Chương XLIII: Bạn cũ lâu năm.
Một cơn gió lạnh chậm rãi lùa qua làn tóc đen nhánh, đem mái đầu vốn chẳng gọn gàng càng thêm rối bù. Gót giày kim loại nhẹ nhàng bước khỏi đêm đen, thong thả để cơ thể tắm táp dưới ánh trăng nhợt nhạt dát bạc lên cả thế giới. Người đàn ông trẻ giương mắt nhìn xuống chiến trường ngổn ngang phía trước, trong đôi đồng tử chỉ là vẻ nhàn nhã và bất cần, chẳng khác gì gã hát rong đã băng qua bao ngả đường rồi vô ý dừng chân.
Thế nhưng, trước đôi con ngươi vàng óng như Thái Dương tháng bảy, rực rỡ và kiêu ngạo như đế vương trời sinh đã mang cốt cách đứng trên vạn vật đang ghim chặt lấy từng tấc thịt da, hiếm kẻ có đủ năng lực để không run rẩy muốn đổ sụp xuống. Tiếc là giờ đây, đối mặt với đứa con cưng của tạo hóa chỉ là những cái xác vô hồn như ma quỷ lởn vởn giữa đêm đen, trong hốc mắt đã chẳng còn lưu lại chút ý thức của một con người. Với những thứ như thế, sao chúng có thể biết đến nỗi sợ hãi nguyên thủy đã từng ngự trị trên mặt đất này từ hàng triệu năm về trước. Từ dung mạo hoàn mỹ đẹp đẽ, đôi mắt sáng như sao, nụ cười nhàn nhẹ đọng nơi khóe môi, chiến giáp đen tuyền màu hắc ín với các vân vàng ôm trọn lấy cơ thể, đến mười ngón tay thon dài trắng nõn cầm lấy thanh thần khí sắc bén luôn ngùn ngụt cỗ sát khí như thiêu rụi cả trời xanh, tất cả chúng đều tụ chung lại tại kẻ đã ngự trị trên thần đàn trước cả khi trang đầu lịch sử được ghi chép, một tay mở ra buổi bình minh sơ khai trên cõi lục địa hoang tàn năm nào.
Nhướng mày nhìn những cơ thể bên dưới tấm áo choàng đang từ từ đứng dậy sau đại chiêu Hào Long Phá Quân như chưa có xảy ra, Diệp Tu chỉ lộ ra nụ cười nửa miệng chẳng mấy bận tâm. Rồi trong vài giây sau đó, tiếng "uỳnh" lớn đã vang lên, lẳng lặng chẻ cả bầu trời. Người đàn ông ấy chẳng khác gì mũi tên được buông ra từ dây cung đã kéo căng hết cỡ, lao thẳng tới bóp chặt lấy yết hầu của gã sát thủ, ấn mạnh hắn xuống nền tuyết trắng trong chớp mắt. Một chiêu Tróc Vân Thủ nhanh gọn trong chớp mắt không có nửa động tác thừa, thuần thục như thể đã làm nó hàng vạn lần, trình độ như vậy thật chẳng dễ tìm. Đôi mắt vàng rực sắc bén quét qua bốn phía, bàn tay trái đưa lên không trung, Thăng Thiên Trận rơi xuống như cột sáng chẻ đôi bầu trời, ngăn toàn bộ phần còn lại của kẻ thù khi chúng cố tiếp cận. Đợi đến khi tất cả tạm trở về vẻ tĩnh lặng vốn có, y mới dành cho các xác đang cố giãy dụa trong lòng bàn tay một ánh nhìn giễu cợt trước khi thong thả cất lời.
"Đã lâu không gặp nhỉ, bạn cũ của ta ... Xem ra, ngươi đến thế giới của ta dạo chơi rất vui."
Không gian bốn bề chỉ tồn tại cỗ tĩnh lặng đến lạnh sống lưng. Trước câu nói đột ngột của Diệp Tu, thứ mang hình hài con người kia lập tức lặng yên, buông thõng tứ chi như một con rối đã bị cắt đứt dây, xụi lơ mặc tất cả chà đạp. Sớm biết được phản ứng mà mình sẽ nhận được, chủ tướng Nhất Diệp Chi Thu của Gia Thế chẳng lấy làm bất ngờ, chỉ thản nhiên tiếp tục cuộc chuyện trò.
"Không chịu trả lời cũng chẳng sao, dù gì chúng ta cũng đã có thời gian quen biết, ta vẫn có cách biết ai là kẻ đứng sau màn kịch tối nay. Nhưng ta vẫn phải nhắc ngươi một lần nữa, nên nhớ vì sao ta luôn là kẻ có quyền đi lại giữa mọi không thời gian, khai hoang các thế giới. Ngươi không thể vượt qua ta thì cũng đừng nên đánh mất danh dự của chính mình mà ra tay với người bên cạnh ta. "
Dừng lại một khoảnh ngắn để tiếp tục chôn vùi những cái xác gần đó đang chuẩn bị đứng dậy bằng đại chiêu Độ Không Tuyệt Đối của Pháp sư nguyên tố, Diệp Tu mới buông xuống lời cảnh cáo với thanh âm ngân ra nặng nề, chứa đựng trong từng câu chữ thứ sát khí cuồn cuộn như trời cao nổi cơn giông tố.
"Nhất là thằng bé đó ...Đừng quên, một nửa dòng máu chảy trong huyết quản nó là gì."
Đợi đến khi bàn tay của vị chủ tướng Gia Thế nới lỏng ra, cái xác tưởng chừng đã chẳng còn chút sức lực lại bất ngờ cử động. Áp sát y bằng gương mặt vô hồn và nụ cười méo mó cứng đờ như máy móc, khóe môi mấp máy từng chữ chậm rãi và khó nghe.
"Đừng đắc ý, Diệp Tu... Đừng quên mọi thế giới mà những kẻ như ngươi khai phá được, ta cũng đủ sức phá hủy chúng. Đám cư dân trên lục địa mà ngươi xem trọng ... rồi cũng sẽ như những kẻ đã bị đám Phong Thần ngu ngốc của ta sát hại, hóa thành những con rối dâng hiến thể xác và linh hồn cho ta như những kẻ đang đứng trước mặt ngươi... rồi sẽ có một ngày, thế giới mà người cất công vun đắp trở về con số không tròn trĩnh. Diệp Tu, ngươi vốn không thể ngăn cản được ta... Vốn không thể ..."
Đợi đến khi thanh âm kia hoàn toàn bị màn đêm nuốt chửng, Diệp Tu vẫn chẳng hề đáp lại, chỉ khẽ lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối rồi chậm rãi châm lên một điếu thuốc thơm nồng, chầm chậm phả vào màn đêm đắm mình trong ánh trăng trong trẻo những làn khói trắng mơ hồ. Bên trong con ngươi sắc bén chẳng lộ ra nửa tia giận dữ, người đứng đó chậm rãi hưởng thụ thứ hương vị thân quen tràn vào cuống phổi trước khi buông tay, để tia lửa đỏ rơi xuống làm chảy cả tuyết sương. Giũ nhẹ thanh Khước Tà trở vào kết giới, Diệp Tu đối mặt với hàng chục sát thủ đang chuẩn bị sẵn sàng giáng toàn bộ đại chiêu lên đầu mình bằng bộ dạng bình thản đến lạnh lùng. Và rồi, y khẽ niệm chú. Theo thanh âm như khúc thánh ca, ánh sáng huyền ảo vẽ ra giữa đất trời tĩnh lặng vô số vòng tròn ma pháp khổng lồ, lửng lơ giữa khoản không rồi đồng loạt nhập vào người đàn ông cao ráo với khóe môi còn nguyên ý cười nhàn nhạt.
Luồng sáng khổng lồ như nắng mai xé toạc cả đêm đen, xuyên qua hết thảy những cái xác vô hồn thắp sáng cả một khoản rừng thưa lá không khỏi làm Kiều Nhất Phàm vốn đang mơ hồ trước những thanh âm đứt quãng vừa vọng đến tai mình phải giật mình ngoảnh đầu lại trông. Kể từ lúc Khưu Phi ngất đi và đôi cánh lạ kỳ kia chầm chậm tan biến theo những ánh lân tinh, đột ngột chẳng lời báo trước y như cách mà chúng xuất hiện, toàn bộ tâm trí của cậu đều đã rơi vào từng nhịp đập, từng hơi thở của Chiến pháp sư trẻ tuổi. Thật may mắn là ngay khi thứ vừa cứu mạng hai người biến mất, tình trạng sức khỏe của Khưu Phi cũng đã trở lại bình thường, chỉ yên lặng ngả đầu vào hõm vai cậu mà thiếp đi và, sư phụ Diệp Tu cuối cùng đã xuất hiện. Chỉ là, cuộc đối thoại vừa rồi giữa y và một kẻ trong số chúng lại cho thiếu niên đến từ các cánh rừng xanh mướt biết được sự thật kinh hoàng. Ngay từ đầu, thứ mà bè lũ Phong Thần nhắm đến không phải là tiền tài của nạn nhân kém may mắn, thứ mà chúng muốn chính là cơ thể của họ - thứ nguyên liệu để tạo ra nhưng tay sát thủ gần như bất tử mà cậu đã giáp mặt đêm nay. Nhớ đến chuyện có lẽ nếu cậu rời bỏ nơi này sớm hơn, cơ thể của cha mẹ cũng sẽ biến thành những cái xác vô hồn mặc người sai khiến, Kiều Nhất Phàm tức giận đến cắn chặt môi, cho đến khi thứ chất lỏng đỏ thẫm nhỏ từng giọt xuống nền tuyết trắng vẫn chẳng hề hay biết.
Lũ khốn nạn ấy, sao chúng có thể làm ra chuyện mất nhân tính đến nhường ấy?
Hít một hơi thật sâu để làm dịu đi ngọn lửa phẫn nộ đang ngùn ngụt cháy trong đáy lòng, Quỷ kiếm sĩ đỡ cơ thể mềm nhũn nặng nề đang đè mình rồi mới loạng choạng ngồi dậy. Đến tận lúc này, thiếu niên ấy mới có thể quan sát được chiến trường cách đó không xa.
Trên nền tuyết dày trải dài đến mênh mang tận chân trời, hàng chục tên sát thủ đã nằm sóng soài. Thế nhưng, khác với những lần giao tranh trước đó, bên dưới bọn chúng giờ đây đều là những phong ấn màu đỏ thẫm như máu. Và, thay vì tiếp tục đứng dậy và chiến đấu như những lần trước đó, từng cái xác đều như hóa thành tàn tro cứ thế tan biến cho đến khi thứ còn sót lại chỉ một lớp áo choàng với họa tiết đám mây được thêu chói mắt. Cả thế gian nhuộm trong ánh trăng bạc chớp mắt lại trở về dáng vẻ đẹp đẽ thuần khiết thuở ban đầu, chẳng lưu lại trong sắc màu tinh khôi kia chút dấu vết của trận giao tranh ác liệt chỉ cách đó đôi ba phút. Đó là dạng ma thuật để tiêu hủy xác chết sao? Kiều Nhất Phàm tròn mắt ngạc nhiên, đáy lòng phập phồng tia sợ hãi. Với kiến thức đang tích lũy trong đại não này, cậu chưa từng nghe tới thứ ma thuật có thể tiêu hủy các thi thể theo cách gọn gàng và sạch sẽ đến vậy. Nếu không may bản thân mới là kẻ không may trở thành nạn nhân của thứ ma pháp đó, kết quả thật không dám nghĩ.
Khẽ rùng mình trước cơn ớn lạnh, Kiều Nhất Phàm phải liên tục trấn an bản thân rằng kẻ thù đã bị tiêu diệt và bọn họ đã an toàn, những việc khác hãy để đến khi đến nơi an toàn hãy tiếp tục bàn luận. Thế nhưng, cậu nhanh chóng nhận ra, quanh đây đã sớm chẳng còn bóng dáng của người thầy mà mình chỉ vừa nhận cách đây vài tháng. Lo lắng nhìn quanh khắp bốn phía kiếm tìm bóng dáng thân quen trong cơn bất an đang chạy dọc sống lưng, đắng cay thay, thứ mà thiếu niên nhận được không phải là nụ cười đắc ý hay gương mặt dạn dày gió sương chiến trường, mà chỉ là một chiếc bóng lớn đang đổ lên cả hai người. Đúng vậy, thứ khổng lồ ấy che lấy cả vầng trăng tròn trịa đang ngự trị nơi vòm trời, khéo léo ép Kiều Nhất Phàm phải ngẩng đầu lên để rồi, đôi mắt xanh trong kia chìm trong nỗi bàng hoàng như chết lặng.
Đó là một con rồng!
Vảy xanh màu ngọc bích, đồng tử vàng óng như ngưng tụ hết thảy ánh sáng của thế gian, đẹp đẽ và đầy quyền uy, sắc bén và cao quý không thể không cúi đầu. Bao quanh cơ thể to lớn nhẹ uốn lượn giữa không gian là thứ hào quang tựa như Thái Dương ấm áp tỏa rạng giữa đêm đông, ấm áp và chẳng thể lu mờ, dẫu cho có thế gian lãng quên hay bị đọa đày đến tận cùng địa ngục.
Trước cảnh tượng khó tin đang bày ra trước mắt, Kiều Nhất Phàm bỗng hóa thành tiêu bản bị đính chặt lên khung kim loại, chẳng thể nhúc nhích chỉ biết nín thở chờ đợi mũi dao sắc bén giáng xuống. Nếu không phải đã thử cấu vào da thịt đến vài lần, cậu ắt hẳn còn cho rằng bản thân vừa lạc trong mộng cảnh hoặc linh hồn đã trôi dạt về thế giới bên kia. Tại sao thứ sinh vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, các bài hát đồng dao và các câu chuyện trẻ thơ lại có thể xuất hiện tại chốn này? Phải chăng, đám người Phong Thần mất mạng đều vì nó? Nếu thật sự là vậy, con rồng này đang muốn làm gì chứ? Giết hết toàn bộ sinh vật không may lọt vào lãnh địa của mình ư?
Bàng hoàng nhận ra đáp án mình vừa nảy ra trong đại não, mười đầu ngón tay của Kiều Nhất Phàm liền vô thức siết chặt Khưu Phi đang bất tỉnh trong lòng mình trong sợ hãi. Với tình trạng của hai người bấy giờ, trốn chạy khỏi tầm mắt của thứ sinh vật to lớn ấy là điều không thể. Tuy là không rõ sư phụ Diệp Tu đã biến mất đến phương nào, cậu vẫn hoàn toàn tin rằng y vẫn còn sống, ngay cả khi đã phải vô tình chạm trán với thứ sinh vật không nên tồn tại này. Nhưng, chỉ cần nghĩ đến việc chính nó đã tiêu diệt toàn bộ đám sát thủ gần như bất tử của tổ chức Phong Thần, thiếu niên thừa hiểu sức mạnh của đôi bên chênh lệch đến nhường nào. Vậy, đây thật sự là định mệnh không khỏi tránh khỏi của mình và Khưu Phi ư, Kiều Nhất Phàm không khỏi nhíu mày khổ sở. Chẳng lẽ, vận mệnh lại thích trêu đùa vậy ư? Trao cho hai người hy vọng khi bước chân đã sắp sửa rơi xuống đáy vực sâu để rồi lại thẳng thừng đẩy họ xuống nơi sâu hoắc chẳng thấy đáy kia mà chẳng buồn chớp mắt.
Bờ vai nhỏ khẽ run lên khi Kiều Nhất Phàm mỉm cười chua chát. Dịu dàng ngắm chàng trai trẻ tuổi anh tuấn vẫn còn ngủ say trong lòng mình, thiếu niên ấy thầm hạ quyết tâm. Nếu đã không thể trốn tránh, họ chỉ còn cách đối diện với nó. Cậu ôm chặt Khưu Phi vào lòng, đưa đôi mắt xanh trong như trăng thu hướng về phía thứ sinh vật chỉ cách đỉnh đầu mình hơn mười mét, cương quyết và sẵn sàng đón nhận hết thảy đau đớn sắp đổ xuống.
Nhưng rồi, thay vì chuẩn bị tấn công, con rồng xanh biếc kia chỉ giương đôi mắt màu vàng óng ngạo nghễ xuống nhìn hai người, vẻ kiêu ngạo và bá đạo kia bỗng dịu đi như ảo ảnh lúc sương mờ. Ngay khi Kiều Nhất Phàm còn chưa kịp xác nhận bản thân không nhìn nhầm, cơ thể to lớn đang lơ lửng giữa không trung đã bất thình lình uốn lượn rồi lao thẳng xuống dưới mà chẳng lời báo trước.
Sau tiếng "uỳnh" lớn vang vọng khắp cánh rừng thưa xơ xác tiêu điều, nền tuyết dày quá ống khuyển đã bị xới thành một hố sâu, xung động khổng lồ còn làm hai thiếu niên ấy loạng choạng suýt ngã. Đợi cho đến khi bốn bề lần nữa trở về sự tĩnh lặng vốn có, Kiều Nhất Phàm mới từ từ nâng mí mắt nặng trĩu lên để quan sát mọi thứ. Đó cũng là lúc, thiếu niên nhận ra con rồng to lớn kia đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó, vào đúng nơi mà sinh vật vốn chỉ nằm im trong trang sách xưa cũ vừa lao xuống, một bóng hình mà cậu quen thuộc lại đang nhàn nhã bước ra.
Là sư phụ Diệp Tu.
---
P/s 1: Chà cả đêm sửa chap này thêm được tận 700 chữ haha. Thực ra, ai đọc Hưng Hân Hướng Vinh rồi sẽ biết cái đoạn đối thoại kia là ntn :v.
P/s 2: Chap sau coi như là end arc đầu tiên rồi, là arc ở trấn Nhật Nguyệt. Vốn theo plot cũ tới đây là end rồi, tại tui dở hơi đẻ ra arc Gia Thế nữa nên nó thành nồi cám heo cmnr.
P/s 3: Diệp Tu lâu lâu hù đám con hết hồn :)))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro