Chương 26


Bị cậu bắt gặp vào những lúc thế này anh ta rất khó xử. Park Jae Wook như vừa bị bắt ngoại tình tại trận, không dám đối mặt với Jungkook.

Còn cậu chẳng hứng thú gì với chuyện này, đi một mạch ra ngoài đường lớn. Park Jae Wook đuổi theo níu kéo cậu ở lại.

"Jungkook, em nghe anh nói đi."

Cậu giật tay mình ra, không kiêng nể gì mà to tiếng mắng chửi: "Đồ khốn, anh còn muốn gì ở tôi nữa hả?" Cậu đã dần quên mọi chuyện và bắt đầu cuộc sống mới, tại sao anh ta còn xuất hiện và muốn đảo lộn cuộc sống của cậu lần nữa.

"Anh sai rồi, đáng ra anh không nên làm thế với em."

Park Jae Wook nắm lấy tay cậu, tiếp tục nói ra những lời sáo rỗng: "Chúng ta làm lại được không, anh nhận ra rằng mình vẫn yêu em như vậy, tình cảm này chưa từng dừng lại."

Jungkook rút tay mình lại, vo thành nắm đấm rồi cho tên kia một cú vào mặt. Những lời mà anh ta nói ra thật ghê tởm, cậu tự hỏi tại sao mình lại bị một người như vậy làm cho rung động.

Từ khi Nohara Yumi xuất hiện, đôi mắt cậu đã được khai sáng. Nhờ có cô ta mà cậu mới tránh khỏi mối quan hệ độc hại này. Jungkook cảm thấy mình may mắn hơn là xui xẻo.

Park Jae Wook bị đấm một cái đau, anh ta loạng choạng bước lùi ra phía sau, đôi mắt tổn thương nhìn cậu.

"Em đánh anh sao? Anh muốn chúng ta qua trở lại như trước thôi mà." Anh ta nói rồi nắm chặt vai cậu mà chất vấn: "Có phải em có người khác rồi không, vì tên đó nên mới từ chối anh?"

"Tôi có người mình thích rồi thì sao? Anh và tôi không liên quan đến nhau nên tốt nhất đừng gặp lại nữa."

Jungkook gạt hai tay anh ta ra khỏi vai mình, rảo bước thật nhanh ra đường lớn để bắt taxi đi về. Park Jae Wook không giữ cậu lại nữa, nếu như Jungkook còn chút tình cảm thì cậu đã chấp nhận quay lại mối quan hệ như trước kia rồi. Nhưng giờ cậu đã có người mình thích nên Park Jae Wook không thể làm gì được ngoài bỏ cuộc.

Jungkook ngồi trong xe taxi, trong lòng đầy bực bội vì chuyện lúc nãy. Cậu đã nói dối mình có người trong lòng, một nửa là thật nhưng cũng là giả. Jungkook vẫn chưa xác định mình và Kim Taehyung là gì.

...

Vừa về đến nhà, Jungkook đã tìm qua phòng của Taeguk để lấy lại chút vui vẻ. Thằng bé đang ngồi xếp hình cùng bảo mẫu, thấy cậu về liền bỏ dở mà chạy đến thơm má.

"Ba về rồi." Hai bàn tay nhỏ xinh của bé con ôm chặt cổ cậu rồi hỏi: "Ba đi làm có mệt không ạ?"

Cậu hôn chụt lên chiếc má mềm mại rồi trả lời: "Không mệt, ba đi làm nhớ Taeguk lắm luôn."

"Khi nào ba nhớ Taeguk thì gọi điện nhé, con lúc nào cũng có thể nghe máy."

Jungkook gật đầu: "Được."

Taeguk bỏ cổ của cậu ra, thằng bé ngó nghiêng ngó dọc rồi hói: "Papa... Papa không về cùng ba sao ạ?"

Nhắc đến Kim Taehyung làm cậu cảm thấy bực mình. Cậu ngồi bệt xuống sàn, gương mặt đầy vẻ khó chịu.

"Papa của con đi với chị gái xinh đẹp rồi. Cái tên đó sẽ không về cùng lúc với ba nữa đâu nên con đừng có mong."

Taeguk nghiêng cái đầu nhỏ, nó không hiểu những câu cậu nói có nghĩa gì. Chỉ khi cậu nhắc đến chuyện đừng mong hai người về chung thì nó mới mếu máo bật khóc.

"Ba giận papa sao? Sao lại giận nhau thế ạ, làm hòa đi mà."

Jungkook quay phắt đi, cậu làm gì có giận chứ. Chỉ là cảm thấy có đôi chút không thoải mái.

"Ba không giận, hơi... hơi thất vọng đôi chút vì papa của con thôi. Cho hắn đi theo mấy cô chân dài luôn đi, ba không cần hắn nữa."

Taeguk cúi đầu nghĩ ngợi, sau cùng nó quyết định theo phe của Jungkook. Tuy nó chả hiểu gì nhưng vẫn biết là cậu giận dựa vào biểu cảm trên mặt. Taeguk học theo cách ngồi của ba nó, khoanh tay trầm ngâm nghĩ ngợi.

"Kim Taehyung khốn kiếp..."

Jungkook chửi hắn, Taeguk nhìn một lúc rồi cũng bắt chước theo: "Papa xấu xa."

Một lúc sau, Kim Taehyung về đến nhà. Theo thói quen hắn sẽ đến phòng của Taeguk và hôm nay cũng thế. Nhưng bước vào lại thấy không khí có chút gì đó nặng nề.

Jungkook nhìn hắn rồi quay đi, dường như cậu đang giận hắn thì phải. Kim Taehyung bỏ qua Jungkook, hắn đến bế Taeguk lên thì thằng bé chạy đi.

"Con không muốn papa bế đâu."

Hắn cau mày khó hiểu: "Con làm sao thế, nếu có chuyện gì thì nói với papa đi."

Taeguk lắc đầu: "Ba đã dặn con không được nói cho papa biết rằng ba đang giận." Và Taeguk cũng không biết rằng mình vừa khai hết ra.

Jungkook giật thót, xấu hổ đứng dậy lén rời phòng trước khi Kim Taehyung hỏi cậu về chuyện đó. Cậu ra đến cửa thì bị Kim Taehyung chặn lại.

"Em nói đi, em giận tôi chuyện gì?"

"Không có, anh đừng nghe lời Taeguk." Vừa nói hết câu thì Taeguk chạy đến ôm chân cậu.

"Ba giận papa vì đi với chị gái khác mà, sao ba lại nói dối vậy?"

Jungkook thật sự muốn bịt cái miệng nhỏ kia lại, không chừng nó lại khai hết ra thì cậu chẳng biết giấu mặt vào đâu.

"Jungkook, em nói cho tôi biết đi."

Jungkook nhìn thẳng hắn, cậu thừa nhận rằng mình rất giận: "Jo Hee Soo là người bỏ dao lam vào giày của tôi. Cô ta đã khiến tôi không thể biểu diễn được nên tôi rất ghét người đó." Người mời cô ta làm người mẫu là Kim Taehyung nên cậu càng ghét hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro