Chương 5: Quán cơm


Giờ chào cờ, phía trên sân khấu đang có tiểu phẩm về đề tài tuyên truyền an toàn giao thông, học sinh bên dưới bắt đầu mất trật tự hơn đầu buổi, một phần là bàn tán về chương trình, nửa còn lại là nói chuyện riêng.

Trong các buổi chào cờ, thường thì đám con trai bị nhét hết xuống cuối dãy, trong đó có nguyên đám của Quân ngồi chung một khu.

Phong từ đầu buổi vẫn rất trầm tư, Hùng gọi mấy câu không đáp. Mãi một lúc sau đó có vẻ như Phong không chịu được nữa, kéo ghế nhựa lùi về phía sau, ngả vào lòng Quân nói: "Tao thất tình rồi chúng mày, buồn quá, đau khổ quá."

Quân vòng hai tay ôm lại Phong, vỗ về an ủi nói: "Thế lần này lại làm sao?"

Hùng thấy có biến, nhanh chóng kéo ghế lại gần hóng hớt: "Nhanh đi, dạo đầu dài dòng quá."

Phong tựa đầu vào vai Quân, mắt nhìn Hùng nói: "Tao chưa bao giờ thích một ai đó như vậy cả. Nhưng cuối cùng bọn tao lại chia tay."

Hùng khó hiểu: "Câu này nghe quen quen, hình như hồi đầu năm mày cũng bảo chưa bao giờ thích ai như vậy... Nhỏ đó tên gì nhỉ? Vân à? Lần này là đứa khác mà, đúng không?"

Phong phản bác: "Thì tình cảm lần này lớn hơn! Lần trước tao nói thật, lần này tao cũng nói thật!"

Quân vuốt đầu Phong: "Tao tin mày mà. Tao tin mày. Thôi quên đi, buồn nào rồi cũng sẽ qua thôi. Qua rồi còn buồn tiếp."

"Mày đá nó hay nó đá mày."

"Em ấy đá tao." Phong ủ rũ nói.

"Sao? Tại sao?" Hùng hỏi.

"Em ấy bảo là chán tao rồi."

"Điêu? Mày nói chuyện với gái dẻo quẹo, lại còn giàu, ai mà thèm chán mày?" Hùng nghi ngờ, "Có phải mày điêu không?"

"Em ấy bảo tao không đủ quan tâm em ấy, rep tin nhắn chậm, không còn rủ em ấy đi chơi thường xuyên nữa..."

"Ủa thế là tại ai?"

Hùng vừa hỏi thì vở diễn trên sân khấu đến đoạn hai đứa cùng lái một chiếc xe tưởng tượng, cầm micro hét toáng lên: "Đèn đỏ, đèn đỏ còn một giây! Vượt mau vượt mau!"

Sau pha vượt đèn đỏ, chiếc xe của hai bạn đâm sầm vào xe khác, đôi bên lăn ra đất. Phân cảnh này học sinh xem khá chăm chú, xung quanh rất ồn ào. Đoạn ấy kết thúc bằng chú cảnh sát giao thông mắng "Biết đèn đỏ sao vẫn vượt" và lời thoại "Sau này chúng cháu hứa sẽ không vượt đèn đỏ nữa."

Phong xem hài mà không cười, xung quanh vừa bớt ồn ào thì cậu thều thào nói: "Đó là một tai nạn."

Quân vỗ vai Phong thật mạnh: "Bọn tao là anh em của mày mà, bọn tao hiểu, đừng buồn nữa. Tao mà là con gái thì tao sẽ bù đắp cho mày ngay."

Phong lắc đầu: "Tao không thích con gái cơ bắp."

Quân lập tức đẩy Phong ra: "Biến."

Phong ngồi thẳng lưng lại: "Ờ, là như vậy đấy. Nên chiều nay đi đánh bi-a đi? Vẫn chỗ cũ, lúc 3 giờ..."

"Có ai đồng ý với mày quái đâu mà lên kèo? Hôm nay tao với thằng Long hẹn kèo đá FIFA với mấy thằng lớp cũ rồi. Kèo danh dự luôn."

Phong nghe vậy lại nghiêng người định dựa vào lòng Quân: "Đánh bi-a hai đứa cũng hơi buồn, nhưng nếu hai thằng kia bận thì chúng mình đành..."

Phong chưa kịp ngả ra thì Quân đẩy lưng cậu ta chúi về phía trước: "Không đi."

Phong há hốc mồm: "Mày vừa nói gì hả Quân? Mày chưa bao giờ từ chối tao?"

"Vì hôm nay đội bóng rổ tập luyện chứ gì nữa." Quân nói rồi quay đầu nhìn Tú ngồi chéo góc phía dưới: "Tú nhỉ?"

Không hiểu vì sao lúc này ánh mắt Tú nhìn cậu khó chịu hơn bình thường, nhưng vẫn mở miệng đáp: "Ờ."

Quân nhìn lại Phong: "Đấy, lúc tao rủ thì mày đâm đầu theo gái. Giờ tao bận rồi, hối hận chưa."

Phong trầm mặc, không nói chuyện nữa, lôi điện thoại ra xem danh sách bạn bè để tìm phương án dự phòng.

Cuối buổi học, Quân nhận được tin nhắn từ Quốc Anh.

Quốc Anh: [Nay đội bóng rổ không tập. Nhắn cả Tú hộ anh.]

Quân: "..."

Vẫn là Quân: "Ê Tú, hôm nay tới tập đúng giờ nhé."

Tú không hiểu Quân nhắc lại để làm gì nhưng vẫn đáp, giọng nói nhạt toẹt: "Biết rồi."

Quân nói dối nhưng không hề thấy áy náy, buổi trưa vừa đạp xe tạt vào quán cơm bình dân vừa huýt sáo.

"Cô ơi, cho cháu một suất cơm gấp đôi cơm."

"Lại là cậu này à? Ăn ở đây hay mang về?"

"Cháu mang về ạ."

"Ok. Đợi cô lấy cho bạn này đã."

Quân đang không chú ý lắm, nghe cô bán cơm nói vậy thì quay đầu nhìn quanh, kinh ngạc vì thấy Tú đang đứng đợi.

Tú thấy cậu, lập tức nói với cô bán cơm: "Cháu mua mang về."

"Ơ cậu này, mới nãy nói là ăn ở đây mà? Tôi đơm cơm với thức ăn ra đĩa rồi, giờ bỏ vào hộp là bị trộn hết lên đấy."

"Ấy cô, không cần đâu, bạn ấy ăn ở đây với cháu ạ. Cháu không mang về nữa, cháu ăn ở đây!" Quân vội nói, đón lấy đĩa cơm của Tú trong tay cô chủ quán, "Cháu ăn gì cũng được, miễn là gấp đôi cơm. Lát cháu ra lấy!"

Nói xong thì vỗ vai Tú: "Tao mang ra bàn cho mày, bàn kia đẹp kìa."

Quân kéo tay Tú lôi xềnh xệch, Tú ngại gây chú ý với người xung quanh nên cũng mặc cậu ta kéo mình đi, còn bị ấn vai ngồi xuống ghế.

"Ngồi đi, tao lấy canh cho mày nhé. Bình thường ở đây sẽ có canh rau hoặc nước rau luộc. Mày ăn gì?"

Đây là lần đầu Tú mua đồ ăn ở đây nên không biết có những gì, sau khi thấy Quân còn chưa hỏi chủ quán đã có thể đọc vanh vách thế kia, cậu thầm hiểu cậu ta hẳn là khách quen.

"Canh rau." Tú đáp.

Gần đây mẹ Tú lại đi công tác nên cậu phải ăn ngoài. Tuy nhiên cái khu dân cư vắng vẻ chỗ chung cư cậu sống lại chẳng có mấy quán ăn ra hồn. Sau một lần ăn phải một bữa dở khủng khiếp, lần này cậu chuyển sang tìm quán nào đó gần trường ăn thử.

Không ngờ gặp Quân ở đây.

Trong lúc Quân đi lấy canh, Tú bỏ túi chéo đựng sách vở qua một bên, tháo khăn quàng cổ, ngẩng đầu nhìn quanh, thấy khách trong quán toàn là mấy cô bác trung niên, hoặc mấy anh chị mặc đồng phục nhân viên của cửa hàng nào đó, vì bận đi làm nên không thể ăn cơm ở nhà nên mới phải đi ăn cơm bụi. Có mỗi cậu và Quân mặc đồng phục học sinh.

Tú không thích xung quanh quá đông và ồn ào, nhưng đồng thời cũng ghét phải ngồi ăn cơm một mình trong nhà. Ngoài ra nếu ăn ngoài cũng không cần phải dọn dẹp hay đổ rác nhiều lần nữa. Lúc thấy tên Quân, cậu còn định mang cơm về, nhưng giờ nghĩ lại thấy có người chen chúc lấy canh, lau thìa đũa cho mình thì thấy cũng... tạm được.

Ngoài trời gió thổi lạnh cóng, bước vào quán cơm chật kín người Tú mới bắt đầu thấy chân tay có lại cảm giác. Quân vừa đặt canh lên bàn, Tú chầm chậm sờ thử, thấy bát canh ấm ấm thì cầm bằng cả hai tay, chỉ cầm như vậy cho tay ấm lên chứ không ăn uống vội.

Bình thường cơm canh ở quán cơm bình dân kể cả có vào mùa đông hay không thì vẫn cứ lạnh tanh lạnh ngắt, hôm nay vô tình gặp tên Quân lại được một buổi đồ ăn còn nóng hổi, khiến cậu không nhịn được liên tưởng tên kia với một cái lò nướng hay thứ gì đó toả nhiệt. Bếp than? Bếp ga?

Quân cứ nhìn Tú mãi, thấy cậu không động đậy một lúc mới hỏi: "Không thích canh này à? Hay tao lấy nước rau luộc cho mày?"

Thấy Quân gần như chuẩn bị đứng dậy, Tú nói: "Không cần."

Quân nghĩ Tú từ chối lịch sự ngại phiền cậu nên vẫn đi lấy thêm một bát, ngồi nhìn cậu chờ đợi.

Tú thấy ba bát canh bày la liệt trên bàn, đều đều nói: "Tự lấy thì cố mà ăn hết."

Quân cười: "Tao gấp đôi cơm cơ mà. Làm được làm được."

Dạo trước Quân thấy thái độ của Tú với mình chẳng hề thay đổi từ đầu năm nên cậu đã cố để không sấn sổ cậu ta quá mức. Nhưng sau khi được thầy Tiến nhặt vào đội bóng rổ, thêm cả lần này vô tình gặp ở quán cơm, Quân lại muốn nhiệt tình trở lại.

Quân rất thích kết giao bạn bè, nhất là với những người cậu có hảo cảm từ lần đầu gặp. Hảo cảm của cậu với Tú có gì đó cao hơn mức bình thường, Tú lại còn trông đẹp mắt nữa. Ngoài ra còn có một lí do thầm kín, rằng cậu tin là nếu Tú chơi với mình thì cậu sẽ có một thằng bạn thân mà sẽ không bao giờ bỏ mình để đi chơi với những đứa khác, bởi vì bình thường cậu ta cũng chẳng chơi với ai.

Nhìn thái độ xa cách kia của Tú kìa, chắc chắn là vậy rồi.

Đương nhiên cái lý do cuối thì Quân không thể nói ra miệng được.

"Đừng nhìn nữa." Tú nói, bắt đầu cầm đũa lên ăn cơm.

Dù hai bên chẳng nói gì nhưng Quân vui muốn chết, nghĩ mãi không hiểu hôm nay bà bán cơm cho gì vào mà ăn ngon thế.

***

Tú vừa ra khỏi thang máy tầng 12 của chung cư đã nghe tiếng khóc thảm thiết vọng khắp hành lang.

Tiếng khóc não nề thê lương ấy khiến bước chân của cậu ngừng hẳn, hoàn toàn chỉ muốn quay ngược lại thang máy để bỏ chạy.

Nhưng nghĩ một cách lý trí thì bản thân chẳng có nơi nào để đi hết.

Tú nắm chặt quai túi đeo chéo trên tay, hơi cúi đầu để vùi nửa mặt vào trong khăn len quàng cổ, cố gắng đi thật nhanh về phía trước.

Càng đi, tiếng khóc ngày một rõ ràng. Khi cậu vừa bước qua cửa nhà hàng xóm bên cạnh nhà mình thì nghe loáng thoáng giọng nói nức nở truyền ra từ bên trong. Một vài từ lọt vào trong tai, lúc ấy Tú mới biết thì ra bà cụ nhà bên mới mất.

Vừa rồi ở ngoài thang máy tầng một Tú cũng thấy có tờ cáo phó dán trên tường, chỉ là cậu không quan tâm lắm nên không buồn đọc. Ai ngờ nhà có người mất lại là hàng xóm ngay bên cạnh.

Tú đứng trước cửa căn chung cư nhà mình, tra chìa khoá vào ổ, nắm lấy tay cửa lạnh cóng, đẩy ra, nhanh chóng bước vào nhà đóng cửa lại.

Tiếng than khóc chỉ giảm đi được một chút, vẫn có thể nghe thấy khá rõ.

Với tay bật điện, kéo rèm che cửa sổ để ánh sáng hắt vào phòng, bật ti vi để bừa một kênh và mở âm lượng thật lớn. Lúc căn phòng đã ngập tràn ánh sáng, và tiếng khóc bị tiếng ti vi át đi thì Tú mới thở phào nhẹ nhõm đi vào phòng riêng, cởi bỏ túi đeo và cái khăn quàng cổ ra khỏi người.

Chỉ là, giường ngủ của cậu kê sát ngay bên vách tường nhà hàng xóm, vừa vào phòng lại nghe tiếng khóc nho nhỏ khiến cậu phải cau mày bước ra, đóng chặt cửa lại để ra ghế sofa phòng khách ngồi.

Trên sofa có sẵn một chiếc chăn, Tú ngả người nằm xuống ghế, kéo chăn đắp kín tới cổ rồi nhìn chằm chằm vào ti vi.

Kênh đang mở là một kênh chuyên phát mấy trận thi đấu thể thao, hôm qua cậu chỉ vô tình bật nó trước lúc ngủ, nay bật lại thì vẫn là kênh ấy, đang chiếu một trận bóng rổ của nước ngoài.

Nhà có người mất là chuyện buồn, tuy gây phiền toái cho hàng xóm nhưng âu cũng là chuyện cần thông cảm. Tú biết điều ấy, nhưng cậu vẫn không ngăn nổi cảm giác khó chịu và bất an. May mà ở chung cư không cho phép tổ chức lễ tang, chứ nếu phải nghe tiếng kèn đám ma ngay cạnh nhà cả đêm khi chỉ có một mình thế này, chắc cậu sẽ không chịu nổi mất.

Nằm một lúc cậu bắt đầu thấy mí mắt hơi nặng, sau lại nhớ đến buổi tập luyện buổi chiều nên miễn cưỡng thò tay ra khỏi chăn, lấy chiếc điện thoại trên bàn để cài báo thức rồi nhanh chóng rụt tay vào trong.

Mùa đông năm nay lạnh đến phát bực.

***

Tú dậy trước cả khi báo thức kêu vì trận đấu trong ti vi đã chuyển sang bóng đá từ lúc nào không hay biết, sau đó thì có một pha ghi bàn xuất sắc nên bình luận viên hào hứng gào rất to, tiện thể khiến cậu tỉnh ngủ.

Trước khi ra khỏi nhà, Tú với tay định tắt điện theo thói quen, nhưng ngay khi vừa tưởng tượng đến cảnh trở về nhà vào lúc trời đã xẩm tối, phòng ốc không có ánh sáng mà nhà bên còn tặng thêm mấy tiếng khóc... Cậu hạ tay xuống, để nguyên hiện trạng đèn điện phòng khách sáng trưng, khoá cửa nhà rồi rời đi.

Lúc tới phòng thể chất, Tú sớm 30 phút, cứ nghĩ mình sẽ là người sớm nhất, không ngờ vừa đến đã thấy Quân đang đứng ném bóng. Có vẻ như cậu ta đã chơi được một lúc nên người ngợm ấm hơn, đủ để cởi áo khoác vứt sang bên.

Quân cũng chú ý với Tú ngay từ khi cậu mở cửa, vừa quay ra đã cười hớn hở: "Đến sớm thế! Tao tưởng còn lâu mọi người mới đến!"

Nghe Quân nhắc đến cả "mọi người", Tú thầm nghĩ dường như Quân đã chơi một lúc nên không để ý thời gian, không biết cậu đang sớm 30 phút. Tú cũng không muốn đề cập chuyện bản thân đến sớm nên không đáp lời, lẳng lặng tới ngồi một góc sân đợi đến giờ tập thì mới tập. Tổng quan mà nói thì Tú không phải kiểu người thích và chăm vận động.

Từ lúc ngồi xuống, Tú mơ hồ suy đoán rằng Quân sẽ tới làm phiền mình như thường lệ, nhưng không hiểu vì sao hôm nay Quân rất ngoan ngoãn ném bóng, thi thoảng mới lén liếc cậu một cái như đang che giấu chuyện mờ ám nào đó.

Tới đúng ba giờ chiều mà vẫn không thấy ai đến, phòng thể chất vẫn chỉ có Tú và Quân, trong khi bình thường mọi người vẫn tới sớm năm, mười phút.

Quân thấy Tú nhìn màn hình điện thoại nên hỏi: "Mấy giờ rồi người anh em?"

"Ba giờ." Tú đáp.

"Sao chưa thấy ai nhỉ? Thôi tao với mày cứ khởi động rồi tập trước đi." Quân vừa nói vừa cười.

Tú nghe Quân nói, không đáp lời nhưng vẫn chậm rãi đứng dậy. Ít nhiều cũng đã tập bóng được hơn một tuần, dù không thích nhưng nếu tới giờ thì Tú vẫn sẽ theo thói quen đứng dậy, bắt đầu xoay chân xoay tay tự khởi động. Cũng từng có một buổi thầy Tiến không đến và nói mọi người ai tới trước thì tự giác khởi động nên hôm nay cứ theo lẽ ấy mà làm.

Quân thấy Tú bắt đầu thì cũng mau lẹ tới đứng cạnh, khởi động một cách nhiệt tình, trái ngược hẳn với sự hời hợt của người còn lại.

Phòng thể chất kín gió hơn bên ngoài, nhưng vẫn khó mà cản được cái lạnh của không gian rộng. Lúc tới đây Tú mặc áo thun giữ nhiệt bên trong áo đồng phục thể dục, lồng tiếp bên ngoài một chiếc áo hoodie, tới lớp cuối cùng là áo khoác đồng phục mùa đông của trường. Phía dưới mặc quần đồng phục thể dục, cũng là loại của trường phát đầu năm, nói chung là từ đầu đến chân không động tới bộ bóng rổ mới kia.

Khởi động xong thì Tú chỉ cởi bớt một cái áo khoác, định bụng lúc nào ấm hẳn mới cởi áo hoodie. Ngó sang thấy Quân đã lột luôn áo hoodie của cậu ta từ lúc nào, bên trong bộ đồng phục bóng rổ ngắn tay còn không thèm mặc áo giữ nhiệt.

Nhìn da thịt thiếu niên săn chắc trên cánh tay cậu ta như đang toả nhiệt, Tú thấy thật ngưỡng mộ.

Sau đó lại bỏ điện thoại ra xem, 3 giờ 15 phút.

Mọi người đâu?

"Thi ném bóng không?" Quân hỏi.

"Không." Tú đáp, bắt đầu có cảm giác có gì đó không đúng.

"Ê." Quân gọi.

Tú nhìn sang, thấy cậu ta vung tay ném bóng về phía mình.

Do cự li quá gần, không né được, Tú bắt buộc phải vươn tay bắt lấy.

Phiền chết đi được.

Quân nhìn cậu đầy chờ mong: "Ném đi."

Tú ném bóng lại phía Quân bằng vẻ không thân thiện lắm.

"Ném rổ ấy. Ném tao làm gì?"

Quân nói rồi vung tay ném rổ từ một góc chéo.

Động tác tiêu chuẩn, bóng lọt rổ chuẩn xác.

Sau đó lại chạy đi nhặt bóng, đưa ra trước mặt cậu.

Tú im lặng nhìn quả bóng.

Ngày thường khi bị thầy yêu cầu luyện tập, Tú vẫn làm theo, nhưng riêng với Quân, Tú luôn có cảm giác chỉ cần mình chiều theo ý cậu ta một chút thôi thì lập tức sẽ bị cậu ta ngồi lên đầu, được nước lấn tới.

Nhưng tất cả những né tránh của Tú từ trước đến giờ thường chỉ để che giấu tính hướng của bản thân - thứ mà cả cậu lẫn những người xung quanh chưa từng có ai chấp nhận.

Không như những đứa con trai khác.

Tú không thích con gái.

Tú đã rất hoảng sợ khi kết luận như vậy.

Sau một thời gian học ở môi trường mới, bên cạnh những gương mặt xa lạ, bạn cùng lớp mới, Tú biến mình thành kẻ mà chẳng ai muốn chơi cùng, và kế hoạch đó đáng ra sẽ thành công mỹ mãn nếu không có Quân.

Tên này... quá phiền phức.

Thân thiện đến bực mình.

Hết nửa năm học cậu cũng dần nhận ra Quân và đám bạn của cậu ta nguyên một đám trai thẳng, nhìn cách chúng thoải mái cười nói và tương tác khiến Tú hơi gai mắt, trong tiềm thức luôn muốn tránh xa, đặc biệt là Quân. Có vẻ Quân nghĩ ai cũng thẳng như cậu ta nên sờ mó động chạm rất tự nhiên, không buồn quan tâm đến suy nghĩ của nạn nhân chút nào.

Nhưng cậu cũng dần nhận ra, chẳng biết từ lúc nào cậu đã bị sự nhiệt tình của Quân cuốn theo. Giống như việc bị ai đó mời mọc tới lần thứ một trăm, một ngàn thì sẽ bất đắc dĩ phải chấp nhận vậy.

Quả bóng vẫn ở trước mặt, Tú thoáng nghĩ, chắc bọn trai thẳng này sẽ không phát hiện được đâu.

Rồi cậu lại nghĩ về đám tang của bà cụ gần nhà.

Kiếm tạm một người chơi cùng cho quên đi... chắc là cũng được?

Tú chậm chạp đón lấy quả bóng trên tay Quân, thả xuống đất cho bóng bật ngược lên rồi dùng bàn tay đón lấy, sau đó nâng lên, ném rổ.

"Một đều." Quân vừa nói vừa chạy đi nhặt bóng, nhếch môi cười nhìn Tú: "Năm quả trước thì thắng. Đứa nào thua, mai phải bao bánh mì ăn sáng."

"Ờ." Tú đáp, chạy tới tranh bóng.

Tú chơi không tốt bằng Quân nhưng vì có chiều cao tương đương nên ít nhiều vẫn có thể vươn mình ngăn cản Quân ném rổ trong hình thức một đấu một. Tuy nhiên muốn ghi bàn được cũng khá khó.

Quân chơi không nhường, điều này vô tình kích thích tính háo thắng trong cậu. Ban đầu cậu chơi khá hời hợt, sau cũng dần tập trung hơn.

Quân vừa ném vào tới quả thứ tư, Tú tận dụng bóng lọt rổ cướp lấy cơ hội, dồn sức lực dẫn bóng xa tầm tay của Quân. Sau vài lần thất thủ, cậu nhận ra mình không có khả năng cướp bóng hay ném bóng ở cự li gần với Quân, cuối cùng đưa ra quyết định ném xa để tìm cơ hội.

Bóng đập bảng rồi rơi thẳng vào rổ, chứng minh quyết định đưa Tú vào đội bóng của thầy Tiến cũng không phải không có cơ sở.

"Đỉnh!" Quân bật ngón tay khen đối thủ.

Ném vào được một quả khiến Tú hưng phấn hơn hẳn, nhưng khi cậu vừa quyết định hơn thua thì một đoàn học sinh đẩy cửa phòng thể chất bước vào, dẫn đầu là là một cô giáo dạy bộ môn thể dục.

Thấy chiếc áo đồng phục đội bóng của trường trên người Quân, cô giáo hỏi: "Cô nhắn thầy Tiến chiều nay có tiết học trong này nên đội bóng không tập rồi mà nhỉ? Thầy không báo với các em à?"

Quân tròn mắt, không ngờ lí do nghỉ chiều nay là thế này. Cậu nhìn cô, sau đó nhìn Tú. Tú đang nhìn cậu. Cậu lại nhìn cô: "Chắc là bọn em nhầm ạ. Giờ bọn em đi ngay đây!"

Quân nói rồi vội vã chạy đi nhặt quần áo mà cả hai để ở góc phòng, lấy hộ luôn cả đồ của Tú rồi chạy lại nói với Tú: "Đi nhanh đi nhanh thôi."

Tú cũng không định đứng trước ánh mắt tò mò của đám học sinh khối trên lâu thêm nữa, cúi người ôm theo quả bóng bước nhanh đằng sau Quân.

Cả hai vừa ra đến cửa, gió lập tức thổi qua khiến Tú rùng mình vì lạnh.

"Đưa áo với khăn đây." Tú nói.

Quân nhanh nhẹn nhặt trong đống áo ra khăn và chiếc áo khoác đồng phục mùa đông đưa cho Tú, sau đó trùm vội cái áo hoodie qua đầu, cuối cùng xỏ tay vào áo mùa đông, kéo khoá tới cổ áo hoodie thì dừng lại: "Woa... vừa toát mồ hôi xong gặp cái gió này, rùng hết cả mình."

Tú nãy giờ chơi chưa nhiều nên còn chưa kịp toát mồ hôi, chỉ đơn giản là vẫn thấy gió rất lạnh. Cậu không quan tâm mấy lời nhảm của Quân lắm, tập trung thắt nút chiếc khăn quàng cổ của mình bên ngoài áo đồng phục rồi giấu mặt vào bên trong.

Sau đó thấy mùi hương... không đúng lắm.

"Hình như mày..."

Tú chưa kịp nói xong thì đằng xa có người bước đến nói: "Quân, sao mày lại đứng ngoài này?"

Quân cũng ngạc nhiên nhìn Phong hỏi: "Hở? Sao mày lại ở đây?"

Phong nghiêm giọng, nói: "Tao qua làm thanh tra, xem đội bóng rổ luyện tập thế nào."

"Cức. Mày chán quá nên chạy ra đây chứ gì?" Quân đáp ngay.

"Thằng này thế mà khôn." Phong cười cười, "Má, đang thèm đi chơi mà méo ai chơi cùng. Ngứa hết cả người."

"Lạnh thế này thì ở nhà trùm chăn mà ngủ? Với lại, mày mà cũng thiếu trò để chơi được cơ à? Chán quá thì bật dàn karaoke trăm củ nhà mày lên mà hát."

"Chán rồi chán rồi, tao thèm hơi ấm loài người. Thế đội bóng rổ chưa tập à, mà đứng đây?"

Quân nghe hỏi đến đây thì chớp mắt một cái, đáp: "À, nhầm lịch."

"Thằng Tú cũng nhầm?" Phong hỏi.

"Ờ... tao báo cho nó nhầm." Quân chớp mắt thêm hai cái nữa.

"Đậu má tuyệt vời, thế thì đi net thôi! Lạnh thế này cứng tay đéo bắn nổi bi-a. Quán net gần trường mình thì ấm, vào đó cầm chuột chơi game thoải mái."

Phong vừa nói xong thì bước tới, khoác tay lên vai Quân chuẩn bị kéo cậu đi.

Quân bị Phong kéo cho dúi đầu xuống vì chân chôn dưới đất không di chuyển theo, Phong thấy vậy dừng lại nhìn Quân hỏi: "Chổng đít làm gì thế?"

Quân không đáp lời Phong, quay đầu sang hỏi Tú: "Đi net không?"

Phong đang không biết Quân rủ thằng Tú làm gì, vì Tú có bao giờ đồng ý quái đâu, vậy mà Tú nói...

"Ừm."

Hả??? "Ừm" thật hả?

Cả ba đi lấy xe. Phong đi xe máy nên vọt trước, nói với Quân: "Faker Gaming nhá, gần trường. Tao ra trước xem có máy không."

"Ố kề."

Quân đeo quả bóng riêng của cậu ở sau lưng, vừa lấy xe đạp vừa đợi Tú, sau đó cả hai đạp xe song song hướng về phía quán net.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro