Chương 15 : Quản gia lại gây hoạ rồi.
Lệ Úc không thể tin tưởng được nhìn về phía Khâu Mẫn Chi.
Bình thường mọi lời Cảnh Nghi nói phần lớn đều đúng ,Ninh Khương lừa dối , hợp đồng của em ba,tội phạm trong công ty anh cả tất cả đều do Cảnh Nghi phát hiện.
Xác suất nhầm lẫn có thể nói là không có.
Nhưng...... Muốn hắn tin tưởng người mình yêu là một tên lừa đảo hắn vẫn có chút không thể tin.
Tình yêu thanh mai trúc mã đến cuối cùng lại chỉ là một trò lừa gạt trăm phương ngìn kế lừa hắn?
Lệ Úc quả thật không chịu nổi.
Có lẽ, là Cảnh quản gia nhớ lầm?
Vốn dĩ trí nhớ cậu ta không tốt, nói không chừng lần này thật sự nhận sai người, nhớ nhầm rồi, Khâu Mẫn Chi sao có thể......
Lệ Úc gian nan nuốt nước bọt , hi vọng mong manh rằng tất cả đều chỉ là nhầm lẫn , gian nan nhìn về phía tiểu quản gia.
Cảnh Nghi nhanh chóng rà soát lại một lần kí ức ,dần dần hiện lên một ngày tám chậu cẩu huyết liên quan đến cuộc đời ngắn ngủi của Lệ Úc trong nguyên tác .
【 nhớ ra rồi! 】
【 a...... mình hình như là nhớ lầm. 】
Hô.
Lệ Úc mắt sáng ngời, nhẹ nhàng thở ra, may quá , may là nhớ lầm, hắn liền nói ôn nhu thiện lương như Mẫn Chi sao có thể là một tên lừa đảo chứ......
【 Khâu Mẫn Chi không chỉ có lừa tiền, mà còn đem phòng nghỉ tư nhân của côn ty Lệ Úc thành địa điểm vụng trộm, cùng thư ký giải mã các tư thế play, tháng trước còn làm hỏng đệm giường khiến nhị thiếu phải đổi một phen Q.Q haiz niệm dùm nhị thiếu a.......】
【 nếu mình nhớ không lầm , hiện tại cô ta hẳn là đang có thai, chỉ chờ lấy được tiền liền cùng thư ký cao chạy xa bay ra nước ngoài, một nhà ba người hạnh phúc bên nhau. 】
【 đến lượt Nhị thiếu thì aizz......】
Cảnh Nghi ánh mắt đồng tình nhìn Lệ Úc một cái.
【 đội nón xanh, đổ vỏ , bị lừa tiền phá sản quả thật đủ thảm 】
【 quả nhiên từ xưa đến nay não yêu đương đều không có kết cục tốt. 】
Lệ Úc lập tức lảo đảo , Lệ Vấn Chiêu nhanh tay lẹ mắt mà đỡ một phen, tầm mắt hướng tới Cảnh Nghi.
Đủ rồi.
Đừng mắng nữa mắng nữa liền tan nát .
Kết cục trong Nguyên tác là Lệ Úc phá sản , Lệ gia đồng thời liên tục lộ ra nguy cơ lớn, Lệ Vấn Chiêu cũng ốc không mang nổi mình ốc, cũng may Lệ Úc cuối cùng tra được vị trí Khâu Mẫn Chi ở nước ngoài,sắp thu hồi được tài sản đông sơn tái khởi.
Nhưng mẹ kế tác giả bỗng nhiên hạ tuyệt chiêu bất ngờ.
Dùng một tai nạn máy bay, đem Lệ Úc mới sống hai mươi lăm năm ngắn ngủi kết thúc bằng một vụ nổ.
......
Quả nhiên vai chính là con ruột ,vai phụ là con ghẻ.
Nhìn những thiếu gia đáng thương của Lệ gia , đều chẳng sống được mấy ngày a.
Làm cậu một tên độc giả xem đến mức hun hăng chửi mắng .
Cảnh Nghi há mồm: "Nhị thiếu, cậu......"
"Anh cả, em còn có việc ở công ty, chỗ này giao cho anh." Lệ Úc sắc mặt trở nên tái nhợt, ngắn ngủi vài phút như người bệnh sắp chết liền đi không vững.
Cảnh Nghi:???
【 tôi cái gì cũng chưa nói đi , sao cậu như kiểu chịu đủ đả kích vậy? 】
Lúc hắn còn đang phát bệnh thần kinh Khâu Mẫn Chi cũng im lặng không nói chuyện,chỉ nghe được Lệ Úc nói muốn về công ty ả ta liền hoảng hốt kinh ngạc, vội vàng kéo tay Lệ Úc lại:
"A Úc, sao lại muốn đến công ty,đến lúc cắt bánh kem rồi nha."
Lệ Úc quay đầu lại, ánh mắt giấu tia sắc lạnh.
Chưa đến phút cuối ,hắn cũng không muốn dùng lời nói bôi nhọ người trong sạch ,nếu Cảnh quản gia nói đều là thật,như vậy bây giờ đến công ty hẳn có thể bắt được tên bí thư đang trộm con dấu .
Lệ Úc không hy vọng nhìn thấy sự thật này,hắn vẫn muốn cho mình cùng Khâu Mẫn Chi một cơ hội.
"Anh sẽ quay lại nhanh thôi." Lệ Úc không rảnh lo duy trì hình tượng , đem tay Khâu Mẫn Chi gạt ra, sải bước ra cửa.
"A Úc...... A Úc, anh từ từ!" Khâu Mẫn Chi sắc mặt tái nhợt đuổi theo vài bước.
"Khâu tiểu thư." Lệ Vấn Chiêu ra tiếng gọi cô ta lại: "Tới cũng tới rồi, vẫn là ăn bánh kem trước rồi hẵng đi."
"Không cần...... Tôi còn có việc, hôm khác sẽ đến......" Khâu Mẫn Chi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, Lệ Úc xe đã lái xe lao ra, đảo mắt biến mất trong đêm tối.
Lệ Vấn Chiêu không nói một lời,ánh mắt lãnh đạm rơi xuống , cho người ta một áp lực của một kẻ cao ngạo từ trên cao nhìn xuống .
Ánh mắt anh khẽ động ,bảo vệ ở yến hội liền hiểu ý tập thể nhìn chằm chằm Khâu Mẫn Chi, trực tiếp xem như người đã chết.
Khâu Mẫn Chi hoảng hốt gian nan đoán được cái gì, không có sự đồng ý của Lệ Vấn Chiêu , cô ta căn bản đi không nổi.
Lễ phục dạ hội trên người, cô ta ng·ay cả di động cũng không mang, tin tức không thể truyền ra được,lúc này khẩn trương đến mức hai tay nắm chặt.
Cảnh Nghi đem sự khẩn trương của cô ta thu vào trong mắt.
Cũng không kỳ lạ, nhân tình còn ở trong công ty Lệ Úc ăn trộm, không nóng nảy mới lạ.
Nhưng mà Cảnh Nghi cảm thấy rất kỳ quái.
【 nhị thiếu như thế nào bỗng nhiên đi công ty, mình chưa kịp ám chỉ đâu đó , hỏi chấm? 】
【 các người như vậy khiến tôi cảm thấy mình thật ngốc đó 】
Tiểu quản gia cũng không có manh mối đoán mò một hồi , Lệ Vấn Chiêu liền không một động tĩnh cong khoé môi.
Tiểu quản gia thật ngây ngô ngốc ngốc.
Rốt cuộc khi nào mới có thể phát hiện ra mình bị lộ tiếng lòng .
Cho tới bây giờ, Lệ Vấn Chiêu không có phát hiện ra lí do mình nghe thấy tiếng lòng của đối phương , cũng không rõ phạm vi năng lực của Cảnh Nghi.
Tuy nhiên trải qua mấy ngày nay, tên quản gia trẻ trâu này vẫn có tác dụng .
Ít nhất trợ giúp Lệ gia mấy lần tránh khỏi hung hiểm.
Chuyên gia gỡ bom cũng không bì nổi với cậu đâu.
Cho nên Lệ Vấn Chiêu có thể xác định chính là, chỉ cần đem tiểu quản gia đặt bên người ,là có thể kịp thời rà quét dọn bom, còn Lệ gia sẽ là một mành thanh bình.
Chậc.
Tâm tình tốt , muốn uống rượu.
Lệ Vấn Chiêu cười khẽ, xoay người cầm lấy ly rượu.
"Đại thiếu gia đại thiếu gia." tiểu quản gia bên cạnh bỗng nhiên đi lên nhéo cánh tay anh.
Lệ Vấn Chiêu nhất thời run lên, nửa ly chất lỏng đổ ra , một đường ướt đẫm từ đùi đến giày : "......"
Gì mà tiểu quản gia ngây ngốc chứ.
Vẫn là thiếu đánh.
Cảnh Nghi quay đầu lại, chú ý tới Lệ Vấn Chiêu ướt đẫm, "Ai nha."
Lệ Vấn Chiêu tức đến bật cười:
"Tôi mới là người bị ướt,cậu la cái gì hả?"
Cảnh Nghi thật cẩn thận :
"Đâu có tôi đây là đang phát ra âm thanh xin lỗi."
Lệ Vấn Chiêu: "......"
Anh tức đến run người vải dệt dính vào da quá khó chịu
"Cảnh quản gia, yêu cầu cậu nghiêm túc một chút."
Cậu đếm thử xem từ lúc tới Lệ gia gây bao nhiêu hoạ rồi? Không có chút tư thái quản gia.
Cảnh Nghi vươn một ngón tay chọt chọt: "Thực ra là có nguyên nhân."
Lệ Vấn Chiêu: "?"
"Đại thiếu gia." Ngón tay chỉ chỉ: "Tiểu Tần tổng tới."
Trong đám người, Tần Loan cùng mấy chị em chạm cốc nói chuyện phiếm , lễ phục tin xảo ,biểu tình ấm áp lại xinh đẹp.
Cảnh Nghi nhỏ giọng hỏi : "Anh không qua sao?"
Lệ Vấn Chiêu: "Tôi qua đó làm gì?"
Cảnh Nghi lại chỉ chỉ :
"Cô ấy thích anh, mà lớn lên cũng xinh đẹp, tướng vượng phu."
【 cùng Tần Loan ở bên nhau liền có thể tránh được nhiều âm mưu quả thực là mùa bán có lời a 】
Lệ Vấn Chiêu nắm chặt tay, cười lạnh: "Cảnh quản gia từ khi nào học làm nghề bà mối ?"
Cảnh Nghi thẹn thùng: "Nghiệp dư yêu thích nhỏ nhỏ thôi."
"......"
Lệ Vấn Chiêu không muốn cùng cậu nói nhảm, đem theo ống quần ướt xoay người đi .
Cảnh Nghi vẫn cố đẩy mạnh tiêu thụ: "Đại thiếu gia, anh nhìn lại cô ấy đi tôi không tin anh không để người ta vào mắt."
"......" Lệ Vấn Chiêu nén giận: "Cảnh quản gia, đến phòng để quần lấy cho tôi bộ quần áo, sau đó đưa đến phòng thay quần áo."
Chỉ cần làm việc thì không có thời gian tào lao đi.
Cảnh Nghi: "......A."
Lệ gia có phòng cho khách đến dự tiệc, đều ở cùng một trang viên nhưng khoảng cách khá xa, đi qua đi lại một cái là mất nửa tiếng.
Cho nên mỗi khi có yến hội, đám người hầu đều chuẩn bị quần áo tắm rửa trong phòng nghỉ để đề phòng bất trắc .
Cảnh Nghi lạc đường vài phút mới tìm được phòng thay quần áo , trong tủ kính đặt một bộ âu phục cao cấp.
Cậu tháo đồ xuống, đi đến phòng thay quần áo bên cạnh.
Mở cửa bằng một tay lại sợ quần áo bị nhăn , Cảnh Nghi dứt khoát dùng cánh tay kẹp, nhanh chóng mở cửa.
Rầm.
Khi mở tủ ra, túi ngừa bụi bị móc vào khoá , giật một cái liền rách kéo theo cái quần lót tứ giác màu xám đậm trong tủ.
"......"
Này liền rách rồi.
Cậu không cẩn thận quẹt vào khoá cửa tủ thôi mà hẳn là bị dao nhỏ rạch đi?
Cảnh Nghi còn chưa phản ứng kịp thì chiếc quần màu xám liền ung dung bay xuống trước mặt ở giữa phồng lên một khối thật bự.
"......"
Tốt , thật lớn a .
Các người viết tiểu thuyết có thể thực tế chút không hả ? Đều là làm bậy .
Cảnh Nghi tròng mắt đảo nhanh, xung quanh không người, cậu nhanh chóng xách thứ trên mặt đấy nhét vào ngăn kéo.
Dù sao cũng là phòng thay quần áo công cộng ,mọi người đều có thể sử dụng,mặt đất chắc chắn không sạch sẽ,cậu là quản gia tận chức nên sẽ không để khách mặc đồ dơ.
Cảnh Nghi ôm quần áo lên gõ cửa phòng thay đồ.
Xoạch.
Khoá cửa vang một tiếng nhỏ, Lệ Vấn Chiêu mặc áo sơ mi đen xuất hiện ở phía sau cửa, anh đã cởi áo khoác, tiện tay kéo kéo nơ, cằm theo động tác hơi giơ lên, lộ ra đường cong xương hàm ,tư thế tiêu sái lại tùy hứng.
"Đại thiếu gia, quần áo lấy tới Rồi." Cảnh Nghi nhìn không chớp mắt nhìn động tác của anh
Quá đẹp trai.
Không hổ là vai ác.
Lệ Vấn Chiêu tiếp nhận quần áo, đóng cửa lại: "Chờ."
Cảnh Nghi:?
【 chờ cái gì? 】
【 tôi còn vội đi ăn bánh kem đâu,Lại trễ chút vụn bánh kem dâu cũng không nếm được a】
Bên trong cánh cửa, Lệ Vấn Chiêu thở phào một hơi.
Thiếu đòn tiểu quản gia vẫn nên bị phạt.
Anh cởi quần áo mở đồ tiểu quản gia mạng đến,sau một lúc lâu đỉnh đầu chậm rãi ngoi lên một dấu chấm hỏi.
"Cảnh quản gia," Lệ Vấn Chiêu đối diện ngoài cửa nói:
" Cậu lấy đồ kiểu gì mà còn thiếu cân thiếu lạng hả?"
Tiểu quản gia thanh âm có chút cổ quái: "Quần ,quần nhỏ ...... Hẳn là không cần đi, anh không phải chỉ ướt bên ngoài quần dài thôi sao."
"......"
Phòng Thay quần áo nửa ngày cũng không phát ra tiếng.
Cảnh Nghi chớp chớp đôi mắt, đã hiểu..
Cảnh Nghi thử mở miệng thăm dò: "Đại thiếu gia, anh có để ý không......"
"Câm miệng."
"Được rồi."
"......"
Lệ Vấn Chiêu mi tâm giật giật :
"Đi nhà chính lấy, ở phòng ngủ chính phòng để quần áo bên trái cái thứ ba trong ngăn tủ."
Dù sao cũng là do mình gây hoạ , lúc này Cảnh Nghi cũng không tức giận đáp một tiếng, liền hướng nhà chính đi tới .
Cậu vẫn nhớ thương bánh kem của Lệ Úc, đi vừa nhanh vừa vội,vừa ra đến cửa liền đụng phải Lệ Minh Chức đang sầu não.
"A......"
"Hô......"
Hai người đều bị đụng đau.
"Cảnh quản gia, đầu anh là đá à?"
Lệ Minh Chức che ngực xoa xoa : "Tôi suýt bị cậu đâm vỡ ngực ."
Cảnh Nghi cũng bị đụng đau, nhấp miệng ai da ai da, "Tiểu thiếu gia, sao cậu lại ra đây không phải đang dưỡng bệnh sao?"
"Tôi tới tặng anh đồ ăn nha" Lệ Minh Chức chỉ chỉ băng vải trên đầu:
"Có băng vải rồi, không ai phát hiện, chính là vừa rồi bác sĩ Ân hỏi tôi sa trên đầu nhiều nước dâu tằm vậy."
Cảnh Nghi nhe răng trợn mắt đem Lệ Minh Chức nâng dậy chú ý tới đồ vật trên tay Cảnh Nghi liền hào hứng: "Bánh kem?"
"A......Đúng vậy nha." Lệ Minh Chức té ngã cũng đem bánh kem giữ vững vàng,
"Tôi cố ý để cho anh miếng ngon nhất cũng là miếng lớn nhất đó , anh mau nếm thử đi."
Cảnh Nghi từ lâu đã thèm nhỏ dãi bánh kem này , liền lấy một miếng cho vào miệng hương thơm lan toả ,miệng đầy vị ngọt,cho thêm bột kem không sữa trên thị trường xũng khó tìm .
Bánh kem nhà bá tổng quả là mĩ vị nhân gian , đại thiếu gia nào đó liền bị vứt ra sau đầu.
Cảnh Nghi cao hứng ăn ăn.
"Bên kia mới vừa đưa bánh kem mới, vị dâu tây , còn nóng hổi, tôi mang anh đi ăn." Lệ Minh Chức nói.
Cảnh Nghi vẻ mặt cảm động đi theo : "Tiểu thiếu gia cậu đối với tôi thật tốt."
Lệ Minh Chức như được ủng hộ , đi càng nhanh: "Chúng ta lấy nhiều điểm tâm, cho anh đóng gói về buổi tối đói bụng ăn khuya."
"Ô." Cảnh Nghi cảm động nức nở.
Cậu liền đi ăn hai cái bánh kem nhỏ.
Liền hai cái.
Sau đó lập tức chạy như điên đi nhà chính, Lệ Vấn Chiêu cũng vừa thay xong quần sạch sẽ , hoàn mỹ.
Cảnh Nghi suy tư một hồi lại nhớ tới mỹ thực mà chạy nhanh hơn.
Ngồi ở một góc yến hội ,Cảnh Nghi đem bánh kem gặm đến tập trung, trong tay liền có bảy tám gói giấy.
Lệ Minh Chức một bên đóng gói , một bên nhìn đông nhìn tây:
"A, cũng không biết anh cả đi đâu, tôi muốn lấy cho anh ấy mấy cái ......"
"Khụ, khụ khụ khụ khụ......" Cảnh Nghi đột nhiên mở to hai mắt nhìn, bánh kem bị sặc ở khí quản đem cậu nghẹn đến đỏ mặt.
"Cảnh quản gia anh không sao chứ." Lệ Minh Chức luống cuống tay chân: "Uống miếng nước trước."
"Không không không...... Khụ khụ, không uống......" Cảnh Nghi gian nan đứng lên, liền chạy nhanh ra ngoài
Bỗng nhiên nghe thấy Lệ Minh Chức nói: "Anh cả , anh đến rồi."
Cảnh Nghi ngay lập tức hoá đá , mẹ ơi.
Không có khả năng đi?
Cảnh Nghi hít thở không thông, không thể tin tưởng mà xoay mặt.
Lệ Vấn Chiêu tới?
Tới kiểu gì thế?
Lệ Vấn Chiêu từ phòng thay quần áo đi ra ,tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Cảnh Nghi có chút sợ hãi.
Tầm mắt lại không chịu khống chế mà lướt xuống phía dưới...... Ờm?
Lệ Vấn Chiêu: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro