Chương 42: Vẫn còn rất quan trọng
Tháng thứ sáu,...
Trại tạm giam Busan,
Sự việc Lee Haun treo cổ tự tử trong trại tạm giam Busan đã làm cho cả tỉnh này phải bàng hoàng. Trước đó một tháng, cô ta bất ngờ được đưa vào bệnh viện với chuẩn đoán bị dạ dày cấp và phải tạm hoãn phiên tòa xét xử lại sau 1 tuần. Điều đáng nói là không biết từ đâu ra cô ta có trong tay được một chiếc dây thừng và tự kết liễu cuộc đời mình trong phòng giam.
Kim Taehyung mệt mỏi thả mình ra ghế, cố gắng nhắm mắt để nghỉ ngơi nhưng hình ảnh của Lee Haun trước hôm chết cứ hiện rõ mồn một trong đầu.
"Công tố Kim Taehyung, anh quay lại đây có nghĩa là kế hoạch đã thất bại. Thật đáng tiếc! Bông hoa bỉ ngạn ấy không có độc mà đang tàn có đúng không? Hahaha! Ở cái thế giới này, kẻ bội bạc, kẻ độc ác, kẻ hèn nhát, kẻ yếu lòng đều không nên tiếp tục sống nữa. Nếu có cơ hội thì đừng chần chừ, hãy một phát xong luôn để khỏi đau đớn. Anh nên giết cậu ta sau đó tự sát như thế thì hai người sẽ được yên ổn sống bên nhau dưới địa ngục."
Cố gắng day trán để lấy lại sự tỉnh táo thì Taehyung nghe có tiếng gõ cửa phòng. Anh ngồi thẳng dậy, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng mệt mỏi.
"Mời vào!"
Thấy người đi vào là thẩm phán Han, Taehyung nhanh chóng đứng dậy cúi người: "Mời ngài ngồi!"
Thẩm phán Han cầm một tờ giấy từ tốn với phong thái chững trạc ngồi xuống phía đối diện Taehyung. Gương mặt không biểu hiện rõ bất cứ một cảm xúc nào. Ông đưa tờ giấy ra trước mặt anh.
"Thật đáng tiếc cho cậu. Ngay vụ đầu tiên lại thành ra thế này. Coi như đền bù tổn thất cho cậu. Đây là giấy phép lục soát Jeon gia! Tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi việc còn lại cậu phải tự mình làm rồi."
Cầm lấy tờ giấy phép, gương mặt Taehyung sáng bừng lên không giấu nổi sự vui mừng. Anh cầm lấy tay thẩm phán Han cúi đầu cảm ơn.
"Cảm ơn ngài! Tôi sẽ làm được. Chắc chắn!"
***
Trên đường tới Seoul, Taehyung mệt mỏi thả lỏng người trên ghế lái phụ nhìn người đồng nghiệp đang chú tâm lái xe. Anh đã nghĩ rằng anh có thể lái xe thẳng đến nhà cậu nhưng vừa khi nghĩ đến Jungkook thì tim anh lại nhói lên.
Anh không chắc mình sẽ đối diện với cậu bằng gương mặt như thế nào nhưng anh sợ rằng tim anh có thể đau đến không thể kiểm soát sắc mặt. Cứ mỗi lần nghĩ đến cậu là nó lại tự làm đau chính mình và rồi nếu như gặp cậu không biết sẽ còn đến mức nào?
Nghe thấy tiếng thở dài của anh, người đồng nghiệp quay sang nhìn rõ sự mệt mỏi của Taehyung thì không khỏi lo lắng.
"Cậu không sao chứ?"
"Chắc do hôm qua tôi ngủ muộn nên hơi mệt thôi."
Taehyung nhắm mắt lại, thở nhẹ: "Khi nào tới nơi gọi tôi được không?"
"Được. Cậu nghỉ ngơi chút đi!"
...
"Công tố Kim! Công tố Kim!"
Người đồng nghiệp phải gọi đến lần thứ hai Taehyung mới giật mình bừng tỉnh, cảm thấy toàn thân nóng nực và ướt sũng mới bàng hoàng nhận ra cả người anh bị chảy mồ hôi dù trong xe không hề nóng còn tiết trời bên ngoài cũng vẫn còn chút se lạnh.
Kim Taehyung cố gắng lắc mạnh đầu để tỉnh táo: "Đến nơi rồi sao?"
Đồng nghiệp khẽ chau mày, lắc đầu: "Đến Seoul nhưng chưa đến Jeon gia. Tôi cảm thấy sợ lên mới gọi cậu dậy?"
"Sợ?" Taehyung khó hiểu.
"Cậu không ngừng chảy mồ hôi. Còn ấp ứ cái gì đó không ra tiếng khiến tôi sợ quá phải gọi cậu dậy. Cậu không sao chứ? Nhìn cậu không khỏe chút nào? Có cần đến bệnh viện không?"
Taehyung cười trấn an người đồng nghiệp, dùng tay áo lau mồ hôi lấm tấm trên trán khẽ lắc đầu. Chính anh cũng không biết bản thân sao lại như thế. Hình như anh đã mơ thấy thứ gì đó. Một thứ đáng sợ!
Tiếng điện thoại vang lên giúp Taehyung tỉnh táo hơn. Anh nhìn vào màn hình điện thoại. Là Min Yoongi!
"Em nghe đây hyung!"
"Em đang ở đâu? Có thể đến Jiang bang một chuyến không? Tên đâm Kim Seokjin hôm đó không phải chủ nhân của chiếc xe, nhưng việc này không thể nói qua điện thoại được. Anh cần gặp em!"
Taehyung đưa tay kia lên nhìn giờ trên đồng hồ. Có thể anh vẫn có đủ thời gian để gặp Min Yoongi sau khi lục soát Jeon gia. Nén tiếng thở dài mệt mỏi, Taehyung day nhẹ hai bên thái dương.
"Xong việc em sẽ qua chỗ hyung!"
Xe dừng lại trước cánh cổng to mạ đầy ngọc của Jeon gia. Taehyung bước xuống nhìn ngôi biệt thự vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia thâm tâm có chút xáo trộn. Lần này bước vào với mục đích không vui vẻ gì, chắc Jeon Jung Im khi nhìn thấy anh máu sẽ chạy thẳng lên não mà không thể chảy xuống.
Đứng tại chỗ, Taehyung chỉnh lại bộ âu phục, một bên chân mày nhếch lên đến sắc bén, nụ cười trên môi cũng trở nên thâm hiểm khó đoán.
"KIM TAEHYUNG!" Jeon Jung Im trố mắt nhìn người con trai trước mặt.
Khóe môi Taehyung nhếch lên, ý cười khinh bỉ hiện rõ. Anh giơ tờ giấy triệu tập và khám sét ra trước mặt ông ta.
"Chào ngài, chủ tịch Jeon Jung Im! Tôi là công tố Kim bên viện kiểm soát! Ông cần đi theo chúng tôi về sở để làm rõ việc bạo hành con nuôi và sử dụng đứa trẻ với mục đích chuộc lợi cho bản thân! Mời ông!"
Nhìn một đám người tự nhiên xông vào phòng làm việc của mình, thu gom toàn bộ giấy tờ, thêm hai tên đi lại cầm lấy tay ông kéo đi và gương mặt đắc thắng của Kim Taehyung khiến ông ta nổi khùng.
"Mày đang vu khống tao. Trên đời này có đứa nào cả gan dám tố cáo tao sao hả?"
Nụ cười trên môi Taehyung càng sâu hơn, anh đưa mặt mình sát lại gần và đôi môi tiến đến vành tai ông ta, giọng nói đầy lạnh lùng.
"Ông muốn biết ai đã tố cáo mình sao? Jeon.Nam.Yin!"
Sau khi Jeon Jung Im bị đưa đi, Taehyung nhìn thấy biểu cảm chẳng có chút lo lắng hay hoảng sợ của Kim Seokjin thì có hơi khó hiểu. Anh ta bày ra vẻ mặt đó khác gì anh ta đang muốn nói rằng bản thân đã biết việc này sẽ xảy ra.
Taehyung tiến lại, khoanh tay trước ngực: "Chúc mừng anh đã khỏe mạnh lại!"
"Tôi biết cậu đang nghĩ gì!" Kim Seokjin đáp lại: "Ông ta phải trả giá cho những gì mà ông ta đã làm với Jungkook."
Taehyung gật đầu, rồi quay người tính rời đi, nhưng giọng nói của Kim Seokjin ở phía sau lại vang lên. Lần này hắn đánh vào đúng trọng tâm, đúng điều mà anh muốn bản thân không được bận tâm nhất.
"Ngay sau khi cậu ký đơn ly hôn, Jungkook đã bị ông ta tát hai cái và đuổi thẳng ra khỏi nhà!"
Đôi chân Taehyung ngay lập tức dính chặt xuống nền nhà. Cái đau nơi lồng ngực trái đang âm ỉ sắp sửa cuộn trào khiến anh phải nắm chặt tay lại để kìm nén sự bộc phát của cơn đau.
Không kịp nữa rồi! Taehyung cắn chặt răng lại, dùng lực mạnh đến mức cả hàm răng của anh chịu không nổi mà tê liệt đến mất cảm giác. Sự co thắt lồng ngực nhanh chóng ập đến, anh bất chợt đổ cả người về phía trước, tay phải ôm lấy ngực để chống đỡ lại cái đau đớn khủng khiếp kia.
Thấy hành động kì lạ của Taehyung, Kim Seokjin tiến lại trước mặt anh không khỏi ngỡ ngàng khi thấy gương mặt Taehyung đỏ tía, tất cả cơ và gân trên mặt cũng nổi lên, trên trán các vết nhăn đang đổ xô vào nhau trông cực kì khó coi.
Hắn nhanh chóng giữ cánh tay anh vòng qua vai mình.
"Cậu không sao chứ?"
"Giúp tôi...lấy..lấy hộp thuốc..trong túi áo trong." Giọng Taehyung khàn đặc lại, khó khăn lắm mới nói hết một câu.
Kim Seokjin chửi thề một tiếng, giúp anh ngồi xuống chiếc ghế trong phòng khách rồi theo lời Taehyung tìm hộp thuốc.
Đợi cho nhịp thở của Taehyung dần ổn định lại, hắn mới cau mày, lên tiếng.
"Đây là lần thứ hai tôi thấy cậu sử dụng thuốc giảm đau sau hôm ở bệnh viện. Cậu bị bệnh?"
Taehyung nhìn hắn, anh đứng dậy chỉnh lại phần đuôi áo, không hề có ý định trả lời câu hỏi kia. Anh đâu có nghĩa vụ phải cho hắn biết anh bệnh. Việc anh bận tâm bây giờ là Jungkook đang ở đâu? Nếu là là bị Jeon Jung Im đuổi ra khỏi nhà thì chắc chắn sẽ không được cầm theo bất cứ đồng tiền nào.
Anh không quan tâm anh có thể đau khi nhìn thấy cậu, anh chỉ quan tâm rằng cậu có ổn không? Nếu cậu đang lang thang ở đâu đó chịu cái đói, cái khát, chịu cái giá lạnh của thời tiết thì bệnh tình của anh còn quan trọng nữa hay sao?
Không nói thêm câu nào, Taehyung hơi cúi người chào Seokjin rồi tiến ra phía cửa. Nhưng bước thứ năm vừa nhấc lên thì phía sau Seokjin đứng dậy, lại lần nữa cứ thế mà lên tiếng.
"Cậu không cần phải tìm Jungkook. Em ấy ổn! Tôi đã nói rồi từ giờ người lo em ấy sẽ là tôi. Sau khi cậu kí tên vào tờ giấy ly hôn mọi chuyện đã không còn như trước nữa. Kim Taehyung và Jeon Jungkook đã kết thúc rồi!"
************************
*****
***
Kết thúc lúc này ai sẽ là người đau khổ nhất? Nếu như Jungkook biết được bệnh tình của Taehyung liệu cậu ấy có quay lại không? Mọi người cho ý kiến đi nào! Mại dô! Mại dô!
Chúc các tình yêu đã có những phút giây đọc truyện vui vẻ nha!!
Thân,
#Andy
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro