Chương 42

Ra khỏi văn phòng, Cảnh Nghi vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ liên tục.

Phàn Minh và Trâu Đình, thật sự có thể âm thầm mượn rượu giải sầu xây dựng quan hệ sao?

Hóa ra câu nói "đối thủ cũng có thể trở thành tri kỷ" không phải là lừa dối.

“Trước đây thì không được, loại quan hệ kỳ lạ này chỉ mới bắt đầu gần đây thôi.” Lệ Vấn Chiêu nói.

Cảnh Nghi nhíu mày: “Gần đây?”

Lệ Vấn Chiêu ánh mắt hàm ý chỉ rõ: “Ừ, từ sau khi vụ tranh chấp thương mại kỳ quái đó bắt đầu.”

Cảnh Nghi sững người, sau đó chợt nhận ra và vui mừng: “Hóa ra là công lao của tôi.”

Chính nhờ sự nỗ lực của cậu, đã làm hai bên phó lãnh đạo từ hai trận tuyến đối lập dần dẹp bỏ ngăn cách, cùng nhau ngồi xuống uống rượu và nói chuyện vui vẻ. Dù hậu quả sau khi uống rượu không được hoàn mỹ lắm, nhưng ít nhất cũng tính là hai vị thư ký đã thành công phá băng.

Lệ Vấn Chiêu khẽ mỉm cười: “Em quả thật rất giỏi trong việc tìm lý do cho mình.”

“Chỉ là một chút phẩm chất tốt đẹp thôi.” Cảnh Nghi mím môi, ngẩng đầu nhìn thấy thang máy không dừng lại mà đi thẳng xuống, giờ đã gần đến tầng một, liền hỏi: “Chúng ta không đi nhà ăn sao?”

“Không đi.” Lệ Vấn Chiêu nhẹ nhàng nói: “Tôi mang em đi ăn bữa nhỏ .”

Cảnh Nghi phấn khích mím môi, nhưng lại giả vờ rụt rè: “Như vậy không ổn đâu.”

【Tôm hấp dầu! Cá quế chiên giòn! Trước là món khai vị! Sau đó thêm một nồi lẩu tiết nóng!】

“Đúng vậy.” Lệ Vấn Chiêu giọng điệu bình thản: “Dù gì tôi đang theo đuổi em, điểm này em cũng nên hiểu rõ.”

*Thình thịch ——*

Tim Cảnh Nghi đập mạnh một nhịp.

Theo, theo đuổi cậu.

Lệ Vấn Chiêu nói đang theo đuổi cậu.

“Anh không phải nói……” Cảnh Nghi dừng lại một giây, ngẩng đầu lên: “Để tôi suy nghĩ cho kỹ sao?”

“Em suy nghĩ của em, tôi theo đuổi của tôi.” Lệ Vấn Chiêu bình tĩnh đáp: “Điều này không hề mâu thuẫn.”

“……”

Không mâu thuẫn, nhưng lại làm lòng người rối tung lên.

Thang máy xuống đến tầng một, cửa xoay vừa chuyển động, không khí lạnh lẽo ùa vào khiến Cảnh Nghi đứng tại chỗ rùng mình một cái.

Lệ Vấn Chiêu cởi áo khoác gió trên tay, đưa cho cậu : “Lạnh thì mặc vào.”

Cảnh Nghi nhìn hai giây, rồi lắc đầu: “Thôi bỏ đi.”

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày.

Cảnh Nghi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi sợ trong công ty đồn thổi vớ vẩn, ảnh hưởng đến hình tượng thiếu gia không nhiễm khói bụi trần gian oai hùng của anh.”

“……”

Lệ Vấn Chiêu nhàn nhạt đáp: “Nếu tôi thật sự không nhiễm khói bụi trần gian, thì đã không thích em như thế này.”

*A...*

Vài nhân viên của Lệ Thị đi ngang qua dường như nghe được vài câu nói từ miệng Lệ Vấn Chiêu, liền tò mò đánh mắt qua.

Cảnh Nghi vội vàng quay người bỏ chạy.

Đấu võ mồm với Lệ Vấn Chiêu trong những tình huống thế này, cậu không bao giờ chiếm được lợi thế!

Lệ Vấn Chiêu chọn một quán súp dưỡng sinh gần công ty để ăn trưa. Thời tiết ẩm lạnh thế này rất thích hợp để uống một bát canh nóng hổi.

Mặt tiền quán được trang trí nhẹ nhàng, trong không gian phảng phất hương thơm đậm đà.

Mặt tiền cửa hàng được trang trí rất dịu dàng, trong không gian lan tỏa hương thơm đậm đà.

Cảnh Nghi vừa ngửi mùi đã bắt đầu nuốt nước miếng.

【Thơm quá.】

Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn cậu một cái, cùng nhân viên phục vụ bước vào phòng riêng. Vị trí đã được đặt trước, nồi canh rất nhanh được mang lên. “Đây là thực đơn, hai vị có thể xem qua, còn cần thêm món gì không?”

Lệ Vấn Chiêu lấy thìa múc canh, đặt vào trong  tay của Cảnh Nghi: “Gọi món cho cậu ấy đi.”

Người phục vụ cười, đưa thực đơn đến trước mặt Cảnh Nghi.

Lần này, Cảnh Nghi không do dự, sợ rằng Lệ Vấn Chiêu lại nói thêm điều gì khó xử, liền nhanh chóng chọn món bò viên và rau củ mà mình thích, sau đó đưa thực đơn về phía Lệ Vấn Chiêu: “Đại thiếu gia, tôi gọi xong rồi.”

Lệ Vấn Chiêu gật đầu: “Được, mang đồ ăn lên đi.”

Người phục vụ gật đầu, rồi rời khỏi phòng.

Lệ Vấn Chiêu gọi món lẩu nấm, hương thơm đậm đà của nấm xộc thẳng vào mũi. Cảnh Nghi đã nhịn không nổi, nâng chén canh lên, không chờ thêm giây nào, nhấp một ngụm. Đôi mắt cậu sáng lên: “...Ngon quá.”

Uống xong, cả người cậu cảm thấy ấm áp hẳn.

Lệ Vấn Chiêu gắp cho cậu một miếng nấm: “Nếu không ngon thì tôi đã không dẫn em đến đây. Không thì đây chẳng phải là theo đuổi em mà là đang trả thù em rồi.”

Cảnh Nghi suýt nữa bị sặc, thật muốn hóa thân thành nguyên liệu trong nồi canh để trốn đi: “Đại thiếu gia, thật ra anh không cần lúc nào cũng nhắc câu đó... Tôi nhớ rất rõ rồi.”

Lệ Vấn Chiêu khẽ “ừ” một tiếng: “Đợi khi theo đuổi được em thì tôi sẽ không nói nữa.”

“……”

Cảnh Nghi không đáp lại, cúi đầu yên lặng ăn canh.

Chẳng mấy chốc, mỹ vị đã cuốn cậu đi, không còn thời gian để ngại ngùng nữa.

Bữa trưa kéo dài 40 phút. Cảnh Nghi ăn đến mức bụng căng tròn, hương vị nấm tươi ngọt kích thích vị giác, khiến cậu suýt chút nữa tưởng như tiên cảnh, lưỡi cũng muốn rơi mất.

Hai người cùng nhau ra quầy tính tiền, Lệ Vấn Chiêu quẹt thẻ, trong khi Cảnh Nghi đứng bên cạnh vươn vai hoạt động cơ thể.

“Thưa ngài, hôm nay là ngày kỷ niệm khai trương của cửa hàng chúng tôi, các cặp tình nhân đến dùng bữa sẽ được giảm giá 10% và nhận một món quà nhỏ. Đây là thú bông tình yêu dành tặng hai vị, hy vọng hai vị sẽ quay lại lần sau.”

“……”

Cảnh Nghi ngơ ngác ngẩng đầu lên, cảm giác mặt hơi nóng. Nhưng Lệ Vấn Chiêu lại rất tự nhiên, khẽ cười: “Cảm ơn, nhưng cô có lẽ nhầm rồi, chúng tôi không phải người yêu.”

Nhân viên phục vụ thoáng sững sờ, rồi vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi thấy hai người rất thân thiết nên tưởng rằng…”

“Không sao.” Lệ Vấn Chiêu quẹt thẻ, bình thản đáp: “Tôi đang đơn phương theo đuổi em ấy, nên vẫn chưa tính là người yêu.”

Cảnh Nghi: “……”

Ánh mắt của nhân viên phục vụ lập tức sáng lên: “Tôi đã nói là không nhìn lầm. Phần quà này vẫn là tặng ngài, hy vọng ngài sớm ngày đạt được ước nguyện.”

Nói xong, nhân viên phục vụ còn liếc nhìn Cảnh Nghi một cái đầy ý tứ.

Cảnh Nghi đỏ bừng mặt, vội vàng chạy ra ngoài, hoang mang rối loạn, thậm chí lúc bước ra cửa còn vấp phải bậc thềm: “……”

Khi Lệ Vấn Chiêu đuổi theo, liền nhìn thấy cậu đứng như bánh trôi dính nước dưới mái hiên, cằm vùi sâu trong cổ áo cao, chỉ để lộ nửa bên tai nhỏ nhắn vẫn còn ửng đỏ.

Lệ Vấn Chiêu xách túi quà đi tới, vừa lúc nghe thấy những tiếng lẩm bẩm lộn xộn từ Cảnh Nghi.

Những âm thanh nhỏ xíu đó chẳng mang ý nghĩa gì rõ ràng, nhưng đủ để thấy trong lòng cậu đang rối bời đến mức nào.

“Xin lỗi.” Lệ Vấn Chiêu cúi mắt nhìn cậu, giọng nói dịu dàng: “Tôi làm em hoảng sợ sao?”

Cảnh Nghi lắc đầu.

【 Cũng không dễ dàng bị doạ vậy đâu. 】

Chỉ là, trước mặt người khác, cậu rất dễ cảm thấy thẹn thùng. Nhưng nếu bảo cậu thẳng thừng từ chối Lệ Vấn Chiêu, thì cậu lại không làm được.

Lệ Vấn Chiêu khẽ gật đầu: “Hiểu rồi. Sau này tôi sẽ cố gắng kiềm chế việc thể hiện tình cảm với em trước mặt người khác.”

“……”

Buổi chiều trở lại công ty, mặt Cảnh Nghi vẫn còn nóng ran, cúi đầu, trông như vừa trải qua một buổi tra tấn tinh thần chỉ vì một bữa cơm. 

Phàn Minh nhìn thấy Cảnh Nghi thì thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh lấy lại phản ứng, nói với Lệ Vấn Chiêu: “Lệ tổng, tiểu Hoắc tổng tới.” 

Cảnh Nghi ngẩng đầu. 

Lệ Vấn Chiêu không nhớ ra nhân vật này: “Ai?” 

Phàn Minh liếc nhìn Cảnh Nghi một cái: “Hoắc Sầm Tâm, người của Hoắc thị.” 

Chính là nhân vật mà tiểu quản gia thường nói bằng lời không mấy thiện cảm. Lệ Vấn Chiêu nhíu mày: “Tôi nhớ Lệ Thị và Hoắc Thị không có hạng mục hợp tác nào.” 

Phàn Minh đáp: “Đúng vậy, nhưng là thế này, công ty cung ứng vật liệu xây dựng cho khu du lịch của chúng ta làm ăn không tốt, dẫn đến lỗ hổng tài chính nghiêm trọng. Vì vậy, họ buộc phải chuyển nhượng cổ phần, và hiện tại, Hoắc Sầm Tâm đã trở thành cổ đông lớn nhất của công ty cung ứng.” 

Điều đó có nghĩa là sau này còn phải thường xuyên tiếp xúc. Lệ Vấn Chiêu hỏi: “Người ở đâu?” 

“Phòng họp.” 

Lệ Vấn Chiêu đưa túi quà cho Phàn Minh: “Đem về đặt ở văn phòng của tôi, sau đó gọi một trợ lý đến ghi chép cuộc họp.”

Phàn Minh gật đầu: “Được, Lệ tổng.”

Lệ Vấn Chiêu quay đầu lại, thấy Cảnh Nghi bên cạnh không nói một lời, cúi gằm đầu, cằm cứ gục vào cổ áo hết lần này đến lần khác. Anh liền nói:

“Cứ cúi đầu mãi thế, có tiền rớt dưới đất à?”

Cảnh Nghi đành phải ngẩng đầu lên.

Lệ Vấn Chiêu vươn tay vuốt nhẹ phần tóc bị gió làm rối của cậu: “Buổi chiều em không có công việc gì quan trọng, nếu mệt thì qua phòng nghỉ bên cạnh ngủ một lát.”

Phàn Minh đứng bên cạnh khẽ giật mình, ánh kính phản chiếu một tia sáng.

Cảnh Nghi ngước lên: “Anh biết thân phận của Hoắc Sầm Tâm đúng không?”

【 Anh là nhân vật phản diện ác độc, giống như Ninh Khương, Khâu Mẫn Chi và Viên Đinh Huyên, đều là người xấu. 】

Lệ Vấn Chiêu khẽ mỉm cười: “Biết.”

Cảnh Nghi gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Dù rằng Lệ Vấn Chiêu là người luôn tỉnh táo và sáng suốt, nhưng cậu vẫn lo lắng liệu Lệ Vấn Chiêu có sa vào tuyến cốt truyện tình cảm hay không. Dù sao, ba người khác của nhà họ Lệ đều đã ứng nghiệm toàn bộ các tuyến tình yêu.

Điều này cũng gián tiếp chứng minh rằng, những hố to trong sự nghiệp có thể tránh được, nhưng tuyến tình cảm… có phải là định sẵn sẽ đến muộn nhưng không thể thoát?

Đây đúng là kiểu tình yêu thảm thiết, đầy bi kịch.

Tình yêu quan trọng hơn tất cả, ai mà biết được, chỉ cần vào phòng họp một chút, bước ra ngoài có thể sẽ bị Lệ Vấn Chiêu tẩy não mất…

“Vậy mà em lại không tin tưởng tôi như vậy.” Lệ Vấn Chiêu cười nhẹ: “Yên tâm, tôi đã nói rồi, vĩnh viễn chỉ có tính toán mà thôi.”

Cảnh Nghi mặt đỏ bừng: “……”

Lệ Vấn Chiêu bắt đầu cuộc họp, Cảnh Nghi đứng im một lúc rồi chuẩn bị quay lại văn phòng. Nhưng khi quay người lại, cậu nhìn thấy ánh mắt bỡn cợt của thư ký Phàn, đôi mắt kia như đang giễu cợt: “Cảnh quản gia, cậu và Lệ tổng đang âm thầm đấu đá à?”

Ngược lại đó ^3^

“……!!”

Cảnh Nghi đột nhiên hiểu ra, Lệ Vấn Chiêu nghe thấy câu thành ngữ dùng sai mà không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, cậu liền nhắc: “ Thư ký Phàn , anh không cần nói linh tinh.”

Phàn Minh cười thầm, ý tứ rõ ràng: “Cảnh quản gia đừng lo, tôi sẽ tôn trọng Lệ tổng, sẽ không để Hoắc Sầm Tâm trở thành người thứ ba đâu.”

“……”

Cảnh Nghi bị nụ cười của hắn làm cho cảm thấy đầu óc tê dại, theo bản năng phủ nhận: “ Thư ký Phàn, anh nghĩ nhiều rồi, tôi và Lệ tổng rất thẳng thắn.”

Phàn Minh nheo mắt lại: “Cảnh quản gia, ‘thẳng’ thiếu hai điểm à?”

“……”

Cảnh Nghi bất lực,  thư ký Phàn thất tình giờ đã biến thành thư ký Phàn thích tám chuyện.

Buổi chiều, Cảnh Nghi cảm thấy buồn chán đến mức muốn chết, chẳng có việc gì làm, nên đi tìm Trâu Đình để nói chuyện phiếm.

Đây cũng là một bước quan trọng trong cuộc chiến thương trường —— dù bản thân không có công việc, nhưng vẫn muốn kéo đối thủ cạnh tranh ra để cùng nhau thảo luận, ngầm “soi xét” nhau!

[ Cảnh đại gia ]: Thư ký Trâu , đang ở đâu vậy? [ ảnh mèo mèo dò xét.jpg]

[ cách vách thư ký Trâu  ]: Là Cảnh trợ lý đấy à, cậu cũng muốn đến công khai bí mật à?

[ Cảnh đại gia ]: Cũng có thể?

[ Cách vách thư ký Trâu ]: Ừ, Thẩm thị bên này có không ít người đang tìm tôi muốn bí mật, tôi đã phát ra khoảng 80 hồ sơ rồi.

Cảnh Nghi sửng sốt: “……”

Nếu Thẩm thị thiếu 80 nhân viên… ôi, hình ảnh có chút thảm hại, cậu cũng không dám nhìn kỹ.

[ Cách vách thư ký Trâu ]: Nếu Cảnh trợ lý cần, tôi có thể gửi cho cậu bản chỉnh sửa mới.

[  Cảnh đại gia ]: Không không không cần, cảm ơn thư ký Trâu đã có lòng.

[ Cách vách thư ký Trâu ]: Thật sự không cần sao? Trong đó có chứa rất nhiều bí quyết, như là cách phân tích, kỹ xảo, phương pháp cải thiện hiệu quả công việc, còn có các kỹ thuật bắt chước, và nhiều công năng thực dụng khác, cậu đáng giá có được.

[ Cảnh đại gia ]:……

Xem ra, cậu dẫn dắt không đi đúng hướng rồi, thư ký Trâu vẫn muốn tiếp tục đi con đường đen tối này.

Cảnh Nghi vội vàng chuyển sang chuyện khác: [ Tôi tìm thư ký Trâu thực ra là muốn thỉnh giáo một vấn đề. ]

[ Cách vách thư ký Trâu  ]: Cảnh trợ lý cứ hỏi, về kiến thức thường thức, ngôn ngữ, toán học, phán đoán và phân tích dữ liệu đều là sở trường của tôi.

[ Cảnh đại gia ]:……

[  Cảnh đại gia ]: Tôi muốn hỏi, tối qua cậu với thư ký Phàn  nói chuyện gì?

[ Cách vách thư ký Trâu ]: [ Mèo mèo nghi hoặc jpg. ] Cụ thể là cái gì?

[ Cảnh đại gia ]: Hắn tối qua... Hình như đang thuyết phục bạn gái quay lại với bạn trai cũ.

Thông tin này làm điện thoại im lặng một lúc lâu.

Vài phút sau, tin nhắn từ thư ký Trâu mới xuất hiện:

[ Cảnh trợ lý, đây là tôi đang giảng đề thi cử, ý của cậu là, Phàn Minh trong tình trạng uống rượu mới có thể hiểu và nhớ được tôi giảng bài phải không? ]

[ Cảnh đại gia ]:……

Cảnh Nghi mơ màng mà chớp mắt.

… Hình như không phải là ý của mình.

[ Cách vách thư ký Trâu ]: Tôi đã hiểu, cảm ơn Cảnh trợ lý.

Cảnh Nghi: “……???”

Không phải, lời còn chưa nói xong mà, cậu biết cái gì?

Cảnh Nghi cau mày nhìn lên.

Ngay lúc đó, Phàn Minh từ văn phòng bí thư bước ra, vừa xuất hiện ở cửa văn phòng, điện thoại di động liền rất trùng hợp mà vang lên. Hắn liếc qua, ngữ khí không mấy tốt khi nhận điện thoại: “Có chuyện gì?”

“……”

Người bên kia nói gì đó, sắc mặt thư ký Phàn rất nhanh trở nên trầm xuống, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả thư tình.

“…… Cút đi, ai muốn với uống rượu giảng đề với anh, anh còn chưa chơi đủ sao? Anh như vậy thích giảng đề sao không đi mở lớp ở ngoài ? Trâu Đình,anh đúng là thiếu đạo đức, thích chơi trò thần kinh!”

Cảnh Nghi: “…………”

Đã hiểu rồi, thư ký Trâu là một kẻ nghiện công việc, không thể tự kiềm chế, thậm chí còn muốn kéo người bên cạnh cùng nhau dính vào cái hố công việc này.

Ngoài cửa, Phàn Minh đang chửi om sòm, Cảnh Nghi nhìn một lát cảnh tượng ồn ào, điện thoại di động vang lên, cậu không chú ý đến thông báo, trực tiếp nghe máy: “Alo.”

“Cảnh Nghi, là cậu à?” Một giọng nói quen thuộc từ điện thoại truyền đến.

Cảnh Nghi hơi ngạc nhiên: “Thẩm tổng?”

“Là tôi.” Thẩm Thù Bách giọng nói lạnh lùng: “Tôi muốn biết, cậu có thù oán gì với Thẩm thị không?”

Cảnh Nghi không hiểu lý do: “Không có đâu.”

Thẩm Thù Bách: “Vậy có phải là cậu có thù oán với tôi không?”

Cảnh Nghi: “Cũng không có.”

“Vậy sao cậu còn khuyên Trâu Đình đi thi công chức! Bây giờ cả công ty của tôi đều rối loạn, mọi người đều nghĩ đến thi công chức!” Thẩm Thù Bách tức giận nói: “Cậu có phải có thù oán với tôi, nên ở sau lưng hại tôi không?”

Cảnh Nghi vội vàng giải thích: “Đó là quyết định cá nhân của thư ký Trâu , tôi chỉ là đưa ra một ý kiến.”

“Thôi đi , cậu chính là đại gia !” Thẩm Thù Bách tà mị cười:

“Cậu có phải cho rằng có Lệ Vấn Chiêu bảo vệ cậu, tôi sẽ không dám động đến cậu không? Cảnh Nghi, cậu có sợ đi đêm không? Tôi nói cho cậu……”

Cảnh Nghi tức giận cắt đứt điện thoại.

Thẩm Thù Bách thật táo bạo, một chút cũng không có thái độ của vai chính.

Di động không lâu sau lại vang lên.

Cảnh Nghi trực tiếp tắt máy, không nghe cũng không xem, mặc kệ Thẩm Thù Bách tự làm tự chịu.

Cảnh Nghi suôn sẻ suốt cả ngày, vốn nghĩ rằng có thể thoải mái tan tầm, nhưng không ngờ lại có người dám trực tiếp lên tầng cao, còn muốn vào văn phòng của Lệ Vấn Chiêu.

Quả thật là cái gan lớn!

Cảnh Nghi tò mò mở cửa đi ra ngoài, liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang xô đẩy với Phàn Minh, sắc mặt đầy sự không kiên nhẫn, ngôn từ cũng rất thô lỗ.

“ Thư ký Phàn, có chuyện gì vậy?”

Phàn Minh ngăn cản người đàn ông tự tiện xông vào, vội vàng nói: “Người này là thư ký Hoắc tổng , muốn vào văn phòng Lệ tổng.”

Người đàn ông tức giận nói: “Nếu biết tôi là ai, các người còn dám cản tôi? Tránh ra! Hoắc tổng có việc muốn đưa cho Lệ tổng, các người muốn làm hỏng thì cứ bồi thường đi!”

Phàn Minh kiên quyết không nhường bước: “ Thư ký Viên , Lệ tổng đang họp với Hoắc tổng, hoặc là cậu giao đồ cho tôi, tôi sẽ chuyển giúp, hoặc là lần sau hẹn trước rồi đến.”

“Đưa cho anh? Ai biết anh có thể tự mình làm được hay không!” Viên Tu Thành lớn tiếng nói: “Hoắc tổng đã ra lệnh, bảo tôi tự mình đưa đến văn phòng Lệ tổng!”

Phàn Minh vẫn kiên định: “Lệ tổng không có ở đây, ai cũng không thể vào văn phòng của ngài ấy.”

Viên Tu Thành nghe xong càng tức giận, chỉ tay vào Cảnh Nghi mà quát: “Vậy cậu ta không phải người sao? Cậu ta dựa vào cái gì mà có thể vào?”

Cảnh Nghi chớp mắt, nhìn đối phương.

Cùng là thư ký, nhưng phẩm chất của người này có vẻ thua xa Trâu Đình và Phàn Minh.

Viên Tu Thành tức giận đẩy Phàn Minh ra, xông đến trước mặt Cảnh Nghi, “Tránh ra.”

Cảnh Nghi không thích người không có lễ phép này, đứng yên không nhúc nhích.

Viên Tu Thành tức giận nói: “Dám ngăn cản tôi, cậu biết tôi là ai không?”

Cảnh Nghi dừng một chút: “Cha mẹ anh không nói cho anh sao?”

Đối phương  sững sờ: “……”

Viên Tu Thành có vẻ không ngờ Cảnh Nghi lại nói ra một câu như vậy, sửng sốt một lúc lâu, mặt cũng bắt đầu đỏ lên vì tức giận: “Cậu có ý gì, muốn cùng tôi cãi nhau sao?”

Cảnh Nghi không hề biểu lộ cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Tôi không cãi nhau, tôi chỉ biết dùng tay vỗ bàn một cách bình tĩnh, cậu muốn thử không?”

Viên Tu Thành sắc mặt khó coi, bước lùi một bước.

“Đây là cách Lệ thị tiếp khách sao?” Hắn ngẩng cằm lên, cố gắng dùng đạo đức để áp chế Cảnh Nghi: “Tin hay không tôi sẽ đi khiếu nại cậu với Lệ tổng?”

Cảnh Nghi giọng điệu trầm xuống: “Tin hay không tôi thật sự sẽ vỗ anh?”

Viên Tu Thành: “……”

Sau vài giây, hắn nhận ra mình không thể thu lợi gì, tức giận quay người đi.

Cảnh Nghi nhìn theo bóng lưng hắn, nghi ngờ nhíu mày: “ Thư ký Phàn , người này tên gì vậy?”

“Viên Tu Thành.”

Cảnh Nghi im lặng.

Đây là Viên Tư Thành em trai của Viên Đình Huyên, một kẻ chuyên lợi dụng người khác, tiểu bá vương, từ nhỏ đã hành động ngang ngược, sau khi chị gái của hắn, Viên Đinh Huyên, kết hôn với Lệ Đình, hắn càng làm tồi tệ hơn, làm xằng làm bậy dưới danh nghĩa Lệ gia. Nhưng vì có chị gái bảo vệ, hắn vẫn luôn ung dung ngoài vòng pháp luật. Tuy nhiên, sau này trong phiên ngoại, tác giả đã mạnh mẽ sửa lại, hắn nhận ra lỗi lầm, giúp đỡ Thẩm Thù Bách hại chết Lệ Đình, cuối cùng còn cưới nữ chủ, em gái của Lệ Đình, sống hạnh phúc đến già.

Quả thực là một kẻ không ra gì.

"Người nào không ra gì?"

Ngoài cửa, Lệ Vấn Chiêu vừa về đã nghe thấy tiểu quản gia đang nhỏ giọng phàn nàn.

Cảnh Nghi quay lại, với giọng điệu nghiêm túc, tức giận cáo trạng: "Vừa rồi có kẻ phạm tội đến cửa."

Lệ Vấn Chiêu nghe xong câu chuyện, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Tôi sẽ bảo lão tam xử lý."

Cảnh Nghi lo lắng:
"Anh ấy có tin không?"

Tiểu quản gia đến giờ vẫn không biết, rằng mình có thể nghĩ trong lòng, nhưng lại bị người khác nghe thấy.

Lệ Vấn Chiêu cười nhạt: "Tôi nói nó không dám không nghe."

Cảnh Nghi suy nghĩ một chút cũng thấy hợp lý, liền yên tâm.

"Được rồi, tan tầm đi." Lệ Vấn Chiêu dừng lại một chút, rồi bỗng nhiên mở miệng: "Hôm nay buổi tối có biểu diễn ánh sáng ."

Hửm?

Cảnh Nghi đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy câu này thì ngẩn người, rồi quay đầu lại.

Lệ Vấn Chiêu một tay nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn, với dáng vẻ cao lớn, anh tuấn, ánh đèn chiếu sáng , tạo ra một vầng sáng ấm áp, phản chiếu trong ánh mắt của anh.

Cảnh Nghi trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác.

Nhan sắc đỉnh cấp, thực sự là nhân sắc đỉnh cấp.

Lệ Vấn Chiêu đột nhiên nghiêng đầu cười, đuôi mắt tràn đầy ý cười không thể giấu được.

"……"

Cảnh Nghi ngẩn ra một lúc, rồi bỗng nhiên tỉnh lại, mặt lập tức đỏ lên.

Cậu lại bị nghe trộm.

Lệ Vấn Chiêu cười một hồi, rồi mới dừng lại: "Khá tốt, ít nhất em không chán ghét nhan sắc của tôi."

"……"

Thủ Thành có một khu công viên hải dương lớn vừa mới khai trương, buổi lễ khai mạc tối hôm đó, nơi đây tổ chức một màn biểu diễn ánh sáng ngoạn mục.

Vào ban đêm, Thủ Thành sáng rực ánh đèn, người tham gia lễ khai mạc rất đông, con phố tràn ngập người, biểu diễn pháo hoa cũng đang đếm ngược.

Ngoài pháo hoa, tại hiện trường còn có màn biểu diễn ánh sáng, hơn một nghìn chiếc máy bay không người lái bay cao, tạo ra những hình ảnh sáng lấp lánh và các sắc thái biến hóa, khiến bầu trời như chuyển mình thành một thế giới ảo tưởng, hệt như bước vào tương lai.

Cảnh Nghi nghiêng cằm, nghiêm túc quan sát, đáy mắt là một bầu trời đầy sao.

Lệ Vấn Chiêu dẫn cậu đi phía trước, ngăn cản những người xung quanh vọt tới: "Đẹp không?"

"Đẹp." Cảnh Nghi gật đầu, đôi mắt cậu sáng lấp lánh, còn sáng hơn cả bầu trời đèn.

Cậu không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào những hình ảnh trên bầu trời, đôi mi dài và dày, môi mím lại, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng "Oa" đầy ngạc nhiên.

Lại là hành động bình thường, nhưng lại khiến Lệ Vấn Chiêu không thể rời mắt.

“Cảnh Nghi.”

“Ừ?”

Cảnh Nghi từ bầu trời hồi thần, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Lệ Vấn Chiêu.

Giữa đám đông chen chúc và ánh sáng diễm lệ, Lệ Vấn Chiêu nhẹ nhàng lên tiếng: “Có thể nắm tay em một chút được không?”

Trái tim Cảnh Nghi lại đập nhanh một nhịp, ngón tay hơi siết lại, “Trước mặt mọi người, sao lại…”

“Tôi không kiểm soát được.” Lệ Vấn Chiêu cười nhẹ: “Chỉ là có chút không nhẫn nại, muốn làm em phải suy nghĩ lại thôi.”

Trái tim Cảnh Nghi lại đập thình thịch, cậu khẽ nhấp môi: “Lần trước không phải anh còn nói muốn từ từ, còn nói bánh trôi trong nồi phải nấu từ từ sao?”

Lệ Vấn Chiêu nhẹ nhàng cười: “Hóa ra em hiểu rồi.”

Cảnh Nghi phản bác: “Tôi đâu phải là người ngốc.”

Lệ Vấn Chiêu im lặng vài giây, hơi mỉm cười: “Nhưng tôi còn nói qua, tôi thích lửa lớn thu nước, không thích lửa nhỏ hầm chậm.”

Cảnh Nghi nhận ra rằng, trong cuộc đấu khẩu này, cậu không phải đối thủ của Lệ Vấn Chiêu.

Cảnh Nghi căng thẳng nuốt một chút, trong lúc tiếng tim đập mỗi lúc một nhanh, cậu ý thức được điều gì đó.

Cậu ngẩng đầu lên…

Đúng lúc này, ánh đèn bỗng chốc tắt ngấm, trước mắt chìm vào bóng tối, pháo hoa bắt đầu đếm ngược.

Cảnh Nghi vẫn còn ngẩn ngơ, bỗng nhiên bị đám người xô đẩy, loạng choạng đi về phía trước.

Ngay sau đó, một bàn tay lớn nắm chặt cánh tay cậu, kéo cậu vào một cái  ôm ấm áp.

Những ánh pháo hoa rực rỡ nở tung trên đỉnh đầu, cậu chôn mặt vào ngực Lệ Vấn Chiêu, chỉ nghe thấy một nhịp đập trái tim hòa cùng nhịp tim của chính mình.

Cảnh Nghi cảm thấy như mình không thể tự hỏi nữa.

Lệ Vấn Chiêu nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cậu, sự ấm áp và dịu dàng trong vòng tay ấy khiến Cảnh Nghi cảm thấy an toàn. Cậu không biết đã bao lâu, khi pháo hoa đã tắt, cậu cũng dần được buông ra.

Tiếng ồn ào của đám đông như sóng triều ùa đến, Cảnh Nghi lấy lại tinh thần, cảm giác tai mình nóng lên.

"Không sao chứ?" Lệ Vấn Chiêu cúi đầu hỏi.

Cảnh Nghi lắc đầu, dù có sự giúp đỡ của Lệ Vấn Chiêu, cậu cũng không cảm thấy gì. Lúc này, trong lòng cậu rối loạn đến mức không thể tưởng tượng nổi, tâm trí hỗn loạn như dây thừng xoắn vào nhau, chưa bao giờ loạn đến vậy.

Cậu đối với Lệ Vấn Chiêu… Cảm giác có lẽ không chỉ đơn thuần là cấp dưới đối với cấp trên.

Nhớ lại Lệ Vấn Chiêu có thể nghe thấy những suy nghĩ trong lòng mình, Cảnh Nghi vội vàng ho khan hai tiếng, che giấu cảm giác bất thường trong lòng.

Lệ Vấn Chiêu quay đầu lại nhìn cậu, nét mặt vẫn bình thản: “Pháo hoa đã kết thúc, em muốn về nhà hay đi dạo thêm một chút?”

Cảnh Nghi nhìn xung quanh, không biết tại sao mặt mình lại đỏ bừng như thế, "Về nhà đi."

Lệ Vấn Chiêu cười nhẹ: "Được."

Trở lại Lệ gia, Cảnh Nghi vội vã chạy vào phòng của mình, tắm xong rồi nằm lên giường, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy lo lắng, lăn qua lộn lại mà không thể ngủ được.

Mãi cho đến rạng sáng,cậu mới dần dần cảm thấy buồn ngủ.

Nhưng cậu lại không thể ngủ yên, giữa đêm khuya, trời đổ mưa to, sấm sét ầm ầm, làm rung cả mép giường, khiến giấc ngủ của cậu bị quấy rầy.

Trong trạng thái mơ màng, có người mở cửa, bật đèn, rồi hơi ẩm từ ngoài xông vào. Cảnh Nghi ngơ ngác mở mắt, nhìn thấy Lệ Đình, tóc ướt, có vẻ hơi chật vật, đứng ở mép giường.

"Tam thiếu?"

Cảnh Nghi chống tay lên chăn, ngồi dậy, nhìn cửa bị vặn ra, rồi nghĩ, mình lại quên khóa cửa.

Lệ Đình đứng đó, nhìn cậu từ trên cao, rồi ném một vật nặng về phía cậu, "Dạo gần đây làm việc rất nghiêm túc, cầm cái này đi."

Trên chăn, một chiếc chìa khóa xe màu đen nằm lặng lẽ, mặt trên có khắc hình một con bò dũng mãnh, như đang tiến công một cách ngoan cường.

Cảnh Nghi ánh mắt sáng lên.

"Oa oa~"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro