Chương 19

Cố Thanh Nam ban đầu chỉ muốn đem chút vui sướng chia sẻ với Bạch Kim Thời, thế mà bị bọn họ chọc một câu ân ái xong, trong lòng lại có chút quái quái.

Hắn lấy viên gạch trong lòng ra, định bụng tiện tay ném xuống ven đường cho xong. Nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, lại cẩn thận gói lại, ôm trong ngực đem về nhà.

Cố Nhị Ngũ đánh xe đưa hắn về. Trong huyện thành này, chưa từng thấy nhà nào để ca nhi ra ngoài đánh xe, nên mỗi lần có xe đi qua, đều khiến người ta vây xem bàn tán.

Trước kia Bạch Kim Thời lên phố, Cố Nhị Ngũ đánh xe cũng đã đủ gây chú ý. Lúc đó, thiên hạ đồn rằng Cố đại nhân cưới một yêu tinh làm phu lang, thể nào cũng không yên lòng, bên cạnh không thể để lại nam nhân, thế là toàn bộ hạ nhân trong phủ đều được thay bằng ca nhi và nha hoàn, chỉ vì tránh việc có kẻ nảy lòng dạ xấu xa với phu lang nhà mình.

Ban đầu người trong huyện còn chê cười, nói đẹp thì có đẹp, cũng đâu đến mức phải đề phòng như trân bảo thế kia? Trong thành cũng không thiếu ca nhi xinh xắn, chẳng lẽ lại có người đẹp đến mức không dám để ai thấy?

Nhưng sau một hồi rình coi, người ta mới bị dung mạo của Bạch Kim Thời dọa cho trợn mắt há mồm. Dung mạo ấy không giống người phàm có thể sinh ra, trách không được đồn là yêu tinh hại người.

Ngẫm lại thì càng thấy Cố Thanh Nam làm chưa đủ. Nếu họ là Cố đại nhân, nhất định sẽ không chỉ đổi hết hạ nhân, mà còn đóng chặt cửa, không cho Bạch Kim Thời bước ra ngoài nửa bước. Nào như Cố đại nhân bao dung, còn cho phu lang ra ngoài làm ăn.

Dưới cái nhìn của người nơi đây, ca nhi đầu óc đơn giản, trong lòng chỉ có chuyện tình trường. Cứ ở nhà chăm con, thêu hoa vá áo, chứ làm sao trông coi cửa hàng buôn bán được. Đến lúc làm ăn thất bại, lại khiến phu lang nhà mình bị người ngoài dòm ngó, lúc đó mới thực sự mệt đầu.

Sau khi Bạch Kim Thời không còn xuất hiện ngoài phố, dân trong thành mới thở phào, cho rằng Cố đại nhân cuối cùng cũng làm được một việc hợp lý.

Nhưng rồi đến lượt Cố Thanh Nam ra ngoài mà lại để Cố Nhị Ngũ đánh xe, lại bị người ta rì rầm sau lưng, nói Cố đại nhân sao lại để một ca nhi đánh xe.

Trước kia là không có cách khác, chứ giờ thì một thân nam nhi lại còn để ca nhi đánh xe, hơn nữa họ chưa từng thấy nhà ai mà ca nhi đánh xe bao giờ, nhỡ gặp chuyện nguy hiểm thì sao.

Những lời này Cố Thanh Nam hoàn toàn không hay biết. Từ sau khi hắn đích thân đánh trượng cả đám người trước huyện môn, dân chúng trong thành ai nấy đều sợ hắn, chỉ dám thì thầm sau lưng, chứ chẳng ai dám nói thẳng trước mặt.

Ngay cả Cố nhị bá, sau khi được thả ra, cũng chỉ dám ở nhà chửi trộm vài câu.

Cố nhị bá bị đánh trượng, rồi bị nhốt trong ngục tù bẩn thỉu lạnh lẽo, suýt chút nữa mất nửa cái mạng.

Lão về nhà nghe được chuyện con trai không bán gạch cho Cố Thanh Nam, ép Cố Thanh Nam tự mình mở lò riêng, sắc mặt trắng bệch như ma, "Ngươi chớ có chọc vào Cố đại nhân! Nơi này lời hắn là luật! Nhỡ hắn giận lên, nhằm vào nhà chúng ta thì sao? Hắn nung ra được cái gạch gì chứ, mau đưa gạch sang cho Cố đại nhân đi."

Cố Tam Kim nghe không lọt tai, "Không bán gạch thì phạm pháp à? Hắn có thể làm gì được con chứ? Cứ chờ xem, mùa đông đến, hắn lấy gì mà xây nhà, giữ ấm? Nếu hắn không tự đến nhà ta xin lỗi, con nhất định không bán cho hắn một viên gạch nào!"

"Ngươi còn coi cha ra gì không? Phản rồi." Cố nhị bá giận đến muốn lao dậy đánh con, nhưng thân thể bây giờ đau như rút gân nằm trên giường, không lấy đâu ra sức.

"Cha, ngài già rồi thì nên nghỉ ngơi cho khỏe. Chuyện lò gạch, cứ giao hết cho con xử lý." Cố Tam Kim oán hận Cố Thanh Nam vì đã bắt cha mình, nhưng cũng ngầm đắc ý vì nhân cơ hội này mà nắm quyền điều hành lò gạch trong tay.

Cố Tam Kim vừa cãi nhau một trận ầm ĩ với cha xong, còn đang hầm hầm tức tối, liền thấy quản sự lò gạch hớt hải chạy vào, "Không xong rồi! Cố đại nhân thật sự nung ra được gạch rồi! Nghe nói hôm nay còn tổ chức ăn mừng nữa!"

"Cái gì?!" Cố Tam Kim vốn đang ngồi chờ coi trò cười của Cố Thanh Nam, giờ mà thật sự nung ra được gạch, thì chẳng phải chính mình trở thành trò cười cho cả thành à, "Còn không mau đi hỏi thăm cho rõ! Là thật hay giả!"

...........

Bên này, Bạch Kim Thời buổi sáng theo Cố Thanh Nam ra ruộng gieo lúa mì, gieo xong thì phải chờ mười hai canh giờ mới có thể thu hoạch. Trong nhà có nha hoàn lo chuyện bếp núc, việc vặt cũng có tôi tớ làm, cậu chẳng có việc gì, lò gạch bên kia lại chưa có tin tức, không biết nung được hay chưa. Tu sửa phòng ở vì nung gạch mà đình trệ đã lâu, chẳng biết khi nào mới có thể bắt đầu lại.

Cậu ở trong nhà ngồi không yên, muốn tìm sách đọc cũng không có tâm tình. Gần đây cảm xúc cứ rối loạn bất ổn, ngoại trừ lúc làm ruộng ra, cả ngày đều lo lắng, lúc nào cũng thấp thỏm sợ người nọ đột nhiên xuất hiện.

Cậu ngồi cả trưa trong thư phòng, không làm nổi việc gì, chỉ càng thêm phiền muộn, sợ chính mình cứ thế mà hóa thành một phế nhân vô dụng.

Đúng lúc này, Cố Thanh Nam trở về, mặt đầy hưng phấn, không nói hai lời liền chạy thẳng chỗ Bạch Kim Thời, hắn lập tức móc từ trong lòng ra một cái túi vải nhỏ, bịch một tiếng ném thẳng lên bàn.

"Đây là cái gì?!" Bạch Kim Thời nhìn thần sắc hắn, hoài nghi không lẽ dọc đường nhặt được vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro