Chương 6: Quán net 🖥️


Theo luật thì địa điểm kinh doanh của các quán net bắt buộc phải cách trường học từ cấp trung học phổ thông trở xuống tối thiểu 200 mét, và Faker Gaming là quán net vừa đúng đủ 200 mét theo yêu cầu. Chính vì gần tới mức có thể đi bộ nên nơi này được khá đông học sinh trường Q coi là net tủ, trừ mấy đứa về nhà hướng ngược lại.

Cả hai đạp xe được có mấy vòng bánh đã tới nơi, Phong đang đứng ngoài cửa chờ sẵn, vừa thấy người đã giục: "Vào đi nhanh lên, còn một trận thắng nữa là tao lên Vàng rồi."

"Mày vội như kiểu sắp lên Kim Cương ấy. Gác cổng Vàng rách mà hào hứng thế?"

"Đậu má, mày nghĩ tao ham lắm à? Nếu ham tao đã không mời thằng Bạc rách như mày vào đánh xếp hạng cùng. Quan trọng là tình cảm, là cảm giác anh em sướng khổ có nhau thôi."

"Có cái cức. Mày có cả đống người để tìm sướng. Cứ bao giờ khổ thì lại tìm tao." Quân xua tay.

"Biết đó gọi là gì không? Bạn bè đấy. Tao muốn sướng mà tìm mày mới là vấn đề." Phong cười cợt.

"Há, cũng đúng." Quân nói rồi bước vào trong.

Có vẻ như cả ba tới đúng lúc và cũng gặp may khi còn ba máy cạnh nhau. Quân ngồi giữa hai người, Tú ngồi trong góc cạnh tường. Lúc Quân và Phong đã bật máy và đăng nhập tài khoản xong, quay ra mới thấy màn hình của Tú vẫn đang dừng ở ô ID và mật khẩu.

"Mày chưa tới quán này bao giờ à? Không có tài khoản?" Quân nhìn Tú hỏi.

"Chưa, giờ đi đăng kí."

Tú đứng dậy, đang định ra quầy thì bị tay Quân ấn hai vai ngồi trở lại ghế: "Không cần đâu, tao có tài khoản."

Quân ấn Tú ngồi xuống xong thì vươn tay rướn cả người qua, lạch cạch gõ phím. Tú bị Quân che hết màn hình, còn bị tóc của cậu ta chỉa hết vào mồm khiến cậu phải nhè ra. Tóc cứng vãi.

Không hiểu thằng này là cái giống loài gì nữa.

Quân đăng nhập xong, Tú nhìn ID mà cậu ta vừa nhập cho mình là khoaitokhonglochetdoi, số dư tài khoản còn hơn hai trăm nghìn.

Quân thấy Tú nhìn thì giải thích: "Đợt Tết Dương lịch khuyến mại x2 tài khoản, nhưng mà mỗi tài khoản chỉ được một lần, nên tao tạo thêm tài khoản phụ. Mày cứ chơi thoải mái đi."

"Cảm ơn." Tú nói cảm ơn một cách rất hình thức.

"Vào trận vào trận." Quân hào hứng nói, "Ingame Liên Minh của mày là gì?"

Quân và Phong đã ngồi sẵn trong phòng Xếp hạng Linh hoạt đợi Tú. Tú thấy vậy nói: "Chúng mày chơi đi, tao không chơi."

Phong ngạc nhiên, nhưng không thích giao tiếp với Tú lắm nên nhỏ giọng hỏi Quân: "Thế nó đi net làm gì đấy?"

"Sao không chơi?" Quân hỏi.

"... Chưa đủ cấp." Tú đáp.

Liên Minh Huyền Thoại là một trò chơi khá phổ biến, ở net cứ 10 máy lại có 9 máy chơi Liên Minh, máy còn lại là chơi con "dead game" DotA, vì vậy nhiều người gọi Liên Minh là con game quốc dân, ai cũng có tài khoản cả. Game quá nổi tiếng nên Tú cũng từng chơi thử, nhưng do không có bạn để chơi cùng nên hứng thú giảm xuống rất nhanh, chỉ chơi được tới cấp 13 đã nghỉ game trong khi cấp độ yêu cầu để đánh xếp hạng là 30.

"Đâu, xem nào?" Quân hỏi.

Tú gõ chữ đăng nhập, ID leminhtu33, tên ingame cũng y hệt như vậy. Quân cố chấp mời cậu vào phòng để thử chạy game, Tú ngó sang thấy một người tên Oruku Ngàn Năm, một người tên Vua Lì Đòn.

Vua Lì Đòn chắc chắn là Quân, còn Oruku Ngàn Năm là Phong.

Quả thật cấp 13 chưa đủ để chơi game, Tú cũng chỉ định ngồi máy chứ không hoàn toàn muốn chơi nên tự bấm thoát ra, nói: "Tao không chơi."

Phong không quan tâm Tú lắm, vỗ bắp tay của Quân kêu bôm bốp: "Nghe gì chưa? Vào trận đi. Tao vẫn ADC nhé, mày đừng đi top nữa, lấy tank đi SP với tao đi, trận này quan trọng, tao đéo muốn gặp Lux với Veigar SP đâu."

Quân cười hớ hớ: "Mày cứ làm như mày xanh thì gánh được team ấy."

Phong lại bắt đầu nói gì đó, Tú vừa đeo tai nghe nên không nghe rõ.

Quán net này mô hình vừa-nhỏ, chỉ là một cái nhà ống bình thường, xếp kín máy từ tầng một lên hết tầng ba, mỗi phòng khoảng 10 máy nên chỉ cần có người trong phòng kèm theo hơi nóng toả ra từ dàn máy đã đủ khiến mùa đông biến mất.

Nhưng với Tú, cậu luôn có cảm giác cái lạnh của mình toả ra từ bên trong, nên dù phòng ốc có ấm cúng thì tay chân cậu vẫn lạnh, cách tốt nhất để ấm lên có lẽ phải áp tay vào nơi nào đó ấm áp, hoặc uống nước ấm.

Tú ngả lưng ra ghế, hai bàn tay rụt vào trong ống tay áo, đeo tai nghe xem phim trên Netflix, là một bộ phim cậu đang xem dở từ hôm qua. Âm lượng trong tai nghe chỉnh vừa đủ, cậu vẫn có thể loáng thoáng nghe tiếng nói chuyện và chửi bới của người xung quanh, thi thoảng là tiếng bàn phím và chuột lách cách của người ngồi cạnh.

Cậu mơ hồ cảm nhận rằng đây là điều mình muốn.

Một nơi xung quanh có người, có tiếng động, náo nhiệt.

Xem phim là sở thích của Tú nên cậu có thể ngồi im xem rất lâu, tất nhiên điều kiện phải là bộ phim đó hay. Lúc Tú cày xong 4 tập phim thì quán net đã vắng hẳn người vì tới giờ cơm tối.

Hai con gà Phong và Quân không lên được hạng, hết chửi team địch lại chửi đồng đội mấy câu cho đỡ cay, sau đó Phong suy sụp thất thểu mang chuỗi 4 trận thua lấy xe về trước.

Chỉ còn lại Quân và Tú, xa xa trong quán có anh trai đang húp mì ăn tối ngay tại máy.

Phong đã về mà Quân thấy Tú không có ý định đứng dậy nên quay sang hỏi: "Về chưa?"

Tú vốn không định về, tay cầm chuột tìm season 2 của bộ phim vừa xem, đáp: "Mày về đi. Lát nạp lại tài khoản trả mày."

"Mày không định về ăn cơm à?"

Tú nhìn đồng hồ ở góc dưới màn hình. Bảy giờ kém.

"Ăn sau."

Quân im lặng.

Hồi sáng mẹ nhắn tin cho cậu sẽ không nấu cơm trưa nên Quân mới đi ăn quán, có lẽ tối mẹ vẫn sẽ nấu như bình thường. Về phía lý do của Tú thì cậu thấy hơi tò mò.

"Sao nhà mày lại ăn cơm muộn vậy được?" Quân hỏi thẳng thừng, ngay sau đó thấy không ổn nên bồi thêm vào một câu hỏi dễ trả lời hơn, để Tú không bơ cậu: "Tao với mày đi ăn ở quán hồi trưa không? Đi nhanh thì còn đồ nóng hổi ngon lành."

Tú nghe vậy thì ngừng tay suy nghĩ.

Cậu chỉ định đợi Quân đi khuất mắt rồi gọi tạm một bát mì ăn ở đây luôn, nhưng cậu ăn mì tôm đã quá ngán, nghe đến cơm canh nóng hổi thì không cưỡng được cảm giác đói khát. Dù sao hồi trưa cậu cũng đã được thử, quả thật là đồ ăn ở đó rất ngon.

Tú định hỏi vì sao Quân không về nhà ăn cơm, nhưng cậu sợ hỏi xong sẽ bị hỏi lại, nên im lặng gật đầu.

Quân thấy Tú đồng ý thì vểnh môi cười, lấy cái áo đồng phục vắt sau lưng ghế mặc lên, xách theo quả bóng đứng dậy.

Tú vẫn mặc y nguyên nên chỉ cần tắt máy là đứng dậy rời đi.

Càng tối trời càng lạnh, Tú bước ra cửa, chỉ thở cũng ra được một làn khói trắng.

Tú lấy xe theo Quân tới quán cơm.

Quán cơm cổng trường học rất gần, đi một đoạn đã ngửi thấy mùi hành tỏi phi thơm phức. Quán cơm bình dân này được cái là rất chăm làm nóng lại đồ ăn, đặt bếp ngay gần cửa, đi qua dễ bị thu hút bởi mùi thơm.

Lần này Quân vẫn đại diện đi lấy canh, vừa đặt trước mặt Tú đã thấy cậu ta nhanh chóng áp tay lên hai bên bát.

Quân hỏi: "Lạnh lắm à?"

Tú cầm bát canh lên, đáp: "Hỏi thừa."

"Vậy á? Tao chỉ thấy mát mát thôi." Quân đáp.

Người mặc bốn lớp và đeo cả khăn len như Tú cảm thấy vô cùng bức xúc.

"Cởi bớt áo ra đi rồi nói."

"Cởi ra thì lạnh chứ. Ý là mặc đủ áo rồi thì chỉ thấy mát mát thôi."

Tú không cho là đúng. Cậu mặc đủ vẫn thấy lạnh. Có lên giường đắp chăn thì cũng phải mất một lúc lâu mới ấm lên được.

"À, thế trận bóng lúc nãy là sao nhỉ? Tỉ số 4-2, mày thua tao." Quân đột nhiên nhắc tới chuyện hồi chiều.

Tú hơi nhíu mày: "Trận đó không tính."

"Ờ hớ, mày có chơi tiếp thì vẫn thua tao thôi." Quân cười thách thức.

"Không tính." Tú thong thả múc một thìa cơm, "Còn chưa biết tại sao lại nhầm lịch tập luyện."

Quân chớp mắt một cái: "Ừ nhỉ. Không tính. Thầy giáo mình chán thật đấy! Nghỉ mà không bảo học sinh một câu!"

Tú gắp một miếng chả lá lốt lên, cắn một miếng, nhăn mặt. Lúc chọn đồ ăn cậu đã lấy mấy miếng chả lá lốt, nhưng không hiểu vì sao nhà này cuốn chả lại thêm hạt tiêu, mà Tú thì ghét hạt tiêu.

Cậu ngẩng đầu nhìn suất đầy ụ cơm nhưng hơi ít thức ăn của Quân, hỏi: "Ăn chả lá lốt không?"

Quân chẳng ghét món nào bao giờ, vừa nghe đã gật đầu: "Có. Nhưng sao thế?"

"Không ăn hạt tiêu." Tú lấy một đôi đũa mới, gắp hai miếng chả qua cho Quân.

Gắp xong, Quân thấy suất cơm của Tú chỉ còn lèo tèo mấy miếng khoai tây và ít thịt kho. Cậu nghĩ ngợi, vô thức dùng đũa của mình gắp qua cho Tú hai miếng thịt quay.

"Quý lắm mới cho đấy!" Quân ăn rất khoẻ, đó giờ chỉ ăn hết phần người khác chứ chưa cho ai đồ ăn bao giờ.

Tú vốn ghét chung đụng đồ ăn, lại còn là đồ ăn trên đĩa của người khác. Từ lúc Quân dùng đũa của cậu ta để gắp đồ ăn qua, Tú đã để ý. Mới ban đầu còn cảm thấy không muốn động vào hai miếng thịt kia, thế nhưng khi nhìn tới cái điệu bộ như thể vừa hi sinh anh dũng của Quân, Tú lại thấy hơi mắc cười, tâm trạng thả lỏng, cuối cùng nhấc đũa gắp miếng thịt quay giòn bì kia bỏ vào miệng.

Tốc độ Quân ăn suất cơm gấp đôi cơm cũng chỉ ngang bằng Tú ăn suất cơm bình thường. Khi cả hai ăn xong, Quân còn tự phục vụ mỗi người một cốc trà nóng.

Tú ghét vị đắng nên không thích uống trà, nhưng nhìn cốc nước toả ra hơi nóng nên khá ưng, nhận lấy từ Quân, giữ trong tay để ủ ấm. Ăn cơm canh nóng hổi xong, người ngợm đã thấy đỡ lạnh, thêm cốc trà trong tay gần như là ấm toàn thân.

Đôi lúc Tú cảm thấy tên Quân này thật là được việc, rất biết chăm sóc người khác.

"Ăn cơm xong về luôn à?" Quân lại hỏi.

"Không biết."

Tú chạm môi lên viền cốc, hít lấy hơi ấm toả ra từ nước trà nóng, đáp lập lờ, không nói thẳng làm Quân còn tò mò hơn.

Tú cũng thấy bất thường. Nếu cậu muốn tách khỏi tên này, cậu nên trả lời là "Ờ".

Cả hai uống xong trà, ra cửa quán lấy xe đạp, Quân lại hỏi: "Về à?"

"Muốn gì? Hỏi nhiều thế?" Tú cau mày nhìn Quân.

Muốn gì à? Đi chơi chứ gì nữa?

Hai đứa mặc đồng phục học sinh cứ vậy đứng trước cửa quán cơm dùng dằng một lúc.

"Mai không có bài tập về nhà đâu nhỉ?" Quân hỏi.

Tú không chắc tên này có thực sự biết mai học môn gì không, nhưng là người khá chăm làm bài tập về nhà, Tú đáp: "Không có."

"Hay đi net tiếp đi." Quân đề xuất.

Tú im lặng.

Ngay từ lúc biết nhà bên cạnh có người mất, Tú đã muốn lủi đi nơi khác. Buổi trưa thì ổn, cậu có thể mở tung rèm cửa sổ để ánh sáng mặt trời tràn vào trong, cảm thấy yên tâm đôi chút vì ban ngày có "dương khí". Nhưng cứ nghĩ đến chuyện buổi tối phải ở một mình trong căn chung cư lạnh lẽo, bật tất cả đèn phòng lên cũng chỉ là một màu trắng ởn không sức sống, cậu thấy sợ.

Ở đây chưa có nhiều cửa hàng tiện lợi 24/24 như trên Hà Nội, nếu có thì cũng khá xa nhà. Khi chiều Quân rủ đi net, Tú đã bắt đầu suy tính sẽ ở đó cả đêm... nếu trong quán cũng có người chơi thâu. Nơi này gần trường, sáng dậy đi học một thể cũng là ý kiến không tồi.

Có người đi net cùng cũng là ý kiến không tồi nốt.

"Ở đó... có combo đêm không nhỉ?" Tú hỏi.

"Mày không định về á?" Quân ngạc nhiên hỏi.

Tú gật đầu, không định nói lí do.

"Quán đó không mở đêm." Quân nói.

Tú ngạc nhiên.

Ở đó ban đêm vốn là kế hoạch của cậu, vậy mà nó lại không mở đêm?

"Quán net gần trường đại học với cao đẳng thì mới mở đêm, quanh khu này không có đâu. Mày không ngại đi xa thêm chút thì mình qua đấy. Tao cày đêm với mày." Quân nhiệt tình nói.

Nhìn vẻ chân thành đầy hứng khởi của Quân, Tú chưa bao giờ cảm thấy biết ơn sự dai dẳng của cậu ta như lúc này.

"Ừm, đi." Tú gật đầu.

Đường tối nguy hiểm, Quân không dám đạp xe đi song song với Tú như ban chiều, chỉ thi thoảng quay lại xem Tú có tụt hay lạc mất ở đoạn nào không, dù con đường đi từ đây qua đó gần như là một đường thẳng.

Vì là lần đầu tới đây nên cả hai đều phải đăng kí tài khoản mới, đăng kí xong xuôi mới thấy hai máy duy nhất còn lại là hai máy của một chiếc ghế đôi, là loại ghế sofa thường dùng cho mấy cặp tình nhân đi net, còn có cả gối tựa lưng.

Quân không để ý lắm, cứ vậy ngồi xuống. Tú ngần ngừ một lúc mới ngồi xuống theo, mỗi người một đầu.

Quân vừa đăng nhập game thì thấy Oruku Ngàn Năm cũng online, nhắn tin ngay cho cậu.

[Oruku Ngàn Năm]: Vẫn ngồi net?

Nhà Phong có máy tính, cậu ta biết nhà Quân không có nên khi thấy Quân online thì hỏi ngay.

[Vua Lì Đòn]: Ờ. Mày vẫn chơi tiếp à? Tạch chuỗi, cay?

[Oruku Ngàn Năm]: Lại chẳng cay. Chơi tiếp không?

Quân ngó sang thấy Tú đang mở phim, chắc cũng chẳng chơi với cậu.

[Vua Lì Đòn]: Ờ. Vào đi, chơi đến thắng thì thôi.

[Oruku Ngàn Năm]: Đợi chút tao mua skin Xayah Vệ Binh Tinh Tú mới ra đã. Mày thích không? Tao mua tặng mày trang phục Rakan, một cặp luôn.

[Vua Lì Đòn]: Éo. Ai muốn chơi trang phục đôi với mày. Tán được em nào thì mua cho nó ấy. Mà tao không đi SP nữa đâu, trả tao về top đi.

[Oruku Ngàn Năm]: Ừ, mày SP tank tưởng hiền lành bảo kê, thế đ nào toàn bắt tao lên đánh chúng nó. Đ để AD farm yên ổn.

[Vua Lì Đòn]: Chơi game vậy mới vui.

[Oruku Ngàn Năm]: *** vui!

Game tự mã hoá từ ngữ thô tục.

Khi cuối cùng Quân và Phong thắng được một trận, Phong vui sướng thoát game, còn Quân quay ra thấy Tú đã nghiêng đầu sang một bên tay ghế, chân co lên phần ghế sofa rộng rãi, hai tay ôm trước ngực, nhắm mắt ngủ ngon lành.

Thật không hiểu tại sao tên này lại qua net để ngủ đêm nữa.

Màn hình máy tính của Tú đen sì, dường như đã chiếu hết tập phim được một lúc. Đôi mắt tinh tường của Quân thấy Tú khẽ run.

Thấy bản thân chẳng cần tới áo khoác, Quân cởi áo phao đồng phục của mình ra, phủ thêm một lớp lên người bên cạnh.

Hơi ấm sẵn có bám trên áo khiến Tú ngừng run, mùi thơm kì lạ khiến tinh thần Tú thả lỏng, hơi duỗi chân ngủ ngon lành.

Quân thấy Tú đạp chân vào đùi mình cũng chẳng ý kiến gì, mở bừa một trận bóng đá để xem tới lúc ngủ thiếp đi.

***

Tú thấy hơi lạnh nên tỉnh dậy, nhìn cảnh vật xung quanh nhớ ra ngay hôm qua ngủ net. Ở nhà có giường đệm chăn gối tử tế còn thấy không đủ ấm, giờ nằm ghế để ngủ thì bị lạnh là phải.

Nhưng dù người ngợm bị lạnh, cậu cảm nhận được phần bàn chân mình lại rất ấm. Tú hơi ngóc đầu dậy mới phát hiện Quân đang ngồi ở đầu bên kia sofa, chân cậu đang đạp lên đùi Quân, một tay Quân ôm lấy chân cậu ủ ấm.

Hơi sững người, vừa muốn rụt chân lại, vừa không muốn.

Quân thấy động tĩnh, nhạy bén mở mắt, quay qua nhìn Tú, dùng giọng khàn khàn của người mới ngủ dậy, bàn tay cách một lớp tất dày xoa xoa chân cậu hỏi: "Không ngủ được à?"

Rõ ràng Quân cũng mới ngủ dậy, nhưng Tú thấy cậu ta chỉ đang ngồi ngả ra lưng ghế, đôi chân dài duỗi thẳng dưới gầm bàn.

Tú không trả lời câu hỏi của Quân, chỉ hỏi ngược lại: "Mày ngồi ngủ được à?"

Quân há miệng to hết cỡ, ngáp một cái, đáp: "Kĩ năng sinh tồn ngủ ghế đỉnh cao đấy."

Nói rồi Quân nhìn màn hình điện thoại, 6 giờ kém.

"Giờ về cũng được rồi."

"Ờ." Tú đáp.

Tú chậm rãi ngồi dậy, thu chân, phát hiện trên người có thêm một chiếc áo nữa. Lúc mới dậy cậu thấy ngoài chân ra thì người hơi lạnh, chẳng biết nếu không có cái áo này thì cậu lạnh tới mức nào.

Sự quan tâm này của Quân, Tú không biết phản ứng thế nào, chỉ đưa áo trả lại mà không nói gì. Quân cũng không để ý lắm, xỏ tay áo kéo khoá, chuẩn bị ra khỏi quán.

Buổi sáng sớm rét hơn rất nhiều, vừa ra cửa đã bị gió tạt cho ngán ngẩm, nhưng sau đó vẫn phải về.

Quân vừa tới cửa đã thấy mẹ dọn hàng bằng vẻ vô cùng hằn học. Mẹ vừa thấy Quân đã càu nhàu: "Đúng cái hôm thằng bố mày trốn việc thì mày lại không ở nhà. Vô phúc quá là vô phúc."

"Sao đấy mẹ?" Quân bình thản hỏi.

"Thằng bố mày tối qua nhậu với bạn, say khướt rồi, còn nôn oẹ ra cho bà mày dọn. Giờ gọi mãi không chịu tỉnh... bực muốn điên lên. Mày dọn bàn ghế ra đi, tao tự làm cũng gần xong hết rồi."

"Vâng." Quân đáp.

Lúc đi về phòng để cất bóng, Quân cau mày thật chặt khi thấy bố đang nằm sải lai trên giường, trong không khí thoang thoảng mùi ngai ngái của mấy bãi nôn nặng mùi, ám khắp phòng.

"Vờ lờ thật..." Quân lẩm bẩm chửi, cất bóng xong vội đi ra ngoài, sau đó để cửa mở toang mong cho mùi kia bay bớt.

Xem ra nếu tối qua cậu không đi net thì vẫn phải ngủ ghế phòng khách.

Tự nhiên thấy thật may mắn vì hôm qua đi chơi với Tú.

Lúc trở lại trường học, Quân nằm bò trên bàn, mặt úp vào tay áo nhắm mắt ngủ tiếp.

Nằm một lúc thì nghe tiếng động ở bàn ghế bên cạnh, Quân ngóc đầu dậy nhìn Tú nói: "Tú, tao phát hiện ra là mình nhầm áo! Hôm qua không để ý, nãy tao nằm bàn ngủ, ngửi mùi tay áo thấy khang khác."

Áo mùa đông không giặt thường xuyên như đồ mùa hè, cả hai cái áo dường như đã mặc được một thời gian nên mùi bột giặt xả vải gì đó cũng đã bay hết, phải gí mũi vào ngửi kĩ mới phát hiện ra.

Tú im lặng, đưa tay áo lên làm cái vẻ ngửi thử, gật đầu: "Nhầm rồi."

"Biết ngay mà!"

Quân đứng dậy cởi áo, Tú biết cậu ta định đổi nên cũng hợp tác để trả lại.

Khi mặc áo, hơi ấm trên chiếc áo mới đổi chẳng hiểu vì lí do gì khiến Tú nhộn nhạo không thôi.

Cậu thích nhiệt độ này.

Quân thì chẳng để ý lắm, lại nằm bò ra bàn, quay mặt về phía cậu rên rỉ: "Đói quá. Ước gì có người mua bánh mì cho mình. Người chiều qua thua bóng thì càng tốt ư ư..."

Tú im lặng một lúc, sau đó nói: "Đi."

"Hả?" Quân nhìn Tú hỏi lại.

"Tao với mày đi mua bánh mì."

Quân nghe vậy đứng bật dậy: "Đi! Bánh mì trứng bò!"

Vậy là lần đầu tiên có người thấy Tú đi ăn sáng cùng ai đó.

Đám học sinh cùng lớp đã trải nghiệm quá đủ cái thái độ khinh người của Tú để nhận diện rằng đây là một tình huống bất thường, cuối cùng đưa ra kết luận rằng chiến thần ngoại giao Vũ Quán Quân là người chiến thắng trong trận đấu Close Up lửa băng này.

Cả hai mang bánh mì về lớp, Phong đến thấy Quân ăn sáng thì hỏi: "Nay ăn sớm thế?"

"Bạn Tú mua cho tao." Quân hất đầu về phía Tú cũng đang gặm bánh mì ở bàn bên.

"Woa..."

"Bọn tao vừa đi canteen đấy!"

Phong liếc nhìn đầy ngạc nhiên vì Tú chịu ra khỏi lớp với người khác, lại còn là đi canteen mua đồ ăn, sau đó vì đang vội khoe nên cũng không để tâm nhiều, đưa màn hình điện thoại của mình ra cho Quân xem: "Nhìn này, ngầu chưa?"

Quân ngó vào thấy Phong đổi hình nền điện thoại là hình tải trận Liên Minh Huyền Thoại của nick Oruku Ngàn Năm, tướng sử dụng là Xayah thông thạo 6 mặc skin Vệ Binh Tinh Tú mới.

"Ghê chưa, có khung luôn." Quân gật gù.

Khung của trang phục là thứ được nhà phát hành bán kèm trang phục trong gói đắt tiền hơn, đại khái để khoe mức độ chịu chơi của người sử dụng.

"Chơi con game thời trang này tốn tiền quá." Phong cười cười.

"Có skin mà vẫn chơi ngu, chúng nó chửi cho đấy. Tao thì chưa nạp bao giờ. Người không có skin thường đánh hay." Quân vỗ vai Phong.

Phong đẩy tay Quân ra: "Vừa cầm bánh mì, bôi cái gì vào áo tao đấy? Ban đầu tao cũng có định nạp game này đâu, nạp chẳng mạnh lên tí éo nào. Tao bị dụ nạp lần đầu nên giờ mới bị nghiện đây này."

Mấy nhà phát hành game chuyên thao túng tâm lý người chơi bằng cách bán một combo siêu rẻ siêu lời cho người nạp lần đầu, hấp dẫn tới mức mấy người chưa từng nạp tiền chơi game cũng phải đâm đầu vào.

Sau đó thì tất cả những người nạp lần đầu đều nạp cả lần hai, lần ba, không dừng lại...

Và học sinh trong lớp không những thấy Tú và Quân đi cùng nhau chỉ một lần, mà sau đó còn có cả lần hai, lần ba...


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro