Thượng

Tui rõ ràng không thích trẻ con nhưng chiếc fic này đã làm tui lung lay=)))

_______________





Dương Băng Di vừa mở mắt đã cảm nhận được điều gì đó không đúng.



Bộ đồ ngủ tối qua còn vừa vặn trên người bây giờ lại quá rộng so với thân thể. Ống tay áo dài có khi gấp đôi cánh tay, cậu cúi người nhìn xuống liền thấy chiếc quần rộng thênh, gương mặt không giấu được nét sợ hãi.



Không suy nghĩ nhiều, hai chân luống cuống bước xuống giường chạy thẳng đến phòng của Đoàn Nghệ Tuyền. Trước khi đi còn không quên xắn ống quần lên đến mắt cá chân để tránh khỏi việc vấp ngã.



Tuy không phải lần đầu cậu mắc phải loại tình huống như thế này nhưng lần nào cũng như lần đầu, đều hoảng hốt, vội vội vàng vàng cong chân chạy đi tìm Đoàn Nghệ Tuyền. Nữ nhân kia nghe tiếng động có chút bất mãn vì giấc ngủ bị phá toang nhưng khi mở cửa, cái cau mày liền biến thành ánh mắt lấp lánh.



"Thủy bảo bảo a~" Đoàn Nghệ Tuyền cúi người xoa đầu Dương Băng Di. "Chị đã rất mong chờ đó.~"



"Đoàn Nghệ Tuyền! Trông chị có vẻ rất vui!" Dương Băng Di bất mãn bĩu môi. 



"Nhìn Thủy bảo bảo trong hình hài của một tiểu hài tử như vậy rất đáng yêu." Nàng kéo tay Dương Băng Di vào trong phòng, nhanh nhanh đóng cửa lại. "Nếu kí ức của em cũng quay về như khi còn một tiểu hài tử, có lẽ còn đáng yêu hơn thế."



"Chị nghĩ ai cũng không đứng đắn như chị sao?" Cậu lắc đầu chán nản. "Quần áo của em, chị để ở đâu?"



Đoàn Nghệ Tuyền chỉ tay vào tủ quần áo của mình, khóe miệng vui vẻ nhếch lên không thể hạ xuống, ánh mắt chăm chăm hướng đến bóng hình nhỏ bé của Dương Băng Di lay hoay bên dưới tủ, bận bịu lục tìm bộ quần áo khi bé. "Thủy Thủy~ Chị hiện tại chỉ muốn ra ngoài chơi~"



"Nhanh đi đi, em ở đây đợi chị về."



"Cái gì?" Ngữ khí thản nhiên của cậu làm cho Đoàn Nghệ Tuyền phi thường không hài lòng. "Chị có muốn cũng không thể để một tiểu hài tử một mình, rất nguy hiểm."



"Ý thức của em là khi đã trưởng thành."



"Vẫn không được, lỡ em hậu đậu làm hư đồ, vô tình khiến mình bị thương thì phải làm thế nào?"



"Đừng nhìn bụng ta suy bụng người!"



"Thủy Thủy, ở một mình rất nguy hiểm a~"



"Thủy bảo bảo~"



"Em không lo chị sẽ lạc đường sao?"



"Thủy Thủy~ Em không yêu chị a~"



"Một chút em cũng không yêu chị..."



"Dương~ Băng~ Di~"



"Chị phiền thật đó! Mau thay quần áo, cứ xem như em miễn cưỡng cùng chị đi."



Câu nói kia như liều thuốc kích thích, Đoàn Nghệ Tuyền nghe được liền đang ủy khuất lăn lộn trên giường đột nhiên vui vẻ bật dậy ngay tức khắc. Trong lúc nàng thay quần áo, Dương Băng Di bị tiếng gõ cửa làm giật mình. Cậu thở dài đứng dậy, quên mất thân thể hiện tại mà lao ra mở cửa. Đến khi trước mặt cậu xuất hiện bóng người cao lớn của đồng đội mới bắt đầu nhận thức được tình thế khó xử.



"Chị có ở cùng Thủy Thủy không?" Kỳ Tĩnh vừa dứt lời, ánh mắt đã chạm phải đứa nhóc trước mặt liền ngưng trọng vài giây. Môi mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng rất lâu vẫn không phát ra động tĩnh gì. Kỳ Tĩnh đưa tay vịn lấy hai bả vai của Dương Băng Di, đáy mắt hiện hữu tia dao động. "Trông thật giống... Là họ hàng của em ấy sao?"



"Chị tìm Thủy tỷ tỷ sao?" Dương Băng Di giọng run run, bày ra vẻ mặt ngây thơ, cố ý đánh lạc hướng người trước mặt. "Chị ấy không có ở đây."



"Vậy sao." Kỳ Tĩnh ngắm nghĩa gương mặt nhỏ nhắn của cậu hồi lâu mới mỉm cười. Dương Băng Di bị người đối diện bắt lấy gáy cổ có chút bất ngờ không thể kháng cự, chóp mũi của cậu bị lực từ sau chèn ép dường như thiếu vài mili liền chạm vào chóp mũi của Kỳ Tĩnh. Trên đôi mắt của Kỳ Tĩnh, cậu có thể thấy rõ mặt mình phản chiếu trong đó bằng trạng thái phóng đại.



Đoàn Nghệ Tuyền vừa từ phòng tắm bước ra đã chứng kiến cảnh tượng tình thâm, bao nhiêu vui vẻ ban nãy đều bị nó thiêu đốt. Nàng nóng lòng ho khan một tiếng, thuận tiện tiến đến kéo Dương Băng Di vào vòng tay của mình. "Kỳ Tĩnh, em có việc gì?"



"Em muốn tìm Dương Băng Di, em ấy có ở đây không?"



"Tìm em ấy? X đội phải diễn tập sao?"



"Chỉ là muốn cùng Thủy Thủy dùng bữa." Kỳ Tĩnh lắc đầu."Em ấy không ở đây thì thôi vậy, Đoàn Nghệ Tuyền, đứa nhóc này là họ hàng của em ấy sao?"



"Đúng, đúng, là họ hàng, là họ hàng." Đoàn Nghệ Tuyền khẳng định, dáng vẻ ngây thơ của nàng một phen đánh lừa mắt nhìn của Kỳ Tĩnh. Dương Băng Di liếc mắt, tư tưởng muốn kể Đoàn Nghệ Tuyền nói dối cũng không biết chớp mắt lập tức bị Đoàn Nghệ Tuyền bắt gặp, nàng vênh mặt cao lên, hai tay khoanh lại tự cao khiến đứa nhóc bên dưới đang bất mãn cũng phải phì cười.



"Thật đáng yêu a~" Kỳ Tĩnh mỉm cười véo má của Dương Băng Di. "Bảo sao lại giống em ấy đến như vậy."



Dương Băng Di rụt rè chạy ra phía sau Đoàn Nghệ Tuyền tìm nơi trốn. Kỳ Tĩnh thấy vậy cũng không muốn nán hai người lại, quay người chào tạm biệt rồi bước ra khỏi phòng của nàng. Đoàn Nghệ Tuyền lập tức kéo cậu từ phía sau ra mặt đối mặt, nghiêm nghị lên tiếng. "Nhanh đuổi theo em ấy, người ta đã cất công đến tận đây tìm em."



Hai bàn tay của tiểu hài tử áp nhẹ lên gò má nàng, ánh mắt vừa nuông chiều vừa bất lực. "Em không muốn ăn cơm trộn nước cốt chanh."



"Chị không có chua." Đoàn Nghệ Tuyền ủy khuất, theo thói quen tìm hõm cổ của cậu để vùi vào, che đi gương mặt đỏ ửng vì ngại.



"Được được, không chua, không chua." Dương Băng Di xoa xoa đầu nàng. "Nhanh lên, chúng ta cùng ra ngoài chơi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro