[TG1] Anh trai thôn quê chiều vợ (full)
(1)
Vân Y nằm trên giường bệnh, cô mắc bệnh bạch cầu. Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến bây giờ, vẫn luôn nằm trong phòng bệnh cô độc một mình.
Đôi mắt cô trống rỗng không hề có sức sống. Vì điều trị quanh năm, mà thân thể gầy gò như que củi, lại thường xuyên không phơi nắng nên làn da trắng bệch. Hai gò má hóp lại, ánh mắt thất thần.
Trên người cô cắm đầy các loại ống dẫn, tiếng người xung quanh không ngừng hò hét, tiếng va chạm nhau của dao kìm giải phẫu không ngừng vang lên.
Bệnh tình lại nặng thêm. Cô biết, dù có phẫu thuật, mình cũng không còn bao lâu nữa.
Lúc này đây, cô cảm thấy toàn thân như có con gì đó không ngừng cắn lấy cô, đau? Làm sao mà không đau cho được?
Nỗi đau đến tận xương tủy này cô đã chịu đựng nhiều năm, đã thành thói quen.
Cứu về được thì sao chứ? Tiếp tục ở lại nơi kín gió này, mỗi ngày chịu đựng bệnh tật hành hạ, mỗi ngày nghe tiếng trào phúng mỉa mai sao.
Dần dần, ý thức cô bắt đầu lu mờ, trong mông lung, bóng tối ập đến.
【Cô có muốn một thân thể khỏe mạnh không? Có muốn giống người bình thường, có thể chạy nhảy, có thể vui chơi hay không?】
Bên tai Vân Y đột nhiên vang lên một giọng nói máy móc lạnh lẽo.
Vốn dĩ Vân Y không để ý, nhưng giọng nói kia đang nói những điều mà Vân Y luôn mong muốn.
Có một thân thể khỏe mạnh...
【Muốn không?】 Thanh âm kia vang lên lần nữa, dường như bất mãn khi thấy Vân Y do dự.
Vân Y gật đầu, lập tức gật đầu. Một điều kiện khiến người động lòng như thế, làm sao cô có thể không đồng ý cơ chứ.
【Đinh... Ký kết khế ước thành công...Đang tiếp nhận nhiệm vụ...Kết nối nhiệm vụ thành công...Bắt đầu truyền tống...】
Tư liệu ký chủ:
Ký chủ: Vân Y
Tuổi: 20
Dung mạo: 10
Dáng người: 30
Mị lực: 0
Trí lực: 10
Thể lực: 10
Sở trường: tạm thời chưa có
Kỹ năng đặc biệt: tạm thời chưa có
Tích phân: 0 (dùng để mua vật phẩm hoặc thăng cấp)
Level: 0
Vân Y đầy mê mang khi nhìn thấy cái bảng này. Cái này là cái gì vậy?
Lúc ký kết khế ước thành công, có một luồng sáng trắng xuất hiện bao quanh cô. Chỉ là rất nhanh một trận choáng váng liền ập đến.
Trong nháy mắt, cô liền từ phòng bệnh xuất hiện ở nơi này?
Đây là mơ sao?
Hiện tại Vân Y thấy mình đang ở trong một căn phòng, tuy rằng không rõ lắm là nơi nào. Chỉ là nhìn dáng vẻ căn phòng này, một căn phòng hoàn toàn xa lạ?
【Đang nạp cốt truyện】
Nguyên chủ Vân Y là nha hoàn trong một gia đình giàu có, bởi vì không cam tâm làm một nha hoàn nên đi quyến rũ thiếu gia. Sau đó bị chủ mẫu biết được, bà ta lập tức bán cô ấy đi. Nguyên chủ sau đó được Cố Hạo mua về làm vợ. Nhưng bởi vì bị bán tới vùng núi nhỏ hẻo lánh, nguyên chủ luôn oán hận Cố Hạo. Đêm tân hôn kêu gào la hét. Cố Hạo từ trước đến nay luôn đối xử với cô ấy, nhưng cô ấy lại không biết quý trọng. Hai tháng sau khi cưới, cô ấy bỏ chồng đi theo một tên công tử bột. Tới khi nguyên chủ mang thai, tên công tử nhà giàu vứt bỏ cô ấy. Cô ấy muốn quay về làm việc trong gia đình giàu có lúc trước, nhưng bởi vì bản thân chỉ là một cô gái, không có tiền, đành lưu lạc đầu đường làm ăn xin. Sau này vì tranh đoạt một mẩu bánh bao mà bị đánh chết.
Nữ chính của cốt truyện là Quý Hương Lộ, một sinh viên đại học xuyên không. Bởi vì tính tình lương thiện đơn thuần mà được Cố Hạo yêu mến.
(2)
Quý Hương Lộ sau này gả cho một tú tài trong thôn. Một lần nọ, Cố Hạo vì cứu Quý Hương Lộ mà rơi xuống vách núi, tử vong.
Vai trò của nguyên chủ trong truyện là một người qua đường trong vô vàn người qua đường, chồng của nguyên chủ, Cố Hạo, là nam thứ trong cốt truyện. Tuy rằng Vân Y chưa đi ra ngoài bao giờ, nhưng cô đã từng xem TV, đọc truyện tranh, không đến mức gọi là cái gì cũng không biết.
Hiện tại dựa theo ký ức của nguyên chủ mà nói, đây hẳn là ngày thứ hai sau kết hôn.
Nhưng với Vân Y mà nói, đối mặt với tình huống này, cô chẳng biết phải làm gì, vì cô căn bản chẳng có tí kinh nghiệm nào cả.
【Việc cô nên làm hiện tại chính là tăng độ hảo cảm của Cố Hạo với cô lên 100 điểm, lúc đó nhiệm vụ sẽ hoàn thành. Trong lúc làm nhiệm vụ, độ hảo cảm sẽ có lúc tăng có lúc giảm. Nếu độ hảo cảm bị âm 100 điểm thì nhiệm vụ của cô sẽ thất bại. Thất bại ba lần, cô sẽ bị xóa bỏ.】
Ngay lúc Vân Y đang mê mang không hiểu chuyện gì, âm thanh máy móc lại vang lên trong đầu cô. Nhưng chỉ dẫn của nó cũng đã giải thích cho cô bước tiếp theo.
"Nhưng mà, tôi phải làm sao mới khiến độ hảo cảm của Cố Hạo tăng lên đây?" Vân Y có chút khó hiểu hỏi.
Lúc này âm thanh máy móc lại không trả lời. Vân Y đợi một lát vẫn không nghe thấy gì, có lẽ mình phải tự tìm hiểu thôi.
Ngay lúc Vân Y còn đang ngẩn người, một cái bóng bao quanh lấy cô. Ngước mắt nhìn lên, là Cố Hạo? Đây không phải là đối tượng cần cô công lược sao?
Anh ta có sắc da màu đồng, đôi môi dày, trên mặt có một vết thương, ngược lại đôi mắt trong vắt lộ vẻ hiền lành. Lúc Vân Y ngước lên nhìn, anh ta liền lộ ra hàm răng trắng tinh.
"Nương, nương tử?" Cố Hạo nở nụ cười thật thà chất phác, nhớ lại chuyện tối hôm qua, anh ta liền có chút mất mát cúi đầu.
Anh ta biết nương tử không thích mình. Từ lúc mua nàng về, nàng luôn có vẻ tràn đầy oán hận.
Hơn nữa tối hôm qua, là đêm động phòng hoa chúc, nhưng mà...
Vân Y đang nhìn vết thương trên mặt Cố Hạo. Nhờ ký ức của nguyên chủ, cô biết vết thương này là do nguyên chủ cào. Tối hôm qua sau khi bái đường, đến lúc động phòng, nguyên chủ liều chết không đồng ý, còn dùng móng tay cào mặt anh ta.
Nhìn dấu móng tay sâu như thế kia, Vân Y có chút ngượng ngùng, xấu hổ đứng dậy.
"Còn đau không?" Vân Y lên tiếng hỏi, ngay lúc Vân Y vừa lên tiếng, Cố Hạo liền ngước mắt lên nhìn Vân Y, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
Nương tử đang quan tâm mình sao?
【Đinh - - Độ hảo +10, tổng độ hảo cảm hiện tại là 60. Ký chủ cố lên! 】
Độ hảo cảm 60?
【Bởi vì biểu hiện của nguyên chủ tối hôm qua, tuy rằng đối tượng công lược không thể hiện nhưng anh ta có chút thất vọng.】 Âm thanh máy móc kia lại vang lên, đương nhiên là chỉ có mình Vân Y nghe được.
"Không phải nói sau khi tân hôn Cố Hạo vẫn đối xử tốt với Vân Y sao? Bây giờ sao lại thế này?" Trong cốt truyện, Cố Hạo rất tốt, nguyên chủ muốn gì liền có được cái đó. Cô còn tưởng rằng độ hảo cảm phải 80 trở lên.
Âm thanh máy móc lại mặc kệ, xem ra hệ thống này lạnh lùng đấy.
(3)
"Không, không đau". Cố Hạo ngượng ngùng mà lắc đầu.
"Nương tử, nàng, nàng có khỏe không?"
Cố Hạo vừa nói xong, Vân Y liền nhớ lại. Tối hôm qua khi Cố Hạo tiến vào, thân thể của nguyên chủ đau đớn vô cùng, cô ấy mới theo phản xạ cào mặt Cố Hạo nặng như vậy. Cố Hạo cũng không phải loại người cưỡng ép người khác, nên đành thôi, dù bản thân cũng không thoải mái.
"Còn tốt."
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến Vân Y liền cảm giác hạ thân khó chịu. Cảm giác đau nhức kia khiến cô khó mà thích ứng được. Nhưng so với đau đớn khi bị bệnh thì chỉ như muỗi chích, chẳng đáng để nhắc đến.
"Nương tử, nàng có đói bụng không? Ta vừa mới làm cơm xong"
Cố Hạo cảm thấy tuy rằng nương tử không thích mình, nhưng dù sao nàng cũng là nương tử của mình. Anh ta cũng không để ý nhiều đến thái độ của nàng, nhưng mà tối hôm qua anh ta cũng có chút ít không vui.
Đại phu có nói, nếu một cô gái đã gả chồng, cho dù ban đầu không vui, chỉ cần qua một thời gian sẽ cam tâm tình nguyện.
Thế nên Cố Hạo cảm thấy Vân Y bởi vì bị bán đi nên không cam lòng, dù sao trước đây nàng cũng là nha hoàn nhà giàu. Qua thời gian nữa, hẳn là nàng sẽ nghĩ rõ ràng.
Tuy rằng Vân Y lớn lên bình thường, nhưng khiến người ta chú ý nhất chính là đôi mắt kia của cô, một đôi mắt biết nói.
"Được" Vân Y khẽ mỉm cười làm Cố Hạo cảm thấy tim đập bình bịch.
【Đinh - - Độ hảo cảm +5, tổng độ hảo cảm là 65, ký chủ cố gắng lên!】
Lúc âm thanh máy móc vang lên, Vân Y liền sửng sốt. Cô đã làm gì đâu mà độ hảo cảm lại tăng lên thế?
Nhưng mà cho dù vì cái gì thì Vân Y cũng không thèm hỏi, chỉ cần tăng độ hảo cảm là được rồi.
Ăn cơm xong, Cố Hạo định lên núi săn thú, nhưng gã lại không yên tâm về thê tử của mình. Vạn nhất lúc đi săn, nàng chạy trốn thì phải làm sao? Nàng là người vợ gã tốn mấy chục lượng để mua về, chạy rồi thì biết đi tìm ai ăn vạ đây.
Cứ như vậy, hai người bạn nhìn tớ tớ nhìn bạn, im lặng không ai nói gì.
Vân Y nhìn vết thương trên mặt của Cố Hạo, hiện tại đã rớm máu.
"Có đau không? Đã bôi thuốc chưa?" Vân Y hỏi.
"A" Cố Hạo sững sốt một lát rồi mới phản ứng lại được. Cô ấy nói vậy là có ý gì?
"Không đau. Có, có thuốc." Gã thường xuyên lên núi săn thú, thỉnh thoảng sẽ bị thương cho nên ở nhà có chuẩn bị sẵn một ít thuốc trị thương.
"Để ở đâu?"
"Để ta đi lấy cho nàng" Cố Hạo nói xong liền vội vàng xoay người đi, không cẩn thẩn mà va trúng cái bàn bên cạnh.
Một tiếng âm thanh vang dội vang lên. Vân Y chỉ nghe thấy tiếng thôi đã cảm thấy đau.
"Nương tử, để ở đây này" Cố Hạo tưởng rằng là do Vân Y bị thương nên cần bôi thuốc. Là gã quên mất đi, nương tử của mình vốn là nha hoàn nhà giàu, luôn được nuông chiều, sao có thể chịu được đau.
Vân Y nhận thuốc từ tay Cố Hạo, lại đi đến trước mặt anh ta, dùng ngón tay dính một chút thuốc rồi xoa lên mặt Cố Hạo.
(4)
Cố Hạo lại lần nữa sửng sốt. Nương tử đang tự bôi thuốc cho mình sao?
"Dừng lại, không được" Cố Hạo cảm thấy việc bôi thuốc này sao có thể để nương tử làm. Chỉ là anh ta vừa mới động đã bị Vân Y nói, "Đừng nhúc nhích".
Nghe Vân Y nói một tiếng, Cố Hạo lập tức ngồi nghiêm chỉnh. Bộ dạng của gã lúc này giống như đang gặp hoàng thượng. Căng thẳng không hề nhúc nhích tí nào.
Nhìn bộ dạng vụng về của Cố Hạo, Vân Y cười khẽ một tiếng.
Thời điểm Vân Y cười, hương thơm của cô lan đến bên mũi của Cố Hạo, động tác ôn nhu của nương tử, lại như đang vuốt ve tâm hồn gã.
[Đinh - - Độ hảo cảm +10. Tổng độ hảo cảm là 75. Ký chủ không tệ, không ngừng cố gắng!]
Không biết vì sao âm thanh máy móc lạnh lẽo còn bổ sung được chức năng tỏ vẻ dễ thương, thật khiến Vân Y cảm thấy thế giới này đúng là huyền ảo.
Chẳng qua cô cũng biết, hiện tại, độ hảo cảm 75 còn cách 100 điểm rất xa.
Lại nhìn Cố Hạo, hiện tại chắc chắn gã đang cảm thấy không yên lòng, sợ rằng rời đi mình sẽ chạy mất nên mới không đi săn. Về việc này, trong cốt truyện Cố Hạo đã từng nói qua.
"A Hạo, chàng biết mà, trước đó ta là nha hoàn nhà giàu, bây giờ lại bị bán đến đây, ta thật sự cảm thấy không cam tâm."
Vân Y vừa nói vừa nhìn về phía Cố Hạo. Cố Hạo nghe thấy thế liền cảm thấy đúng là ủy khuất nương tử rồi.
"Chẳng qua hiện tại ta đã là thê tử của chàng, đây là sự thật không thể thay đổi được. A Hạo, sau này chúng ta phải sống cùng nhau, chàng sẽ chăm sóc ta cả đời chứ?"
Giọng nói Vân Y mềm mại nhu hòa, giống như đang làm nũng với Cố Hạo.
Sống cùng nhau cả đời?
Đây là điều mà Cố Hạo không dám tưởng tượng, lập tức trừng to hai mắt, vui vẻ mà nói.
"Được, được, ta sẽ chăm sóc nàng cả đời này."
【Đinh - - Độ hảo cảm +10. Tổng độ hảo cảm là 85. Ký chủ tuyệt vời, rất nhanh thôi là hoàn thành nhiệm vụ!】
Vừa lạnh lùng không tình cảm mà vẫn dễ thương cho có lệ,
Hệ thống mới là cái Vân Y không thích ứng được.
Hệ thống mà biết sẽ cảm thấy oan ức. Người ta là bị cài đặt mặc định được không?
Vân Y hiện tại cảm thấy khá là tinh thần. Chỉ cần đơn giản giãi bày nguyên nhân, lại có thể khiến Cố Hạo tăng thêm 10 điểm hảo cảm?
Nhanh thôi là cô có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy rằng nhan sắc không đẹp lắm, nhưng trong mắt Cố Hạo, nương tử là người đẹp nhất trên đời này.
Nàng cười giống như hoa nhài tung bay, khiến Cố Hạo hoa mắt, đột nhiên ôm chặt Vân Y.
"Nương tử, ta nhất định, nhất định sẽ chăm sóc nàng cả đời"
Bởi vì Vân Y thân thể không khỏe, nên việc nấu cơm giao cho Cố Hạo. Kỳ thật cho dù hiện tại thân thể Vân Y khỏe mạnh, lúc trước cô luôn ở trong phòng bệnh, làm gì có cơ hội học nấu ăn. Bản thân nguyên chủ càng không phải đầu bếp, cô trước kia là thị nữ thiếp thân của tiểu thư thứ xuất, đương nhiên không cần làm công việc này.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Cố Hạo mang một chậu nước vào phòng. Vân Y thấy thế khó hiểu mà nghiêng đầu, chớp chớp mắt.
(5)
"Nương tử, buối tối lạnh, ngâm chân trước khi ngủ sẽ tốt hơn."
Kỳ thật chủ yếu là do đại phu nói, thân thể phụ nữ bị nhiễm lạnh dễ sinh ra bệnh. Cho nên chịu khó ngâm chân trong nước nóng, vừa có lợi cho bản thân, lại không bị nhiễm lạnh.
Vân Y cũng không nghĩ nhiều. Chỉ là nhìn động tác ôn nhu của Cố Hạo, có chút cảm động.
Cố Hạo chuẩn bị đem nước nóng sau khi ngâm chân đổ đi, nhưng vừa nhấc mắt lại thấy đôi mắt vợ mình hơi ửng đỏ.
"Nương tử, nương tử, nàng làm sao thế?"
Cố Hạo tưởng rằng do mình không cẩn thận khiến nương tử bị đau. Vội vàng đứng dậy ngồi xổm xuống trước mặt Vân Y, định dùng tay lau khóe mắt cho nàng, lại phát hiện tay mình sau khi giúp nàng ngâm chân còn chưa rửa sạch.
Nhìn thấy Cố Hạo sốt ruột, Vân Y ôm Cố Hạo nghẹn ngào. Khiến gã tưởng mình làm nàng ủy khuất.
"Nương tử, không khóc nha, không khóc nha."
Cố Hạo vụng về không biết nên an ủi nương tử cra sao. Chỉ âm thầm quyết định trong lòng, nếu nương tử cảm thấy ủy khuất thì thà nhịn đau gã cũng để nương tử rời đi. Chẳng qua một phần không nỡ dưới đáy lòng kia gã vẫn đè nén lại.
"A Hạo, A Hạo, chàng thật là tốt." Vân Y nghẹn ngào, ôm Cố Hạo thút thít.
"Nương tử ngốc, ta không tốt với nàng, chẳng lẽ lại đi tốt với người khác?"
Vân Y ôm Cố Hạo một lát, chắc là cảm thấy mệt nên rất nhanh liền ngủ mất.
Cố Hạo đổ nước đi. Lúc trở về phòng nhìn thấy nương tử nằm trên giường, tư thế rúc vào một góc, trong lòng liền thấy ấm áp.
Ngày hôm sau,
Trời dần dần sáng, bầu trời xanh nhạt, mặt đất phủ sương, dường như có một tầng lụa mỏng màu xám bao lấy.
Đồng hồ sinh học của Cố Hạo rất chuẩn, lúc thức dậy nhìn thấy Vân Y còn đang ngủ, dung nhan lúc ngủ thật yên tĩnh, nếu yên lặng lắng nghe còn có thể nghe được tiếng nỉ non của Vân Y. Lúc nghe được lời Vân Y nói, trái tim của Cố Hạo mềm nhũn, như đang đắm chìm bên trong cây kẹo ngọt vậy.
Vân Y nói: "A Hạo, chàng thật tốt"
"Nương tử, ta sẽ tốt với nàng cả đời" Cố Hạo cũng không định để Vân Y rời đi nữa, chỉ là càng thêm dụng tâm chăm sóc.
Vân Y tới nơi này hai tháng, Cố Hạo thật sự thực hiện lời hứa của mình với Vân Y, đối xử với cô cực kỳ tốt.
Vân Y không cần làm gì cả, dù là việc nhà hay tìm kế sinh nhai, đều do một mình Cố Hạo gánh vác. Chỉ là thỉnh thoảng, cô cũng sẽ đến bờ sông giặt quần áo.
Người trong thôn đều rối rít ghen tị, Vân Y này sao số lại tốt như thế, gả cho Cố Hạo.
Lúc trước Cố Hạo là người cô độc, trong nhà không có người khác, được cái là người thật thà không tâm cơ, nhưng không nhà nào chịu gả con gái cho gã. Thật không nghĩ tới Cố Hạo mua được một cô vợ, lại là một người chồng tốt như vậy.
Những cô nương còn chưa gả ở trong thôn đều lấy Cố Hạo làm hình mẫu, muốn tìm cho mình một người chồng như thế.
Nhưng mà Cố Hạo lại chỉ có một, làm sao có thể dễ dàng tìm thấy người tiếp theo. Phải biết rằng trong cốt truyện, Cố Hạo chính là nam phụ sẵn sàng chết vì nữ chính.
Duy nhất khiến Vân Y suy nghĩ là, vì sao độ hảo cảm của Cố Hạo chỉ dừng lại ở 90, mà không tăng thêm tí nào nữa.
(6)
Vân Y thực sự khó hiểu.
Thực ra trong lòng Cố Hạo, không phải anh ta không thích vợ. Chẳng qua bởi vì Vân Y có thể sẽ rời đi, anh ta luôn cố gắng áp chế tình cảm của mình. Vân Y không nên ở nơi này, nàng nên sống sung sướng trong gia đình giàu có, mà hiện giờ nàng lại vất vả theo mình.
"Nương tử, về nhà ăn cơm thôi."
Vân Y đang nói chuyện với các cô nương trong thôn thì nghe thấy Cố Hạo gọi mình về.
"Ngại quá, ta phải về nhà ăn cơm rồi. Lần sau lại nói chuyện nha." Vân Y tạm biệt các nàng.
Trong tầm mắt hâm mộ của các cô nương, Vân Y đứng lên nắm lấy tay Cố Hạo trở về nhà.
"Sô Vân Y thật tốt. Cố Hạo đối xử với nàng ấy không chê vào đâu được." Một vị cô nương nhìn theo bóng dáng Vân Y, hâm mộ mà nói.
"Con người Vân Y cũng rất tốt. Không có vẻ cao ngạo của nha hoàn nhà giàu." Một cô nương khác nói theo.
"Nhưng Vân Y xấu như vậy, vẫn tìm được người đối xử tốt với mình. Tại sao ta lại không tìm thấy?" Một cô nương khác lại tức giận bất bình, vì sao mình không tìm được ý trung nhân.
"Haha, những việc này ước cũng chẳng được. Nếu như cũng muốn tìm được chồng tốt, phải dụng tâm nhìn kỹ người." Một cô nương chu đáo nói.
Bên này Vân Y cùng Cố Hạo đã đi xa, tất nhiên không nghe được cuộc đối thoại của mấy cô nương.
"A Hạo, hôm nay chàng làm món gì vậy?" Vân Y ngước mắt, long lanh nhìn Cố Hạo.
Cũng không biết có phải vì tài nghệ nấu nướng của Cố Hạo lên tay hay không, khẩu vị của Vân Y ngày càng tốt, cô cảm thấy lượng cơm gần đây rất lớn.
"Có thịt cá, còn có canh gà, thỏ hoang ta săn được. Không phải lần trước nàng nói muốn ăn thỏ nướng sao?" Cố Hạo không biết có phải do công lao của mình không mà gần đây nương tử đã có da có thịt hơn.
"À"
Vân Y gật đầu. Không ngờ Cố Hạo còn nhớ chuyện này. Cô vừa ngồi xuống trước bàn đã ngửi được mùi cá.
"Ọe...ọe..."
Vân Y lập tức bịt miệng mình lại chạy ra một góc mà nôn khan. Cố Hạo thấy vậy lập tức đuổi theo.
"Nương tử, nương tử nàng làm sao thế? Nàng sao thế?"
Vân Y không có thời gian để ý tới Cố Hạo. Mùi cá khiến cô nôn không ngừng được. Thấy nương tử như vậy, Cố Hạo vội cõng nàng chạy ra ngoài. Cũng không quan tâm Vân Y có thể nôn lên thân mình hay không.
Đại khái nửa khắc sau, Cố Hạo đã đưa vợ đến được nhà đại phu trong thôn. May là chiều nay y quán của đại phu vẫn chưa đóng cửa. Có thể do đang là mùa xuân, nhiều người mang bệnh vặt, người trong y quán vẫn còn khá đông.
Cố Hạo cũng mặc kệ đông hay không, vừa đến đã la to.
"Đại phu, đại phu ông mau tới xem giúp ta, xem nương tử của ta bị gì thế này?"
Đại phu và mọi người trong thôn vừa nghe được tiếng la vang dội của Cố Hạo liền quay đầu lại. Cố Hạo đang là top1 chàng rể được nhiều người hâm mộ, thấy gã cõng vợ còn sốt ruột như vậy, nương tử của gã có lẽ là xảy ra chuyện gì rồi.
(7)
Hàng xóm xung quanh nhìn Cố Hạo sốt ruột lo lắng, cũng biết là có việc gấp, bền nhường cho gã và vợ, để đại phu khác cho Vân Y trước, nếu như vì chờ đợi mà bệnh tình của nàng ấy nặng lên thì bọn họ cũng có lỗi quá.
Vân Y lúc trước vì nôn ói, lại bởi vì lúc Cố Hạo bế cô đi nhanh nên dạ dày lại càng khó chịu hơn nữa.
Đại phu nhìn sắc mặt Vân Y trắng bệch cũng không chậm trễ, bảo cô đặt tay lên gối để ông bắt đầu bắt mạch.
Đại phu bắt mạch trong chốc lát, có chút kinh ngạc nhìn Vân Y, lại ngước mắt nhìn về phía Cố Hạo.
Cố Hạo thấy đại phu nhìn mình liền lo lắng không yên, tưởng rằng Vân Y có chuyện gì, trái tim chợt đau thắt lại.
Mà hàng xóm xung quanh thấy đại phu nhìn như vậy cũng tưởng rằng nương tử nhà gã thật sự có chuyện rồi.
"Chúc mừng cậu, nương tử mang thai hai tháng rồi"
Trong lúc mọi người còn đang lo lắng, đại phu liền báo tin mừng. Lời nói của ông ấy khiến đương sự, cũng chính là Cố Hạo và Vân Y sửng sốt.
"Mang...Mang thai...?" Vân Y kinh ngạc sờ sờ bụng của mình?
Trong bụng mình có một tiểu bảo bảo sao?
Mà Cố Hạo bên này sau khi nghe thấy tin Vân Y mang thai thì ngây người, gã như tiến vào trạng thái trống rỗng.
Mang thai...
Mang thai...
Mang thai rồi...
Mình được làm cha rồi?
"Tiểu tử ngốc, cậu làm cha rồi, phải chiếu cố vợ cho tốt đó." Bên cạnh có người nhìn bộ dạng ngây ngốc của Cố Hạo, tưởng rằng gã không hiểu nên tốt bụng nhắc nhở.
"Đúng vậy Cố Hạo. Hiện tại cậu được làm cha rồi. Chú ý đừng để nương tử bị cảm lạnh, ăn uống cũng phải kỹ càng mới có thể sinh được một tiểu tử béo béo mập mập."
"Không sai, Cố Hạo. Hiện tại là thời gian quan trọng nhất. Nhớ không được cùng phòng, cũng không được để cho vợ cậu bị cảm lạnh. Nếu có vấn đề gì có thể đến chỗ ta, ta sẽ kê thuốc an thai cho ." Đại phu gật đầu. Lời của các dì trong thôn đúng là không sai.
"Tốt nhất đừng để cô ấy làm việc nặng. Lúc đi đường cũng phải cẩn thận." Các cô dì trong thôn có lòng tốt nhắc nhở.
Mà Cố Hạo lúc này đây đang mừng rỡ vô cùng, gã áp chế xuống, đỡ Vân Y trở về nhà. Trên đường về cực kỳ cẩn thận.
【Đinh - - Độ hảo cảm công lược đã đạt 100 điểm, sao chép ý thức của ký chủ.....Sao chép thành công....Đang thoát khỏi thế giới....】
【Ký chủ nhận được 50 điểm, 10 điểm tích lũy, xin hỏi ký chủ muốn phân phối như thế nào?】Tiếng hệ thống lại vang lên.
"Điểm là sao? Điểm tích lũy là sao?" Không hiểu thì phải hỏi, đây là ưu điểm của Vân Y.
【Điểm dùng để mua vật phẩm trong cửa hàng, hoặc dùng để tăng level. Đến level 10 ký chủ có thể có được tự do. Điểm tích lũy là để cải thiện số liệu cho cô.】.
" 5 điểm vào trí lực, 5 điểm vào thể lực." Vân Y nhìn tư liệu của mình, trí lực và thể lực....Thật sự là quá kém....Nhan sắc và mị lực....Cái này bỏ qua đi.
Tải lại dữ liệu của ký chủ
Ký chủ: Vân Y
Tuổi: 20
Dung mạo: 10 ( max 100 điểm)
Dáng người: 30 (max 100 điểm)
Mị lực: 0 (max 100 điểm)
Trí lực: 15 (max 100 điểm)
Thể lực: 15 (max 100 điểm)
Sở trường đặc biệt: tạm thời chưa có
Đặc thù kỹ năng: tạm thời chưa có
Điểm: 50【dùng với mua vật phẩm trong cửa hàng hoặc tăng level】
Level: 0
(8) Phiên ngoại
Lần đầu tiên Cố Hạo nhìn thấy Vân Y, nàng không phải người đẹp nhất, Nhưng không biết tại sao khi nhìn nàng, tim của gã liền nhảy lên một cái.
Có lẽ đây là trời cao sắp đặt, Cố Hạo quyết định chọn Vân Y.
Cố Hạo luôn thật tâm đối đãi nàng, nhưng vào đêm tân hôn gã không thể không cảm thấy bị tổn thương.
Có thể là nàng ấy không nguyện ý. Trong lòng Cố Hạo cảm thấy mất mát.
Nhưng mà vào ngày hôm sau khi Vân Y tỉnh lại, nàng đã thay đổi.
Thay đổi thành dáng vẻ thật đáng mến, mặc dù nhan sắc không phải đẹp nhất, nhưng trong mắt của Cố Hạo, nụ cười của nàng còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời.
"A...Đau quá, đau quá, bụng ta đau quá" Vân Y đột nhiên hét lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Cố Hạo, dọa gã hoảng sợ.
"Đau? Đau, đau, đúng rồi, mời đại phu, không đúng, mời bà đỡ, đúng rồi, ta đi mời bà đỡ. Nương tử nàng đợi ta, ta trở lại ngay." Cố Hạo nhanh chóng phản ứng lại.
Bởi vì Vân Y bị đau, Cố Hạo vô cùng hoảng loạn. Bà đỡ thì cứ chậm chạp, khiến trái tim gã đập loạn lên.
"Bà đỡ, bà mau lên, mau lên nương tử ta sắp sinh rồi"
Mặc dù bà đỡ này ở cách nhà Cố Hạo không xa, nhưng đối chỉ cần trì hoãn một giây thôi, nương tử liền gặp nguy hiểm.
Cố Hạo đứng bên ngoài phòng sinh, nghe thấy tiếng kêu đau đớn tê tâm liệt phế của nương tử, lòng càng thêm khó chịu.
gã đi qua đi lại bên ngoài phòng sinh, thỉnh thoảng lại ngó vào bên trong. Bà đỡ đã nói, đàn ông không thể vào phòng sinh. Nếu không sẽ khiến sản phụ gặp điềm xấu.
Mặc dù Cố Hạo rất muốn vào cùng nương tử, nhưng mà vì để nương tử không gặp điềm xấu, gã không thể vào.
Cố Hạo đứng bên ngoài nghe cũng có thể cảm nhận được, nương tử đau đớn bao nhiêu. Đây là lần đầu tiên gã nghe được tiếng kêu thống khổ như thế từ nương tử. Chính gã cũng cảm thấy thấy sắp thở không được rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, nhưng với Cố Hạo mà nói, dài như cả một thế kỉ vậy.
Cuối cùng cũng nghe được một tiếng khóc nỉ non truyền đến, bà đỡ từ bên trong đi ra nói với Cố Hạo: "Chúc mừng chúc mừng, nương tử sinh được một bé trai."
Bà đỡ cũng vui mừng thay Cố Hạo. Ở thời cổ đại, con trai quý giá hơn con gái. Nhưng với Cố Hạo, chỉ cần là Vân Y sinh, con trai hay con gái đều giống nhau.
"Cảm ơn bà, ta có thể vào xem Vân Y chưa?" Cố Hạo ôm con trai của mình, thấy bà đỡ gật đầu, lại đưa cho bà ấy ít bạc vụn. "Vất vả cho bà rồi."
Cố Hạo ôm con trai của mình lập tức đi vào phòng sinh.
Ba năm sau —
"Cố Chính Tân, con là anh, sao lại bắt nạt em?" Vân Y tức giận, nhìn con trai nhỏ ở đằng xa, khuôn mặt dơ hề, lại vương nước mắt.
Mà con trai lớn thì đang ở bên kia...chơi bùn.
Nhìn mẫu thân tức giận như thế, Cố Chính Tân ngước mắt lên lắc đầu giải thích: "Mẹ, con không bắt nạt em."
"Không phải con thì ai?" Vân Y xoa eo, vóc người đầy đặn chứ không còn mảnh khảnh như trước kia.
"Là cha, là cha không làm diều cho em." Ngón tay bụ bẫm của Cố Chính Tân chỉ về hướng Cố Hạo.
"Cố Hạo!" Vân Y quay đầu trừng mắt với Cố Hạo, lại bế con trai nhỏ lên hỏi. "An An, con nói xem là cha bắt nạt con sao?"
Cố An Thanh gật gật đầu, sau đó nghẹn ngào thút thít.
"Nương tử, An An mới một tuổi..." Cố Hạo cũng rất oan ức. Trẻ con một tuổi làm sao chơi diều được....Huhu, nương tử có con trai rồi không thương gã nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro