Ngoại truyện 1: Sở Hoài Xuyên - Lục Giai Bồ
Người dịch: Cố Tư Yên
[Tiểu hoàng đế x Tiểu Lục Giai Bồ]
"Hoàng tỷ, vật nhỏ đó là gì vậy..." Sở Hoài Xuyên nghiêng đầu, chỉ vào những người vừa đi qua tháp vọng lâu.
Trưởng công chúa nhìn thoáng qua, cười nói: "Không phải vật nhỏ, đó là tiểu hài tử, là nữ nhi của tam nãi nãi trong phủ, vẫn chưa đủ trăng tròn đâu."
Sở Hoài Xuyên khoa tay múa chân một lúc, lẩm bẩm một mình: "Vậy cũng quá nhỏ..."
Trưởng công chúa có tâm sự, cũng không để ý đến đôi mắt đen láy của Sở Hoài Xuyên đảo tới đảo lui, không biết hắn đang có chủ ý gì.
Vào buổi chiều, Sở Hoài Xuyên thừa dịp bà vú đi ra ngoài, trộm lẻn vào trong phòng.
Hắn nhón chân đi đến mép giường nhỏ, tò mò nhìn vào tiểu nữ anh ngoan ngoãn an tĩnh trong chiếc nôi. Hắn thừa dịp không ai chú ý, dùng sức nhéo một cái lên khuôn mặt nhỏ mềm của tiểu nữ anh. Tiểu nữ anh chép chép miệng, không có phản ứng gì.
"Không biết đau sao? Hoá ra là đứa ngốc..." Sở Hoài Xuyên lẩm bẩm tự nói.
Hắn đột nhiên cảm thấy nhàm chán, xoay người đi ra ngoài. Trước khi đi tới cửa, hắn lại bước lùi lại, véo lên khuôn mặt tiểu nữ hài một cái nữa.
Nghe thấy thanh âm bà vú trở về, Sở Hoài Xuyên vội vàng trốn phía sau tấm bình phong ở một bên.
Bà vú tiến vào, nhìn thoáng qua Lục Giai Bồ còn đang ngủ, mới đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi ra ngoài. Sở Hoài Xuyên đi ra từ sau tấm bình phong, đi đến mép giường nhỏ, tò mò đánh giá trong chốc lát. Hắn vươn tay, khoa tay múa chân đo đạc vóc người của Lục Giai Bồ một lúc, vẫn cảm thấy tiểu hài tử này nhỏ đến mức kỳ lạ. Hắn lại nhìn thoáng qua, phát hiện trên khuôn mặt nhỏ xíu của nữ anh, nơi bị hắn véo đã đỏ một mảng.
"Bà vú kia đúng là không tận tâm, như vậy mà cũng không phát hiện..." Hắn lẩm bẩm một tiếng, vươn bàn tay nho nhỏ tới, xoa xoa lên gương mặt nhỏ xíu của Lục Giai Bồ.
"Ngoan, mặc dù ta véo ngươi, nhưng ta đã xoa nhẹ cho ngươi. Xóa bỏ toàn bộ ha!"
Sau khi chơi đủ, hắn mới trở về, nhưng vừa trở về hắn lại gặp được vẻ mặt sắc lạnh của trưởng công chúa.
"Hoàng tỷ? Ai chọc tỷ tức giận? Xuyên Nhi giúp tỷ đánh hắn!"
Trưởng công chúa ngồi xổm xuống, ôm Sở Hoài Xuyên vào trong ngực, thấp giọng nói: "Xuyên Nhi, phụ hoàng đã đi rồi."
Sở Hoài Xuyên "Ồ" một tiếng, trong lòng không có một chút khổ sở. Phụ hoàng gần như chưa bao giờ quản hắn, phụ hoàng trông như thế nào hắn đều không nhớ rõ, cho nên nghe thấy tin tức này, hắn cũng không khổ sở một chút nào.
Nhưng hoàng tỷ giống như rất khổ sở.
Hắn vươn bàn tay nho nhỏ, vỗ nhẹ vào lưng hoàng tỷ.
"Xuyên Nhi, hoàng tỷ muốn mang đệ hồi cung."
"Hoàng tỷ..." Nghĩ đến cung điện hoang vắng, Sở Hoài Xuyên lập tức trở nên khẩn trương.
"Đừng sợ, sau này hoàng tỷ cũng sẽ ở trong cung cùng đệ."
"Thật sao?" Đôi mắt đen của Sở Hoài Xuyên lại trở nên sáng ngời lên, chỉ cần hoàng tỷ ở cùng hắn, đi nơi nào cũng được!
Trưởng công chúa xoa đầu của hắn, nói: "Xuyên Nhi, đáp ứng hoàng tỷ, sau này phải làm một hoàng đế thật tốt, được không?"
"Được! Hoàng tỷ nói gì Xuyên Nhi đều đáp ứng!"
Trưởng công chúa cười cười, nàng nắm tay Sở Hoài Xuyên đi về phía trước.
Sở Hoài Xuyên không hiểu, vì sao nhiều người muốn giết hắn như vậy. Những loại trà khiến sủi bọt mép gây chết người, những thanh kiếm đẫm máu.
"Xuyên Nhi đừng sợ." Trưởng công chúa nắm chặt tay hắn, "Chỉ cần hoàng tỷ còn ở đây một ngày, nhất định sẽ không để bất kỳ kẻ nào dám gây thương tổn cho đệ."
Sở Hoài Xuyên ngây thơ cười rộ lên, gật đầu thật mạnh.
Sau đó, trong cung gặp phải một trận hỗn loạn, hắn bị Lục Vô Nghiên nhét vào trong ngăn tủ. Lục Vô Nghiên lạnh mặt nói cho hắn: "Cho dù phát sinh bất kỳ chuyện gì đều không cho phép ra ngoài."
"Cho dù phát sinh bất kỳ chuyện gì đều không cho phép ra ngoài?" Hắn sợ hãi, bắt lấy vạt áo Lục Vô Nghiên không dám buông ra.
"Không nghe lời sau này không được nói chuyện cùng ta nữa." Lục Vô Nghiên bẻ tay hắn ra, khoá cửa ngăn tủ lại.
Hắn ngồi quỳ ở trong ngăn tủ, trơ mắt nhìn Vệ Vương bắt Lục Vô Nghiên đi.
"Ca ca..." Hắn muốn ra ngoài, nhưng hắn nhớ rõ câu nói của Lục Vô Nghiên. Tính tình của Lục Vô Nghiên luôn luôn không tốt, hắn không dám chọc Vô Nghiên tức giận. Mặc dù Lục Vô Nghiên luôn lạnh mặt đối với hắn, nhưng ngoại trừ Lục Vô Nghiên, căn bản không có ai thật lòng đối xử tốt với hắn. Hắn không thích ánh mắt của người khác, chỉ toàn là ánh mắt thương hại, đồng tình, nịnh hót.
Ngày qua ngày, hắn luôn ngồi trên chiếc ghế rồng vàng to lớn nhưng lạnh lẽo, nhìn những vị triều thần đen nghìn nghịt phía dưới, nghe bọn họ lớn tiếng tranh chấp. Hắn quay đầu đi, nhìn hoàng tỷ đứng ở phía sau, giống như hoàng tỷ đã thay đổi thành một con người khác, hắn không còn thấy sự ôn nhu như trước kia từ trên người hoàng tỷ nữa.
Hoàng tỷ có phải tức giận hay không, giận hắn liên luỵ đến Lục Vô Nghiên?
Hắn bắt đầu nhận được rất nhiều lá thư, những bức thư đó thường được đặt ở những nơi rất kỳ quái. Trong những nếp gấp của cây quạt, trong một góc của hộc tủ, thậm chí là trong nhân của bánh bao nhỏ.
Thời điểm bắt đầu, hắn nhất định sẽ đem những việc này nói cho hoàng tỷ. Nhưng hoàng tỷ luôn rất bận, luôn có những việc chưa xử lý xong, từ trước đến nay đèn trong đại điện giống như chưa bao giờ tắt. Ngay cả khi hắn tìm được thời gian nghỉ ngơi của hoàng tỷ, nói sự tình cho hoàng tỷ biết. Hoàng tỷ cũng không có phản ứng gì, chỉ là "Ừ" một tiếng, tiếp tục giải quyết công việc trong tay, hoặc là nói hai câu, khuyên hắn hãy ngoan ngoãn uống thuốc, không được nghịch ngợm, đọc sách nhiều hơn.
Dần dần, hắn đốt những lá thư sau khi đọc chúng, cũng không nói cho hoàng tỷ biết nữa.
Hắn từng nghịch ngợm nhảy vào hồ hoa sen bắt cá chép, ngày hôm sau, tất cả văn võ trong triều đều biết. Hắn ngồi ở trên long ỷ, tiếp thu chỉ trích của tất cả văn võ trong triều. Bàn tay đang giấu ở trong long bào chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm nhỏ. Hắn nghĩ, sau này hắn sẽ không nghịch ngợm như vậy nữa.
Nhưng hắn dần dần phát hiện, cho dù hắn làm bất cứ điều gì đều sẽ bị truyền đến tai thiên hạ, tất cả thiên hạ đều biết. Ngay cả khi trong một bữa cơm, hắn ăn nhiều bánh bao hơn mọi khi.
Phiền muốn chết.
Hắn buồn đầu đi về hướng tẩm cung, trong đầu không khỏi nhớ tới những bức mật thư đó truyền đến tay hắn bằng cách nào. Chờ đến khi hắn ngồi ở trên long ỷ, nhìn hoàng tỷ và những triều thần bên dưới tranh luận với nhau, hắn mới chậm rãi hiểu được.
Những người đó lặng lẽ nói cho biết hắn rằng hoàng tỷ bị quyền thế che mờ hai mắt rồi, muốn mưu hại hắn, làm xói mòn hết tất cả quyền lợi của hắn, biến hắn trở thành một vị hoàng đế bù nhìn.
Hắn nghiêng đầu nhìn hoàng tỷ, bỗng nhiên mỉm cười.
Hoá ra ngôi vị hoàng đế là đồ vật tốt như vậy, vậy hắn sẽ đưa cho hoàng tỷ.
Sau khi hạ triều, hắn lệnh cho mọi người trong cung vớt cá chép trong hồ hoa sen lên, dựng củi, đốt lửa, nướng cá lên ăn! Ngày hôm sau, đúng như dự đoán, hắn lại phải ngồi ở trên long ỷ tiếp thu lời chỉ trích của tất cả văn võ trong triều.
Hắn há miệng, lớn tiếng gào khóc.
Nhìn những triều thần một khắc trước còn nghiêm trang chỉ trích hắn, mà lúc này lại quỳ rạp đầy đất, trong lòng hắn cảm thấy chơi như vậy thật vui. Cũng khá buồn cười.
"Xuyên Nhi." Hoàng tỷ đi đến trước mặt hắn, cẩn thận lau nước mắt cho hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn hoàng tỷ, kéo tay nàng không chịu buông ra.
Lục Vô Nghiên đã trở lại, nhưng hắn ta giống như thay đổi thành một con người khác, so với trước kia thậm chí còn lạnh lùng hơn. Hơn nữa, hắn gạt người.
Không phải Lục Vô Nghiên từng nói nếu chạy loạn, sẽ không được nói chuyện cùng sao? Hắn nghe lời không có chạy loạn, nhưng Lục Vô Nghiên vẫn không hề để ý đến hắn.
Những kẻ lặng lẽ đưa thư tới càng ngày càng nhiều, thậm chí bây giờ còn có lúc nhét vào vỏ sò, nhét vào màn thầu...
Bọn họ đang nói cái gì? Ồ, bọn họ nói hoàng tỷ muốn đem Lục Vô Nghiên bế lên long ỷ.
Sở Hoài Xuyên không thể không đi tìm hoàng tỷ, nhưng hôm nay hoàng tỷ không thức trắng đêm xử lý chính vụ như mọi khi. Hắn lặng lẽ đi đến tẩm phòng, nhìn hoàng tỷ ngồi ở mép giường, dỗ Lục Vô Nghiên ngủ. Ánh mắt hoàng tỷ ôn nhu như vậy, hắn khát vọng bàn tay đang đặt ở trên người Lục Vô Nghiên, nhẹ nhàng vỗ, hoàng tỷ cứ như vậy suốt đêm suốt đêm ở bên cạnh Lục Vô Nghiên.
Ồ, Lục Vô Nghiên mới là hài tử của hoàng tỷ. Hắn chỉ là đệ đệ thôi.
Hắn trở lại đại điện, nơi hoàng tỷ xử lý chính vụ, lặng lẽ phê chuẩn những bản tấu chương không quá quan trọng, rồi nhét vào đống tấu chương đã phê duyệt xong. Trước kia hắn vẫn luôn cảm thấy chữ viết của hoàng tỷ rất đẹp mắt, đẹp hơn so với những vị danh gia ngoài kia, cho nên hắn lén lút bắt chước bút tích của hoàng tỷ, thậm chí cũng có thể bắt chước được khá giống. Không nghĩ tới hôm nay lại có tác dụng, Sở Hoài Xuyên nhếch miệng cười.
Những thần tử đó bắt đầu tìm đến Lục Vô Nghiên gây phiền toái, nói hắn ta cái này không tốt, cái kia bất kính. Sở Hoài Xuyên nghiêng đầu, nhìn về phía hoàng tỷ. Từ trước đến nay hoàng tỷ luôn ngẩng cao đầu khí thế hiện giờ lại trầm mặc.
Sở Hoài Xuyên chậm rãi thu hồi tầm mắt, hắn rũ mắt xuống, lông mi dày che giấu cảm xúc trong mắt, hắn bỗng nhiên nhấc chân, đá chiếc bàn thấp phía trước long ỷ. Giấy, bút mực và tấu chương trên bàn, rơi rớt tan tác đầy đất.
Triều thần đều quỳ rạp xuống đất.
"Những người chưa từng nếm trải nỗi đau tinh thần đối với trẫm mà nói, đều không có tư cách mở miệng!"
Hắn che miệng ho khan từng tiếng từng tiếng, máu tươi từ khe hở ngón tay chảy ra, từng giọt rơi xuống thảm đỏ dưới chân, ẩn giấu vô hình.
"Xuyên Nhi!" Trưởng công chúa trực tiếp bế hắn lên, chạy ra bên ngoài giống như bay.
Hắn nằm trên đầu vai hoàng tỷ, hít mũi một cái, chậm rãi ngất xỉu.
Hắn cho rằng lúc hắn tỉnh lại thì hoàng tỷ sẽ ở bên cạnh, tựa như lúc còn nhỏ sẽ dìu hắn ngồi đậy, cho hắn uống thuốc. Nhưng không có, tẩm điện im ắng. Chỉ có hai tiểu thái giám canh giữ ở cửa.
Hoá ra là Lục Vô Nghiên bị bệnh.
Khuôn mặt còn non nớt của Sở Hoài Xuyên lộ ra một tia cười khổ, hắn ra sức ngồi dậy, chua xót tiếp nhận chén thuốc đắng ngắt mà tiểu thái giám đưa qua.
Hắn lệnh tiểu thái giám tìm hai quyển sách tới để hắn đọc, nhưng trong sách vẫn như cũ kẹp một bức thư mật.
Trưởng công chúa, Lục Vô Nghiên, Lục Thân Cơ, âm mưu, quyền lợi, ngôi vị hoàng đế, giang sơn Sở thị, mong muốn của người dân...
Hắn vò bức thư mật thành một nhúm rồi ném tới góc tường, vừa phẫn nộ vừa bực bội nằm ở trên giường, miệng há to thở phì phò. Đợi đến khi sự khó chịu trong lồng ngực biến mất, hắn mới chống thân thể suy yếu rời khỏi long sàng, nhặt tờ giấy nhăm nhúm ở góc tường lên.
Hắn dùng hết sức lực còn lại mở tờ giấy nhăn nhúm kia ra, để nó đến gần ngọn nến, rồi đốt thành tro.
Vẫn không nên để cho người khác biết đến chuyện này, tránh khiến cho người khác sinh ra khúc mắc. Hắn cười cười, nghĩ thầm như vậy cũng khá tốt. Dù sao hắn sớm muộn gì cũng là người sắp chết. Cứ như vậy đi.
Hắn nghiêng đầu, xuyên qua cửa sổ đang mở một nửa, nhìn những hạt tuyết đang rơi bên ngoài, trong lòng suy nghĩ, nếu hắn vẫn tiếp tục hồ nháo như vậy, liệu rằng thần dân cả nước và hoàng tỷ có thất vọng hay không? Có trục xuất vị vua ngu muội, say đắm trong những thú vui tầm thường, không biết lo việc nước như hắn, sau đó thay thế người khác lên cầm quyền hay không?
Mặc kệ đi.
Sở Hoài Xuyên lại bị Lục Vô Nghiên đánh. Bởi vì ngày Tết hắn lại làm loạn không chịu ăn cơm, muốn kêu hoàng tỷ trở về.
Hoàng tỷ và Lục Vô Nghiên đều cho rằng hắn không hiểu chuyện, kỳ thật hắn hiểu rất rõ, Lục Vô Nghiên cũng không phải thật sự tức giận, bởi vì hắn ta cố ý, tựa như hắn muốn giả thành một vị vua ngu muội, say đắm trong những thú vui tầm thường, không biết lo việc nước, Lục Vô Nghiên cũng sắm vai, hắn ta sắm vai thành một cậu ấm cuồng ngạo cổ quái.
Bọn họ đều là những diễn viên không thể làm theo ý nguyện của bản thân.
Sở Hoài Xuyên suy nghĩ, trực tiếp chạy đến phủ Ôn Quốc Công. Giống như lúc còn nhỏ, cợt nhả quấn lấy Lục Vô Nghiên. Nhưng thái độ của Lục Vô Nghiên đối với hắn không thay đổi gì, thậm chí còn tỏ thái độ càng không thích hắn hơn so với lúc còn nhỏ.
Một ngày nọ, hắn đang nằm trên hàng rào đá bên trong vọng lâu, mang theo vẻ hứng thú nhìn mấy tiểu cô nương bên dưới, tất cả bọn họ đều là tiểu chủ tử trong phủ Ôn Quốc Công.
"Tỷ tỷ, muội muốn bộ trang sức mới của tỷ!" Lục Giai Nhân kéo tay áo Lục Giai Bồ, không ngừng nói ra mong muốn.
Lục Giai Bồ cười nói: "Được."
Nàng cẩn thận thuyết phục: "Giai Nhân, cha mẹ của biểu muội đều không còn nữa, vừa tới nơi này không nơi nương tựa, chỉ là mấy mẩu vật liệu mà thôi, muội cũng đừng lấy làm gì. Tỷ tỷ đưa cho muội mấy thứ mới khác được không?"
"Hừ! Nàng ta không cha, không mẹ, không có người dựa dẫm, liên quan gì tới muội?" Lục Giai Nhân nhanh chóng xụ mắt. Nhưng không được bao lâu, nàng lại cười hì hì kéo tỷ tỷ mình, nói: "Ngoài ra còn có bộ y phục váy áo màu thuỷ lam mà trong phủ mới may cho tỷ, tỷ tỷ cũng tặng cho muội được không?"
Lục Giai Bồ sửng sốt một lúc, mới nói: "Nhưng bộ kia muội mặc sẽ rất rộng."
"Muội có thể chờ đến hai năm sau lại mặc lại!" Lục Giai Nhân bĩu môi nói.
"Được..." Lục Giai Bồ vẫn cười nhợt nhạt.
"Tỷ tỷ thật tốt!" Lục Giai Nhân cười, vui vẻ chạy đi.
Lục Giai Bồ đứng ở tại chỗ nhìn nàng đi xa, ý cười trên mặt chậm rãi tan đi. Nàng cúi đầu, bộ dáng có điểm mất mát. Tuy nhiên nàng lại nhanh chóng cười rộ lên, đuổi theo.
Sở Hoài Xuyên ngẫm nghĩ, hoá ra chính đứa nhỏ ngốc trước kia.
Tại sao bảy tám tuổi vẫn còn ngốc như vậy? Không muốn từ bỏ thứ mình thích nhưng vẫn sẵn sàng cho người khác sao? Thật ngốc. Sở Hoài Xuyên "xuỳ" một tiếng, nhắc mãi một câu: "Thật là từ nhỏ đến lớn vẫn ngốc như vậy!"
Lục Giai Bồ vẫn chưa đi xa, nghe được câu đó, nàng kinh ngạc quay đầu lại, thời điểm nhìn thấy Sở Hoài Xuyên, nàng liền thay đổi sắc mặt, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch.
Sở Hoài Xuyên cảm thấy buồn cười, con bé này không chỉ là đứa ngốc, hơn nữa còn là một kẻ nhát gan. Hắn kéo miệng mình, khóe mắt mình, giả làm mặt quỷ về phía nàng.
Thân hình nhỏ nhắn của Lục Giai Bồ run lên, dẫn theo góc váy, chạy biến về phía trước, giống như đang chạy trốn.
Sở Hoài Xuyên vỗ rào chắn, cười ha ha.
[Sở Hoài Xuyên - Lục Giai Bồ]
Vài năm sau, Sở Hoài Xuyên cũng đã đến tuổi lập hậu phong phi. Các hoàng tử trong cung đều phải thành thân sớm hơn so với những cậu ấm bình thường, huống chi thân thể Sở Hoài Xuyên từ trước đến nay vẫn luôn không tốt, toàn bộ triều thần, dân chúng Đại Liêu đang chờ đợi hoàng tử chào đời.
Trưởng công chúa đưa cho Sở Hoài Xuyên một tập danh sách thật dày cùng với những bức hoạ của các cô nương trong hoàng thành, nói: "Bệ hạ tự mình chọn đi, chọn người mà bệ hạ cảm thấy thích. Hoặc ngoại trừ những cô nương trong này, trong lòng bệ hạ có vừa ý cô nương nhà khác cũng có thể. Mặc kệ là nữ nhân bần gia hay là nữ giang hồ, chỉ cần bệ hạ thích."
Sở Hoài Xuyên cười ha ha, cười xong, mới tùy ý lật mở tập tranh.
Hắn thờ ơ nói: "Hoàng tỷ, tỷ nói xem, trẫm không còn sống được bao lâu nữa. Vậy những ai làm Hoàng Hậu và phi tử của trẫm chẳng phải tuổi còn trẻ đã phải làm quả phụ, hoặc là tuẫn táng* sao? Xuỳ, thật xui xẻo."
[*] Tuẫn táng có nghĩa là chôn người sống theo người chết, theo tục lệ xưa.
"Không được nói bậy!" Trưởng công chúa lên giọng, "Long thể của bệ hạ đang từ từ tốt lên, không cho bệ hạ nói những lời không may mắn như vậy!"
"Biết rồi." Sở Hoài Xuyên ngáp một cái, lười biếng nói: "Hoàng tỷ giúp trẫm xem mấy cô nương này đi, tuỳ tiện chọn."
Hắn đứng dậy, đi đến phía trước cái giá, trêu đùa anh vũ trong lồng chim, bỗng quay đầu lại nhìn về phía trưởng công chúa đang nghiêm túc chọn lựa, cười nói: "Aizz, hoàng tỷ. Trẫm vẫn cảm thấy hoàng tỷ có thể mang mấy nữ nhi của mấy lão nhân đang đối địch trong triều vào cung. Bọn họ ngày thường khiến hoàng tỷ tức giận, tỷ liền đưa khuê nữ của bọn họ tiến cung."
Hắn lại có một ý kiến hay, bước nhanh về phía trưởng công chúa, cười ha hả nói: "Hoàng tỷ, trẫm bỗng nhiên có ý kiến hay! Nhất định có rất nhiều quan viên không muốn nữ nhi của mình tiến cung, tỷ có thể ngầm đưa ra luật lệ, ai không muốn gả nữ, liền thu hắn ba ngàn lượng! Nhất định có thể kiếm được một khoản tiền lớn, lấp đầy quốc khố!"
Trưởng công chúa nắm chặt tập tranh trong tay, hung hăng đánh lên đầu Sở Hoài Xuyên một cái.
"Bệ hạ lại nói bậy! Muốn bổn cung tức chết có phải hay không?!"
"Trẫm nói chơi thôi, xin bớt giận, xin bớt giận..." Sở Hoài Xuyên vội vàng bưng chén trà lên, cợt nhả đưa tới trước mặt trưởng công chúa.
Trưởng công chúa quay mặt đi, nộ khí đằng đằng, căn bản không muốn tiếp trà.
Sở Hoài Xuyên đem chung trà đặt ở một bên, nghiêm túc cầm lấy tập tranh tới xem, vừa nghiêm túc xem xét, vừa nói: "Thiên kim của Từ đại nhân thật là đẹp! Còn có nữ nhi của Tô đại nhân này... Ai u uy người này cũng rất đẹp! A... Khuê nữ của Tiếu đại nhân cũng tuyệt vời! Tuy nhiên tiểu nữ nhi ngoan ngoãn của Giang đại nhân trông thật thông minh! Trưởng nữ của Trương đại nhân cũng không ngoại lệ, hết sức đoan trang oa..."
Hắn lập Hoàng Hậu, lại phong bốn phi chín tần. Ở trong cung, mỹ nhân, tài tử, những người quyền quý, ngự nữ, thải nữ nhiều vô số kể. Những cô nương xinh đẹp như hoa không ngừng đưa vào trong cung, đưa lên long sàng của hắn. Các nàng luôn mỉm cười với hắn, lấy lòng, nịnh hót, vắt óc tìm mưu kế.
Bởi vì hắn là hoàng đế?
Không, bởi vì muốn có hài tử, các nàng mới có thể ở sống trong danh vọng sau khi Sở Hoài Xuyên chết.
Đèn trong cung đã bị thổi tắt, trên long sàng lạnh lẽo, hắn không phân biệt rõ nữ nhân dưới thân là ai, cũng không muốn tốn tâm tư phân rõ. Hắn kêu lên một tiếng, cung nhân nối đuôi nhau tiến vào, mang phi tử vừa mới thị tẩm ra ngoài. Hắn tắm gội trở về, chăn đệm trên long sàng đã được thay mới, là mùi hương bồ kết sạch sẽ, nhưng lạnh lẽo.
Sở Hoài Xuyên bỗng nhiên bật cười.
Long tử long tôn chó má, hắn cảm thấy chính mình không khác gì một con heo đực đang lai giống.
Một đêm khác, Tô Công Công lặng lẽ đến gần đại điện, thanh âm chua lét hơi đè thấp một chút: "Bệ hạ, canh giờ không còn sớm, nên nghỉ ngơi rồi."
Sở Hoài Xuyên "Ừ" một tiếng, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi cuốn sách trên tay.
"Bệ hạ, đêm nay bệ hạ ngủ ở nơi nào?"
Thấy Sở Hoài Xuyên không trả lời, Tô Công Công căng da đầu, nói: "Bệ hạ, hôm nay có một đám tú nữ mới tiến cung."
Sở Hoài Xuyên lúc này mới ngước mắt lên, tùy ý đảo qua danh sách Tô Công Công đưa qua. Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt một cái tên, không khỏi nhăn mày lại.
"Lục Giai Bồ?"
Lục Giai Bồ nhanh chóng được mang vào, nàng mặc trang phục thống nhất với y phục của tú nữ trong cung, quy củ hành lễ. Thời điểm nàng ngẩng đầu, Sở Hoài Xuyên kinh ngạc nhìn vào đôi mắt bình tĩnh đến mức chết lặng của nàng. Là ai bắt nạt nàng sao? Hay là nàng ở Lục gia đắc tội với ai, sao lại đưa nàng vào cung?
Hắn thấy nàng lạnh, liền kéo nàng đến trước chậu than.
Hắn véo mặt nàng, hỏi nàng có còn nhớ những chuyện đã xảy ra khi còn nhỏ hay không?
Nàng cùng hắn kể lại chuyện xưa.
Nàng vài lần thấp giọng nói: "Bệ hạ sẽ sống lâu trăm tuổi."
Hắn trêu chọc nàng, muốn phong nàng thành "Trường phi", "Tuế phi", những cái tên đó hết sức khó nghe, nhưng nàng cũng không giận, quy củ tạ ơn. Hắn lại tựa thật tựa giả mà nói: "Bằng không nàng làm Hoàng Hậu trẫm đi?"
Vài phần thật vài phần giả? Nhưng hắn cũng chỉ đang nói giỡn thôi.
Bức màn giường dày nặng, phức tạp rũ xuống, ánh sáng bên trong long sàng to rộng mờ dần. Lục Giai Bồ an tĩnh nằm bên ngoài sườn giường, Sở Hoài Xuyên nghiêng người nhìn nàng, hỏi: "Lục Giai Bồ, nàng đang sợ hãi sao?"
Lục Giai Bồ cắn môi, mới nhỏ giọng nói: "Có một chút."
Sở Hoài Xuyên cười, hắn duỗi tay cởi bỏ y phục của Lục Giai Bồ, cởi bỏ đai lưng và áo ngoài, lộ ra một nửa mạt ngực vàng nhạt bên trong. Bên trong mạt ngực cất giấu tâm sự phập phồng, phía dưới là chiếc bụng nhỏ trắng nõn.
Hắn lại cởi bỏ dây buộc mạt ngực ở chỗ xương quai xanh của nàng, động tác đột nhiên dừng lại.
Hắn bỗng nhiên không đành lòng.
Sở Hoài Xuyên búng trán Lục Giai Bồ, cười hỏi: "Xuẩn nha đầu, trẫm đưa nàng ra khỏi cung nhé?"
Đôi mắt Lục Giai Bồ khép hờ, mờ mịt nhìn Sở Hoài Xuyên, không rõ ý tứ của hắn.
"Ngốc muốn chết." Sở Hoài Xuyên nằm ở bên cạnh người nàng, nhéo mặt nàng một chút, "Trẫm đưa nàng về nhà, để cha mẹ nàng tìm cho nàng một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối. Trạng Nguyên lang, tiểu tướng quân, cậu ấm soái khí, hơn nữa những người đó còn là những người sống lâu trăm tuổi. Sau đó nàng có thể... Aizzz! Tại sao nàng lại khóc!"
Sở Hoài Xuyên hoang mang cởi áo khoác ngoài của mình, đắp lung tung lên người Lục Giai Bồ, che đi chiếc bụng nhỏ bị lộ ra của nàng, nhanh chóng kéo chăn ở bên cạnh đắp lên cho nàng, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Hắn vừa bận việc vừa nói: "Trẫm chưa thấy cái gì hết! Cũng sẽ lệnh cho những thái giám đó câm miệng, không bêu xấu thanh danh của nàng! Nàng yên tâm, tú nữ không được thị tẩm trong hậu cung này rất nhiều, sẽ không ảnh hưởng tới việc xuất giá của nàng..."
Hắn ngẩng đầu, thấy Lục Giai Bồ vẫn khóc. Lúc nàng khóc không hề phát ra một thanh âm nức nở nào, nước mắt từ khóe mắt nàng chảy ra, từng chút thấm vào mái tóc đen dài của nàng.
Sở Hoài Xuyên ngồi khoanh chân bên cạnh nàng, xụ mặt nói: "Nếu nàng còn khóc tiếp, trẫm sẽ đánh mông nàng."
Lục Giai Bồ nghiêng đầu nhìn hắn, thò tay ra khỏi chăn lau nước mắt. Mãi đến khi nàng lau khô tất cả nước mắt trên mặt, nàng mới nhỏ giọng nói: "Là thần thiếp vô dụng, thỉnh bệ hạ giáng tội..."
Sở Hoài Xuyên thở dài, hỏi: "Không muốn về nhà sao? Nàng tức giận người nhà vì đã đem nàng đưa vào cung?"
Lục Giai Bồ do dự một lúc, mới nhỏ giọng nói: "Thần thiếp không có người nhà..."
Nếu không, nàng sẽ không chịu nhiều lời.
Ánh mắt Sở Hoài Xuyên rơi xuống thái dương của Lục Giai Bồ, bên mái tóc đen của nàng bị nước mắt tẩm ướt dính thành một khối, hắn đặc biệt muốn duỗi tay vuốt lại mái tóc cho nàng, tuy nhiên hắn nhịn xuống.
Hắn thu hồi bộ dáng cợt nhả, nghiêm túc nói: "Trẫm có thể chỉ hôn cho nàng, không dựa vào cha mẹ nàng."
Lục Giai Bồ ngồi dậy từ trong chăn, nàng rũ đầu, mất mát nói: "Nếu thần thiếp khiến bệ hạ chán ghét, thỉnh bệ hạ chấp thuận thần thiếp trở lại làm tú nữ ở Loan Tú Cung..."
Nước mắt rơi xuống, rơi trên chăn. Nàng cuống quít giơ tay, lau nước mắt khỏi chăn.
Thị tẩm nửa đường bị đuổi về Loan Tú Cung? Sau này vẫn muốn ở lại trong cung? Những cung nữ thái giám gió chiều nào theo chiều ấy đều có thể khi dễ chết nàng.
Sở Hoài Xuyên hận không thể rèn sắt thành thép mà nhìn nàng, tại sao nàng lại ngu ngốc như vậy?
Hắn ngã thẳng xuống gối, tức giận nói: "Hầu hạ trẫm nghỉ ngơi!"
"Vâng." Lục Giai Bồ xoay người lại, do dự một lúc, mới cởi bỏ y phục của hắn. Nhưng hắn đang tùy tiện nằm ở trên giường, y phục không thể cởi được.
Nàng nhìn Sở Hoài Xuyên, ánh mắt tựa như cầu xin giúp đỡ, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, người ngồi dậy một chút được không?"
Khoé miệng Sở Hoài Xuyên co giật, có phải nàng không phát hiện thanh âm của mình có chút run rẩy hay không? Rõ ràng thực sự rất hoảng loạn, còn giả bộ bình tĩnh.
Sở Hoài Xuyên nhẹ nhàng kéo, liền kéo cả người Lục Giai Bồ vào trong lòng ngực. Hắn "Hah" một tiếng, cợt nhả nói: "Vừa rồi chỉ muốn trêu chọc nàng một chút thôi."
Lục Giai Bồ ngửa đầu, bán tín bán nghi mà nhìn hắn.
"Nhắm mắt."
Lông mi dài của Lục Giai Bồ khẽ run rẩy, vẫn nghe lời nhắm mắt lại. Sở Hoài Xuyên hôn lên đôi mắt nàng, hôn đi những giọt nước mắt vẫn còn chưa khô trên mi mắt nàng.
Hắn kéo bàn tay đang nắm chặt góc chăn của nàng, nắm ở trong lòng bàn tay, đưa lên bên môi, trằn trọc hôn, hắn lại gỡ từng đầu ngón tay của nàng ra, đem những ngón tay thon dài sạch sẽ vào trong miệng, nhẹ nhàng gặm cắn.
Lục Giai Bồ run lên, muốn rút tay mình về, Sở Hoài Xuyên trầm giọng nói một câu "Không cho phép", Lục Giai Bồ quả nhiên liền trở nên ngoan ngoãn, không hề lộn xộn.
Sở Hoài Xuyên rũ mắt nhìn Lục Giai Bồ đang nhắm chặt mắt, khóe miệng khẽ cong ý cười nhàn nhạt. Hắn do dự một lúc, chậm rãi hôn lên đôi môi mềm mại của Lục Giai Bồ.
Lục Giai Bồ gắt gao cắn chặt răng, mãi đến khi đầu lưỡi của Sở Hoài Xuyên liếm giữa đôi môi nàng, trong lòng có chút kháng cự, nhưng lý trí lại thúc dục nàng hơi hé miệng, mang theo e lệ lại dũng cảm mà nghênh đón hắn.
Hoá ra hôn môi là loại cảm giác này. Sở Hoài Xuyên hơi giật mình, sau đó ôm chặt nàng vào trong lòng ngực, hoàn toàn chiếm hữu nàng.
Thái giám và cung nữ canh giữ ở ngoài điện vẫn luôn chờ đợi Sở Hoài Xuyên triệu hoán, đây là quy củ ở nơi này, ngay cả Hoàng Hậu trước kia cũng chưa bao giờ ngủ lại chỗ này.
Tiểu thái giám ngẩng đầu, nhìn tẩm điện đã an tĩnh. Vẫn không có ai triệu hoán, mấy tiểu thái giám nhìn nhau, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục chờ.
Lục Giai Bồ biết quy củ nơi này, nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua Sở Hoài Xuyên đang ngủ, kéo thân mình đau nhức cố sức ngồi dậy, thật cẩn thận thò đôi chân dài ra khỏi chăn, khom lưng tìm giày trên mặt đất.
Cánh tay Sở Hoài Xuyên đột nhiên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, kéo nàng về giường một lần nữa, ôm vào trong ngực.
"Bệ hạ?" Lục Giai Bồ quay đầu nhìn hắn.
Sở Hoài Xuyên "Ừm" một tiếng, không mở mắt ra. Hắn tìm tư thế thoải mái hơn, ôm Lục Giai Bồ vào trong ngực.
Lục Giai Bồ do dự trong chốc lát, mới nói: "Bệ hạ, thần thiếp không được quay về sao?"
"Ừ."
"Vậy... Dù sao cũng phải đổi một bộ chăn đệm mới, bẩn rồi..." Gương mặt Lục Giai Bồ đỏ ửng, nhỏ giọng nói.
"Lười."
"Nhưng... Không cần tắm gội sao?" Lục Giai Bồ lại nhỏ giọng nói.
"Không."
"Vẫn nên... Đi lau người..."
"Câm miệng!" Sở Hoài Xuyên mở mắt ra, cắn lên chóp mũi nàng, sau đó ấn nàng vào trong lòng ngực, "Ngủ!"
Sau một lúc lâu, Lục Giai Bồ nằm trong lòng ngực hắn mới chậm rãi "Ồ" một tiếng.
Chung quy thì thể lực Lục Giai Bồ chống đỡ hết nổi, không bao lâu liền nặng nề ngủ. Thậm chí ngày hôm sau, lúc Sở Hoài Xuyên tỉnh dậy, nàng cũng không biết.
Sở Hoài Xuyên lặng lẽ đi ra tẩm cung, phân phó tiểu thái giám đi điều tra nguyên do Lục Giai Bồ tiến cung. Tiểu thái giám lĩnh mệnh rời đi, không lâu sau liền vội vàng chạy về, đem sự tình Lục Giai Bồ vì sao tiến cung cẩn thận bẩm báo, bao gồm hôn sự với Tần Cẩm Phong, muội muội cướp đoạt, mẫu thân cam chịu vì tài sản, phụ thân không để ý tới.
Sở Hoài Xuyên híp mắt, nhìn mặt trời mới nhô lên, nhẹ giọng nói một câu: "Thật là một sự trùng hợp."
Tiểu thái giám khom lưng, không dám hiểu rõ thánh ý.
Sở Hoài Xuyên trở lại tẩm điện, Lục Giai Bồ đã tỉnh, nhưng đang hoang mang mặc y phục. Giày Lục Giai Bồ đi được một nửa, thấy Sở Hoài Xuyên tiến vào, nàng không quan tâm đến giày nữa, vội vàng đi chân trần hành lễ: "Thỉnh an bệ hạ, thần thiếp tỉnh dậy muộn, thỉnh bệ hạ giáng tội..."
Sở Hoài Xuyên đi đến mép giường, chậm rãi ôm nàng vào trong ngực. Giống như dỗ dành tiểu hài tử, từng chút từng chút nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng nàng. Lại chống cằm ở trên vai nàng, dựa vào nàng.
"Về sau, trẫm sẽ là người nhà của nàng." Thanh âm của hắn rất thấp, "Chúng ta là người nhà của nhau."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro