Chương 11: Hoàng tử mỉm cười trong thế giới cổ tích
Chương 11: Hoàng tử mỉm cười trong thế giới cổ tích
|by Liêu Phong: someone yours till eternity
Hoài Trông trong đầu còn đang đặt ra hàng loạt câu hỏi. Thầy ấy còn bị học sinh vây quanh không? Bọn kia sao lại bu quanh thầy như thế? Thầy ấy có để ý biết mình đã đi rồi không? Lúc này, Phương Nam từ đằng sau đi tới bên cạnh Hoài Trông. Hai người lại đi song song nhau như lúc nãy.
Hoài Trông vừa đi vừa nhìn lại phía sau, không thấy ai bám theo, có chút không giải thích được, nhưng mà vẫn là trưng ra một nụ cười nhàn nhạt: "Thầy được chào đón nồng nhiệt như vậy, thích ghê nhỉ? Hì."
Phương Nam nghiêng đầu nhìn Hoài Trông: "Nhóc sao vậy? Đang chọc anh à?"
"Chuyện này có gì đâu để chọc chứ..."
"Không thích sao?"
"Gì mà không thích, cũng đâu liên quan gì đến em."
"Vậy sao lại bỏ đi?"
Nghĩ một chút, cậu đưa ra một lí do mà mình cho là khá hợp lí: "Ở lại chỉ thấy phiền phức. Một đám người bu lại nháo nhào như vậy."
"Nhóc nói đúng nhỉ? Đúng là anh phải che đi gương mặt đẹp trai này rồi."
Hoài Trông bật cười: "Thầy cũng không nên tự tin như vậy chứ."
"Đây không phải là đề xuất lần trước của nhóc sao?"
Hoài Trông lè lưỡi ra, lêu lêu: "Cũng chỉ là kêu anh che lại, cũng đâu có nói là thầy đẹp trai." Đánh chết cậu cũng không thèm khen đối phương ra mặt, chỉ khen trong lòng thôi là được rồi. Cậu hỏi: "Sao bọn chúng không bám theo thầy nữa?"
"Anh đánh chết hết rồi."
Phương Nam thế mà lại nói một cách bình tĩnh, thản nhiên như thế: "Vậy ngày thầy vào tù cũng sắp đến rồi."
"Nhóc từng thấy tù nhân nào đẹp trai giống như anh không?"
Hoài Trông bật cười miễn bình luận, nói chuyện khác: "Hôm qua tới giờ thầy hot ghê lắm nha, thầy lên diễn đàn của trường xem chưa?"
"Anh cũng không quan tâm lắm." Giọng nói của anh có chút không vui: "Đi uống nước cũng không xong, xem ra sau này chỉ có thể hẹn nhóc ở ngoài trường thôi."
"Em thấy ở đâu cũng vậy thôi, có thầy thì dù là một nơi tĩnh lặng cũng trở nên nháo nhào."
"Tại sao?"
Lại nữa, buộc mình phải nói ra hai từ đẹp trai mới chịu sao?!
Tiếng chuông báo vào học vang lên. Không hiểu sao Hoài Trông luôn cảm thấy chuông vào học luôn lớn và kéo dài hơn chuông hết tiết hay ra về. Cậu nói: "Em vào học rồi."
Phương Nam lấy từ trong túi quần ra vài viên kẹo sô cô la, đưa ra cho Hoài Trông: "Ừ, nhóc học ngoan. Tối mai gặp lại."
Hoài Trông nhận lấy kẹo: "Cho em sao? Ở đâu ra vậy thầy?"
"Của mấy em học sinh khi nãy tặng."
Hoài Trông không chần chừ xé một viên ra cho vào miệng, híp mắt: "Đồ chùa đúng ngon luôn. Sao này quà cáp gì thầy được tặng nhưng không cần thì cứ cho em đi, nếu không thầy bỏ thì lãng phí quá."
Hoài Trông cũng chỉ là nói đùa thôi không ngờ lại nhận được cái gật đầu và cái xoa đằng sau ót của Phương Nam. Cảm giác rất kì lạ, rất khác biệt. Trước giờ hành động như vậy chỉ có ba mẹ và một người... một người... Hoài Trông lại cảm thấy đau đầu, không cách nào nhớ ra người đó là ai, rõ ràng là có ấn tượng nhưng lại không cách nào gọi tên.
"Nhóc sao thế?"
Hoài Trông lắc đầu, đem viên kẹo trong miệng cắn nát. Cậu có thói quen này, khi ăn kẹo không cách nào để cho viên kẹo từ từ tan được, luôn là cắn và nhai.
Đêm hôm đó, khi đang ngồi học cậu nhận được tin nhắn của thầy Phương Nam.
[Mai nhóc tan học lúc mấy giờ?]
[Dạ 5h chiều.]
[Muộn thế... Nhóc học thêm sao?]
[Dạ. Em học thêm Anh văn.]
[Ừ, nhóc học ở đâu, cho anh địa chỉ, mai anh đến rước đi đến thăm bà luôn.]
[Dạ, trung tâm bên cạnh trường. Nhưng em chưa xin ba mẹ nữa.]
[Có cần anh xin giúp không? Ha ha.]
Hoài Trông mỉm cười, hồi âm: [Thầy lấy tư cách gì mà xin ba mẹ em?]
Vài phút sau.
[Lấy tư cách là thầy của em.]
Hoài Trông mỉm cười lần hai, lắc lắc đầu, trách mình suy nghĩ quá nhiều rồi. [Hi hi. Em giỡn thôi. Để em xin rồi có gì mai cho anh biết.]
[Ok em. Em đang làm gì? Gọi điện thoại với anh một chút được không?]
Hỏi là hỏi thế nhưng không đợi Hoài Trông đồng ý thì đã gọi đến. Hoài Trông hít thở lấy tâm lý sẵn sàng, giống như thiếu nữ e thẹn nói chuyện với người yêu.
"Em đây. Thầy đang rảnh hay sao mà gọi em?"
"Ừ, anh đang rảnh. Em không rảnh à?"
"Thực ra thì em đang giải bài tập một chút."
"Vậy anh phiền nhóc rồi hả?"
Hoài Trông vội vàng phủ nhận: "Không, không có. Vẫn làm được mà, chỉ là tốc độ chậm chút thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro