Chương 140: Tâm tư
Người dịch: Cố Tư Yên
Tuy nhiên, sau khi Lục Vô Nghiên nhìn thấy Phương Cẩn Chi, vẻ tức giận nhanh chóng tan đi. Hắn dần dần nở một nụ cười, ôn nhu đội mũ choàng lên cho Phương Cẩn Chi một cách cẩn thận, cẩn thận tránh làm rối mái tóc búi của nàng.
"Đi thôi, xe ngựa chuẩn bị xong rồi." Hắn nói.
"Được." Phương Cẩn Chi cong đôi mắt, nắm lấy tay hắn.
Bình Bình và An An lăn lộn ở trong phòng bếp nguyên một ngày, mang lên một bàn toàn món ăn ngon, món nào cũng tràn ngập tâm ý của hai tiểu cô nương. Hai nàng vô cùng coi trọng ngày sinh nhật của Phương Cẩn Chi, vì vậy đều dốc hết sức lực chúc mừng nàng.
Bởi vì thân thể hai nàng có sự tương liên, y phục mặc trên người đều là những y phục được đặc chế, cũng chính bởi vì vậy, hai nàng luôn ăn mặc rất đơn giản. Hôm nay hiếm khi trang điểm tỉ mỉ, trên người mặc một chiếc váy màu hồng phấn, trên tóc còn cài thêm trang sức làm bằng phỉ thuý, đặc biệt dễ thương.
Phương Cẩn Chi cẩn thận đánh giá hai người muội muội, mới kinh ngạc phát hiện hai muội muội thật sự đã trở thành hai đại cô nương trưởng thành rồi. Những cô nương khi đến mười ba tuổi đã bắt đầu nghị hôn*, nhưng hai nàng thì...
[*] "Nghị hôn" chính là quá trình xác lập động cơ, tiêu chuẩn lựa chọn đối tượng, cũng là bước đầu xác định đối tượng yêu đương. Để xây dựng một cuộc hôn nhân mĩ mãn, nghị hôn có tác dụng làm nền tảng. Nói ngắn gọn thì chính là nam nữ bình đẳng, tự do yêu đương, lựa chọn bạn đời.
"Tỷ tỷ ăn cái này trước đi." Bình Bình đem một bát mì trường thọ đẩy đến trước mặt Phương Cẩn Chi.
An An đem chiếc đũa đưa cho Phương Cẩn Chi, nói tiếp: "Ăn mì trường thọ xong tỷ tỷ sẽ sống lâu trăm tuổi!"
"Được!"
Phương Cẩn Chi mỉm cười, ăn bát mì trường thọ do chính tay hai muội muội nàng làm, như thể bát mì này là món ăn ngon nhất nàng từng ăn.
Bình Bình nhanh chóng nói: "Tỷ tỷ đừng chỉ ăn mỗi mì! Chỉ cần cắn một miếng đại biểu là được rồi! Để bụng còn ăn những thứ khác! À, tỷ tỷ nếm thử món cá sóc này đi, lúc mài dao cắt thịt, muội suýt nữa đã cắt phải tay."
An An cũng nói: "Có món cá măng sữa phi lê này cũng ngon! Muội vừa mới trộm nếm thử một miếng, bảo đảm tỷ tỷ sẽ thích!"
"Được được được, chỉ cần hai muội làm tỷ tỷ đều thích..." Phương Cẩn Chi cười tươi, tích cực ăn những đĩa thức ăn mà hai muội muội đã làm.
Lục Vô Nghiên lặng im ngồi ở một bên, vẫn luôn yên lặng nhìn nàng chằm chằm. Nhìn thấy Phương Cẩn Chi vui vẻ, khóe miệng hắn cũng mang theo vài phần cười.
Tuy nhiên, thói quen không ăn uống chung với người ngoài của Lục Vô Nghiên vẫn không thay đổi, cho dù là muội muội của Phương Cẩn Chi, hắn cũng không thể ăn.
Phương Cẩn Chi biết thói quen của hắn, cũng mặc kệ hắn. Lục Vô Nghiên ngồi lại Nhập Lâu trong chốc lát, liền đứng dậy đi đến Xuất Lâu xử lý một chút sự tình, trước khi rời đi còn không quên dặn dò Phương Cẩn Chi, hắn sẽ đón nàng sau.
Sau khi Lục Vô Nghiên rời đi, Phương Cẩn Chi buông chiếc đũa trong tay xuống, nhìn Bình Bình và An An, hỏi: "Có phải hai muội có điều muốn nói với tỷ tỷ không? Có phải hai muội đã có quyết định về chuyện tách ra rồi không?"
Bình Bình và An An liếc nhau, mới gật đầu với Phương Cẩn Chi.
Trái tim Phương Cẩn Chi đột nhiên thắt chặt, ánh mắt nhìn hai muội muội vô cùng khẩn trương.
"Bọn muội muốn thử một lần!" Thanh âm của hai tiểu cô nương rất giống nhau, cùng đồng thời nói ra một câu, trong giọng nói mang theo sự kiên định nồng đậm.
Phương Cẩn Chi nắm chặt khăn trong tay, hỏi: "Hai muội có thật sự chắc chắn về quyết định của mình không? Kết quả của Cố Hi và Cố Vọng hai muội cũng biết đến. Tỷ tỷ thật sự không muốn bất kỳ ai trong hai người các muội xảy ra chuyện gì..."
"Nhưng tỷ tỷ, bọn muội không muốn sống một cuộc đời chỉ biết lẩn trốn..."
Phương Cẩn Chi đau xót, nàng cũng hiểu được rằng, cho dù để hai muội muội chuyển đến hải đảo hay là hoa trang, chính là đem hai nàng vĩnh viễn ẩn ở một nơi tối tăm, không thể tiếp xúc với người khác.
Hai muội muội khuyết thiếu quá nhiều thứ mà người thường nên có trong cuộc sống, những cái đó bị người thường xem nhẹ thậm chí phiền chán.
Phương Cẩn Chi nhìn hai muội muội, bỗng nhiên lại nghĩ tới một sự kiện. Nếu hai nàng không xa rời nhau, như vậy hai nàng đời này đều sẽ không thể làm mai sự...
Hai nàng khuyết thiếu quá nhiều thứ.
Nhưng tưởng tượng đến cái chết của Cố Vọng, nỗi đau của Cố Hi, Phương Cẩn Chi cảm thấy vô cùng đau lòng. Nàng thật sự thực lo lắng hai muội muội sẽ xảy ra chuyện, nàng không muốn bất kỳ người nào phải rời đi.
Phương Cẩn Chi trước đó đã ngầm hỏi thăm Lưu Minh Thứ, vì biết rằng rất khó để giữ được cả người cùng sống, còn đòi hỏi vào sự may mắn...
Trong một khoảng thời gian ngắn, trai tim Phương Cẩn Chi cũng đã đấu tranh rất nhiều.
Thấy Phương Cẩn Chi như thế, Bình Bình và An An luống cuống. Hai tiểu cô nương vội vàng nói: "Hôm nay là sinh nhật tỷ tỷ, chúng ta đừng nói cái này nữa, được không?!"
"Đúng vậy, tạm thời không nói đến cái này, tỷ tỷ nếm thử chén cháo hồng táo này đi..."
Phương Cẩn Chi thu hồi khổ sở trong lòng, miễn cưỡng cười cười, nhìn hai muội muội, nói: "Trước đó tỷ tỷ cũng đã nói qua, vấn đề này để hai muội tự mình lựa chọn, tỷ tỷ sẽ không can thiệp vào lựa chọn của hai muội. Chỉ là trước khi hai muội lựa chọn con đường này, nhất định phải hiểu rõ những nguy hiểm của chuyện này."
Bình Bình và An An không khỏi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Lưu tiên sinh đã nói cho bọn muội biết qua..."
Phương Cẩn Chi bừng tỉnh.
Người như Lưu Minh Thứ sẽ không lừa gạt Bình Bình và An An, hắn đã nói cho Bình Bình và An An biết kết quả tồi tệ nhất từ lâu.
Phương Cẩn Chi liền thở dài một tiếng, nàng cười nói: "Được rồi, tỷ tỷ biết lựa chọn của hai muội rồi. Bình Bình và An An của chúng ta nhất định sẽ thành công!"
Bình Bình và An An bỗng nhiên muốn nói lại thôi lên.
"Có chuyện gì vậy?" Phương Cẩn Chi có chút kinh ngạc nhìn hai nàng.
Bình Bình nhỏ giọng nói: "Bình Bình không tốt lắm..."
An An cũng nhỏ giọng nói: "Bọn muội đều đã trưởng thành..."
Phương Cẩn Chi ngây ngẩn cả người, nhất thời không hiểu ý tứ trong lời nói của hai muội muội.
Bình Bình ngẩng đầu lên nhìn Phương Cẩn Chi, hỏi: "Tỷ tỷ, có phải tỷ tỷ đã quên tên của bọn muội rồi không..."
An An cũng nói: "Muội cảm thấy Cẩn An so với An An dễ nghe hơn..."
Bình Bình nhìn An An, lẩm bẩm: "Muội tự thấy thoả mãn với cái tên đó đi, An An còn dễ nghe hơn so với Bình Bình..."
"Đúng đúng đúng, là tỷ tỷ gọi sai. Về sau sẽ sửa lại, Cẩn Bình! Cẩn An!" Phương Cẩn Chi cười, gặp cho hai muội muội hai miếng vây vàng.
Phương Cẩn Chi đánh giá y phục của hai muội muội ngày hôm nay một lần nữa, lại nghĩ đến việc hai nàng không hài lòng với tên của mình, đột nhiên hạ quyết tâm muốn tách ra...
Phương Cẩn Chi giống như hiểu được điểm gì đó.
Nàng không nhịn được cười khẽ một tiếng, hai muội muội thật sự đã trưởng thành, xem ra đã có tâm tư khác...
Phương Cẩn Chi không thể không lo lắng, hai muội muội này của nàng từ khi còn nhỏ đã được nàng bảo vệ sau lưng, tâm tư đều đơn thuần giống nhau. Phương Cẩn Chi không thể không lo lắng hai nàng sẽ gặp chuyện...
Phương Cẩn Chi lo lắng cho hai muội muội, Nhập Chiết vội vàng lên lầu, bẩm báo Diệp Tiêu tới tìm Phương Cẩn Chi.
Diệp Tiêu là đã sớm gặp qua Bình Bình và An An, Phương Cẩn Chi cũng không muốn nói chuyện riêng với Diệp Tiêu, liền lệnh cho Nhập Chiết trực tiếp đem người mời lên.
Diệp Tiêu đầu tiên là chúc mừng sinh nhật Phương Cẩn Chi, sau đó mới ấp a ấp úng nói ra ý đồ của mình.
—— Tĩnh Ức sư thái bị bệnh.
"Trong khoảng thời gian này nàng bị bệnh rất nặng, thường xuyên phát sốt nói mê sảng, luôn nhắc mãi tên của ngươi. Mặc kệ nói như thế nào nàng cũng là mẹ đẻ ngươi, ngươi cũng sẽ không nhẫn tâm nhìn nàng cứ như vậy mà chết, đúng không? Huống chi, việc năm đó nàng cũng là người bị hại, ngươi cũng đừng cứ mãi đổ lỗi cho nàng nữa. Hơn nữa, cho dù nàng ấy không phải mẹ đẻ của ngươi, thì từ nhỏ ngươi đã quen biết với nàng ấy, nàng ấy đối xử với ngươi cũng rất tốt. Cho nên mặc kệ nói như thế nào, ngươi hẳn là nên đến thăm nàng ấy một lần."
Thời điểm Diệp Tiêu lên tiếng khuyên bảo, Phương Cẩn Chi vẫn luôn mỉm cười lắng nghe. Chờ Diệp Tiêu nói xong, Phương Cẩn Chi mới mở miệng: "Ta không đi."
Diệp Tiêu thở dài, "Ngươi vẫn là đổ lỗi cho nàng ấy..."
Phương Cẩn Chi thu ý cười lại một chút, hỏi: "Diệp tiên sinh, người nói nàng vô tội. Như vậy xin hỏi ta không vô tội sao? Những chuyện đời trước có liên quan đến ta sao? Hay là ta có quyền chọn cha mẹ?"
Diệp Tiêu bị Phương Cẩn Chi hỏi đến mức á khẩu không trả lời được, hắn trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Ta không có ý trách cứ ngươi. Ta chỉ cảm thấy ngươi và nàng đều vô tội giống nhau, nhưng các ngươi dù sao cũng là mẹ con, vẫn nên hòa hảo trở lại..."
Phương Cẩn Chi rũ mắt, giấu đi sự khó chịu trong đáy mắt, mới một lần nữa giương mắt nhìn về phía Diệp Tiêu, nói: "Diệp tiên sinh, nếu ta đoán không sai, là người tự ý làm chủ đến đây gặp ta, hoặc là Tĩnh Tư sư thái khuyên người đến đây tìm ta, cũng không phải ý tứ của Tĩnh Ức sư thái."
"Sao ngươi biết?" Diệp Tiêu có chút kinh ngạc mà hỏi lại.
Phương Cẩn Chi cười khổ: "Bởi vì ta là vết nhơ của nàng, là thống khổ của nàng. Lý do tại sao nàng lại gọi tên ta chỉ vì nàng đang muốn sám hối chuyện chính mình đã bóp cổ nữ nhi của mình mà thôi, là vì cắn rứt lương tâm, là vì nàng muốn được tha thứ. Mà nguyên nhân không phải một người mẫu thân đang thương nhớ nữ nhi."
"Mặt khác," Trong mắt Phương Cẩn Chi càng thêm trầm tĩnh, "Với ta mà nói, ta cũng không người mẫu thân này."
Trong đầu Diệp Tiêu không khỏi hiện lên sắc mặt tái nhợt của Tĩnh Ức sư thái, hắn vẫn muốn khuyên: "Thân thể tóc da đến từ cha mẹ, nàng dù sao cũng là mẹ đẻ ngươi..."
"Đúng, huyết thống ràng buộc không thể đoạn tuyệt được. Nàng là người sinh ra ta, thân phận mẹ đẻ này không thể xoá. Nhưng cho dù như vậy thì sao?" Phương Cẩn Chi càng thêm kiên định, "Dưỡng ân lớn hơn sinh ân, tình nghĩa lớn hơn sinh ân. Mẫu thân của ta là Lục Chỉ Dung quá cố, là đại phu nhân của phủ Vinh Quốc Công, là mẫu thân của phu quân ta trưởng công chúa. Bất kỳ ai trong số họ đều đáng giá để ta kêu một tiếng ' mẫu thân '."
Diệp Tiêu thở dài, "Là ta lỗ mãng. Xin lỗi, ta không quấy rầy cuộc hội ngộ của tỷ muội các ngươi nữa, cáo từ."
Diệp Tiêu đứng dậy, khi hắn xoay người liền thấy Lục Vô Nghiên đứng ở cửa, cũng không biết đã đứng ở đó bao lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro