Ngoại truyện 5: Rung động của thiếu niên

Editor: Gió

Đêm khuya.

Trong biệt thự to lớn yên tĩnh, lạnh lẽo chỉ có một chăn phòng nhỏ trên tầng hai là còn sáng đèn.

Một cậu thiếu niên khoảng chừng mười năm, mười sáu tuổi đang nằm bò trên bàn, yên lặng làm bài tập.

Da của cậu thiếu niên trắng trẻo nõn nà, trên gương mặt vẫn còn lại chút trẻ con nhưng trong dung mạo xinh đẹp ấy lại có chút trưởng thành và... cô đơn mà người đồng trang lứa không hề có.

Phần đồ thị hình nón hôm nay mới học có hơi khó, Lâm Giác cắn bút, nghĩ ngợi vẫn lâu vẫn không tìm ra cách giải của ý số ba trong bài tập lớn cuối cùng.

Điều hòa quạt lâu khiến cậu có chút đau đầu, Lâm Giác dứt khoát đặt bút xuống, đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.

Đang là mùa hè, không khí oi bức tràn vào, ve bên ngoài cửa sổ kêu râm rạn, tạo nên chút hơi thở sinh động của cuộc sống.

Nếu như không có gì bất ngờ thì hôm nay trong nhà hẳn là lại chỉ có một mình cậu.

Ba mẹ từ trước tới nay luôn bề bộn nhiều việc, mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty đều cần họ giải quyết, anh trai học nhảy mấy lớp liền, lấy được học vị thạc sĩ từ rất sớm, cũng tới công ty để giúp họ giải quyết khó khăn, từ hồi lên cấp ba, Lâm Giác thường phải ở nhà một mình.

Ban ngày dì giúp việc theo giờ sẽ tới giúp dọn dẹp vệ sinh, gia sư cũng sẽ tới phụ đạo bài học cho cậu, mỗi khi màn đêm buông xuống, căn biệt thự trống rỗng này ngoài vệ sĩ đứng ngoài cổng ra thì cũng chỉ còn lại một mình cậu.

Vệ sĩ còn có việc của mình, không lên đây với cậu được và tự tôn của một thiếu niên cũng không cho Lâm Giác làm như vậy.

Cậu biết ba mẹ và anh trai rất yêu cậu, họ cố gắng làm việc mới có thể tạo ra cuộc sống gia đình sung túc và sự giáo giục tốt đẹp mà cậu được hưởng thụ, nhưng dẫu sao một cậu bé đang tuổi lớn thi thoảng cũng sẽ cảm thấy có chút cô đơn.

Đứng bên cạnh cửa sổ rất lâu, tâm trạng phiền muộn cũng vơi đi không ít, Lâm Giác quay về trước bàn sách, định tiếp tục chiến đấu với đề toán còn chưa nghĩ ra thì dưới tầng một chiếc Sedan màu đen đã dừng lại.

Một người đàn ông dáng người cao gầy, vai rộng eo thon bước từ trên xe xuống, nhưng cách xa quá nên Lâm Giác không nhìn rõ tướng mạo của người kia.

Người đàn ông và vệ sĩ nói với nhau vài câu rồi đôi chân dài sải bước vào biệt thự.

Mắt Lâm Giác sáng rực lên, rồi lại không nhịn được mà có chút căng thẳng.

Anh trai về rồi sao?

Nhìn vóc người đẹp như vậy hình như không giống lắm?

Vào lúc Lâm Giác đang suy nghĩ lung tung thì tiếng gõ cửa nhà đã vang lên.

"Cốc cốc"

"Cốc cốc"

Lịch sự mà lại có tiết tấu

Lâm Giác kéo đồng phục trên người, đi xuống tầng mở của.

"Mộc Mộc," người đàn ông bên ngoài cửa cười khẽ, dung mạo thâm thúy hiếm thấy trở nên ôn hòa, giọng nói từ tính không hề kiêng kị mà gõ vào trái tim Lâm Giác.

"Lâu rồi không gặp."

Lâm Giác ngơ ngác mất một lúc lâu mới lúng túng mở miệng: "Giang thần..."

Chân mày đẹp đẽ của người đàn ông hơi nhíu lại, dường như có chút bất đắc dĩ: "Cậu nghe được cái tên này từ đâu thế?"

"Fan của anh đều gọi như thế ạ."

Lâm Giác vô thức rủ mắt xuống, không dám nhìn vào mắt Giang Du Sâm.

Các fan đều nói Giang Du Sâm giống như thần tiên hạ phàm vậy, tuấn tú, lạnh lùng nhưng lại khiến người ta bất giác chìm đắm.

Lâm Giác cực kỳ tán thành với họ.

"Thế... cậu định để Giang thần đứng bên ngoài cửa mãi sao?"

Giang Du Sâm không xoắn xúyt vụ tên gọi này qúa lâu, chỉ hơi nhếch mày.

"... Em xin lỗi."

Lâm Giác giật mình, vội để Giang Du Sâm đi vào, mở điện phòng khách lên rồi chạy bình bịch vào trong bếp rót nước.

Làm xong tất cả rồi cậu mới ngồi ngay ngắn trước mặt Giang Du Sâm, mắt vẫn không dám nhìn về hướng ấy.

Giang Du Sâm từ tốn nâng bốc nước trên bàn lên nhấp một ngụm, không ngờ lịa là nước chanh chua chua ngọt ngọt ,vị ngọt vừa phải quanh quẩn trong khoang miệng, khá phù hợp với khẩu vị của một cậu thiếu niên.

Anh giương mắt đánh giá cậu thiếu niên trước mặt.

Cậu thiếu niên vẫn còn mặc đồng phục, nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác cồng kềnh của học sinh cấp ba bình thường, dưới bộ đồng phục to rộng còn có thể nhìn ra được thân thể thắng tắp của cậu thiếu nên, đôi chân thon dài lại thẳng khép vào nào, rõ ràng là có chút căng thẳng.

Lâm Giác rõ ràng là chú ý thấy ánh mắt của Giang Du Sâm.

Nhịp tim của cậu vô thức đập nhanh hai nhịp, mất một lúc sau mới nhớ ra cái gì đó, lặng lẽ liếc về phía Giang Du Sâm: "Giang thần... sao đột nhiên anh lại tới đây?"

"Anh cậu sợ cậu ở nhà một mình không an toàn, hôm nay đúng lúc anh đi ngang qua đây, tiện thể tới thăm cậu luôn." Giang Du Sâm thu hồi ánh mắt, tùy ý hỏi một câu, "Bạn nhỏ, làm xong bài tập chưa?"

Trái tim Lâm Giác nóng rực lên, cậu chưa từng nghĩ rằng Giang Du Sâm sẽ chủ động tới thăm cậu.

"Hử?" Giang Du Sâm vốn dĩ chỉ tiện miệng hỏi một câu, thấy phản ứng của Lâm Giác lại cảm thấy thú vị, "Chưa làm xong bài tập hả?"

Ấn tượng của anh về em trai của Lâm Lãng khá tốt, cậu bé chăm chỉ, có chí tiến thủ, ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất được người khác yêu thích.

Nếu không anh cũng sẽ không vì Lâm Lãng tiện miệng nhắc tới mà hôm nay lúc đi ngang qua đây nhớ tới chuyện này.

"Làm xong rồi ạ!" Lâm Giác vội đáp lại.

Không biết sự dũng cảm tới từ đâu, thấy ý cười tinh nghịch của Giang Du Sâm, cậu dừng lại một giây rồi nói tiếp một câu, "Còn nữa, em không phải là bạn nhỏ!"

Bạn nhỏ thú vị quá.

Lúc nào cũng thích ở trước mặt người lớn tỏ ra mình rất trưởng thành, nhưng đôi mắt vẫn còn đơn thuần, xinh đẹp, không mang chút tạp niệm, khiến người khác không thể ghét nổi.

Nụ cười của Giang Du Sâm càng thêm đậm, cố ý chọc cậu: "Vậy quý ngài này, có thể cầm bài tập của cậu xuống đây cho anh kiểm tra được không?"

Lâm Giác đỏ mặt, lúng ta lúng túng chạy lên tầng cầm sách bài tập xuống.

Gánh nặng bài vở của học sinh cấp ba khá lớn, bài tập cũng nhiều, Giang Du Sâm nhận lấy chỗ bài tập ấy, liếc qua vài cái.

Đúng là làm rất tốt.

Chữ Lâm Giác cũng như người, nét chữ ngay ngắn cẩn thận, từng nét bút từng nét gạch đều phác họa rõ ràng trình tự và lối suy nghĩ, khiến người khác không tìm ra được điểm sai sót nào.

Giang Du Sâm lại lật ra trang sau, liền nhìn thấy nửa đề vẫn còn đang để trống.

Người không phải máy móc, thi thoảng cũng sẽ có chút sai sót, không biết làm cũng rất bình thường, nhưng Giang Du Sâm thấy Lâm Giác ngoan ngoãn như vậy không nhịn được mà muốn trêu cậu.

Ngón tay thon dài của người đàn ông gõ nhẹ lên đề ấy, cố tình lạnh mặt hỏi: "Đề này sao lại không làm?"

Lâm Giác ngậm ngừng, căn bản không ngờ rằng Giang Du Sâm sẽ nghiêm túc kiểm tra bài cậu cho cậu: "Em... vẫn chưa nghĩ ra."

Giang Du Sâm đặt bài tập lên bàn trà, lạnh nhạt nói: "Thế giờ làm đi."

Rất có khí thế nghiêm khắc của phụ huynh.

Lâm Giác ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, cầm bút lên, bắt đầu suy nghĩ nửa đề còn xót lại, Giang Du Sâm ngồi ở đằng sau cậu, ung dung quan sát cậu.

Trong nhà trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng Lâm Giác viết viết vẽ vẽ lên giấy nháp.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, Lâm Giác có thể cảm nhận được một cách rõ ràng mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người Giang Du Sâm, rất thơm.

Đầu Lâm Giác như hồ dán, căn bản không thể tập trung được.

"Không nghĩ ra à?"

Không biết là bao lâu sau, giọng Giang Du Sâm vang lên từ phía sau.

"Em xin lỗi..."

Lâm Giác nói xin lỗi trong vô thức, cảm thấy có chút mất mặt.

Cậu bé con ngoan ngoãn không hề nổi giận, tim Giang Du Sâm nhũn ra, lấy bút từ tay Lâm Giác, nhẹ giọng nói: "Anh dạy cậu."

Anh cúi người xuống, thật sự giúp Lâm Giác phân tích đề ấy.

Đồ thị hình nón, tư duy khá đơn giản khó là khó ở chỗ tính toán, có lúc còn phải dùng đạo hàm bặc hai, người mới học rất dễ dàng nghi ngờ cách giải của mình.

Nhìn những bước Lâm Giác đã viết ra, cậu cũng đang mắc tại chỗ này.

"Nhìn đây nhé." Bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng nắm lấy bút chì, vẽ một vòng tròn lên trình tự của Lâm Giác, "Cậu đã dùng định lý Vi-ét để tìm ra quan hệ của nghiệm và hệ số rồi, chỉ cần tiếp tục..."

Bàn trà hơi thấp, Giang Du Sâm người cao chân dài , chỉ có thể khom người xuống, tư thế này giống như đang ôm Lâm Giác vào trong ngực.

Lâm Giác dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, trong ngực giống như đang có một chú nai con đang đạp loạn, gần như muốn nhảy ra ngoài.

"Nghe có hiểu không?"

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.

Lâm Giác đỏ mặt gật đầu.

Cách Giang Du Sâm giảng rất dễ hiểu, mặc dù đầu óc đang nghĩ lung tung nhưng đại khái tư duy thì cậu vẫn hiểu.

"Ừm," Giang Du Sâm đặt bút lên bàn trà , thẳng người dậy, "Vậy làm tiếp đi."

Khoảng cách giữa hai người cuối cùng cũng kéo giãn, Lâm Giác thở phào một hơi, rồi bất giác có chút thất vọng.

Cậu "vâng" một tiếng thật trầm, tiếp tục làm đề.

Sau khi làm xong, Giang Du Sâm lại hỏi: "Còn bài nào khác không?"

Lâm Giác lắc đầu.

Giang Du Sâm ra vẻ muốn đứng dậy, Lâm Giác đột nhiện nói: "Còn, còn một... một ít bài tập chưa làm xong."

Thật ra là nội dung chuẩn bị bài, không tính là bài tập, nhưng kỳ là lạ cậu không muốn Giang Du Sâm rời đi sớm như vậy.

"Ừm," Giang Du Sâm gật đầu, không hỏi gì nhiều, "Lấy ra xem nào.."

Lâm Giác cắn môi, ngoan ngoãn cầm sách giáo khoa xuống.

Bàn trà quá thấp không tiện, Giang Du Sâm mở đèn bên bàn ăn ra, hai người ngồi sóng vai nhau, Lâm Giác chăm chỉ chuẩn bị bài, Giang Du Sâm thì dùng điện thoại đọc tin tức trong giới, thi thoảng nghiêng đầu nhìn kết quả học tập của Lâm Giác.

Trong nhà vốn lạnh lẽo trở nên sinh động hơn.

Trái tim của Lâm Giác đập rất nhanh.

Đây là cảm giác mà cậu chưa từng có với cha mẹ, anh trai và cả bạn học.

Tựa như một dòng nước ấm chảy vào trong tim, khiến cả trái tim cậu trở lên ấm áp, lại như bị ngâm trong một thùng nước lớn, căng phòng đến nỗi có chút xót xót.

Trong thoáng chớp mắt, Lâm Giác chợt nghĩ tới một từ.

Đó là "thích"'

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro