Chương 153: Hỉ sự

Chương 154: Hỉ sự [7406 chữ]

Người dịch: Cố Tư Yên

"Trẫm đã nói rồi, không cần lần nào cũng tới chờ trẫm hạ triều. Thân hình của nàng không tiện, đừng tự làm mệt mình." Sở Hoài Xuyên phất phất tay, ra lệnh cho tiểu cung nữ đang đỡ Lục Giai Bồ lui ra, tự mình đỡ nàng, cùng nàng trở về.

"Thần thiếp không mệt, huống chi thái y cũng nói qua, cần đi lại nhiều cũng là tốt." Lục Giai Bồ quay đầu lại, ôn nhu nhìn Sở Hoài Xuyên, sau đó lại thu hồi tầm mắt, đem ánh mắt dừng ở trên bụng mình.

Thời kỳ chu sinh đang đến gần, hiện giờ lúc nàng đi đường, đã không còn nhìn thấy chân mình nữa.

Khi Sở Hoài Xuyên quay đầu lại, liền thấy Lục Giai Bồ đang ấm áp nhìn vào cái bụng cao thẳng của mình. Lục Giai Bồ ôn nhu cười nhạt như vậy, khiến hắn đều nhìn không thể nào thấy đủ.

"Thôi, nếu nàng thích thì cứ việc làm. Chỉ là nếu mệt, không cần tự mình cậy mạnh." Ánh mắt Sở Hoài Xuyên không thể không nhìn theo ánh mắt Lục Giai Bồ, dừng ở trên bụng nàng —— hài tử của bọn họ.

"Thần thiếp biết rồi." Lục Giai Bồ nắm lấy khuỷu tay Sở Hoài Xuyên, dựa vào người hắn một chút.

Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng cũng cảm thấy tươi đẹp lên theo. Ban đầu, nàng đã mang theo tâm tình đau xót tuyệt vọng cỡ nào tiến vào cung, đối với việc Sở Hoài Xuyên luôn để bụng đến bệnh tật của hắn, luôn trong tình trạng chờ đợi cái chết đến một cách bất ngờ, nhưng hiện giờ thân thể của Sở Hoài Xuyên đang từ từ tốt lên, hài tử của bọn họ cũng sắp được sinh ra, Lục Giai Bồ từ xưa đến nay chưa từng thỏa mãn đến vậy.

Vốn dĩ Lục Giai Bồ là người rất dễ dàng hài lòng, hiện giờ nàng đã có đầy đủ tất cả niềm hạnh phúc mà nàng từng tha thiết mơ ước.

Thai nhi trong bụng Lục Giai Bồ hiện giờ đã gần đủ tháng, thân hình không được thuận tiện, mới đi chưa được bao lâu liền có chút mệt, Sở Hoài Xuyên liền bồi nàng lúc đi lúc nghỉ.

"Lưu tiên sinh đang chờ bệ hạ, xem ra thần thiếp đã khiến bệ hạ chậm trễ..." Lục Giai Bồ mỉm cười, có vài phần xin lỗi.

"Không sao đâu." Sở Hoài Xuyên vỗ mu bàn tay Lục Giai Bồ.

Lại nói đến một chuyện, khi thái y hạ châm cho hoàng đế, phi tần trong hậu cung hẳn là phải tránh đi. Nhưng Lưu Minh Thứ là người mù, trước kia hắn từng bắt mạch cho Lục Giai Bồ, sau đó viết một phương thuốc an thai cho nàng, nhưng mà, lúc Sở Hoài Xuyên được Lưu Minh Thứ thi châm, hắn không để Lục Giai Bồ tránh đi.

Thời điểm Lưu Minh Thứ thi châm cho Sở Hoài Xuyên, Lục Giai Bồ sẽ ngồi nghiêng ở trên giường mỹ nhân, cầm một quyển y thư đến đọc. Nàng vốn dĩ cũng không phải tài nữ gì đó, đối với việc đọc sách cũng không thích lắm, nhưng bởi vì thân thể Sở Hoài Xuyên không được tốt, hơn nữa bản thân còn đang mang thai, hiện giờ nàng thường xuyên đọc sách y dược hơn.

Hiện giờ, chén thuốc của Sở Hoài Xuyên đã được thay đổi một phương thuốc khác, mà ngày hôm nay Lưu Minh Thứ vẫn theo thường lệ đến đây thi châm cho hắn. Lưu Minh Thứ gỡ cây châm cuối cùng trên người Sở Hoài Xuyên xuống, nói: "Sau đợt thi châm lần này, bệ hạ dựa theo phương thuốc dùng ba tháng. Ba tháng sau đổi phương thuốc khác, có thể thi châm lại lần nữa."

"Đa tạ Lưu tiên sinh." Sở Hoài Xuyên thực lòng cảm tạ hắn.

Sở Hoài Xuyên ban thưởng cho Lưu Minh Thứ một biệt phủ, cách cung không xa. Hắn muốn giữ Lưu Minh Thứ ở lại một lúc lâu, nhưng Lưu Minh Thứ cũng không lưu lại, vội vàng chạy về Nhập Lâu.

Sở dĩ Lưu Minh Thứ ở lại Đại Liêu, ngay từ đầu nguyên nhân chủ yếu chính là vì nghiên cứu chế tạo làm cách nào để tách liền thân thể người.

Hiện giờ vết thương trên cánh tay Cố Hi lại bắt đầu phát tác, tình huống không phải rất lạc quan. Hắn vội vã trở về trị liệu cho hắn, chỉ sau khi chữa khỏi hoàn toàn cho Cố Hi, hắn mới có thể nắm chắc thực tiễn trên người Bình Bình và An An.

Sau khi Lưu Minh Thứ rời khỏi cung, Sở Hoài Xuyên lười biếng ngồi trên ghế, nhìn về phía Lưu Minh Thứ rời đi, tùy ý nói: "Là một nhân tài, đáng tiếc hắn không lưu có ý định lại Đại Liêu để có thể cống hiến cho Đại Liêu."

Lục Giai Bồ rời khỏi y thư, ngẩng đầu lên nhìn Sở Hoài Xuyên, mỉm cười nhợt nhạt, sau đó lại cúi đầu đọc sách.

Không lâu sau, tiểu thái giám bưng chén thuốc đã sắc xong tiến vào. Lục Giai Bồ thuận thế buông quyển sách trên tay xuống, đi đến trước mặt Sở Hoài Xuyên, ôn nhu nói: "Bệ hạ, đã đến lúc uống dược rồi."

Thời điểm Lục Giai Bồ mới vừa vào cung, gặp qua vài lần Sở Hoài Xuyên không kiên nhẫn uống dược, từ đó về sau, mỗi lần đến thời điểm Sở Hoài Xuyên uống dược, nàng đều tự mình cầm chén thuốc bưng đến cho Sở Hoài Xuyên. Cho dù sau này Lưu Minh Thứ xuất hiện, Sở Hoài Xuyên biết mình vẫn còn có cơ hội sống, về sau không hề chán ghét uống dược nữa, Lục Giai Bồ vẫn kiên trì thói quen này, chưa từng thay đổi.

"Ta biết rồi, nàng không chê mùi thuốc sao? Nghe nói nữ nhân mang thai đều ghét ngửi mùi này!" Sở Hoài Xuyên nhận chén thuốc từ tay Lục Giai Bồ, chén thuốc đặc sệt được hắn uống xong trong một lần.

Nói về điều đó, Lục Giai Bồ xem như may mắn, sau khi nàng mang thai, tình trạng thai nghén rất nhẹ, gần như không phải chịu đựng bệnh trạng nôn nghén khi ăn phải thứ gì đó. Những thai phụ khác khi ngửi được mùi hương dày đặc của chén thuốc nói không chừng sẽ nôn mửa, nhưng nàng lại không có cảm giác khó chịu gì cả.

Lục Giai Bồ cầm chén thuốc đưa cho tiểu thái giám, đợi đến khi tiểu thái giám nhận lấy, ôn nhu nhìn Sở Hoài Xuyên, nói: "Nghe lâu rồi, thần thiếp cảm thấy mùi vị chén thuốc này cũng khá tốt."

Nàng không phải nịnh hót Sở Hoài Xuyên, nhưng từ khi còn nhỏ, Sở Hoài Xuyên mỗi ngày đều phải ăn canh dược, trên người luôn mang theo mùi hương của dược, mùi hương này nhàn nhạt, chưa bao giờ biến mất.

Lục Giai Bồ đã quen với mùi dược trên người Sở Hoài Xuyên, thời điểm ngửi mùi của chén thuốc lại luôn nhớ tới Sở Hoài Xuyên, chỉ cảm thấy thân thiết ấm áp, không có nửa phần chán ghét.

Sở Hoài Xuyên liếc nhìn nàng, hiểu rõ tâm ý của nàng.

Không bao lâu, tiểu thái giám vội vàng tiến vào, bẩm báo tả tướng cầu kiến.

Sở Hoài Xuyên dần dần thu hồi ý cười trên mặt, nhăn mày lại. Tả tướng cấu kết với Vệ Vương đã là tử tội, chỉ có điều người này trong triều thế lực rắc rối khó gỡ, mà chứng cứ lại không đủ, tạm thời không thể rút dây động rừng.

Tả tướng cầu kiến, Lục Giai Bồ chỉ có thể lệnh cho tiểu cung nữ đỡ nàng tránh ở phía sau bình phong. Nàng đã cáo lui, đối với những việc triều chính không nghe không hỏi, nhưng nàng chưa bao giờ tham dự vào việc trong triều, nghe xong cũng không khác gì không nghe, Sở Hoài Xuyên cũng không tránh nàng.

Tả tướng đi vào trong điện, quỳ gối trước mặt Sở Hoài Xuyên hành lễ, sau đó khen ngợi sắc mặt của Sở Hoài Xuyên thật sự rất tốt, quả thực là hỉ sự vô cùng lớn của Đại Liêu.

Nhưng tả tướng này, mỗi khi nịnh hót, có thể thao thao bất tuyệt hơn một canh giờ mà không biết mệt.

Sở Hoài Xuyên lắng nghe tả tướng nịnh nọt, nhất thời cảm thấy cũng khá thú vị, không đánh gãy lời ông ta, vừa nghe ông ta nịnh hót, vừa cầm quân cờ vây đen trắng ở trên bàn cờ, bày binh bố trận trên đó.

Tả tướng nịnh nọt gần nửa canh giờ, miệng khô lưỡi khô, thấy Sở Hoài Xuyên vẫn không có ý định lệnh cho ông ta im miệng, ông ta liền lau mồ hôi lạnh trên trán, không thể không thả chậm tốc độ nói chuyện lại.

Nịnh hót người khác cũng rất mệt a!

"Aizz yo, là trẫm không phải. Chủ yếu là ái khanh nói chuyện quá dễ nghe, nói đến mức toàn thân trẫm thông suốt, bệnh cũng theo đó mà khỏi hơn phần nửa!"

"Có thể mang lại niềm vui cho bệ hạ là vinh hạnh của vi thần..." Tả tướng vội vàng nói.

Sở Hoài Xuyên chỉ vào tiểu thái giám trong đại điện, không kiên nhẫn mà chỉ trích: "Đồ không có mắt nhìn, còn không mang ghế cho tả tướng đại nhân ngồi xuống, hầu hạ nước trà!"

Tiểu thái giám khom lưng nhận tội, sau đó vội vàng mang ghế cho tả tướng ngồi, hầu hạ nước trà.

Vừa lúc chén trà được bưng đến, tả tướng liền nâng chén trà nhỏ uống một hơi cạn sạch, cảm giác khô khốc trong miệng lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút. Ông ta buông chén trà ngà voi trên tay xuống, sắp xếp ngôn từ, nhưng lúc ông ta vừa muốn mở miệng.

Sở Hoài Xuyên đột nhiên ngáp hai cái, khiến những lời tả tướng muốn nói tắc nghẹn trong cổ hỏng.

Lục Giai Bồ xuyên qua tấm bình phong, thoáng nhìn trộm Sở Hoài Xuyên, biết hắn lại cố ý, lúc này mới an tâm tiếp tục đọc y thư trong tay.

Sở Hoài Xuyên không kiên nhẫn ném quân cờ trong tay, oán giận: "Phiền phức!"

Tả tướng cười nịnh, tiếp tục quan tâm vài câu.

Sở Hoài Xuyên nâng mí mắt lên nhìn hắn, hỏi: "Ái khanh đã tới gần một canh giờ, ngươi ngươi ta ta, quân thần chuyện trò vui vẻ gần nửa ngày, thật là sung sướng. Nếu người nói chuyện cùng ta không phải là ái khanh, bọn họ chắc chắn đã sớm rời đi rồi!"

Hắn đảo loạn lão hổ trên bàn cờ, sau đó cầm quân cờ màu đen trong tay, suy nghĩ xem nên đặt ở nơi nào.

Tả tướng âm thầm nuốt nước bọt.

Bản lĩnh trợn mắt nói dối của Hoàng đế càng ngày càng lợi hại! Cái gì gọi là "Ngươi ngươi ta ta, quân thần chuyện trò vui vẻ gần nửa ngày"? Rõ ràng chính là tả tướng nịnh hót gần nửa canh giờ...

Tả tướng còn chưa kịp nói cái gì hết!

Kỳ thật không cần tả tướng mở miệng, Sở Hoài Xuyên cũng biết ông ta muốn nói gì, tuy nhiên lời lẽ tầm thường —— cái gì mà bỏ trống hậu vị trong cung không phải là kế lâu dài.

Đương nhiên, tả tướng còn gửi nữ nhi của ông ta vào cung.

Tên tả tướng này, muốn để nữ nhi của mình lên làm Hoàng Hậu thật đúng là tưởng bở.

Vừa mới ngồi xuống không bao lâu, tả tướng lại phải đứng lên, hắn cười nịnh nói: "Bệ hạ, tiểu nữ vô cùng ngưỡng mộ tài học của bệ hạ. Từng cầm thơ của bệ hạ viết lại, hôm nay vi thần cả gan đem bút tích của tiểu nữ trình lên cho bệ hạ, muốn được bệ hạ chỉ điểm đôi chút..."

Sở Hoài Xuyên liếc mắt nhìn ông ta, bắt đầu sắp xếp quân cờ thành thế trận đe dọa kiếp* lên bàn cờ.

[*] Đe dọa kiếp: Đây là một phương thức hay khi bị "kiếp" trong những tình thế quan trọng, liên quan đến sự sống chết của một đám quân lớn. Nếu bị "kiếp" như vậy, hãy đặt quân của bạn vào những ô có thể "đả cật" (chẹt) các đám quân lớn quân đối phương mà thực tế quân của bạn sẽ chết. Đối phương sẽ phải chọn một trong hai trường hợp: Hoặc ăn đám lớn của bạn và bạn ăn đám lớn mà bạn vừa chẹt, hoặc ăn quân mà bạn vừa chẹt để cứu đám quân của mình.

Tả tướng móc từ trong tay áo ra một cuộn giấy tước hầu Thái, ông ta mở cuộn giấy ra, cung kính trình lên Sở Hoài Xuyên, bên trong tờ giấy là bút pháp viết bằng thể trâm hoa tiểu tiên, còn có một mùi thơm nhàn nhạt.

Sở Hoài Xuyên nâng mí mắt lên, tùy ý liếc nhìn, nói: "Xấu."

Tả tướng sửng sốt, vội vàng nhìn bút pháp viết bằng thể trâm hoa tiểu tiên trên tờ giấy, mặt trên chữ viết vẽ lại bút tích của Sở Hoài Xuyên, có bảy tám phần tương tự, mà hai ba phân còn dư lại là chữ viết tay tú lệ của nữ nhi.

Nữ nhi của tả tướng là tài nữ nổi danh ở trong hoàng thành, nàng cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, nhưng chữ viết thư pháp mới là tài nghệ nhất. Bài thơ mà nàng sao chép thực sự là xinh đẹp dị thường, và nó chắc chắn không xấu.

"Bệ hạ, bút tích tiểu nữ tuy rằng còn non nớt, nhưng là..." Ngôn ngữ của tả tướng vẫn rất cung kính, nhưng trong lòng lại có vài phần bất mãn đối với Sở Hoài Xuyên.

Sở Hoài Xuyên cười "Ha ha" hai tiếng, "Trẫm không nói chữ viết của tiểu nữ nhà khanh xấu a!"

Tả tướng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Sở Hoài Xuyên cười lớn nói: "Trẫm là nói nữ nhi của khanh xấu!"

"..." Tả tướng cứng đờ người, hơn nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại. Trên mặt ông ta lúc đỏ lúc trắng, thập phần khó coi...

Lời này của Sở Hoài Xuyên nói ra cũng thật quá đáng!

"Khụ khụ..." Sở Hoài Xuyên khẽ ho một tiếng, hắn buông quân cờ trong tay, đi đến trước mặt tả tướng, đặt tay lên bả vai trái của tả tướng một cách tự nhiên, cười nói: "Ái khanh xin đừng trách, coi như là... Coi như là trẫm nói bậy nói bạ đi!"

Cho dù trong lòng tả tướng vẫn còn phẫn nộ, nhưng nghe xong lời này của Sở Hoài Xuyên cũng chỉ có thể càng thêm cười nịnh khen tặng hắn. Ông ta lại nói thêm mấy câu, nhét bút tích của nữ nhi bảo bối vào trong tay áo, vội vàng cáo lui.

Ông ta vừa rời khỏi đại điện, liền căm giận phất tay áo xuống.

Tả tướng nheo mắt lại, trong mắt mang theo vài phần tức giận, lại trộn lẫn mấy phần chán ghét —— dù sao cũng chỉ là hoàng đế bù nhìn thôi, hừ!

Sau khi tả tướng rời đi, Lục Giai Bồ mới bước ra từ sau tấm bình phong, nàng đỡ eo đi đến trước mặt Sở Hoài Xuyên, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, nói: "Bệ hạ, người lại cố ý chọc giận người khác..."

Sở Hoài Xuyên bật cười.

Hiện giờ Lục Giai Bồ cũng có thể nhìn ra cảm xúc của hắn khi nào là thật khi nào là giả, nhớ tới trước đây Sở Hoài Xuyên ở trước mặt người khác giả ngu giả ngơ hoặc là làm bộ bệnh cũ tái phát để qua mặt mọi người, mỗi lần như vậy Lục Giai Bồ đều sẽ bị hắn doạ sợ.

Hơn nữa, hắn lại cố tình không giải thích cho nàng biết.

May mắn thay, sau một thời gian dài, bản thân Lục Giai Bồ là một người thông tuệ, dần dần cũng có thể nhìn ra thật giả của Sở Hoài Xuyên. Nhưng cũng... Không thể hoàn toàn sờ thấu.

Lục Giai Bồ ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn Sở Hoài Xuyên.

Tâm của vị đế vương là thứ khó có thể nghiền ngẫm nhất, ngay cả khi hắn chỉ là hoàng đế bù nhìn...

Lục Giai Bồ không suy nghĩ nhiều nữa, nàng mỉm cười nhợt nhạt, ngồi xuống bên cạnh Sở Hoài Xuyên, an tĩnh nhìn hắn dùng quân cờ hắc bạch trong tay xếp thành hình con rồng lên trên bàn cờ.

Trong tay Sở Hoài Xuyên nắm một quân cờ, rất lâu chưa đặt xuống, hắn ngước mắt nhìn toàn bộ xung quanh đại điện, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người một tiểu thái giám duy nhất đang đứng trước cửa.

Sở Hoài Xuyên hơi nghiền ngẫm, sau đó mở miệng: "Tiểu Chu Tử, tại sao ngươi vẫn còn chưa đi báo tin?"

Tiểu Chu Tử kinh hãi, vội vàng quỳ xuống đất, run giọng nói: "Bệ hạ! Lòng trung thành của nô tài có nhật nguyệt chứng giám!"

Sở Hoài Xuyên không quan tâm, cười cười, trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Tấm lụa tuyết thổ cẩm tiến cung ngày hôm qua không tồi, ngươi lựa chọn mấy tấm thật đẹp đưa qua cho trưởng công chúa đi."

"Tuân lệnh..." Tiểu Chu Tử đoán không ra ý tứ của Sở Hoài Xuyên, hắn lãnh chỉ, vội vàng rời đi.

Nô tài duy nhất đã rời đi, toàn bộ đại điện liền có vẻ càng thêm quạnh quẽ.

Lục Giai Bồ đứng lên, rót đầy trà nóng vào trong chén trà trước mặt Sở Hoài Xuyên.

Sở Hoài Xuyên vội đỡ nàng ngồi trở lại, cau mày nói: "Nàng không cần phải làm chuyện này."

"Thần thiếp không có gì đáng ngại." Lục Giai Bồ nhìn sắc mặt của Sở Hoài Xuyên, biết trong lòng hắn có chuyện, không thể tỏ vẻ quá nhiệt tình, nàng mỉm cười, tùy ý nói chuyện cùng hắn: "Bệ hạ, nếu Tiểu Chu Tử kia truyền tin cho đại thần, vậy..."

"Không." Sở Hoài Xuyên đánh gãy lời nói của Lục Giai Bồ.

Hắn như đang suy tư điều gì đó, nhìn ván cờ trước mặt, trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Hắn là người của hoàng tỷ."

Lục Giai Bồ ngơ ngẩn, nàng có chút kinh ngạc mà nói: "Bên trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì không, trưởng công chúa nàng ấy..."

Nhìn Sở Hoài Xuyên nhăn mày, Lục Giai Bồ liền không nói thêm gì nữa.

"Rất kỳ quái sao?" Sở Hoài Xuyên bỗng nhiên cười, "Khi trẫm tự bước lên đế vị, hoàng tỷ liền phái Nhập Y luôn luôn giám sát nhất cử nhất động của trẫm."

Lục Giai Bồ hơi hé miệng, thật sự có chút kinh ngạc. Từ trước đến nay nàng không bao giờ hiểu quá nhiều về việc triều chính, từ trước đến nay cũng không ý định hỏi đến...

Sở Hoài Xuyên đặt quân cờ cuối cùng xuống, ánh mắt thâm sâu.

"Giai Bồ, nàng cảm thấy tình thế trong triều hiện giờ như thế nào?" Đây là lần đầu tiên Sở Hoài Xuyên hỏi Lục Giai Bồ về việc của triều đình.

Lục Giai Bồ không nghĩ tới Sở Hoài Xuyên sẽ hỏi chuyện này, nàng suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói: "Hiện giờ tình trạng hỗn loạn đang diễn ra trong triều, thập phần rung chuyển, đại đa số các đại thần đều bất mãn trưởng công chúa can thiệp vào chuyện triều chính, nhưng cũng có người hy vọng trưởng công chúa sẽ thay thế vị trí của bệ hạ, cũng có người bất mãn với bệ hạ bởi vì người hoang phế triều đình, âm thầm hy vọng thành lập một vị vua mới..."

Lục Giai Bồ vừa nhìn sắc mặt của Sở Hoài Xuyên, vừa thật cẩn thận nói. Những lời nàng đang nói không phải là những gì nàng đang nghĩ, nhưng mà hiện giờ người dân trong triều đều lan truyền như vậy, những gì nàng nói chỉ là quan điểm của thế nhân đối với triều đình.

Nghe Lục Giai Bồ nói xong, Sở Hoài Xuyên ngược lại còn cười, chậm rãi nói: "Hiện giờ triều đình nhìn như vô cùng hỗn loạn, nhưng thật ra lại là nơi an ổn nhất."

Lục Giai Bồ khó hiểu nhìn hắn.

"Một lão thần hoàn toàn ủng hộ hoàng triều Sở thị; một người được gọi là nhà cải cách, đang âm mưu cố gắng thiết lập một chế độ quân chủ mới; và một đảng phái đang ủng hộ hoàng tỷ. Ba thế lực này đã trở thành một cái vạc ba chân để ổn định lẫn nhau, khiến cho bên ngoài nhìn vào chỉ thấy tình thế hỗn loạn, nhưng thật ra bên trong triều đình lại rất yên ổn..."

Lục Giai Bồ nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu, mới bất lực mà lắc đầu, nói: "Thần thiếp không hiểu vì sao một triều đình hoàn chỉnh lại phải dựa vào ba thế lực đang tranh giành lẫn nhau để tạo nên sự ổn định này? Vì sao... không chặt đứt hai thế lực còn lại để trở thành hoàng quyền chân chính?"

Lục Giai Bồ chưa bao giờ tham dự việc triều đình, một số từ của nàng rất vấp ngã, đôi khi dùng từ không thích hợp, nhưng Sở Hoài Xuyên vẫn hiểu ý của nàng.

Sở Hoài Xuyên mỉm cười, nhìn dáng vẻ nhíu mày của Lục Giai Bồ, giữa câu nói của hắn có vài phần nhẹ nhàng: "Bởi vì không ai có năng lực tiêu diệt hoàn toàn hai thế lực kia. Không ai muốn trở thành ve hay bọ ngựa, bọn họ đều nhẫn nhịn chờ đợi để có thể trở thành hoàng tước."

Lục Giai Bồ dường như đã hiểu một chút, nàng cúi đầu, suy nghĩ cẩn thận lời nói của Sở Hoài Xuyên.

Sở Hoài Xuyên thu hồi nụ cười trên mặt, ánh mắt mang theo vài phần buồn bã, chậm rãi nói: "Tuy nhiên, sự cân bằng giữa ba thế lực này sắp bị đánh vỡ..."

Lục Giai Bồ vừa mới hiểu một chút lời nói trước của Sở Hoài Xuyên, lần này nghe Sở Hoài Xuyên nói như vậy, lại nháo nhào không rõ.

"Thần thiếp lại không hiểu, bệ hạ vừa mới nói hiện giờ triều đình nhìn như sóng gió mãnh liệt kỳ thật là nơi củng cố nhất..."

Ánh mắt Sở Hoài Xuyên nhìn sâu vào bàn cờ trước mặt, hắn nhìn cách bày biện các quân cờ hắc bạch trên bàn cờ, giống như một con rồng đang giương nanh múa vuốt, nói: "Triều đình như một ván cờ, mỗi một quân cờ đều rất quan trọng. Một quân cờ thay đổi, cả ván cờ cũng sẽ thay đổi. Mà trẫm, cũng là một con cờ, cũng sẽ có thể thay đổi! Từ bàn cờ vây, ta có thể nhìn rộng ra cả cuộc đời."

Việc trị nước cũng không khác gì đánh cờ vây, biết cách dùng, biết cách đặt cho đúng chỗ thì thắng, không biết cách dùng, cách đặt thì thua.

Lời này, Lục Giai Bồ lại hiểu ngay lập tức.

Trước đây, Sở Hoài Xuyên vẫn luôn dựa vào thuốc mới có thể sống được, từ nhỏ hắn đã bị chẩn bệnh là không sống được lâu. Nhưng khi Lưu Minh Thứ xuất hiện, lại có thể kéo dài mạng sống của hắn. Hắn vốn là thiên tử, là quân cờ quan trọng nhất trong toàn bộ ván cờ!

Nếu hắn có thay đổi, trong triều nhất định cũng sẽ thay đổi theo...

Hiện giờ trưởng công chúa đang phòng bị hắn, vậy sau này phải làm sao? Lục Giai Bồ lại liên tưởng đến lời nói vừa rồi của Sở Hoài Xuyên, hắn nói rằng từ khi còn nhỏ trưởng công chúa an bài Nhập Y theo sát bên cạnh hắn...

Lục Giai Bồ bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, sắc mặt nàng dần trở nên tái nhợt, có chút khẩn trương nắm chặt tay áo hắc long bào của Sở Hoài Xuyên, "Bệ hạ, vậy, vậy phải làm sao bây giờ..."

"Cái gì mà làm sao bây giờ?" Sở Hoài Xuyên quay đầu lại, nhìn về phía Lục Giai Bồ, toét miệng cười.

Hắn tựa hồ biến trở lại thành vị hoàng đế bù nhìn đang tận hưởng niềm vui.

Trong đầu Lục Giai Bồ hiện lên hình ảnh trưởng công chúa mặc cung trang phức tạp, ngẩng đầu đi qua con đường phủ lụa đỏ trong cung, nàng nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ nếu đã biết trưởng công chúa phòng bị người, vậy bệ hạ tính làm như thế nào?"

"Không làm gì cả a!" Sở Hoài Xuyên cười hì hì, hắn cong lưng, đem lỗ tai dán ở trên bụng Lục Giai Bồ.

Hắn lại nhẹ nhàng vỗ cái bụng nhỏ của Lục Giai Bồ, mang theo điểm trách cứ mà nói: "Nhanh ra ngoài nào! Chờ tới khi con ra ngoài, phải gọi một tiếng mẫu phi trước biết không..."

Lục Giai Bồ rũ mắt, nhìn chằm chằm vẻ mặt tươi cười của Sở Hoài Xuyên. Vẻ tươi cười trên mặt Sở Hoài Xuyên lúc này là thật, cái này Lục Giai Bồ vẫn có thể nhìn ra, đúng là bởi vì đã nhìn ra, trong lòng Lục Giai Bồ mới càng bối rối.

Nàng thật sự không hiểu, không hiểu liệu Sở Hoài Xuyên thật sự nhìn thấu hết thảy mọi chuyện nhưng lựa chọn không làm gì, hay chỉ là không muốn nhiều lời với nàng...

"An tâm, trẫm đáp ứng nàng vẫn sẽ luôn che chở nàng." Sở Hoài Xuyên nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Lục Giai Bồ.

Sở Hoài Xuyên âm thầm thở dài, hắn không nên nói mấy chuyện này với Lục Giai Bồ, hắn biết rõ Lục Giai Bồ nhát gan, cần gì phải nói này nói nọ để làm nàng lo lắng hãi hùng.

Hắn duỗi thẳng người trên của mình, dùng sức hôn lên khoé miệng Lục Giai Bồ, mang theo vài phần ý cười không kềm chế được, nói: "Không có gì đáng lo lắng, cùng lắm thì chết, trẫm ở âm phủ vẫn có thể tác oai tác phúc* làm hoàng đế uy quyền, nàng vẫn là Hoàng Hậu trẫm!"

[*] Thành ngữ: Tác oai tác phúc có nghĩa là muốn làm gì thì làm, không ai dám ngăn cản.

Lục Giai Bồ lúc này mới bật cười, nàng dựa vào ngực Sở Hoài Xuyên, ôn nhu nói: "Thần thiếp đều nghe bệ hạ..."

Nụ cười trên mặt nàng đột nhiên đông cứng lại, nàng kêu lên một tiếng, đôi tay run rẩy đè ở trên chiếc bụng cao thẳng của mình, mà thần sắc trên mặt nàng cũng dần dần biến thành thống khổ.

"Giai Bồ! Lục Giai Bồ!" Sở Hoài Xuyên lập tức luống cuống, gào thét kêu người.

Sản kỳ của Lục Giai Bồ ngày càng đến gần, trong cung đã sớm chuẩn bị tốt bà mụ cho nàng, lúc Lục Giai Bồ kêu đau, bà mụ bên kia đã lập tức nhận được tin tức, vội vàng chạy tới.

Có lẽ bởi vì Lục Giai Bồ không phải chịu khổ, thai nghén nhiều khi mang thai đứa nhỏ này, cho nên thời điểm sinh con sẽ cảm thấy đau đớn hơn rất nhiều.

Thời điểm nửa buổi sáng nàng bị vỡ nước ối, nhưng đến khi trời tối cũng chưa thể sinh hài tử ra.

Bà mụ bắt đầu có chút luống cuống, toàn bộ thái y trong Thái Y Viện cũng đuổi tới đây. Đại thần trong triều cũng nhận được tin tức, thời khắc lúc này luôn tập trung vào chuyện Lục Giai Bồ sinh hài tử, thậm chí còn mặc quan phục chạy vào cung.

Dù sao, hiện giờ Sở Hoài Xuyên chỉ có một nữ nhi, cái thai này của Lục Giai Bồ đặc biệt quan trọng!

Nhã Hòa công chúa cũng được ma ma bí mật dần lại đây, loại chuyện như nữ nhân sinh sản này, hẳn là nên kiêng dè những hài tử lớn như công chúa, nhưng nàng thật sự lo lắng cho Lục Giai Bồ, liền cầu xin ma ma bí mật mang nàng lại đây nhìn một cái.

Từ khi sinh ra nàng không có mẫu thân, từ lâu đã sớm đem Lục Giai Bồ trở thành mẫu phi của mình.

Nàng chỉ dứng ở nơi xa, trộm nhìn cánh cửa phòng sinh đang đóng chặt, mới được một lúc đã bị ma ma ôm trở về.

Sở Hoài Xuyên thập phần nôn nóng, hắn liếc nhìn trăng tròn đang dần nhô lên ở chân trời, vội vàng phân phó hạ nhân đi mời Lưu Minh Thứ trở về.

Trưởng công chúa tự nhiên cũng tới, nàng ngồi bên cạnh Sở Hoài Xuyên, khuyên giải an ủi hắn không cần lo lắng.

Lưu Minh Thứ còn chưa được mời đến, trong phòng sinh bỗng nhiên truyền đến một tiếng khóc vang dội của trẻ con.

Văn võ bá quan đứng canh giữ bên ngoài lập tức duỗi dài cổ, chờ bà mụ chạy ra ngoài báo tin vui. Cái thai của Lục Giai Bồ là hoàng tử hay là công chúa mới thật sự quan trọng...

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, cửa phòng bị đẩy ra.

Bà mụ chạy ra với vẻ mặt vui mừng, quỳ xuống đất báo tin vui: "Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ! Là vị hoàng tử! Hoàng tử đã chọn canh giờ để chui ra!"

Canh giờ vừa mới qua giờ Tý, hoàng tử đầu tiên của Đại Liêu đã được sinh ra vào ngày mười sáu tháng mười hai âm lịch, là một ngày cát lợi.

Sau một hồi ngơ ngẩn, văn võ bá quan lập tức quỳ đầy đất, cùng hướng về phía Sở Hoài Xuyên lên tiếng chúc mừng, cũng là chúc mừng toàn bộ Đại Liêu.

Trưởng công chúa nhìn Sở Hoài Xuyên, cũng chậm rãi thở ra.

Sở Hoài Xuyên không chú ý đến thần sắc của mọi người, hắn chỉ chú ý tới đôi tay dính đầy vết máu của bà mụ. Hắn ứng phó với văn võ bá quan, vội vàng lệnh cho mọi người lui ra, mới gấp không chờ nổi mà vọt vào thăm Lục Giai Bồ.

Cả người Lục Giai Bồ ướt sũng mồ hôi, toàn thân đều ướt dầm dề. Nàng nghiêng đầu, nhìn hài tử được bọc trong tã lót bên cạnh người, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười ôn nhu.

"Trẫm nghe nói hậu sản không thể nghiêng cổ, về sau sẽ đau cổ!"

Lục Giai Bồ cười nói: "Bệ hạ làm sao lại tin những lời đó..."

Ánh mắt Lục Giai Bồ cuối cùng rời khỏi hài tử bên cạnh người, nhìn về phía Sở Hoài Xuyên, tuy nhiên chỉ trong chốc lát, nàng lại nghiêng đầu, nhìn đứa trẻ mới sinh đang ngủ say bên cạnh.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Lục Giai Bồ, Sở Hoài Xuyên cảm thấy đau lòng từng đợt. Hắn nhìn theo ánh mắt Lục Giai Bồ, mới nhìn về phía nhi tử của mình.

Tiểu gia hỏa ngủ ở trong tã lót, trắng nõn sạch sẽ, ngoan đến mức kỳ cục.

Trẻ con mới sinh ngũ quan cũng chưa nẩy nở, luôn luôn khiến người khác cảm thấy đứa trẻ lớn lên cũng sẽ như vậy. Nhưng Sở Hoài Xuyên lại cảm thấy con của hắn và Lục Giai Bồ có nụ cười nhạt rất ôn nhu, cho dù tiểu gia hỏa vẫn chưa có lông mày, thậm chí còn đang nhắm mắt lại...

Sở Hoài Xuyên cuối cùng cười ngây ngô.

Thời điểm tin tức truyền tới phủ Ôn Quốc Công, Phương Cẩn Chi đang đứng trên một chiếc thang gỗ lục lọi mấy quyển sách trên kệ cao. Nàng muốn đọc sách tất nhiên là không cần tự mình bò lên thang, chỉ cần nói một tiếng, tự nhiên có nha hoàn lấy xuống cho nàng. Tuy nhiên nàng chỉ muốn tìm mấy quyển sách theo sở thích ngẫu nhiên của
mình, mới tự mình trèo lên thang để kiếm.

Phương Cẩn Chi cầm cuốn sách mà nàng vừa tìm được trong tay, nghe Yêu Yêu bẩm báo xong, nàng sửng sốt một hồi lâu, mới tuỳ ý nhét cuốn sách trở lại kệ sách, vội vã leo xuống thang gỗ.

"Tam thiếu nãi nãi, người chậm một chút!" Yêu Yêu vội vàng đỡ Phương Cẩn Chi, sợ nàng ngã xuống.

"Không có việc gì!" Phương Cẩn Chi bò xuống cây thang liền buông lỏng tay Yêu Yêu ra, thuận miệng dặn dò Yêu Yêu thu dọn lại cây thang, sau đó liền vội vàng nâng váy chạy lên lầu.

Lục Vô Nghiên không có ở tẩm phòng, cũng không ở trên chính sảnh tầng một gác mái.

Một ngày lạnh lẽo như vậy, nếu hắn không đi ra ngoài, cũng không ở trong phòng ngủ, lại không ở chính sảnh tầng một gác mái, vậy... Chỉ có thể ở tịnh thất!

"Vô Nghiên, Vô Nghiên..." Phương Cẩn Chi vừa kêu, vừa đẩy cửa tịnh thất đi vào.

Tịnh thất mang theo hơi nước mờ mịt, kèm theo... Tiếng kêu yếu ớt của tiểu nãi miêu...

Lục Vô Nghiên đích xác ở tịnh thất, hơn nữa tiểu nãi miêu cũng ở tịnh thất.

Lục Vô Nghiên đang ngồi trên băng ghế phía sau tấm bình phong bên cạnh hồ nước ở trong tịnh thất, trước mặt hắn là một cái bồn gỗ tròn chứa đầy nước ấm. Hơn nữa tiểu nãi miêu kia còn bị hắn ấn chặt ở trong bồn gỗ, không tình nguyện bị hắn tắm rửa. Vệt nước bắn đầy trên mặt đất, cũng bắn lên người Lục Vô Nghiên...

"Meow..." Tiểu nãi miêu vô lực giãy giụa, đôi mắt xanh biếc ủy khuất nhìn Lục Vô Nghiên.

Phương Cẩn Chi lập tức suy sụp mặt.

"Có chuyện gì khẩn cấp sao?" Lục Vô Nghiên ấn tiểu nãi miêu trong tay vào trong bồn gỗ đầy nước, chỉ để lộ một cái đầu nho nhỏ ở bên ngoài.

Hắn biết Phương Cẩn Chi không thích hắn thân cận với tiểu nãi miêu này...

Trước kia hắn vốn dĩ không có ý định quan tâm đến tiểu nãi miêu này, nhưng hôm nay vô tình nhìn thấy nó ở trong sân, tiểu nãi miêu không biết tại sao lại lăn vào trong vũng bùn, cả người đều trở nên dơ bẩn. Lục Vô Nghiên cảm thấy chướng mắt, liền xách vật nhỏ này tới tịnh thất, có ý định tắm rửa sạch sẽ cho nó...

Phương Cẩn Chi thoáng thu hồi vẻ bất mãn trên khuôn mặt, vẫn có một chút không cao hứng đi đến bên người Lục Vô Nghiên, nói chuyện Lục Giai Bồ sinh hạ hoàng tử cho Lục Vô Nghiên nghe.

Nghe Phương Cẩn Chi nói xong, Lục Vô Nghiên trầm mặc một hồi lâu.

Hắn vốn dĩ đã biết trước được, cái thai của Lục Giai Bồ là hoàng tử, chỉ là ở kiếp trước, Sở Hoài Xuyên từ trần rất sớm, Lục Giai Bồ cũng không sinh hạ hoàng tử kia, liền mang theo thai nhi trong bụng đi theo Sở Hoài Xuyên.

Cả đời này, Lục Giai Bồ có thể bình bình an an sinh hạ hoàng tử, thật đúng là hỉ sự.

Lục Vô Nghiên cao hứng thay Sở Hoài Xuyên.

Nhưng mặt khác, Lục Vô Nghiên cũng hiểu rõ, hiện giờ Sở Hoài Xuyên có thêm hoàng tử, chuyện này sẽ khiến cho nơi nào đó trong triều thay đổi. Hắn sợ rằng những kẻ gây rối kia sẽ thực hiện kế hoạch sớm hơn dự tính.

Rất nhiều chuyện, so với kiếp trước, ở kiếp này đã đến sớm hơn, trật tự ban đầu hoàn toàn bị đảo loạn hết thảy...

Phương Cẩn Chi không giống Lục Giai Bồ.

Lục Giai Bồ chính là kiểu người toàn tâm toàn ý đặt hết lên người phu quân, đối với cục diện chính trị trong triều, nàng ấy hoàn toàn không hiểu.

Thật ra bởi vì từ nhỏ nàng đi theo bên cạnh Lục Vô Nghiên, biết khá nhiều việc trong triều. Việc đầu tiên mà nàng nghĩ đến chính là vui mừng cho Lục Giai Bồ, ngay sau đó lại bắt đầu cân nhắc thế cục trong triều.

Tuy nàng không bằng Lục Vô Nghiên, đem toàn bộ việc triều đình hiểu rõ trong lòng bàn tay, nhưng cũng có thể đoán được đại khái. Nàng ngồi xổm bên cạnh người Lục Vô Nghiên, nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: "Vô Nghiên, mẫu thân sẽ gặp nguy hiểm sao?"

Lục Vô Nghiên thật sự không nghĩ tới câu đầu tiên mà Phương Cẩn Chi hỏi hắn lại là về trưởng công chúa.

"Đừng lo lắng, không cần quá coi thường mẫu thân." Lục Vô Nghiên nói.

Phương Cẩn Chi suy nghĩ trong chốc lát, mới gật đầu, nói: "Không có đâu, ta mới không phải xem thường mẫu thân, chỉ là..."

Nàng nghiêng đầu, sắp xếp ngôn từ một chút, mới tiếp tục nói: "Nếu giữa mẫu thân và bệ hạ bởi vì nguyên nhân này mà nổi lên xung đột, trong lòng mẫu thân cũng sẽ không dễ chịu..."

Từ xưa đến nay, triều thần trong cung vì đoạt ngôi vị hoàng đế dẫn đến tay chân tương tàn thật sự là không ít. Giữa trưởng công chúa và Sở Hoài Xuyên thân là tỷ đệ, những năm gần đây ở chung, hai người lại giống như mẹ con, nếu hai người bọn họ tương tàn lẫn nhau, vô luận ai thắng, đối với hai bên đều sẽ tạo thành thống khổ...

"Chuyện mà nàng đang lo lắng sẽ không phát sinh." Thời điểm Lục Vô Nghiên nói lời này, trong mắt một mảnh kiên quyết, ngữ khí thập phần khẳng định.

Nghe Lục Vô Nghiên nói như vậy, Phương Cẩn Chi cũng hơi yên lòng.

Nàng vẫn luôn tín nhiệm Lục Vô Nghiên, hắn nói cái gì, nàng đều sẽ lựa chọn tín nhiệm.

Thời điểm Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi nói chuyện, không chú ý đến tiểu nãi miêu trong bồn gỗ, thân mình tiểu nãi miêu ngâm trong nước, thập phần khó chịu, nó nhịn hồi lâu, thấy Lục Vô Nghiên vẫn không để ý tới nó, nó lại bắt đầu vùng vẫy thân mình, muốn chui ra khỏi bồn nước ấm, nhưng thân mình của nó quá bé, không thể nhảy ra khỏi bồn gỗ, lập tức ngã trở lại trong nước.

Với hành động của nó, nước ấm bên trong bồn gỗ liền bắn lên người Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi thu hồi tâm tình, nhìn tiểu nãi miêu bên trong bồn gỗ, hung tợn mà trừng mắt nhìn nó một cái.

Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng, bàn tay vẫn luôn đè ở trên cái đầu nhỏ của tiểu nãi miêu hơi buông lỏng ra một chút. Hắn có chút xấu hổ thu hồi tay.

Không có sự kiềm chế, tiểu nãi miêu lập tức trở nên cao hứng, nó nhanh chóng nhảy ra ngoài bồn gỗ, đứng ở bên cạnh bồn, lắc người thật mạnh, muốn rũ hết bọt nước trên người.

Cái rũ người của nó, khiến cho bọt nước bắn hết lên người Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi đang ngồi bên cạnh bồn gỗ.

Phương Cẩn Chi trừng mắt lớn hơn nữa.

Tiểu nãi miêu dừng động tác, nghiêng đầu nhìn sắc mặt vô cùng không cao hứng của Phương Cẩn Chi, lại nhìn sắc mặt Lục Vô Nghiên. Nó không nghĩ tới Lục Vô Nghiên lại luôn nghiêng đầu nhìn Phương Cẩn Chi, mà không nhìn nó...

Tiểu nãi miêu quay đầu lại, đôi mắt xanh biếc vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào mắt Phương Cẩn Chi.

Một lát sau, nó giống như đã suy nghĩ rất cẩn thận!

Lục Vô Nghiên sẽ không hy vọng nó chóc Phương Cẩn Chi không cao hứng! Nếu Phương Cẩn Chi phát giận khiến Lục Vô Nghiên đem nó đuổi đi, Lục Vô Nghiên nhất định sẽ làm theo!

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, màu mắt của tiểu nãi miêu dần dần trở nên ôn nhu, nó nhẹ nhàng nhảy một cái, nhảy lên đầu gối Phương Cẩn Chi, nép mình trong thân hình nhỏ bé, ở trên đầu gối Phương Cẩn Chi lười biếng duỗi eo, nhẹ nhàng cọ Phương Cẩn Chi, tựa như đang làm nũng.

Phương Cẩn Chi sửng sốt nhìn tiểu nãi miêu trên đùi mình một hồi lâu. Đây là tiểu nãi miêu đang bội phản Lục Vô Nghiên, bắt đầu lấy lòng nàng?

Nàng rất muốn quăng con vật nhỏ trắng như tuyết này ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy thân hình nhỏ xíu như một quả cầu tuyết đang làm nũng ở trên đùi nàng, trong lòng Phương Cẩn Chi giống như bị ai đó cầm một cây lông chim mềm mại nhẹ nhàng cắt qua một chút.

Nàng lại nhìn vào đôi mắt màu xanh biếc của tiểu nãi miêu, nhìn con ngươi đen láy trong mắt nó dần dần co lại, màu xanh biếc trong đôi mắt dần bị chiếm cứ, Phương Cẩn Chi bỗng nhiên cảm thấy có điểm thần kỳ.

Toàn thân tiểu nãi miêu ướt đẫm, bộ lông trắng mềm mượt dán ở trên người nó, ngày thường nhìn lông nó bù xù một nhúm, lúc này nhìn vào lại cảm thấy thập phần nhỏ gầy.

Phương Cẩn Chi không tự chủ được mà vươn tay, muốn sờ sờ nó.

Tiểu nãi miêu vươn đầu lưỡi tới, liếm liếm ngón tay Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi tức khắc mở to hai mắt, tiểu nãi miêu liếm ngón tay nàng khiến nàng có cảm giác thật sự quá mới lạ!

Lục Vô Nghiên vẫn luôn ở một bên lẳng lặng nhìn thần sắc của Phương Cẩn Chi, thấy thần sắc của Phương Cẩn Chi biến hóa, hắn liền biết được tiểu nãi miêu thông minh, tinh quái này đã chiếm được trái tim của Phương Cẩn Chi.

Hắn cười nói: "Vẫn chưa tắm xong cho nó đâu."

"Ồ ồ!" Phương Cẩn Chi đáp lời, thật cẩn thận nâng tiểu nãi miêu lên, đặt nó vào trong bồn gỗ của Phương Cẩn Chi.

Tiểu nãi miêu một khắc trước còn làm nũng lấy lòng Phương Cẩn Chi, giờ khắc này bị ném vào nước, lại bắt đầu trở nên ầm ĩ, dùng sức rũ người. Phương Cẩn Chi không nghĩ tới nó lại phản ứng lớn như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc.

May mắn Lục Vô Nghiên sớm đã có chuẩn bị trước, kịp thời đem tiểu nãi miêu ấn vào trong nước, yêu cầu Phương Cẩn Chi thu tay lại, hắn nói: "Đừng nhìn vật nhỏ này lúc dính người thì vô cùng ngoan ngoãn, nhưng lúc người khác làm khó nó, tính tình sẽ rất hung dữ, đừng để nó cào bị thương."

Biểu tình lúc này của tiểu nãi miêu làm gì còn vẻ làm nũng, dịu ngoan như vừa rồi? Bây giờ nó đã trở nên mâu thuẫn, kháng cự. Phương Cẩn Chi chưa từng nuôi dưỡng miêu, không hiểu điều này, liền tò mò ngồi ở một bên nhìn Lục Vô Nghiên tắm rửa cho tiểu nãi miêu.

Tiểu miêu lúc này: be like!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro