miêu tả được khác, nhưng đôi khi cô cũng không thể không đồng tình rằng, duyên số của con người đã được định sẵn bởi sợi dây vô hình.
Bất kể thế nào, kết luận là hôm nay, ở Midchilda xa xôi, con gái cô đã bị tấn công, bị hoảng sợ, và Fate-chan cũng bị thương vì bảo vệ con bé.
―Còn phải đi tàu ít nhất một ngày một đêm nữa.
Trách nhiệm của Sĩ quan đào tạo Takamachi phải đến khi đó mới hoàn thành.
Nanoha lại thở dài. Cô muốn gọi về nhà, hỏi thăm tình trạng của Vivio, nhưng đã quá muộn, trải qua chuyện này, con bé càng phải đi ngủ mới đúng.
Có điều, cô vẫn không kìm được lo lắng.
Luôn cảm thấy chỉ có tận mắt nhìn đến Vivio không có việc gì, bình yên ngủ ở trên giường, trái tim phiền muộn mới nguôi ngoai ít nhiều.
Lúc này, ánh đèn đỏ báo hiệu liên lạc tới sáng lên, Nanoha ấn mở ra xem, thấy tên người gọi đến bất thình lình hiện ra chữ Fate. T Harlaown.
Quyết định tất nhiên là đón nhận. Ngoài Vivio, cô cũng quan tâm đến vết thương của Fate-chan.
Vivio còn có bảo mẫu coi chừng thay cho Nanoha, nhưng người này... vị hành pháp giả không coi trọng việc tự chăm sóc cho bản thân này, ai có thể thay Nanoha chăm sóc cậu ấy đây?
[―Um... Cậu ổn không... ? Tớ, à, làm cậu dậy à? ] Sau khi màn hình liên lạc mở ra, một hình bóng quen thuộc xuất hiện, nhìn lúng túng.
Fate-chan mặc đồ ở nhà đơn giản, với quần dài rộng rãi, ở nền là... Nhà trọ của cậu ấy? Xem ra đã về nhà rồi, Nanoha cuối cùng cũng có chút an tâm, rất nhiều.
[ À..., tớ chỉ muốn nói với cậu... Chuyện là...] Fate-chan do dự, nói chuyện ấp a ấp úng, cậu ấy vào bếp tìm một cái cốc, muốn cho hai tay có việc để làm. Tuy giữ thái độ tự nhiên lúc nói chuyện với bạn mình, nhưng khóe mắt lại luôn thỉnh thoảng liếc về phía cô, kĩ lưỡng quan sát phản ứng của Nanoha, không tự nhiên chút nào. [Tớ biết cậu sắp ngủ, tớ sẽ nói ngắn gọn thôi]
Cuối cùng gom đủ dũng khí và tỉnh táo lại xong, Fate tìm ra cốc pha cà phê đầy vất vả.
Muộn như vậy rồi còn uống cà phê, không tốt đâu. Nanoha muốn dặn dò cậu ấy, nhưng lời nói nghẹn trong cổ, và cô đánh mất thời cơ.
[Shamal-sensei hẳn đã báo cáo tình trạng Vivio với cậu rồi? Nhưng tớ cảm thấy là người trông coi Vivio, tớ nên tự mình nói với cậu.] Ấn nút máy pha cà phê xong, chiếc cốc nhanh chóng được đổ đầy chất lỏng. Đó là thứ duy nhất đối lập với sở thích ăn ngọt của Fate-chan, cà phê đen nguyên chất.
Nanoha từng thử uống qua một ngụm, nhưng nó làm cổ và vị giác nhạy cảm của con gái tiệm trà đau đớn, nên trước đó cô đã sáng suốt từ bỏ.
"Fate-chan..." Nanoha mở miệng, Fate đang định cúi đầu uống thì dừng động tác, mắt nhìn lại. "Tay của cậu... có sao không?"
Hỏi một câu hỏi đã sớm biết câu trả lời.
[ À, không có việc gì đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi.]
Quả nhiên, Fate-chan cười và trả lời như vậy.
Cuộc phẫu thuật này đòi hỏi cơ, xương khớp và dây thần kinh nhân tạo. Với trình độ dựa vào ma pháp của Midchilda, đây thực sự chỉ là cuộc tiểu phẫu mất 1 tiếng đồng hồ, nhưng vết thương vì xương gãy rất đau đớn, Nanoha hiểu rõ hơn ai khác.
"Bởi vì tìm da nhân tạo hợp với Testarossa-chan quá khó khăn, chị đành phải dùng phương pháp truyền thống băng bó lại, để vết thương tự khỏi thôi." Khi Shamal-sensei liên lạc, chị ấy đã đùa giỡn không hợp với bầu không khí. "Làn da trắng và mịn màng như vậy, có lẽ cũng là một loại pháp thuật khác."
"Cậu lúc nào cũng nói như thế." Âm điệu Nanoha rất nhỏ, như một đứa trẻ thì thầm bí mật không muốn người lớn biết trong một căn phòng tắt đèn.
Fate không biết đáp lại ra sao, chỉ có thể nghiêng đầu cười bất lực với người bạn cũng có thói xấu giống mình.
[ Tớ thật sự không sao đâu, Nanoha.] Cô cam đoan lại lần nữa, muốn cho cặp mắt màu lam phiến hết vẻ lo lắng không tương xứng. [Vivio cũng vậy. Lúc tớ đưa con bé về nhà đã hỏi có muốn gọi thêm vài người bạn tới qua đêm không, Vivio rất kiên cường nói con không sao, còn muốn tớ nói với Nanoha-mama là không cần lo lắng.]
"Tớ biết." Nanoha xúc động, khóe môi cong lên tự hào. "Vivio rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, nên sẽ quan tâm rất nhiều―"
Y như cậu vậy. Trong tâm trạng ngột ngạt, lời nói dừng lại.
[ Ừ, rõ ràng là một đứa trẻ sợ cô đơn.]
Không được. Nanoha nói với mình.
Không được nói ra miệng.
Nếu nói ra ở đây, nhất định sẽ có thứ gì đó... mối quan hệ nào đó, nhất định sẽ thay đổi.
"Người cô đơn──" Nhưng miệng cô như có ý chí của mình, tựa như thanh âm trong veo run rẩy, tràn ngập khao khát được thấu hiểu. "... không chỉ có Vivio đâu."
Fate nghe hiểu, cô nhìn Nanoha thật sâu hồi lâu, dịu dàng và chân thành đáp, [Xin lỗi, Nanoha... Để cậu thấy cô đơn rồi.]
Những lời này có ý gì?
Một người bạn, trong số nhất nhiều người bạn khác, đang tự nguyện chịu trách nhiệm cho sự cô đơn của Nanoha.
Tại sao Fate-chan lại muốn làm như thế?
Môi Nanoha mím chặt, sự kích động cùng nghi hoặc làm hai mắt từ từ nóng lên.
Giờ cô đã hiểu.
Fate-chan luôn làm tất cả những việc không chỉ là bạn bè cho Nanoha, và chịu những trách nhiệm không phải của bạn bè, cố gắng thỏa mãn cô nhiều nhất có thể.
Rồi, cảm giác "Chỉ có Fate-chan mà không ai khác có thể" này ──
[ Nanoha, ]Fate tiếp tục, dùng tiếng nói êm ái và cặp mắt đỏ xinh đẹp để Nanoha khó mà cự tuyệt. [ Có lẽ cậu còn giận tớ, nhưng tớ có nhiều chuyện muốn nói với cậu. . . Sau khi trở về, có thể cho tớ một cơ hội xin lỗi cậu không? ]
"Ừ, chờ đến khi tớ trở về." Nên cô chỉ có thể hứa hẹn, "Tớ cũng muốn nói với Fate-chan rất nhiều.... "
Nhưng.
Nanoha cười, là nụ cười nhẹ nhõm, thành thật đầu tiên Fate trông thấy sau khi trở về. "Trước hết, cậu đang được Shamal-sensei kê thuốc đúng không? Nên đừng uống cà phê nữa. Nghe lời tớ, nhé?"
―Sau khi kết thúc liên lạc.
Fate đột nhiên nhớ ra người chu đáo lễ nghi như Nanoha không cảm ơn cô vì đã bảo vệ Vivio.
Có lẽ...
Đem đổ cốc cà phê một ngụm cũng không uống xuống bồn rửa.
Nhìn dòng nước đen chảy xuống, cô cười xúc động.
Có lẽ, khi Nanoha nhất định phải làm thế, cô cùng cậu ấy, và Vivio, sẽ thực sự đi đến cuối đoạn chia ly này .
- THE END -
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro