Chương 100: Tiên Nhi 02
Cố Thanh Nam vốn là người xuyên hồn qua, sau khi cùng Bạch Kim Thời rời đi có để lại thi thể. Dù đau khổ, Bạch Hạ Xuyên vẫn phải lo liệu tang lễ cho phụ thân và cha mình. May mắn thay, tuy tuổi còn nhỏ nhưng y vẫn có người hỗ trợ gia gia nãi nãi (tam hoàng tử và tam hoàng tử phi), sư phụ Viên Bá Viễn, cùng Đạo Hoa a thúc đã giúp y hoàn thành tang lễ.
Khi Bạch Kim Thời còn sống, thường dẫn y tới chơi cùng gia đình Đạo Hoa. Bạch Hạ Xuyên rất thân thiết với Đạo Hoa a thúc, tuy không có quan hệ máu mủ nhưng trong lòng y, đối phương chẳng khác nào thân thúc ruột. Phụ thân và cha không còn, y càng ỷ lại vào a thúc.
Sau khi Đạo Hoa và Chu Nhậm thành thân, bụng liền có động tĩnh, ngay cả bản thân y cũng không ngờ mình lại mang thai. Hai người vốn đã quyết định đời này sẽ không sinh con, vậy mà cuối cùng lại sinh ra một cậu con trai bụ bẫm. Mỗi khi hai nhà cùng nhau ra ngoài du ngoạn, thằng bé cứ quấn lấy Tiên Nhi không rời. Giờ đã bảy tuổi, tên là Chu Bạch Phàm.
Đạo Hoa dẫn con vào cung bầu bạn cùng Bạch Hạ Xuyên. Chu Bạch Phàm vốn là đứa bé hoạt bát lanh lợi, vậy mà hôm nay trông thấy Bạch Hạ Xuyên đau lòng cũng trở nên lặng lẽ hẳn, "Cố Tiên Nhi, nghe nói phụ thân và cha ngươi đi đến nơi rất xa rồi. Vậy sau này ta chia phụ thân và cha ta cho ngươi được không?" Chu Bạch Phàm vừa nói vừa móc từ trong ngực ra một viên kẹo nhét vào tay Bạch Hạ Xuyên.
Cố Tiên Nhi là tên cũ của y khi nữ đế còn chưa sửa họ nên người thân quen đều gọi vậy. Phụ thân đôi khi cũng gọi như thế. Vừa nghĩ đến sau này không còn nghe thấy phụ thân gọi mình như vậy nữa, lòng y lại nhói đau. Bạch Hạ Xuyên nhìn viên kẹo trong tay, không kìm được thở dài: "Trẻ con thật tốt, chẳng hiểu chuyện gì cả."
"Ta đâu còn là trẻ con nữa, phụ thân nói ta là nam tử hán rồi." Cậu bé vỗ ngực, nghiêm nghị nói, "Sau này ta sẽ bảo vệ Tiên Nhi."
Bạch Hạ Xuyên nhìn đứa bé con trước mặt chỉ thấy toàn lời trẻ con nói đùa, đang định lên tiếng thì nghe bên ngoài vang lên tiếng sáo. Là Viên Bá Viễn đang ngồi trên mái thổi sáo. Trước kia Bạch Hạ Xuyên chỉ vô tình nghe hắn thổi một lần, còn khen tiếng sáo rất hay, hỏi hắn học ở đâu, có thể thổi lại cho mình nghe không. Nhưng Viên Bá Viễn lại thu sáo về, trên mặt mang theo chút bi thương, không muốn thổi nữa. Thời gian này tâm trạng Bạch Hạ Xuyên sa sút, Viên Bá Viễn mỗi ngày đều thổi sáo cho y nghe ở bên ngoài. Chỉ khi ấy y mới thấy lòng mình tĩnh lại đôi chút, đêm đến cũng dễ ngủ hơn.
Sau tang lễ, y lại ủ rũ thêm hai ngày, đến ngày thứ ba mới thay y phục, bước ra khỏi phòng. Viên Bá Viễn thấy y không còn ủ rũ như trước thì hỏi: "Sao không nghỉ thêm vài hôm nữa?"
"Sau này ta không còn là trẻ con nữa, phải gắng gượng lên, còn phải phát triển mạnh mẽ chí nguyện của phụ thân và cha." Bạch Hạ Xuyên sai người chuẩn bị lễ đăng cơ.
Y muốn tỏ ra mình đã lớn, thế nhưng đến lúc đại lễ kết thúc, cả người gần như kiệt sức. Trên đường về tẩm điện không chịu nổi nữa, y gục đầu vào vai Viên Bá Viễn: "Sư phụ, ta thật sự có thể quản lý một quốc gia sao? Trước đây khi hai người ấy còn, trừ giờ học ra thì ta toàn chơi bời, họ cũng không dạy gì nhiều..."
"Phải tin vào bản thân. Hơn nữa tiên hoàng và tiên hoàng hậu đã để lại cho ngài không ít nhân tài có thể sử dụng. Đó chính là vũ khí mạnh nhất và hậu thuẫn vững chắc nhất mà họ dành cho ngài." Viên Bá Viễn nhìn tiểu đồ đệ của mình, cảm thấy y gần như tan vỡ. Người vốn nghiêm khắc hiếm khi an ủi ai như hắn, giờ cũng dịu giọng khuyên nhủ, còn dạy y vài điều: "Ngài phải biết phân biệt ai có thể dùng, ai không đáng tin. Là hoàng đế, không cần việc gì cũng tự làm mà cần biết giao cho người phù hợp."
"Nhưng làm sao ta phân biệt được ai tốt ai xấu?" Từ nhỏ Bạch Hạ Xuyên theo Viên Bá Viễn học võ và cưỡi ngựa bắn cung, hôm nay nghe hắn giảng những điều chưa từng học vẫn như một học trò ngoan ngoãn tiếp thu.
Y biết nếu Viên Bá Viễn không phải người tốt, phụ thân và cha sẽ không để hắn ở bên mình. Chính vì hắn đáng tin mới có thể dạy y nhiều năm như vậy. Nên lời hắn nói, y chưa từng nghi ngờ.
"Thần có thể phái người âm thầm theo dõi."
"Phải theo dõi từng người một à? Vậy thì cần bao nhiêu người cơ chứ?" Bạch Hạ Xuyên kinh ngạc, cảm thấy cách này không thực tế.
"Ngay từ khi nữ đế còn tại vị, đã thành lập một tổ chức ám vệ. Sau này tiên hoàng giao lại tổ chức này cho ta." Viên Bá Viễn đáp.
"!!!" Bạch Hạ Xuyên trố mắt nhìn, cảm thấy mình thật ngây thơ. Hóa ra Viên Bá Viễn còn là vũ khí bí mật mà cha để lại cho mình, "Còn chuyện gì trẫm chưa biết nữa không? Nói hết cho trẫm nghe đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro