Chương 4: Gặp gỡ

Editor + Beta: Daisy

Trong một khung cảnh như vậy với mùi tang thi khắp nơi, đột nhiên, có một bàn tay đặt lên vai cô!

Cố Ninh nhất thời dựng tóc gáy, nắm lấy cổ tay của bàn tay trên vai bằng một tay, xoay người một cái, vật người đó lại! Vừa định đánh mạnh, thì chỉ nghe thấy một loạt tiếng hét: "Ôi này này này này này này!"

Là người sao?

Cố Ninh theo bản năng buông tay ra.

Sau đó nhìn kỹ, chủ nhân của bàn tay là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi khỏe mạnh, mặc trường bào màu xanh xám, mái tóc mượt như vuốt gel. Ông ta đang che cổ tay phải, không ngừng thở gấp.

Cố Ninh đứng sang một bên, có chút xấu hổ. Đồng thời có một chút cảm giác kỳ lạ, mình khỏe đến vậy sao?

"Cô gái, tuổi còn trẻ, mà thân thủ tốt ghê ha?" Người đàn ông thấp giọng hét lên.

"Xin lỗi, tôi tưởng ông là tang thi." Cố Ninh thành thật nói.

"Nếu ta là tang thi, ta vẫn sẽ đập vai ngươi chắc? Trực tiếp mở miệng cắn ngươi ngay..." Lời còn chưa dứt, liền nhìn sang thấy mặt cô biến sắc. Sau đó, cô lấy đao trong tay ông đâm thẳng vào phía sau!

Ông ta chỉ nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng hét thê lương!

Ông ta run rẩy nhìn lại, thiếu chút bị hù chết, mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt bóng nhờn trong bóng tối cách ông ta chưa đầy 1 mét. Nếu đao đâm chậm một chút, ông ta sẽ chết chắc.

Ông ta còn chưa kịp cảm ơn, liền nghe thấy giọng nói căng thẳng của cô: "Chạy mau, phía sau còn có rất nhiều đang đến."

Tuyệt vời, còn thật nhiều đang tới?!

Lúc này còn có thật nhiều thứ gì đang tới?!

Ông không thể nghĩ về bất cứ điều gì, nhanh chóng chạy theo bước chân của cô gái trước mặt, đem trường bào choàng lên đầu. Cô chạy thật nhanh trong bóng tối, căn bản không kịp suy nghĩ bây giờ tối như vậy, sao cô có thể thấy nhiều tang thi đang tới đây.

Ông chạy được một lúc, mắt nhìn thấy mái tóc vàng của Cố Ninh sắp biến mắt trong bóng tối liền sốt ruột muốn chạy thật nhanh để bắt kịp. Nhưng không có đèn đường trên đường, nguồn sáng duy nhất là ánh trăng lấp ló trên cao. Vì lo lắng, ông không biết mình đã vấp ngã cái gì, cả người ngã về phía trước, nằm sấp xuống. Ngước đầu nhìn lên, làm sao cô gái kia lại biến mất rồi? Nghe tiếng bước chân của tang thi trên mặt đất, sắp sửa tiến đến, ông lập tức cảm thấy rùng mình, vội vàng đứng lên khỏi mặt đất, chạy một hồi liền nhớ đến hai bàn tay trống rỗng, đột nhiên thấp giọng mắng: "Chết tiệt! Đao bị cầm mất rồi!"

Cố Ninh, một người mặc một bộ đồ ngủ, đi chân trần và mang theo đao, một mình chạy băng qua con đường lộn xộn. Cô chạy một hơi qua hai con đường cho đến khi cảm thấy an toàn.

Khi cô dừng lại, cô phát hiện ra rằng người đàn ông kia bị chính mình vứt bỏ, hơn nữa cô vẫn cầm con dao của ông ta trong tay.

Nhưng Cố Ninh không muốn quay lại tìm ông ta. Lúc này, chỉ có thể cầu phước cho ông ta. Dù sao, cô đã cứu mạng ông ta, cái đao này coi như là quà tạ ơn của ông ta.

Cố Ninh nghĩ như vậy, nhìn xung quanh một phen, muốn tìm một nơi an toàn để qua đêm trước.

Đột nhiên, có tiếng xe ô tô tăng tốc, rồi chiếc xe dừng lại trên đường cách cô chưa đầy 5 mét. Cô còn chưa kịp phản ứng lại, một ánh sáng mạnh chiếu đến, chiếu thẳng vào người Cố Ninh.

"Còn thất thần làm gì? Lên xe mau!" Một cô gái trong xe nhô đầu ra, không kiên nhẫn hét lên với Cố Ninh.

Cố Ninh do dự một chút.

Liền từ phía bên kia chiếc xe bước ra một cậu nam sinh, ngạc nhiên hô lên: "Cố Ninh sư tỷ?!"

Sau đó, một cậu nam sinh tầm 22 tuổi nhảy ra khỏi ghế lái, chạy qua.

"Cố Ninh sư tỷ, là chị sao?! Tại sao chị lại một mình ở một nơi nguy hiểm như vậy?" Giọng nói ngạc nhiên của cậu dừng lại, nhìn Cố Ninh một cách kỳ lạ.

Cố Ninh lúc này mới phát hiện rằng cô vẫn đang mặc bộ đồ ngủ hoạt hình mà cô mặc khi đang ngủ, đi chân trần và cầm đao trên tay. Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Cố Ninh là may mắn thay cô có thói quen xấu là mặc đồ lót khi đi ngủ. Cô sửng sốt một lúc, trong đầu liền hiện lên một suy nghĩ vô cùng hoang đường.

"Cố Ninh sư tỷ?" Thấy Cố Ninh trầm ngâm, Trình Minh không nhịn được thấp giọng gọi một tiếng.

Cố Ninh ánh mắt lướt qua, nhìn cậu nam sinh vẻ tỏ vẻ thân thiết trước mặt.

"Xin lỗi, cậu là?"

Trình Minh cảm thấy thất vọng một chút, nhưng nói với khuôn mặt hạnh phúc: "Em là Trình Minh. Sinh viên năm ba Đại học Lâm Xuyên. Khi em mới tới Đại học Lâm Xuyên, chúng ta đã gặp nhau tại ga xe lửa."

"Ồ, vậy sao? Xin chào." Rõ ràng, phản ứng của Cố Ninh là cô hoàn toàn không nhớ người này.

Nhưng hoàn cảnh này rõ ràng không phải là thời điểm tốt để trò chuyện. Những người trên xe nôn nóng chờ đợi: "Trình Minh! Hai người có thể ôn lại chuyện cũ sau được không? Trước tiên lên xe đã!"

Sau đó Trình Minh nói: "Cố Ninh sư tỷ, chúng ta lên xe trước rồi nói chuyện? Trên xe đều là bạn học của em! Rất an toàn!"

Cố Ninh đã không ngần ngại nữa, quyết định lên xe trước, dù sao nơi này không an toàn.

Cố Ninh vừa lên xe, nghe thấy tiếng âm thanh phía sau vang đến.

"Cô gái, lại gặp lại rồi..."

Cố Ninh sững người một lúc, hướng phía sau nhìn thoáng qua, quả nhiên là người đàn ông trung niên mặc trường bào, nhìn cô.

Cố Ninh cười gượng hai tiếng: "Ách, đúng vậy."

Người đàn ông trung niên nói: "Cô có thể trả lại đao cho ta không?"

Cố Ninh hậm hực đưa con dao trả về.

"Mọi người, giới thiệu với mọi người một chút, đây là sư tỷ của chúng tôi, Cố Ninh. Về sau, chúng ta sẽ ở cùng một chỗ với nhau." Trình Minh vừa lái xe vừa nói.

Trên xe vốn còn có ba nam và hai nữ, cùng nhau chào hỏi một chút.

"Mọi người đều gọi ta là đạo sĩ. Trước kia ta là xem vân xem phụng." Người đàn ông trung niên nói.

Không có gì ngạc nhiên khi ông ta mặc một chiếc trường bào màu xanh xám, hóa ra là một đạo sĩ.

Nam sinh tóc húi cua, mặc trang phục thể thao tên là Dương Duy, người đeo kính gọng đen, mặc quần áo kẻ sọc được gọi là Trương Siêu, và một cậu bé có mái tóc che nửa mắt gọi là Tạ Vũ Hồng. Hai nữ sinh còn lại rất xinh đẹp, một người là Hoàng Mộng Dao và người kia là Tiếu Vân Vân, nhưng Cố Ninh trông hơi buồn cười khi nhìn vào mái tóc của họ, một người có mái tóc màu đen dài thẳng, một người có mái tóc xoăn dài, tất cả đều bị rối tung, trước ngày tận thế hai kiểu tóc này thoạt nhìn trông như nữ thần, nhưng vào thời điểm tận thế này có điểm phiền toái.

Sau khi nghe lời giới thiệu của Trình Minh, Dương Duy không có ý tốt cười nói, "Trình Minh, không ngờ cậu biết một cô em gái xinh đẹp như vậy. Tại sao chưa từng nghe cậu kể trước đây?"

Trên thực tế, Cố Ninh thật ra không tính là xinh đẹp, cô có nét giống mẹ của mình. Tuy khuôn mặt cô trông thanh tú, có thể thấy rằng cô rất xinh đẹp, nhưng khi ở trong đám đông, cô không hề nổi bật. Sau khi mái tóc đen biến thành một mái tóc vàng mềm mại và óng mượt, liền trở nên nổi bật. Tóc ngắn buông xuống vai, là do chính cô dùng kéo cắt, có chút so le không đồng đều, nhưng với mái tóc vàng, đó là một mỹ cảm.

Đột nhiên, Hoàng Mộng Dao với mái tóc dài thẳng kỳ quái hỏi: "Cô gội đầu?"

"Đúng vậy, thơm quá." Tiếu Vân Vân cũng đến gần Cố Ninh ngửi một chút, rồi nhìn cô một cách kỳ lạ: "Cô lấy dầu gội và nước ở đâu?"

"Có phải vậy không? Hiện tại thiếu nước trầm trọng, sao cô lại có thể lấy nước gội đầu?" Vũ Hồng nhịn không được nói.

Cố Ninh không nói nên lời.

Vẫn là Trình Minh giải vây giúp Cố Ninh: "Được rồi, cô ấy cũng không sử dụng nước của các cậu, các cậu quản làm gì?"

Hoàng Mộng Dao cười lạnh một tiếng: "Trình Minh, vì sao không liên quan đến chúng ta? Bây giờ cả thế giới đều thiếu nước, cô ta sử dụng một chút, chúng ta ít đi một chút. Làm thế nào nó không liên quan gì đến chúng ta?"

Lời này có điểm cưỡng từ đoạt lý*.

* Cưỡng từ đoạt lý: Vốn không có lý nhưng khăng khăng thành có lý.

Cố Ninh quá lười để cùng mấy người này cãi nhau, liền nhắm mắt lại.

Hoàng Mộng Dao muốn nói lại, bị Tiếu Vân Vân kéo một chút: "Đừng nói nữa." Lúc này mới cô ta mới cười lạnh một tiếng, không nói nữa.

Không khí trong xe có điểm khó xử.

Một đường không ai nói gì.

Chiếc xe thuận lợi đỗ bên ngoài một nhà để xe nhỏ bí mật, lấy vật tư tìm kiếm được trên đường ra khỏi thùng xe.

Trình Minh bước ra phía trước, gõ theo nhịp trên cánh cửa sắt của nhà để xe.

Đột nhiên, Hoàng Mộng Dao nói một cách mỉa mai với Cố Ninh: "Đúng rồi, Cố Ninh sư tỷ, chúng tôi vốn không có nhiều thức ăn, vốn đang lo lắng rằng cô sẽ nhận được một phần khi lên xe. Nhưng bây giờ cô còn có nước để gội đầu, như vậy nhất định cũng lo lắng về đồ ăn đâu đúng không?"

Cố Ninh rõ ràng có thể thấy, Hoàng Mộng Dao này là không hề có thiện ý đối với mình.

Cố Ninh giống như không nghe thấy, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm quay đi chỗ khác.

Vị đạo trưởng đã âm thầm lui về phía đội ngũ.

Bên trong cửa sắt truyền đến âm thanh: "Ai?"

"Trình Minh."

Sau đó, cửa sắt từ từ nâng lên, khi nó đạt đến độ cao bằng nửa người mới dừng lại. Cố Ninh cuối người, đi theo Trình Minh.

Đây là một bãi đậu xe loại nhỏ, có thể đỗ cả chục chiếc xe, nhưng bên không có xe, căn phòng chật kín người. Cố Ninh nhìn lướt qua, đại khái có khoảng hai trăm người. Có trẻ có già, tất cả chỉ sử dụng một số vật đơn giản đặt một lớp trên mặt đất để ngủ.

Mọi người nghe được tiếng cửa mở ra liền bừng tỉnh, yên lặng nhìn về phía bên này.

Sau khi cánh cổng sắt được kéo xuống, người đàn ông 27 tuổi nhìn có vẻ rất bất lịch sự, tay cầm đèn pin, liếc nhìn đạo trưởng và Cố Ninh nói: "Người lạ?"

Hoàng Mộng Dao cười đầy thâm ý, nói, "Anh Tiếu Trần, đây là sư tỷ trong trường của chúng tôi. Thế nào, trông không tồi chứ?"

Người đàn ông tên là Tiếu Trần nhìn Cố Ninh một chút, kín đáo đánh giá rồi gật đầu: "Rất đẹp."

"Anh Tiếu Trần, đây là vật tư chúng tôi tìm kiếm được trong hôm nay." Trình Minh trực tiếp tiến đến trước mặt Cố Ninh, thân hình cao lớn đem cô che kín.

"Đó là tất cả à?" Anh Tiếu Trần không hài lòng nói. Chỉ có bốn hoặc năm chai nước khoáng trong bao tải, cộng với một vài gói khoai tây chiên, một tá bánh mì nhỏ và một ít bánh quy.

"Anh Tiếu Trần, bên ngoài ngày càng có nhiều tang thi, cũng có rất nhiều người tìm kiếm đồ dùng. Hầu hết các trung tâm mua sắm đã bị cướp sạch. Chúng tôi chỉ có thể nhặt một số thứ còn lại trên mặt đất mà những người khác không có thời gian lấy... Thực sự là không còn gì nữa." Trình Minh giải thích.

"Quên đi, cứ theo quy tắc cũ." Anh Tiểu Trần liền ra hiệu cho vài người trẻ bên cạnh.

Mấy chàng trai trẻ kia lập tức tiến lên kiểm tra cơ thể của họ. Hai cô gái Hoàng Mộng Dao cùng Tiếu Vân Vân bị sờ soạng, bị ăn không ít đậu hũ, nhưng họ bày ra vẻ mặt rất thản nhiên. Rõ ràng, họ đã quen với điều đó.Đạo trưởng cũng đưa tay ra để họ kiểm tra khắp người."Anh Tiếu Trần." Hoàng Mộng Dao đột nhiên hỏi với vẻ khó hiểu: "Cố Ninh sư tỷ không cần soát người sao?"Bên kia Cố Ninh trong bộ đồ ngủ mỏng manh, dễ dàng nhìn thấy thứ gì đó ẩn giấu trong nháy mắt, vì vậy không ai nghĩ sẽ kiểm tra cơ thể cô. Được Hoàng Mộng Dao nhắc nhở, mọi người lập tức nhìn Cố Ninh đang đứng ngây người ở một bên.Trình Minh không dám tin, nhìn thoáng qua Hoàng Mộng Dao, sau đó lập tức nhìn về phía Cố Ninh.Cổ đạo trưởng cũng ngạc nhiên nhìn Hoàng Mộng Dao.Anh Tiếu Trần sững sờ một lúc, nhìn Hoàng Mộng Dao có chút bất ngờ, anh ta cười hai tiếng với Cố Ninh: "Tôi xin lỗi, đây là quy tắc của chúng tôi..." Nói xong bước về phía trước định kiểm tra cơ thể Cố Ninh.Trình Minh cùng cổ đạo trưởng đồng thời muốn tiến lên ngăn cản, chỉ thấy Cố Ninh lùi lại một bước, sau đó nhìn anh Tiểu Trần nói, "Xin lỗi." Cô hỏi: "Có phải muốn gia nhập nơi này phải soát người phải không?"Anh Tiểu Trần gật đầu: "Tất nhiên rồi!""Thật tốt." Cố Ninh vẻ mặt nhẹ nhàng thở ra nói: "Tôi không muốn gia nhập nơi này, vì vậy tôi không cần soát người."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro