Chương 2: Toan tính


"Khốn thật!" - Jungkook thầm nguyền rủa trong đầu. Tên khốn này chắc không biết cậu là ai nên mới dám nói những lời sỉ nhục đó. Cậu đưa cốc rượu trên tay mình cho anh, nhếch mày.

"Con trai của chủ tịch Jeon Jung Im, tập đoàn BH! Jeon Jungkook này mời cậu một ly! Sao nào?"

Nghe người con trai kia xưng danh mà giọng điệu tỏ ra khinh thường anh thấy rõ, anh nheo mày, đỡ lấy cốc rượu từ tay cậu. Chẳng chút nghi ngờ nào, cũng không tỏ rõ thái độ nào mà uống cạn.

"Thật là vinh hạnh cho Kim Taehyung này!"

"Kim Taehyung!" - Jungkook nhắc lại từng chữ của tên anh phá lên cười: "Đến cái tên cũng thật tầm thường."

Taehyung ngừng lại, nhìn Jungkook một lượt đánh giá. Thì ra là thiếu gia của chủ tịch tập đoàn BH cũng tầm thường như bao cậu thiếu gia nhà giàu chỉ biết ăn chơi tiêu tiền vào gái gú, rượu chè. Cũng không mấy bất ngờ, một người vừa mới sinh ra đã ngậm thìa vàng như cậu ta, hàng ngày đi tìm thú vui lấp đầy dục vọng của bản thân cũng chẳng có gì phải lạ lẫm.

Thấy người trước mặt đang dò xét người mình từ trên xuống dưới, Jungkook nhếch mép, phả hơi thở đầy mùi men rượu vào mặt Kim Taehyung.

"Sao? Không tệ chứ? Chẳng phải rất thích hợp là người nghe tiếng rên của anh hay sao?"

"Cậu muốn gì?" - Nhận ra người kia mục đích không phải là tìm trai bao để thỏa mãn sự loạn dục, Taehyung hỏi thẳng vấn đề.

Nhìn ánh mắt lạnh băng, quyết đoán không một chút nhường mình của Kim Taehyung thật thu hút Jungkook. Không những mọi thứ từ ngũ quan cho đến cơ thể hoàn hảo, mà còn rất thông minh. Jungkook gật đầu hài lòng.

"Quả là Hoseok hyung nhìn người rất chuẩn! Chỉ cần tôi nói một câu với anh ấy anh sẽ bị đuổi việc. Nên hãy ngoan ngoãn nghe theo tôi. Chỉ cần anh làm tôi hài lòng sẽ không phải đi kiếm tiền mưu sinh nữa mà sẽ được ăn sung mặc sướng! Thế nào?"

Taehyung cau mày, khó hiểu, không biết tên này muốn gì ở anh. Đúng là đen hơn vơ phải bả chó, vừa mới đi làm buổi đầu tiên đã có một đứa nhãi nhỏ tuổi hơn đe dọa. Taehyung nắm chặt tay đưa mắt về phía Hoseok và Namjoon đang ngồi uống rượu. Quả đúng là Jung Hoseok đang nhìn anh cười đầy ranh mãnh, Taehyung đoán ngay được hai người này đã có sẵn tính từ đầu. Trước tiên anh cần biết tên Jeon Jungkook này cần gì. Taehyung trầm giọng nhắc lại.

"Cậu muốn tôi làm gì?"

Biết chắc cá đã cắn câu, Jungkook cười ha hả rồi đập tay lên vai anh.

"Tốt lắm! Tối mai, mười giờ, khách sạn HT! Một là có tiền để ăn chơi, hai là mất việc trắng tay. Nhớ đến đúng giờ! Đừng làm tôi thất vọng!"

(...)

Jungkook quay trở lại chỗ Namjoon và Hoseok cười đắc thắng.

"Hoseok huyng, anh cho anh ta số điện thoại của em đi! Em chấm anh ta rồi. Kim Taehyung!"

Jung Hoseok nhăn mày, quay sang Namjoon đang từ tốn ăn nho như chẳng hề quan tâm đến câu chuyện làm anh càng cố tỏ ra vẻ khó chịu: "Này Kim Namjoon, mày coi! Trong có một ngày mà tao mất liền hai nhân viên chỉ vì thằng em không cùng dòng họ này."

Nghe thế, Namjoon phá lên cười, anh vứt cốc xuống, chẳng chút kiêng dè cầm nguyên cả chai rượu lên tu một hơi, đánh cái "khà!".

"Chuyện đó đã là gì! Jeon gia sắp phát loạn vì Jeon Jungkook rồi. Chúng ta sẽ có kịch hay để coi đây!"

Chạm cốc với Hoseok, Jungkook đá lưỡi, nhướng mày về phía Kim Taehyung vẫn đang chăm chỉ làm việc. Con người này chính là khiến cho cậu thấy hứng thú. Chắc chắn Jeon Jungkook này sẽ thu phục được anh ta.

"Hai huyng cứ chờ xem! Không làm cho anh ta rên rỉ lên vì sướng thì em là con pet nhà anh."

Cả hai thanh niên đồng niên kia lại được phen cười ha hả. Jung Hoseok đứng dậy, giơ cốc rượu ra khoái chí: "Nói không nuốt lời. Mày yên tâm đến con cún nhà anh cũng có bể bơi riêng. Đừng lo, anh mày sẽ cưng nựng chú em!"

***

Vừa về đến nhà, Taehyung đã cau mày lại vì mùi cháy khét đập thẳng vào khứu giác. Bước vào trong phòng bếp mày lại càng thêm cau chặt khi thấy người con trai kia đang lục đục cố gắng phi tang bằng chứng bằng cách đổ mọi thứ cháy khét, đen xì trên chảo vào thùng rác. 

Taehyung ngán ngẩm, đi đến giật lấy chiếc chảo trên tay người con trai kia khiến cậu ta giật mình. Rồi khi nhận ra người đứng trước mặt mình mới vội vàng cúi đầu, ra vẻ nhận lỗi.

"Tôi không cố ý đâu!"

"Park Jimin, không phải tôi đã nói cậu cứ lấy tiền đi mua đồ ăn hay sao? Đã là lần thứ bao nhiêu cậu làm nhà sắp báo hỏa hoạn rồi. Mấy thứ này có đổ cho chó nó cũng không thèm ngửi mà quay đi! Thật lãng phí!"

Jimin nhăn mặt nhìn Taehyung ném thẳng tay cái chảo vào bồn rửa: "Này Kim Taehyung, Cậu nói thế mà nghe lọt tai được hả? Tôi chỉ muốn tự tay nấu một bữa cho cậu thôi, ăn ở ngoài nhiều vừa không an toàn lại tốn kém. Cậu lại thường xuyên về muộn không thể sắn tay vào làm bữa được. Chẳng phải tôi chỉ là đang nghĩ cho cậu hay sao?"

Đang trong không khí căng thẳng thì đột nhiên Taehyung nhếch mép cười gian xảo, đưa tay gõ một cái vào đầu Jimin.

"Này! Cậu có muốn đi làm không?"

Cứ tưởng ý hắn là đang muốn nói cậu không chịu kiếm việc đi làm mà chỉ suốt ngày dựa dẫm vào số tiền mà hắn kiếm được làm Jimin khó chịu.

"Ngày mai tôi sẽ đi xin việc!"

Hắn thấy cái vẻ giận dỗi dễ thương của cậu thì không chịu được mà rất tự nhiên, kéo Jimin lại khoác tay lên vai cậu, đã vậy còn kí lên đầu cậu một cái đau điếng nữa chứ. Con người này thật sự rất đáng ghét nhưng lại chẳng thể nào ghét nổi. Taehyung liếm vành môi đắc ý.

"Tôi sẽ giúp cậu vào làm ở BH! Không tồi chứ?"

Jimin nghe đến BH khó tin, liếc mắt nhìn hắn mỉa mai.

"Cậu có thể sao không tự mình vào đó làm mà lại nhường cho tôi. Mà để đại ca nghe được cậu mạnh mồm như thế thì coi như xong đấy."

"Park Jimin cậu cứ chờ đi tối mai tôi sẽ cho cậu câu trả lời chính xác nhất. Tôi đã nghĩ là xui xẻo nhưng hình như sắp bắt được con thằn lằn lớn rồi."

Nghe câu so sánh quá là giống người bình thường của hắn Jimin hết nói nổi. Thông minh hơn người là thế nhưng cứ mỗi lần hắn dùng thuật so sánh lại toàn là những câu mà chẳng ai nghĩ ra được bèn lắc đầu.

"Người bình thường người ta so sánh như bắt được con chuột lớn còn cậu thật bất thường khi ví với con thằn lằn. Để coi! Tôi sẽ thử tin cậu lần này!"

Nói rồi Jimin quay người thoát ra khỏi cái khoác vai của hắn: "Cậu định đưa tôi vào BH để làm gián điệp cho đại ca hả?"

Kim Taehyung không trả lời chỉ cười đầy thủ đoạn. Thấy thế cậu cũng chẳng buồn hỏi lại. Cậu ở với hắn đã bao nhiêu năm rồi đủ hiểu Taehyung là con người như thế nào. Chắc chắn hắn đang có cả một núi toan tính, lại còn động đến BH của Jeon Jung Im. Không biết nếu đại ca nghe được Taehyung đưa cậu vào làm việc cho BH thì sẽ như thế nào?

***

*

Đúng mười giờ đêm hôm sau Taehyung xuất hiện dưới sảnh của HT. Anh nhìn vào dòng tin nhắn mà Jungkook đã gửi, vành môi khẽ cong lên: "Tầng 5, 505 đông, HT."

Taehyung đến trước cửa của phòng 505, đưa tay vào túi, một lần nữa kiểm tra lại thứ mà mình đã chuẩn bị trước khi đến đây. Thấy mọi thứ đã hoàn hảo, anh mới bắt đầu gõ cửa.

"Vào đi!"

Vừa đẩy cửa vào, Taehyung đã nhận ra có một mùi nước hoa nồng nặc đánh thẳng vào giây thần kinh. Thật khó chịu! Ở trên ghế sofa có một người con gái mặc đồ mà như không, đang ưỡn ẹo cơ thể cố ý chạm vòng ngực đầy đặn của mình vào phần bắp tay của Jeon Jungkook nhưng có vẻ như cậu ta không mấy hứng thú.

Thấy anh, ánh mắt Jungkook sáng lên. Rồi quay sang ả gái kia, lạnh lùng buông đúng một từ.

"Cút!"

Ả ta dường như bị phát hoảng, cố gắng ôm lấy cánh tay cậu ta áp vào ngực mình, nhõng nhẽo: "Người ta còn chưa được làm gì mà!"

Cảnh tượng này thật là khiến cho anh ngứa mắt. Bị đuổi đi như thế mà vẫn còn ra vẻ níu kéo. Cái giọng nhõng nhẽo kia cũng chẳng thể nào lọt tai, bộ ả ta không còn một chút liêm sỉ nào hay sao? Hay là liêm sỉ đã vứt cho chó gặm trước khi vào căn phòng này rồi.

Có vẻ, Jeon Jungkook cũng cảm thấy khó chịu. Cậu ta cầm lấy ví, ném thẳng tiền vào mặt ả ta, nhắc lại mà gằn giọng: "CÚT!"

Biết Jeon thiếu gia này là con người đáng sợ, coi như hôm nay làm ăn gặp xui. Ả ta ôm tiền, liếc qua Taehyung rồi ra khỏi phòng.

Kim Taehyung chẳng mấy bận tâm, phe phẩy tay trước mặt để đập bay cái mùi nước hoa nồng nặc khó chịu kia. Rồi đi đến đứng đối diện với Jungkook chẳng một chút kiêng dè.

"Cậu muốn gì?"

Jeon Jungkook không phải con người dài dòng. Nhìn lại Kim Taehyung lại càng hiểu anh ta cần câu trả lời chính ngay bây giờ. Cậu đứng dậy, nhìn thẳng anh, hai tay đút vào túi quần, chậm rãi nói từng chữ thật rõ ràng.

"Đơn giản thôi! Kim Taehyung! Chỉ cần anh kết hôn với tôi!"

***

Mọi người vote, cmt cho mình nhé!
Lấy động lực nào!!
Mọi người có thể cmt nhiệt tình không? Thấy ảm đạm quá :((

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro