Chương 55: Nguy hiểm ập đến

Úc Thư ngồi xe rời khỏi biệt thự, đi một lúc thì đến khu dân cư nơi Tống Từ và Thẩm Quân Trạch đang ở. Khuôn viên bên trong có diện tích cây xanh khá lớn, cơ sở vật chất đầy đủ, môi trường cũng rất tốt.

Ngày thường luôn có thể thấy những đứa trẻ nô đùa trong công viên, ba bốn ông cụ chụm đầu vào nhau đánh cờ, và cả những bà cụ ngồi lại với nhau hàn huyên.

Đây là một nơi rất thích hợp để dưỡng lão.

Họ vừa vào trong khu dân cư, Úc Thư liền nói với các vệ sĩ: "Đưa tôi đến đây là được rồi, các anh về biệt thự đi. Lúc nào cần về, tôi sẽ liên lạc với các anh được không?"

Các vệ sĩ liếc nhìn nhau. Kể từ sau khi Tống Từ nhận được những tấm ảnh, Phó Hàn Dương đã ra lệnh cho họ, bất kể ở đâu, cũng phải túc trực bên cạnh Úc Thư không rời nửa bước. Vì vậy, lời nói của cậu khiến họ có chút khó xử.

Người vệ sĩ ngồi ở ghế phụ nhíu mày, vẻ mặt không tán thành nói với cậu: "Tổng giám đốc Phó đã có lệnh, chúng tôi phải đảm bảo an toàn cho phu nhân."

Nghe xong, Úc Thư có chút phiền muộn, không vui lẩm bẩm: "Đây là khu dân cư, làm gì có nguy hiểm chứ. Huống chi, có các anh ở đây sẽ làm phiền tôi và ba nói chuyện."

Trong từng lời nói của Úc Thư đều thể hiện sự bất mãn khi bị giám sát. Cậu vốn dĩ đã không thích có vệ sĩ đi theo, cảm giác lúc nào cũng bị theo dõi, không có chút tự do nào.

Lúc này, Úc Thư hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang đến gần, cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp nguy hiểm.

Các vệ sĩ thấy cậu bài xích mình như vậy, im lặng một lúc rồi không nói gì nữa. Dĩ nhiên, họ sẽ không nghe lời cậu mà quay về biệt thự.

Đợi xe dừng hẳn, Úc Thư xách theo rau mình trồng và trái cây tươi mua trên đường xuống xe. Tuy người chăm sóc đám rau này là bác làm vườn, nhưng cậu cũng đã góp một phần công sức, cho nên khi rau có thể thu hoạch, cậu cảm thấy vô cùng thành tựu.

Một người vệ sĩ xuống xe, lặng lẽ đi theo sau cậu. Người còn lại thì tiếp tục ngồi trong xe, nhìn vào hệ thống định vị GPS, luôn giữ cảnh giác, theo dõi động tĩnh của Úc Thư.

Chỉ cần cậu ra ngoài, các vệ sĩ đều sẽ gắn thiết bị định vị lên quần áo cậu, và trong điện thoại của cậu cũng có định vị. Điều này giúp họ nắm rõ tình hình của cậu hơn, đảm bảo an toàn cho cậu.

Tuy nhiên, những chuyện này Úc Thư đều không biết, nếu không lại dỗi với nhóm người Phó Hàn Dương cho xem.

Còn về nguồn gốc của những tấm ảnh, khi họ điều tra được một nửa thì manh mối đã bị cắt đứt, hiện tại vẫn chưa tìm được manh mối tiếp theo.

Họ không thể xác định được mục đích chính của đối phương là gì.

Mà tập đoàn Thịnh Thế phát triển lớn mạnh như vậy, chắc chắn đã gây thù chuốc oán với không ít người. Khi chưa thể nắm rõ được ý đồ của đối phương, họ chỉ có thể nâng cao cảnh giác, tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Vệ sĩ đi theo sau, Úc Thư cũng biết. Cậu làm lơ anh ta. Lần nào cũng như vậy, cậu không còn cách nào khác, đành mặc kệ. Nhưng trong lòng vẫn có chút không vui, nên dỗi dằn ấn nút đóng cửa thang máy.

Chẳng mấy chốc, cậu đã lên đến tầng 25. Ở đây được thiết kế một thang máy cho hai hộ. Cửa thang máy vừa mở ra, cậu đã thấy Tống Từ đứng ở cửa đợi mình.

Thấy cha, Úc Thư vui vẻ bước nhanh tới, sau đó giơ túi rau trong tay lên cho y xem, đắc ý nói: "Ba, con mang cho ba ít rau con tự trồng này."

Tống Từ vốn đã rất mong cậu đến, lại nhìn thấy dáng vẻ mong được khen ngợi của con trai, liền cưng chiều nói: "Vậy trưa nay nhất định phải dùng rau của bé Thư nấu ăn mới được, chắc chắn sẽ rất ngon."

Nghe cha nói vậy, Úc Thư cười càng vui hơn, hệt như một đứa trẻ vừa được cho kẹo.

Họ đứng ở cửa một lúc, Tống Từ mới nhớ ra, vội dẫn cậu vào nhà. "Mau vào đi, chúng ta đừng đứng ngoài cửa nữa."

Sau khi vào nhà, Úc Thư nhìn quanh một lượt, sau đó cất một ít rau và trái cây vào tủ lạnh, rồi đi rửa vài quả táo, vừa rửa vừa nói chuyện với cha.

Rửa táo xong, cậu cầm một quả lên cắn thử, giòn tan ngon miệng, chỉ là hơi chua, khiến cậu không nhịn được mà than: "Chua quá..." Úc Thư không thích ăn đồ chua, cậu là người hảo ngọt, càng ngọt càng thích.

Tống Từ biết con trai không thích ăn chua, thấy cậu bị chua đến nhăn cả mặt, liền bất đắc dĩ cười lấy quả táo trong tay cậu đi, nói: "Chua thì đừng ăn nữa."

Úc Thư không muốn lãng phí, lại lấy quả táo về, tiếp tục ăn. "Không được, không thể lãng phí. Thật ra... thật ra cũng không chua lắm." Cậu nói cũng không sai, đúng là sau miếng đầu tiên, miếng thứ hai đã không còn chua như vậy nữa.

Cậu vừa ăn vừa đi dạo quanh, quan sát cách bài trí trong nhà, phát hiện căn hộ này có kết cấu ba phòng ngủ, hai phòng khách, hai nhà vệ sinh. Nội thất khá đơn giản, nhưng cách phối hợp lại vô cùng ấm cúng, sofa vải, rèm cửa và thảm đều là tông màu xám ấm. Trong nhà còn có một ban công rất lớn, trồng nhiều chậu cây xanh, khiến người ta nhìn mà thấy vui mắt, lòng thảnh thơi.

Úc Thư trước nay không giỏi trồng hoa, cho nên sau khi Tống Từ nhập viện, rất nhiều cây xanh trong nhà đều trở nên ủ rũ. Cuối cùng sống sót được, chỉ có một chậu hoa hồng, chỉ là rất lâu rồi không ra hoa.

Nghĩ vậy, cậu bỗng phát hiện ra trong số những chậu cây xanh có một chậu hoa hồng đang nở rộ, trông cực kỳ quen mắt, liền kích động nói với cha: "Ba, chậu hoa này có phải là chậu hoa hồng ở nhà mình không ạ?"

Tống Từ đi đến sau lưng cậu, vừa nhìn theo hướng cậu chỉ, vừa nói: "Đúng vậy, ba và A Trạch có về nhà một chuyến, phát hiện hoa trong nhà chỉ còn lại mỗi chậu này sống sót."

Úc Thư nghe ra được ý trêu chọc trong lời nói của cha, có chút ngượng ngùng sờ mũi. "Hehe, con không giỏi chăm sóc mấy thứ này lắm, mà cũng không có thời gian... nhưng mà, sức sống của nó mãnh liệt thật đó."

"Chậu hoa này, là lúc con mới sinh, cha con đã mua về, xem như là lớn lên cùng con đó." Tống Từ nhớ lại vài chuyện cũ, trong lòng không có quá nhiều xáo động. Rất nhiều chuyện đã là quá khứ, bây giờ y cũng đang rất tốt.

Úc Thư không phát hiện ra sự thay đổi trong vẻ mặt của ba, cậu tiếp tục ngắm nhìn hoa cỏ trên ban công. Đất trong một vài chậu cây còn khá mới, chắc là do Tống Từ rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã trồng.

Tống Từ biết con trai tò mò, liền để mặc cậu ngắm nghía, còn mình thì vào bếp chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa.

Úc Thư xem xong, thấy ba đang rửa rau trong căn bếp bán lộ thiên, liền vội vàng đi tới giúp.

Cậu vừa rửa rau, vừa nói với ba: "Ba, dạo này ba sống thế nào ạ?"

Tống Từ nghe con trai hỏi, rồi như nhớ ra điều gì, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc, có chút e thẹn đáp: "Con yên tâm đi, A Trạch đối xử với ba rất tốt. Còn con thì sao?"

Úc Thư bị cha hỏi ngược lại, lẩm bẩm: "Con cũng tốt lắm ạ, chỉ là đôi khi rất nhàm chán, ngày thường họ đều rất bận."

Tống Từ nghe câu trả lời trẻ con của cậu, bất đắc dĩ cười: "Họ quản lý công ty lớn như vậy, chắc chắn không có thời gian ở bên con rồi. Sao con không tìm việc gì đó làm?"

"Con nói với họ rồi, con muốn đi làm lại, nhưng họ không chịu..." Úc Thư tiếp tục lẩm bẩm, xem mớ rau trong tay như là nhóm người Phó Hàn Dương, ra sức vò nát để trút giận.

"Tại sao?" Tống Từ có chút không hiểu.

"Con cũng không biết nữa, con nói mấy lần rồi, họ cũng không cho con lý do, chỉ là không chịu đồng ý." Úc Thư càng nghĩ càng phiền muộn. Tống Từ nhìn mớ rau bị vò đến không ra hình thù trong tay cậu, lắc đầu, đang định nói gì đó thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên ngắt lời y.

Tống Từ đặt rau xuống, định đi ra mở cửa thì bị Úc Thư gọi lại. "Ba, để con đi cho."

Tống Từ lắc đầu, nói: "Không cần đâu, để ba đi cho. Chắc là người thông cống đó, cống trong nhà tắm bị tắc, ba vừa mới nhờ bên quản lý tòa nhà qua xem giúp. Nhưng mà, lúc đó họ nói buổi chiều mới rảnh mà." Tống Từ có chút nghi hoặc, trong lòng cảm thấy vẫn nên cẩn thận một chút.

"Chắc là họ đột nhiên rảnh đó ba." Úc Thư không nghĩ nhiều, tiếp tục rửa rau.

Tống Từ đi đến cửa chính, nhìn lên màn hình điện tử ở huyền quan, liền thấy bên ngoài có hai người mặc đồng phục công nhân đang đứng. Y ấn nút gọi, nói: "Chẳng phải các anh nói buổi chiều mới rảnh sao?"

Hai người kia lén trao đổi ánh mắt, sau đó một người giải thích: "Vừa hay có một hộ gia đình không có ở nhà, bảo chúng tôi lát nữa hãy qua, cho nên chúng tôi qua giúp chú xử lý trước."

Tống Từ suy nghĩ một lát, vẫn mở cửa ra. "Vậy làm phiền các anh rồi, vào đi."

Hai người công nhân theo Tống Từ đi vào, sau khi thấy Úc Thư đang rửa rau trong bếp, hai người lại trao đổi ánh mắt, trong mắt dần lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Nhưng những điều này Tống Từ và Úc Thư đều không nhìn thấy.

Tống Từ không chút nghi ngờ mà dẫn họ về phía phòng tắm. Một trong hai người lẳng lặng đi đến sau lưng Úc Thư, sau đó dùng một miếng vải tẩm đầy thuốc mê bịt lấy miệng và mũi cậu. Úc Thư hoàn toàn không kịp phản kháng, sau khi ngửi thấy một mùi hăng nồng, liền ngất đi.

Chẳng mấy chốc, người còn lại bế Tống Từ đã ngất xỉu ra, tiện tay đặt lên ghế sofa. Gã công nhân nói: "Người này thì sao?"

Gã đang bế Úc Thư liếc nhìn Tống Từ trên sofa, nói: "Cứ để ông ta ở đây, mục tiêu của chúng ta chỉ có nó thôi." Nói rồi, gã cởi quần áo của Úc Thư ra, thay bằng bộ đồng phục đã chuẩn bị sẵn, sau đó liền mang cậu đi.

Tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong im lặng.

Ban đầu, người vệ sĩ ở dưới lầu không phát hiện ra điều gì bất thường. Khoảng nửa tiếng sau, khi anh ta dùng tai nghe không dây liên lạc với người vệ sĩ đi theo Úc Thư mà không nhận được hồi âm, đồng thời định vị của cậu cũng không hề di chuyển, lúc này mới phát hiện ra vấn đề.

Vệ sĩ vội vàng xuống xe, chạy lên tầng của Úc Thư.

Anh ta đứng ngoài cửa, ấn chuông vài lần nhưng không có ai trả lời. Trong lòng nóng như lửa đốt, anh ta nhấc chân đạp mạnh vào cửa. Sau hai cú đạp, cánh cửa bật tung ra.

Vì động tĩnh quá lớn, hàng xóm lũ lượt chạy ra xem náo nhiệt, nhưng sau khi thấy người đàn ông mặc vest đen, họ không dám tiến lên ngăn cản, sợ rước họa vào thân. Khi thấy vệ sĩ rút súng ra, họ sợ hãi trốn hết vào trong nhà.

Vệ sĩ giơ súng, vẻ mặt nặng nề nhìn vào bên trong.

Nhưng trong nhà lại yên tĩnh đến lạ. Sau đó anh ta nhanh chóng phát hiện ra Tống Từ đang bất động trên ghế sofa. Anh ta vội vàng tiến lên kiểm tra tình hình, sau khi biết Tống Từ không nguy hiểm đến tính mạng, liền tiếp tục quan sát. Trong nhà không có dấu hiệu vật lộn, cũng không thấy bóng dáng của Úc Thư.

Vệ sĩ chỉ tìm thấy quần áo và điện thoại của Úc Thư hôm nay, còn ở cầu thang thoát hiểm thì tìm thấy người vệ sĩ còn lại đã bị thương.

Khi Phó Hàn Dương nhận được tin Úc Thư mất tích, giận dữ tột độ.

Đây đã là lần thứ hai rồi!

Phó Hàn Dương toàn thân tỏa ra hàn khí, gầm lên vào điện thoại: "Một lũ vô dụng! Còn không mau đi tìm cho tôi! Mấy người tốt nhất hãy cầu nguyện cho Úc Thư không có chuyện gì, nếu em ấy có mệnh hệ gì, thì mấy người cứ chờ chết đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro