Chương 1: Chạm mặt
Biệt thự Hanyin,...
Jeon Jungkook cởi chiếc áo vest ra mạnh tay ném một phát thẳng mặt cô giúp việc trẻ măng đang đứng bên cạnh. Lại một lần nữa, vứt chiếc cà vạt thương hiệu Andrew phiên bản giới hạn xuống đất, giận dữ quát.
"Chết tiệt!"
Bà Jeon từ tốn từ sau đi lại, mặt lạnh băng.
"Hôm nay không dụ được đứa con gái nào để làm tình hay sao mà tâm trạng lại như chó cắn nát ví tiền thế kia!"
Chẳng buồn nhìn theo bà, Jungkook nằm phịch xuống ghế sofa ở phòng khách, ngang nhiên vắt chéo chân lên bàn uống nước. Mắt cậu dán vào màn hình ti vi nhưng vẫn không quên cố tình bật nói bâng quơ.
"Gái nguyện rên rỉ dưới thân con đuổi đi còn không hết. Ví tiền có bị chó cắn nát thì con cũng sẽ sắm cái mới dày hơn. Mẹ nghĩ con trai mẹ tầm thường vậy sao?"
Bà Jeon cầm cốc trà hoa cúc, tao nhã ngồi xuống chiếc ghế sofa được đặt vuông góc với chiếc ghế Jungkook đang nằm dài. Nhìn đôi chân còn nguyên giầy của cậu đang yên vị trên bàn uống nước, bà chỉ còn biết nhăn mặt, lắc đầu.
"Mày hạn chế đến club của thằng nhỏ Hoseok đi con ạ mà chú tâm về làm cho tập đoàn bố mày kìa. Ăn chơi, gái gú ở những nơi như thế không an toàn. Nhà thì có mỗi thằng con trai lại ngày ngày chỉ biết đưa gái ra vào khách sạn thở dốc với nhau. Rồi nhỡ đâu đến lúc có đứa nào vác cái bụng bầu về đây ăn vạ thì mày chỉ có đường xuống ngủ ở chuồng chó thôi con ơi!"
Nghe bà nói, Jungkook nhếch mép lên khinh bỉ.
"Vậy chẳng phải tốt cho ông bà già về hưu có đứa cháu để bồng bế hay sao?"
Bà Jeon đúng là hết nói nổi với thằng con trai ngang ngược này. Không phải bà không muốn cậu cưới vợ rồi sinh cho bà mấy đứa cháu để bồng bế vui nhà vui cửa, vấn đề là ở bố cậu - ông Jeon Jung Im. Cứ mỗi lần bà nhắc đến việc kết hôn của Jungkook là ông lại nhảy dựng lên tức giận mà la mắng bà. Đúng là bất lực nhưng bà vẫn đanh giọng dọa Jungkook.
"Mày biết bố mày như thế nào rồi mà vẫn dám như thế hay sao con? Mày mà dẫn vợ với con về cái nhà này thật là không phải xuống chuồng chó nữa đâu mà ông ấy sẽ xích mày ném ra thẳng cổng đấy con à!"
Liếc thấy sự lo lắng hiện ra trên gương mặt bà, Jungkook chép miệng, lười nhác đứng dậy.
"Nếu bố sợ bị các bác, các chú đoạt được tài sản của ông để lại thì nên từ con đi là được!"
Nghe câu nói đầy mỉa mai của Jungkook, bà Jeon tức giận đến run người, hận rằng không thể cầm ngay cốc trà hoa cúc còn nóng này mà tạp vào mặt đứa con trời đánh kia. Bà Jeon đứng hẳn dậy, quát lên.
"Đến câu đấy mày cũng nghĩ ra được hả?"
Thấy Jungkook cầm lấy cái áo vest cậu vừa vứt vào mặt cô gái giúp việc lúc nãy lên khoác vào bà lại càng nổi đóa: "Giờ này rồi mà còn đi đâu!"
"Đi tìm gái!"
Jungkook vừa dứt câu thì: "Bốp!"
Jeon Jung Im bước ra từ phòng làm việc của ông, thẳng tay tát một cái tát bỏng rát, như trời giáng xuống má trái của Jungkook. Gương mặt ông đã đỏ bừng bừng, đủ biết là ông đang tức giận đến mức nào.
Nhưng Jungkook không vì thế mà xuống nước, cậu ôm lấy bên má bỏng rát, bị in rõ năm đầu ngón tay của ông, mở to mắt chẳng chút khiêm nhường mà nhìn thẳng mặt ông.
"Bố chỉ vì muốn gia tài của ông mà không cho con lấy vợ sinh con. Vậy chẳng phải là cách tốt nhất nên từ đứa con trai này hay sao hả chủ tịch Jeon của tập đoàn BH?"
"Thằng mất dạy!"
Jeon Jung Im đưa tay lên định tát cậu thêm một cái nữa thì may Kim Seokjin - Quản gia đã được 5 năm của Jeon gia đứng ra giữ tay ông lại.
"Chủ tịch! Xin ngài hãy bình tĩnh lại! Jeon thiếu gia chỉ là nhất thời bồng bột, nghĩ nông nói cạn nên mới như thế. Dù sao cậu ấy cũng là con trai ngài! Xin ngài hãy bỏ tay xuống đi ạ!"
Bà Jeon đứng bên ngoài, chỉ biết đứng im một chỗ sợ sệt nhìn gương mặt như muốn giết người của chồng mình. Bà thương con nhưng chẳng thể nào dám chống lại chồng. Nhiều khi cảm thấy bất lực cảm tưởng như bà chỉ là người vợ của ông trên danh nghĩa vì chưa một lần nào ông thèm để ý đến những gì bà nói.
Jeon Jung Im tức giận, giật phăng tay quản gia Kim ra, trợn mắt về phía Jungkook.
"Được. Có phải mày muốn kết hôn rồi không? Có giỏi thì mang một đứa không biết đẻ về đây tao cho cưới!"
***
Bố đẻ của Jeon Jung Im cũng chính là ông nội của Jungkook đang nằm hôn mê trong bệnh viện trung tâm Asan - bệnh viện lớn nhất và tốt nhất của Hàn Quốc. Ông đang hấp hối trên giường bệnh có lẽ trước đó một thời gian ngắn ông cũng đã hiểu được tình hình bệnh tình của mình nên đã đưa di chúc cho luật sư.
Jungkook chẳng thể nào hiểu nổi tại sao trong di chúc ông lại viết: Để tất cả tài sản lại cho đứa con nào không có cháu nối dõi.
"Thật nực cười!"
Jungkook nhếch mép, nốc cạn ly rượu trên tay. Thứ nước đắng chát, cay sè mà lại thơm mát kia chạy xuống cổ họng cậu, tỏa ra hai phía rồi xuyên thẳng vào dạ dày làm cậu cảm thấy thoải mái "Khà!" ra một tiếng. Cậu biết vừa rồi cậu có lỗi với bố, nói trắng ra cậu có thương ông. Ông đã phải vất vả, nỗ lực thế nào mới có thể xây dựng một BH như hiện nay nhưng vẫn chẳng thể nào được bố ông công nhận.
Đang mải nghĩ thì từ phía sau, một bàn tay cứng rắn đập nên vai Jungkook.
"Cậu em tôi nửa đêm có nhã hứng mời tôi chầu rượu. Quả là đáng để tận hưởng!"
Jungkook quay người lại. Người con trai với chiều cao một mét tám mốt, với IQ 148, gương mặt đầy cương nghị và cả người tỏa ra khí thế bức người kia là Kim Namjoon, là tổng giám đốc của BH, làm việc dưới ngưỡng của Jeon Jung Im. Jungkook hơi tiến người về phía sau cụng tay với Namjoon.
"Đây chẳng phải cánh tay phải, trợ thủ đắc lực của chủ tịch Jeon hay sao?"
Kim Namjoon nhếch mày, ngồi xuống ghế bên cạnh Jungkook, từ tốn nhận cốc rượu từ nhân viên quầy, chép miệng.
"Bị đánh đến ức quá kiếm rượu giải vây đây mà. Anh còn tưởng mày thật sự có ý tốt mời anh uống rượu. Nhìn cái mặt đầy đủ cả năm vết tay của mày làm anh mày mất hứng!"
Khẽ nhíu mày, Jungkook đưa tay lên phần má vẫn còn đang đau. Đúng là sờ vào vẫn cảm nhận được cái nóng rát. Là con trai ruột nhưng ông không hề nhân nhượng, ngược lại thẳng tay tát cậu mạnh đến như thế. Jungkook tặc lưỡi, xoay xoay chiếc cốc, làm viên đá trong cốc cũng xoay theo.
"Hôm nay đúng là đen đủi. Chập tối em đang ôm mấy em gái nóng bỏng ở đây thì có thằng phục vụ làm đổ ập bát nước đá vào người em. Em bắt Hoseok hyung tống khứ nó ra khỏi club. Tưởng đen thế đủ rồi ai ngờ về đến nhà thì bị ăn tát."
Nghe câu chuyện của Jungkook, Namjoon không nhịn được mà cười ha hả.
"Mày triệt đường sống của người ta là tạo nghiệp nên về nhà phải trả đó em. Mày phải sống rộng lượng như anh đây này."
Jungkook cảm thấy bất mãn nhưng cũng chỉ lườm anh một cái rồi lại tiếp tục uống rượu, buông lời cợt nhả như không.
"Vậy thì sau này khi chết đi không những em bị đầy xuống âm phủ mà bao quanh sẽ toàn mấy con ma nữ xấu xí, đã mất trinh."
Lần này không chỉ có Namjoon cười mà còn có thêm điệu cười giòn tan không giống ai của Jung Hoseok cũng đã đi đến chỗ của hai người từ lúc nào. Jung Hoseok - ông chủ của một dãy club T, địa bàn trải rộng ở khắp Hàn Quốc. Cái tên mà chỉ cần nói ra thì tất cả các bang khác trong thế giới ngầm đều phải quỳ gối, cúi đầu xin hôn mũi giầy hắn.
Hoseok thẳng tay, đập một cái đau điếng vào lưng Jungkook. Hắn đập mạnh đến mức rượu trong tay Jungkook bị tác động mạnh mà sánh đổ cả ra ngoài.
"Bao quanh Jeon Jungkook toàn ma nữ mất trinh thì kiếp sau mày chỉ làm thái giám thôi em!"
Đúng là hai người đồng tuổi, Namjoon giơ tay ra đập tay với Hoseok làm mày Jungkook cau chặt lại.
"Hai người đừng tưởng lớn bằng nhau hùa vào trêu đùa đứa em này thì sẽ có kết cục tốt đẹp."
Biết cậu nhỏ này đang bất mãn với ông bố, Hoseok cũng ngồi xuống, anh chỉ liếc mắt một cái, chàng trai quầy phục vụ kia đã co rúm người lại, không dám ngẩng đầu. Rời đi cũng không dám phát ra tiếng động kể cả là tiếng thở.
"Nói nghe xem! Sao ông già lại đánh mày?"
"Ông già nói đem một đứa không biết đẻ về thì ông cho cưới!"
Namjoon được phen sặc nước bọt: "Coi bộ chủ tịch Jeon hằng ngày nghiêm khắc như thế nhưng ở nhà lại đáng yêu. Jung Hoseok, mày nghe rồi đó kiếm người không đẻ được cho thằng em chúng ta được lên chức!"
"Ca này không khó! Vào tay Jung Hoseok này gà cũng bú được sữa dê!"
Cả ba phá lên cười. Rồi Hoseok giang tay khoác vai Jungkook phóng tầm mắt ra một thanh niên đang đứng tiếp khách chỗ cả ba không xa. Giơ tay chỉ cho Jungkook.
"Cậu bé! Chàng trai kia là chạy bàn thay cho tên nhân viên mà mày mới đuổi lúc chập tối. Hơn mày hai tuổi, mồ côi từ nhỏ, cao, đẹp trai, thân hình rất là ok. Lại nghèo kiết xác, anh mày nghĩ mày chỉ cần đập tiền vào là xong. Và quan trọng hơn là không biết đẻ. Quá chuẩn gu ông già."
Jungkook nhếch mày cười ranh ma với Hoseok làm Namjoon chỉ biết bất lực, lắc đầu.
"Không thử sao biết ngon hay không!"
Nói rồi, Jungkook cầm cốc rượu dần tiến lại phía người con trai bồi bàn kia. Còn bên này, Namjoon và Hoseok nhìn theo đầy khoái trí. Nếu cá cắn câu có khi "Jeon ăn mày" sẽ xuất hiện vì bị đuổi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng.
(...)
Jungkook đến đứng trước mặt chàng thanh niên kia. Cậu đưa cốc rượu ra trước mắt anh, rồi từ từ tiến môi của mình đến nơi mẫn cảm nhất ở vành tai anh thủ thỉ.
"Bao anh một tháng, anh muốn gì tôi cũng sẽ cho free. Việc của anh chỉ cần rên hàng đêm thôi!"
Trái với suy nghĩ của Jungkook, người con trai ấy không bất ngờ, cũng không sợ sệt mà lại tỏ ra khá bình thản, thanh âm cũng cực kì rắn chắc.
"Tự rên một mình với đứa nhỏ của cậu đi!"
*****
**
*
Mọi người ơi! Vote nhiệt tình, bình luận nhiệt tình cảm nhận về chương đầu đi nào!
Ai bơ tui là tui giận đó! Không chơi với nữa đâu :((
Đừng quên pr cho bạn cùng động nữa nhé! Mọi người sẽ không phải thất vọng đâu 😊
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro