Chương LXV: Tâm niệm của riêng mình

Từ rất lâu trước đây, khi vẫn còn là một đứa trẻ chưa từng bước ra khỏi biên giới của cánh rừng tràn ngập sắc xanh tươi mát, Kiều Nhất Phàm đã lớn lên với những lời thì thầm của người mẹ dịu dàng, luôn đưa cậu vào lời hát ru dịu êm bao lời thì thầm ngọt ngào. Rằng đứa trẻ của bà sẽ dần lớn khôn, đôi chân nhỏ bụi bẫm rồi sẽ ngao du đến khắp mọi vùng đất mới, cậu sẽ gặp rất nhiều người khác nhau, có kẻ sẽ mang đến tình yêu đôi người sẽ lại khiến trái tim chịu rất nhiều nỗi đau. Nhưng dù có thế nào, bất cứ ai từng bước qua hay dừng lại nơi con đường đời dài đằng đẵng có lẽ đều mang một ý nghĩa đặc biệt nào đó. 

Nhiều năm trôi qua như vậy, Kiều Nhất Phàm thời khắc này dường như mới thấu hiểu tường tự lời hát dịu ngọt giờ đây đã vĩnh viễn nằm lại vùng ký ức khi nhận ra, bản thân đã nhẹ nhõm đến nhường nào khi trông thấy Khưu Phi khỏe mạnh bình thường đang đứng trước mặt mình. Nhịp tim rối loạn như sắp sửa nhảy ra khỏi lồng ngực phút chốc chậm đi, gương mặt ôn hòa vốn đang tràn ngập căng thẳng chậm rãi giãn ra, chàng trai mang đôi mắt màu lam biếc mỉm cười thật khẽ. Dường như thời khắc này, cậu đã chẳng còn để tâm đến chuyện những cơn gió lạnh đang rít gào trên thịt da hay là hành tung của mình đã lại bị phát hiện, chỉ còn sót lại cảm giác nhẹ tênh như chiếc lông hồng rơi xuống. 

Vào giây phút khi đối mặt với Tử Thần ở vùng tuyết trắng hoang sơ ba năm trước, chàng trai đến từ bên kia dãy núi Phượng Hoàng đã nhận ra thứ tình cảm được ấp ủ từ trong tận sâu đáy lòng. Hóa ra, đó là Khưu Phi. Thứ rung động ban sơ ở thời niên thiếu thật giản đơn và trong trẻo, đủ để Kiều Nhất Phàm cảm thấy trái tim được lấp đầy trong sự ấm áp dễ chịu như nắng sớm mùa xuân, lại đau nhói vào thời khắc chia lìa. Thời gian Khưu Phi hôn mê cũng là thời gian cậu phải trải qua đủ các bài thử thách, nhiệm vụ khó khăn nhất, từng giây từng phút tựa như đều đã chạm tới giới hạn chịu đựng cao nhất của một con người. Tất cả đều là vì để đáp ứng kỳ vọng của Diệp Tu, trở thành một Ám Vệ chân chính để bước lên con đường bản thân đã chọn lựa sau biến cố tại thị trấn Nhật Nguyệt trước kia. Trong những ngày tháng ấy, toàn bộ tin tức về người kia chỉ đến với chàng trai Quỷ Kiếm Sĩ trẻ, qua tiếng nói trầm ấm từ chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu trứ danh. Nhỏ giọt như những sương trên kẽ lá chẳng thể xoa dịu được cơn khát của lữ khách đã lang thang trên hoang mạc suốt nhiều ngày tháng, vài dòng ngắn ngủi trên mấy bức thư chẳng rõ đầu đuôi hay mấy cuộc hội thoại chưa đến mười giây vốn chẳng thể nào khỏa lấp biển trời lắng lo. Từ trước đến nay, Kiều Nhất Phàm chưa bao giờ có khao khát như vậy với bất kỳ ai. Ham muốn được biết được mọi thứ về người, đảm bảo rằng thời khắc này chàng trai đó vẫn bình an trong cung vàng điện ngọc đúng với thân phận thái tử, tất cả như từng giọt nước dần tích thành đại dương mênh mông. 

Nếu không phải là người trực tiếp trải nghiệm nó, chính Kiều Nhất Phàm cũng khó có thể tin bản thân mình lại có thể không biết đủ đến như vậy. Nhưng, điều đó thì có nghĩa lý gì cơ chứ? Gần một năm chẳng thể xuất hiện trước mặt Khưu phi, cậu đã từng dành hàng đêm dài chỉ để trằn trọc nghĩ về thứ tình cảm như thuốc độc đang xâm chiếm tâm trí mình. Không dưới mười lần, chàng trai mang làn tóc đã dần chuyển hẳn sang màu trắng như tuyết đã hạ quyết tâm sẽ tỏ bày. Đây không phải là suy nghĩ đột nhiên bộc phát, mà là thứ đã hiển hiện trong tâm trí Kiều Nhất Phàm từ thời khắc Tử Thần chút nữa đã đem người con trai mang đôi mắt màu Ruby xa rời thế gian này vĩnh viễn. Nhưng rồi sau vô số lần đấu  tranh với chính bản thân mình, con đường cậu chọn lại là giữ kín thứ tình cảm này trong đáy lòng này mãi mãi. Không hẳn là vì nỗi sợ bị chối từ và mối quan hệ tốt đẹp giữa họ sẽ bị phá hủy, thứ đẩy Kiều Nhất Phàm đến sự lựa chọn khó khăn này oái oăm thay lại là chính con đường mà cậu đã chọn. 

Ám Vệ Gia Thế

Bốn chữ này đã sớm là thứ làm cả lục địa Vinh Quang phải cau mày mỗi khi nhắc tới, không chỉ nổi danh với hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm đạt hiệu suất cao đến khó tin, họ còn được nhớ tới vì độ vô tình và độc lập ở từng cá nhân. Một khi chọn hướng đi này, các Ám Vệ gần như đã từ bỏ toàn bộ thứ thuộc về riêng mình, đừng nói là chuyện dựng vợ gả chồng ngay cả gia đình ruột thịt cũng sẽ phải xem như người thân của mình đã chết. Nếu đã là vậy, Kiều Nhất Phàm còn mong chờ gì chứ? Dù sao, Khưu Phi cũng là thái tử. Một ngày nào đó, người con trai anh tuấn sẽ đường hoàng bước lên những bậc tam cấp uốn lượn, đứng trước hàng vạn ánh nhìn chờ mong tiếp nhận vương niệm và quyền trượng, cứ thế ngồi lên ngai vàng được đắp bằng máu xương, khắc tiếp tên mình vào lịch sử. Cuộc đời  tràn ngập trong hào quang rực rỡ của vì tinh tú sáng nhất thần đàn, sao có thể tiếp bước cùng một Ám Vệ quanh năm ẩn mình trong bóng tối, lấy cái chết là kẻ đồng hành? Không thấy được hy vọng ở phía tương lai phía trước lại chẳng can đảm phá vỡ mối quan hệ hiện tại tốt đẹp giữa hai người. Ít nhất, nhiều năm sau này mỗi khi nhớ tới cậu, Khưu Phi vẫn sẽ nhớ tới một Kiều Nhất Phàm đã làm bạn đồng hành trong ba tháng ngắn ngủi tại thị trấn Nhật Nguyệt hoang vu. 

"Nhất Phàm, sao anh lại ăn mặc phong phanh như thế này? Mau vào đi kẻo lạnh."

Giọng nói mang theo sự gấp gáp ít gặp của Khưu Phi đột ngột vang lên, như tiếng chuông ngân dài kéo chàng trai mang làn tóc dài quá eo ra khỏi giấc mộng dài mà quay về hiện thực. Lúng túng vội nhảy vào căn phòng thoang thoảng mùi hương Sơn Trà, còn chưa kịp làm quen với thứ ánh sáng đang đâm vào vòng mạc, Kiều Nhất Phàm chợt ngây ra khi nhận ra mình vừa được một chiếc áo lông cỡ lớn được phủ lên. Đương lúc đại não còn chưa kịp xử lý thông tin, bên dưới những đầu ngón chân tê rần của cậu lại truyền tới một cảm giác ấm áp mềm mại. Hơi cúi đầu xuống theo phản xạ tự nhiên, chàng trai trẻ không khỏi nhướng mày trước một đôi đép đi trong nhà vừa được đặt xuống trước mắt mình. Tâm trí vừa thoát ra khỏi vô số lắng lo, bất an như được phủ lên sương mù mờ mịt, Kiều Nhất Phàm vô thức ngẩng đầu lên lại chợt va phải ánh nhìn đăm đăm  cũng cái cau mày rất khẽ từ vị thái tử trẻ tuổi. 

"Không phải anh sợ lạnh lắm sao? Mau mặc vào rồi xuống nghỉ một lát đi, Nhất Phàm. Em đi pha trà."

Nói rồi, Kiều Nhất Phàm chợt nhận ra mình lại được một bàn tay đẩy nhẹ ra phía sau khiến cơ thể mất đi thăng bằng mà ngã xuống một chiếc ghế sofa gần đó. Cho đến khi cơ thể đã ngồi gọn trên lớp vải nhung mềm mại, ý thức của cậu tựa như mới khôi phục lại hoàn toàn. Bàn tay siết nhẹ chiếc áo lông đang khoác lên bờ vai, Kiều Nhất Phàm giờ này mới xấu hổ nhận ra mình vậy mà đã chạy đến đây với một bộ quần áo ngủ đơn bạc và đôi chân trần giờ đã gần như lạnh cóng. Tiếc là trước khi có thể thốt lên một tiếng gọi nào, bóng dáng của Khưu Phi đã khuất sau bức tường ngăn cách giữa nơi đọc sách và phần còn lại của căn phòng. Hết cách, chàng trai mang đôi mắt biếc xanh chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi lại chỗ này, chờ đợi người kia quay trở lại. Tuy đã là lần thứ hai đặt chân đến căn phòng này nhưng khác với đêm mùa đông hai năm trước, thời khắc này Kiều Nhất Phàm lại thấy nhẹ nhõm đến lạ thường. Bởi lẽ, thời khắc này vị thái tử mà cậu hằng nguyện dùng tính mạng mình bảo vệ đã an toàn. 

Tuy nhiên khoản thời gian yên tĩnh này không kéo dài quá lâu bởi vì chỉ đôi phút sau, Khưu Phi đã quay về với một khay trà bánh ngon mắt và một nụ cười nhẹ đọng nơi khóe môi. Đợi đến khi chiếc tách bằng sứ với những đường vân giản đơn mà đẹp mắt đã sóng sánh thứ chất lỏng màu nâu đang nghi ngút khói đã được đặt trước mặt Kiều Nhất Phàm, chủ nhân của căn phòng dành riêng cho thái tử mới thong thả cất lời.

"Vậy ... Có chuyện gì thế, Nhất Phàm? Sao anh lại đột nhiên tới thăm em vào giờ này?"

Câu hỏi của Khưu Phi chậm rãi vang lên lại vô tình giáng vào đầu chàng trai với làn tóc bạc lòa xòa  một cú đấm thật đau. Vừa rồi vì quá lo lắng cho an nguy của người  nên Kiều Nhất Phàm đã chẳng hề kịp suy nghĩ thêm bất kỳ điều gì, chỉ biết chạy càng nhanh càng tốt đến gặp vị thái tử của đế chế Gia Thế. Đương nhiên, cậu đã chẳng hề chuẩn bị bất kỳ lý do gì để lấp liếm qua chuyện mình "đội nhập" vào tối nay.  Bởi lẽ ngay từ đầu, vết xăm trên lồng ngực trái đã là thứ  Quỷ Kiếm Sĩ không hề có ý định kể cho bất cứ ai trừ ngài Diệp Tu, cho dù đó có là Khưu Phi đi chăng nữa. Điều may mắn nhất với vị khách đêm nay có lẽ là sau thời gian thử thách trước khi trở thành Ám Vệ thực thụ, các bài tập về hỏi cung và tra khảo là phần không thể thiếu. Nhờ vậy mà mặc dù không hề có bất cứ sự chuẩn bị nào, cậu vẫn có thể tìm ra câu trả lời ứng phó.

"À cũng không có gì đặc biệt. Hôm nay anh được sư phụ cho phép nghỉ ngơi nên hơi rảnh rỗi lại nhớ tới chiếc áo khoác hôm trước, định đến gặp và trả lại thôi. Tại ban ngày thì khó mà đột nhập nên anh đành phải làm phiền em vào giờ này thôi." 

Thực lòng mà nói, trước đây, Kiều Nhất Phàm không phải là kẻ có thể dễ dàng nói dối như vậy. Lớn lên dưới sự giáo dưỡng của cha mẹ tại vùng thôn quê yên bình, chân chất đã làm cho việc cố tình lừa gạt ai đó trở thành thứ khó có đất dung thân. Ngay cả sau này, khi đã đặt chân đến kinh đô của đế chế, được học tập và sinh hoạt cùng các học viên được tuyển chọn khác, ý thức tự giác và sự nghiêm khắc của học viện đã khiến cho số lần phải nói dối của cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đối với chàng trai mang gương mặt thanh tú ưa nhìn đó, mỗi lần làm việc đó luôn để lại trong đáy lòng thứ cảm giác chẳng yên lòng tựa như đặt chân lên từng phiến băng mỏng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật tẩy mà vùi mình dưới làn nước lạnh lẽo chẳng thấy được điểm cuối cùng. Nhất là khi, phải làm việc đó với người mình xem trọng. Nhưng rồi theo những ngày tháng được trui rèn ở môi trường khắc nghiệt, Kiều Nhất Phàm đã học được cách giữ tâm trạng luôn bình tĩnh và sẵn sàng nói dối một cách thản nhiên nhất khi cần thiết. Ngoài ra, may mắn là chiếc áo mà Khưu Phi cho mượn lần trước sau khi được giặt ủi cẩn thận đã được cậu gấp ủi cẩn thận, cất vào kết giới ma pháp của chính mình. Cho nên, nếu chủ nhân của căn phòng được thiết kế trang nhã này có hỏi tới, Ám Vệ trẻ vẫn có cách đối phó. 

"Anh không cần khách sáo như vậy đâu, Nhất Phàm. Chỉ là một chiếc áo khoác thôi, anh cứ giữ đấy mà dùng... Em còn nhiều cái lắm, anh không đừng lo."

Hương trà hoa thơm ngòn ngọt pha vào chút đăng đắng lan tỏa khắp không gian, chậm rãi đánh thức mọi giác quan của Kiều Nhất Phàm sau một khoản thời gian dài rối rắm như tơ vò. Tiếc là thay vì là chất an thần, nó lại làm tâm trạng chỉ vừa thả lỏng đôi chút này quay lại với cái căng thẳng, nặng nề. Hai bàn tay mảnh khảnh chậm rãi nâng tách trà lên nhưng thay vì đưa lên môi và hớp từng ngụm nhỏ, đôi mắt biếc xanh dừng lại tại nó rất lâu.

Ấm trà này có vấn đề. 

---

P/s 1: Cảm giác plot càng lúc càng dài, khokkk.

P/s 2: Hai đứa nhỏ HE ngọt, tin tuôi. Không ngược đâu ;;-;;

P/s 3: Chap này, Khưu mang vibe bạn trai chu đáo quá huhu. 


.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro