Chương 139: Trang điểm

Người dịch: Cố Tư Yên

Nàng nhịn không được buột miệng thốt ra: "Trông thật đẹp."

"Ta đã rất cẩn thận nghiên cứu kiểu búi tóc này của nữ tử." Lục Vô Nghiên hơi khom lưng, lấy chiếc trâm ngọc khắc hình hoa thược dược từ trong tay Phương Cẩn Chi, cuối cùng cắm vào trong tóc nàng.

Phương Cẩn Chi nhẹ nhàng cúi đầu, trên má nhiễm một tầng phấn hồng nhàn nhạt.

Nàng không phải nói búi tóc, mà là Lục Vô Nghiên...

Lục Vô Nghiên lại phân phó Nhập Trà mang nước ấm tiến vào, tự mình rửa mặt cho Phương Cẩn Chi. Hắn vắt khăn lau mặt, cau mày hỏi: "Có phải làm sai trình tự rồi không? Hẳn là phải rửa mặt trước sau đó mới búi tóc?"

Phương Cẩn Chi cười lắc đầu: "Chàng làm đúng trình tự rồi!"

Câu trả lời này của Phương Cẩn Chi khiến Lục Vô Nghiên tương đối vừa lòng. Hắn kéo Phương Cẩn Chi trở lại trước bàn trang điểm, tự mình trang điểm cho nàng.

Nhìn bộ dáng Lục Vô Nghiên cẩn thận chọn lựa son phấn, Phương Cẩn Chi cảm thấy ngạc nhiên. Hắn không phải rất ghét mùi son phấn sao?

Khí sắc của Phương Cẩn Chi vốn rất tốt, làn da tựa như ngọc vô cùng mịn màng, cho nên thường ngày nàng gần như sẽ không bôi son phấn. Đương nhiên, nguyên nhân một phần là vì Phương Cẩn Chi hoàn toàn không cần, còn một phần khác nguyên nhân là vì nàng biết Lục Vô Nghiên chán ghét mùi hương của phấn son.

"Đừng trốn." Lục Vô Nghiên vừa ghét bỏ nhìn thoáng qua hộp phấn trên tay, vừa cẩn thận bôi lên mặt Phương Cẩn Chi, sau đó lại vẽ mi cho nàng, cuối cùng là bôi son màu đỏ nhạt.

Phương Cẩn Chi thừa dịp Lục Vô Nghiên đi rửa tay, vội vàng nhìn vào tấm gương đồng. Nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng Lục Vô Nghiên sẽ vẽ mặt nàng thành cái mặt heo rồi chứ, lại không nghĩ rằng thành quả nhìn cũng tạm được.

Trước đó lão thái thái có tới hỏi qua Phương Cẩn Chi về yêu cầu của bữa yến tiệc sinh nhật, tuy rằng bởi vì nàng xuất giá sớm cho nên không thể cử hành lễ cập kê, nhưng dù sao cũng là sinh nhật nàng. Tuy nhiên Phương Cẩn Chi nói rằng Lục Vô Nghiên không thích náo nhiệt để lấy cớ thoái thác.

Lục Vô Nghiên không thích náo nhiệt, nàng cũng không thích. Về phương diện khác, nàng tính sẽ đến Nhập Lâu tìm hai muội muội cùng nhau trải qua sinh nhật.

Tuy nhiên nàng chỉ có đến Nhập Lâu vào giữa buổi chiều, tuy rằng nàng không tổ chức bữa yến tiệc sinh nhật, lễ vật mà người trong phủ Ôn Quốc Công tặng nàng lại không ít, vì vậy nàng phải ứng phó với đống đồ lễ vật đó hơn nửa ngày.

Mỗi khi có người nhìn thấy cây trâm ngọc trên đầu Phương Cẩn Chi đều sẽ cảm thấy có chút kỳ quái, tuy nhiên cũng không hỏi ra. Nàng cũng cảm thấy ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, tuy nhiên nàng cũng không có ý định giải thích.

Điều khiến Phương Cẩn Chi cảm thấy ngạc nhiên chính là Lục Giai Nhân hôm nay tự nhiên hồi phủ, vẫn một mình.

Yêu Yêu thì thầm nói: "Nô tỳ nghe tiểu nha hoàn ở tam phòng nói thất cô nương đã khóc sưng cả mắt lên."

Trước mắt Phương Cẩn Chi không khỏi hiện lên sắc mặt tái nhợt của Lục Giai Bồ sau khi muốn tìm đến cái chết, mắt nàng chợt loé lên, một loại trực giác nói cho nàng biết sau khi Lục Giai Nhân gả cho Tần Tứ Lang nhất định đã có một khoảng thời gian tồi tệ.

Nàng bỗng nhiên rất muốn đi nhìn xem.

Phương Cẩn Chi lường trước mọi chuyện xong xuôi, khi nàng mang theo Diêm Bảo Nhi đi vào phòng tam nãi nãi, liền thấy Lục Giai Nhân nằm ở trên đầu gối tam nãi nãi khóc.

"Nghe nói thất muội qua đây, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, ta liền muốn tới nhìn một cái." Trên mặt Phương Cẩn Chi mang theo ý cười nồng đậm.

Hiện giờ tam nãi nãi nào dám khi dễ Phương Cẩn Chi dù chỉ là một tý tẹo, bà vội vàng phân phó hạ nhân dọn ghế cho Phương Cẩn Chi ngồi.

Bà lại đẩy Lục Giai Nhân lên, hơi nhíu mày nhẹ mắng nàng ta: "Nhìn ngươi này, bộ dáng không quy củ chút nào, còn không mau đem nước mắt thu lại, rồi vấn an tam tẩu."

Lục Giai Nhân cổ quái mà nhìn Phương Cẩn Chi, nàng dùng khăn hung hăng lau hai hàng nước mắt, tức giận mà nói: "Biểu muội cư nhiên cũng qua đây."

Phương Cẩn Chi chỉ mỉm cười.

Tam nãi nãi nghe Lục Giai Nhân kêu Phương Cẩn Chi là biểu muội mà không phải tam tẩu, cảm thấy đau đầu. Bà thập phần rõ ràng tính tình của tiểu nữ nhi nhà mình, không thể không lo lắng nàng ta tiếp tục bất kính với Phương Cẩn Chi. Hiện giờ Phương Cẩn Chi sớm đã không phải biểu cô nương không thân phận địa vị như lúc trước nữa rồi, tam nãi nãi là lo lắng Lục Giai Nhân có hại.

Bà vội vàng phân phó đại nha hoàn bên cạnh: "Còn không mau đem cô nương đỡ lên, đưa nàng vào phòng rửa mặt!"

"Vì sao lại đuổi con?" Lục Giai Nhân vô cùng tức giận, "Nữ nhi trở về thăm người, người thế nhưng bởi vì nàng ta tới, lại nỡ đuổi con tránh đi chỗ khác!"

Ngón tay Lục Giai Nhân chỉ thẳng vào mặt Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi đã có thể tưởng tưởng được những ngày Lục Giai Nhân sống ở Tần gia, tính tình của nàng ta hoàn toàn không đổi a...

Trước kia còn có thể nói nàng ta tuổi còn nhỏ, lại được mẫu thân chiều chuộng quá mức. Nhưng hiện tại nàng ta đã mười sáu tuổi, cũng đã gả làm vợ người ta hơn một năm rưỡi rồi.

Phương Cẩn Chi thậm chí còn cảm thấy Lục Giai Nhân có chút ngốc nghếch không thể tưởng tượng được.

Tam nãi nãi làm sao không phải hận sắt không thành thép? Những hạ nhân trong phủ đều hiểu được rằng tam nãi nãi không hy vọng Lục Giai Nhân và Phương Cẩn Chi đụng độ, nhưng nàng cố tình không nhìn thấy nó!

Tam nãi nãi kìm nén cơn tức giận trong lồng ngực, nhẫn nại nói: "Ý tứ của mẫu thân chính là muốn con trở về rửa mặt, sau đó trở lại nói chuyện với tam tẩu của con."

Lục Giai Nhân hồ nghi mà nhìn tam nãi nãi, lại nhìn Phương Cẩn Chi, sau đó mới không tình nguyện mà đứng dậy đi vào phòng.

Chờ nàng đi rồi, tam nãi nãi làm ra gương mặt tươi cười với Phương Cẩn Chi nói: "Ngươi đừng để ý, tính tình của Giai Nhân..."

Bà ta không nói hết câu nói của mình.

Phương Cẩn Chi cười cười, nói: "Đều lớn lên với nhau từ nhỏ, ta tự nhiên biết tính tình của Giai Nhân, không ngại. Ta lại đây một mặt cũng bởi vì muốn gặp thất muội, mặt khác cũng là cảm ơn người đã tặng lễ vật, thật sự là quá quý trọng."

"Có gì đâu nào, đã là sinh nhật ngươi, hơn nữa còn là sinh nhật mười lăm tuổi, đương nhiên phải đưa những lễ vật tốt nhất rồi. Bộ trang sức mã não đỏ kia chính là của hồi môn của ta trước khi mang đi xuất giá đấy!"

Phương Cẩn Chi có chút kinh ngạc: "Ta thật sự không biết là người..."

"Cái gì!" Lục Giai Nhân từ trong phòng lao ra, "Mẫu thân người như thế nào có thể đem bộ trang sức mã não đỏ kia tặng cho Phương Cẩn Chi! Đó là của hồi môn mà ngài thích nhất a! Lúc trước con xin người bộ đó người cũng không cho con!"

Lục Giai Nhân lại trừng mắt nhìn Phương Cẩn Chi, tự cho mình là đúng mà nói: "Ồ, ta đã biết... Ngươi đang cố ý mang theo cây trâm bán ngoài hàng vỉa hè đến đây để khóc than, hay thừa dịp sinh nhật bị phá hỏng đi khắp nơi để đòi tiền? Hay... ngươi nghèo? Nghèo đến mức phải dựa vào tiếp tế của người khác?"

Phương Cẩn Chi chính xác là có tâm tình muốn đến đây để xem Lục Giai Nhân chê cười, nhưng khi nàng nghe xong lời nói này của Lục Giai Nhân, khiếp sợ đến mức không biết phải nói gì. Nhiều năm như vậy, ngay cả khi nàng không có đoạt lại gia sản của Phương gia, nàng cũng chưa bao giờ từng thiếu tiền,ở trong phủ Ôn Quốc Công lúc nào cũng ra tay rộng rãi, đây là lần đầu tiên bị người khác nói nàng nghèo đến mức yêu cầu người khác phải tiếp tế...

Nàng không khỏi duỗi tay sờ cây trâm ngọc hình hoa thược dược trên đầu.

Tam nãi nãi hít một hơi thật sâu, sau đó vô cùng thong thả thở ra, chỉ có làm như vậy bà mới có thể áp lửa giận trong lòng xuống!

Rốt cuộc bà từng tạo nghiệp gì thế này! Sao có thể sinh ra một nữ nhi như vậy! Bà tự nhận là mình tuy không phải người thông minh tuyệt đỉnh gì nhưng cũng không phải người ngu ngốc, phu quân bà và nữ nhi bà sinh ra, người nào cũng có mặt ưu tú, đại nữ nhi Lục Giai Bồ càng là...

Tưởng tượng đến Lục Giai Bồ, trái tim tam nãi nãi lại đau nhói.

Lúc trước, bà mù mắt mới vì đứa nhỏ Lục Giai Nhân này mới làm tổn thương Giai Bồ...

Tam nãi nãi cúi đầu, cầm khăn lau nước mắt.

Thấy tam nãi nãi tự nhiên lại khóc, Lục Giai Nhân ngây ngẩn cả người, nàng ta trước nay chưa thấy qua mẫu thân mình rơi lệ. Nàng ta có chút chột dạ mà nói: "Người khóc cái gì nha, con bị nhiều ủy khuất như vậy còn chưa khóc, người còn khóc..."

Tam nãi nãi trực tiếp hất bộ ấm trà đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, toàn bộ ấm trà cùng nước trà văng xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

Bà nhìn từng mảnh vỡ dưới đất, lúc này mới nhận thấy mình quá xúc động! Bộ trà này... là Lục Giai Bồ trước kia đã tặng cho bà...

Chẳng mấy chốc, sự tự trách trong lòng biến thành phẫn nộ, ngực bà phập phồng, chỉ vào Lục Giai Nhân, nổi giận đùng đùng mà nói: "Lần này con trở về nếu chỉ muốn làm ta tức chết thì nhanh chóng trở về Tần gia đi!"

"Mẫu thân! Người luôn thương con nhất mà! Lúc này người không thể đuổi con trở về, mẫu thân phải làm chủ cho con! Nếu ngài không làm chủ cho con, thiếp của Tần Cẩm Phong sẽ được nâng vào cửa!" Lục Giai Nhân gấp đến độ dậm chân bành bạch.

Lần này nàng trở về đây chính là muốn Lục gia làm chủ cho nàng!

"Chỉ là một kẻ làm thiếp cũng đáng để ngươi nháo!" Tam nãi nãi tức giận đến mức đập bàn, "Nam nhân nào không có tam thê tứ thiếp! Huống chi nếu hắn muốn nâng thiếp vào thì ngươi chung quy vẫn là chính thiếp, là người được công khai nâng vào cổng đầu tiên, hơn nữa chuyện này liên quan đến quan trường, con đường làm quan của hắn! Nơi nào có thể cho phép ngươi tùy tiện phát cáu hồ nháo!"

Lục Giai Nhân vừa khóc vừa nói: "Phụ thân nhiều thiếp như vậy, trong lòng người cũng không thoải mái, người cũng hiểu loại mùi vị này như thế nào mà! Chẳng lẽ người không hy vọng nữ nhi của người được sống vui vẻ sao?!"

Tam nãi nãi tức giận đến mức cả người đều phát run.

Nghe xong câu này, Phương Cẩn Chi coi như đã hiểu một cách mơ hồ, xem ra đúng như nàng mong đợi, Lục Giai Nhân này... Căn bản không cần phải ra tay đối phó, cho dù đem những thứ tốt nhất thiên hạ cho nàng ta, nàng ta hoàn toàn có thể bị đánh bại.

Phương Cẩn Chi không muốn ở lại lâu hơn nữa, nàng đứng dậy, cười nói: "Xem ra là ta tới không đúng lúc, ta không ngáng đường cuộc nói chuyện của hai người nữa."

"Hừ..." Lục Giai Nhân nhỏ giọng lẩm bẩm, "Giả tạo..."

Phương Cẩn Chi mỉm cười, làm như không nghe thấy.

Tam nãi nãi lười không muốn tìm bậc thang cho nữ nhi của mình nữa, bà và Phương Cẩn Chi khách sáo hai câu, tự mình đem nàng đưa đến cửa.

Phương Cẩn Chi ra khỏi phòng, vẫn có thể nghe thấy Lục Giai Nhân oán giận với tam nãi nãi: "Còn có nha đầu Tần Vũ Nam chết tiệt kia cả ngày chỉ biết châm ngòi ly gián! Tần Cẩm Phong đúng là ngu ngốc, mỗi lần đều giúp muội muội hắn! Huynh đệ bọn họ đối xử với nhau tốt đến mức kỳ quái, ai biết bên trong có tồn tại loại quan hệ dơ bẩn nào hay không..."

"Bốp!"

Một cái tát vang đội đánh gãy lời nói của nàng ta.

Phương Cẩn Chi đã đi xa, cho nên những lời sau đó nàng không còn nghe thấy. Nàng cũng không muốn nghe. Đứa nhỏ Tần Vũ Nam kia năm nay hẳn là còn không đến mười tuổi, một đứa bé còn nhỏ tuổi như vậy, Lục Giai Nhân cũng có thể mở miệng nói được như vậy đúng thật là...

Phương Cẩn Chi ngẩng đầu, phát hiện tuyết rơi. Những bông tuyết nhỏ nối nhau rơi xuống. Mùa đông năm nay không quá lạnh, tuyết rơi cũng ít hơn năm ngoái.

Khi nàng trở lại viên Thùy Sao, Lục Vô Nghiên đang chờ nàng. Phương Cẩn Chi vội vàng về phòng thay một chiếc áo màu lê và một chiếc váy màu xanh lông vũ, lại khoác thêm một chiếc áo choàng màu trắng mềm mại, xoay trước gương vài vòng, vô cùng vừa lòng, sau đó mới đi xuống lầu tìm Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên đưa lưng về phía Phương Cẩn Chi, Nhập Trà đang ở trước mặt Lục Vô Nghiên, cẩn thận bẩm báo với hắn cái gì đó.

Lúc Phương Cẩn Chi dần dần đến gần, mới mơ hồ nghe thấy Nhập Trà nói mấy từ "Khóc than", "Tiếp tế".

Nhập Trà thấy Phương Cẩn Chi đi xuống, liền im miệng, dù sao lúc này nàng ta cũng đã bẩm báo xong hết sự tình cho Lục Vô Nghiên rồi. Thời điểm Lục Vô Nghiên xoay người lại, Phương Cẩn Chi nhìn thấy một sự tức giận mãnh liệt trong mắt hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro