Chương 84
Bạch Ngạn Thần về đến nhà, nhưng đại môn đóng im lìm không cho gã vào. Sau đó gã ở trước cửa la hét ầm ĩ nửa ngày, chờ đến khi bên ngoài tụ tập một vòng người vây xem, bên trong mới có người mở cửa, kéo vào trong.
Gã vừa vào trong liền muốn đi thẳng về sân của mình và phu quân, gã muốn nhìn thấy hài tử của mình, hiện tại hài tử chính là bùa hộ mệnh của gã. Cuối cùng Bạch Ngạn Thần cũng đã sinh được cho nhà chồng một đứa trẻ, là con vợ cả, cháu đích tôn, không giống với những hài tử do các di nương sinh ra!
Thế nhưng chưa kịp chạy tới, gã đã bị đám nha hoàn, bà tử trong nhà đè lại, kéo thẳng đến sân của lão phu nhân.
Lão phu nhân xưa nay ưa thanh tịnh, bình thường chỉ khi trong nhà có chuyện lớn, mọi người mới dám tụ tập đến sân bà.
Lúc hắn bị kéo đến, phu quân không có ở đó, nhưng bà mẫu, cha chồng cùng các vị trưởng bối ở các phòng đều có mặt. Còn chưa kịp mở miệng, đã nghe lão phu nhân lạnh giọng nói: "Năm đó chúng ta định hôn ước với hài tử của trưởng công chúa, nếu thân phận của ngươi là giả, vậy thì hôn sự này không tính."
"Không tính? Thành thân bao nhiêu năm như vậy, ta còn vì các ngươi sinh ra đích trưởng tôn, các ngươi nói không tính là không tính sao?" Bạch Ngạn Thần từ khi gả vào nhà này đã phát hiện, bọn họ không hề cao thượng như bên ngoài đồn đãi, mặt ngoài thì chính trực vô tư, nhưng phía sau thì dơ bẩn hơn ai hết.
Gã không ngờ hôm nay bọn họ dám làm đến mức này: "Ta vừa mới gặp nạn, các ngươi liền muốn đuổi ta đi, không sợ người ngoài dị nghị sao? Các ngươi không phải vẫn coi trọng thanh danh nhất à? Hiện tại không sợ người ta chỉ trỏ sau lưng?"
"Giữ một người như ngươi trong nhà mới thật sự là để người ta chỉ trỏ. Hơn nữa, Chính nhi của chúng ta không thể có một người như ngươi làm a cha. Sau này nó còn mặt mũi nào ra ngoài làm người?" Lão phu nhân đáp.
Chính nhi là tên con của Bạch Ngạn Thần, gã nghe xong lời này thì nào còn không hiểu ý tứ của lão phu nhân? Bọn họ là muốn đổi mẫu thân cho con gã! Dù sao hài tử còn nhỏ, có đổi người nuôi thì sau này cũng không nhớ rõ gì.
Lúc trước gã cũng dùng cách nghĩ này. Năm đó bị sẩy thai, đại phu nói khả năng thụ thai về sau rất thấp, gã liền giết một di nương trong phủ, ôm con của di nương kia về tự nuôi. Sau này sinh được con ruột, liền mặc kệ đứa trẻ kia, hiện tại cũng rất ít khi gặp nó, không cần nghĩ cũng biết đứa bé ấy sống khổ sở thế nào.
Chính nhi tuy là con vợ cả, nhưng nếu giao cho người khác nuôi, không phải mẹ ruột, sao có thể toàn tâm toàn ý yêu thương chăm sóc như gã?
Gã không thể để con mình chịu khổ. Thế nhưng bất kể khóc lóc van xin thế nào, người nhà cũng không động lòng. Cuối cùng, vài bà tử khỏe mạnh cùng nhau ấn gã lại, rót cho gã một ly rượu độc.
"Không phải chúng ta muốn giết ngươi. Ban đầu chỉ định hưu ngươi thôi. Nhưng là Hoàng hậu nương nương hạ lệnh, chúng ta không thể không làm theo. Có muốn oán thì oán Hoàng hậu, đừng trách chúng ta."
Bạch Ngạn Thần liều mạng không chịu uống, nhưng vẫn bị đám người đè chặt, cuối cùng ly rượu độc ấy cũng bị ép nuốt vào bụng.
"Chúng ta đã chọn một người trong sạch, nàng đồng ý coi Chính nhi như con ruột mà nuôi dạy. Ngươi cứ yên tâm lên đường đi."
Bạch Ngạn Thần đau chết đi sống lại, lăn lộn dưới đất, bên tai vang lên tiếng ồn ào nhưng cuối cùng cũng không nghe rõ người ta đang nói gì. Gã cho rằng trước khi chết mình sẽ được nhìn thấy hài tử, hoặc mẫu thân của mình, thế nhưng trong mơ mơ hồ hồ lại thấy Bạch Kim Thời.
Bạch Kim Thời cũng bị người khác rót rượu độc, đau đớn lăn lộn dưới đất. Trong một khoảnh khắc mộng bạch thoáng hiện ngay sau đó, gã nhìn thấy chính mình đưa một lọ độc dược cho một nam nhân có gương mặt giống Cố Thanh Nam, rồi chính tay nam nhân ấy cưỡng ép rót vào miệng Bạch Kim Thời.
Gã cho rằng do bản thân hận Bạch Kim Thời quá sâu, nên mới xuất hiện loại ảo giác này trước khi chết. Nhưng thực ra, cảnh tượng đó chính là chuyện kiếp trước - trước khi Bạch Kim Thời chết.
Đời trước, Bạch Ngạn Thần ở sau lưng xúi giục trưởng công chúa hạ độc Bạch Kim Thời, độc dược cũng là do gã đưa. Đời này, gã lại bị độc dược tương tự giết chết.
Lúc này, Bạch Kim Thời vẫn còn đang du ngoạn tại thôn trang ngoài thành. Cậu ôm con cùng ngồi xem Cố Thanh Nam câu cá. Cố Thanh Nam luôn có thể câu lên mấy con cá vừa kỳ lạ vừa hiếm thấy, khiến Tiên Nhi vui đến độ cười khanh khách không dứt.
Cố Thanh Nam còn đưa cho Tiên Nhi một chiếc cần câu nhỏ, chính là loại đồ chơi hình cần câu cá cho trẻ con, cho hài tử cầm chơi.
Tiên Nhi ra vẻ nghiêm túc, thả cần câu xuống nước, vô cùng hào hứng ngồi chờ cá cắn câu.
Một bên, Bạch Kim Thời cười nói: "Chờ lát nữa không câu được con nào, khóc thì huynh tự lo mà dỗ đấy."
"Không sao, nếu con khóc, ta dỗ. Hơn nữa tiểu hài tử phải trải qua sóng gió mới có thể trưởng thành. Ta muốn để con biết rằng không phải việc gì bỏ công sức cũng đều có hồi báo, xem như là bài học đầu tiên. Sau này khi gặp chuyện không như ý, cũng sẽ nhớ tới chuyện câu cá hôm nay mà không nản lòng." Cố Thanh Nam đang nói thì thấy cần câu của Tiên Nhi động đậy, Tiên Nhi cố sức kéo mà không kéo lên nổi, may mà Bạch Kim Thời tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng hỗ trợ.
Cố Thanh Nam kinh ngạc, "Lại câu được cá chép lớn?"
Bạch Kim Thời bỏ riêng con cá mà Tiên Nhi câu được vào một cái thùng nhỏ: "Vậy thì đây lại là một bài học khác, chỉ cần làm việc nghiêm túc thì chuyện gì cũng có thể thành công."
"Quả là đạo lý, quên mất hôm nay là lần đầu con câu cá, tay còn có quý nhân phù hộ." Cố Thanh Nam xoa đầu Tiên Nhi, "Xem ra đây là Tiên Nhi đang dạy lại ta một bài."
Câu cá xong, Tiên Nhi cứ nằng nặc đòi tự mình xách thùng cá, nhưng con chỉ mới hai tuổi, căn bản không xách nổi thùng nặng như vậy. Bạch Kim Thời bèn ôm con, còn Cố Thanh Nam thì lén dùng tay kéo đáy thùng, làm như là để cho Tiên Nhi tưởng mình tự xách được, khiến con rất đỗi đắc ý.
Trên đường từ bờ sông trở về, Tiên Nhi ê a nói muốn đi gặp ông ngoại bà ngoại, cũng chính là tam hoàng tử và tam hoàng tử phi: "Xem cá cá."
"Nhỏ như vậy mà đã biết khoe khoang." Cố Thanh Nam giúp con kéo thùng, "Được rồi, dẫn con đi cho ông ngoại bà ngoại xem cá cá."
Tam hoàng tử và tam hoàng tử phi nhìn thấy Tiên Nhi xách theo một thùng cá to trở về thì vui không tả xiết, không ngừng khen cháu mình lợi hại. Tiên Nhi được khen ngợi đến nỗi cười toe toét, đầu nhỏ ngẩng cao, trên mặt tràn đầy tự hào.
"Nhưng khen con giỏi đến hư rồi." Cố Thanh Nam nhéo một cái lên mũi nhỏ của con.
Tiên Nhi lập tức dùng tay che lại cái mũi của mình: "Nhéo hỏng rồi!"
"Kiêu ngạo quá cơ." Cố Thanh Nam cười nói, "Lúc không biết nói chuyện lại càng đáng yêu hơn."
"Cha xấu xa!" Tiên Nhi ủy khuất chui vào lòng Bạch Kim Thời, khiến cậu ôm con lùi về phía sau, cách xa Cố Thanh Nam một chút.
Phản ứng đáng yêu của con khiến đám người lớn cười ha hả, tam hoàng tử còn nói phải vẽ một bức tranh cho Tiên Nhi, ghi lại khoảnh khắc lần đầu tiên trong đời câu được cá.
Tam hoàng tử những việc khác không nói, riêng về khoản vẽ tranh lại rất lành nghề. Hắn vẽ lại hình ảnh Tiên Nhi và con cá sống động như thật, Tiên Nhi còn đề nghị: "Vẽ con cá to hơn một chút."
"Tiểu tử con cũng hư vinh ghê." Cố Thanh Nam chen vào phá đám. Tiên Nhi lập tức dùng nắm tay nhỏ đấm hắn.
"Nam nhân to đầu sao lại giống trẻ con như vậy, hai cha con suốt ngày đấu võ mồm." Tam hoàng tử phi che miệng cười mãi không thôi. Từ sau khi con ruột qua đời, bà chưa từng vui vẻ đến vậy. Bà luôn cảm thấy Bạch Kim Thời chính là lễ vật ông trời ban cho mình, đã sớm xem cậu như con ruột mà yêu thương.
Tam hoàng tử vẽ xong bức tranh, Tiên Nhi nói phải đem cho ngoại tằng tổ mẫu xem. Cá thì không thể mang qua, chỉ có thể để tằng tổ mẫu nhìn tranh thôi.
"Được." Tam hoàng tử nhéo nhẹ gò má Tiên Nhi, "Chờ về rồi, con tự tay đưa cho tằng tổ mẫu xem có được không?"
Tiên Nhi gật đầu thật mạnh, cẩn thận cất bức tranh: "Được ạ!"
Cố Thanh Nam hỏi con: "Buổi tối có muốn hầm con cá này ăn không?"
Tiên Nhi lập tức lắc đầu nguầy nguậy, ôm lấy cái thùng nhỏ của mình bảo vệ, "Con muốn nuôi nó lớn!"
"Nó đã đủ lớn rồi, có thể ăn được rồi." Cố Thanh Nam ở bên cạnh trêu tiếp, khiến Tiên Nhi nước mắt lưng tròng, hắn mới vội vàng dỗ: "Không ăn không ăn, chúng ta nuôi nó lớn, nuôi cho thật to."
Bạch Kim Thời đứng phía sau lắc đầu: "Huynh đây là rảnh rỗi sinh nông nổi, trước kia sao ta không biết miệng huynh hư như vậy?"
"Nhìn con đáng yêu quá, nhịn không nổi muốn trêu một chút." Cố Thanh Nam vừa nói xong đã bị Tiên Nhi túm tóc đánh cho mấy cái.
Cố Thanh Nam thấy con tức giận trừng mình, vội vàng giả vờ như sắp bị đánh chết mà đầu hàng, Tiên Nhi thấy vậy mới chịu tha, "Miễn cưỡng tha thứ cho cha."
Nói xong lại ghé vào tai Bạch Kim Thời nói nhỏ: "Lần sau chúng ta ra ngoài chơi đừng dẫn cha theo."
Bạch Kim Thời cười nói: "Được, về sau không dẫn theo cha nữa."
Tiên Nhi gật đầu, "Được!"
Cố Thanh Nam: "Không được đâu, hai người không thể đối xử với ta như vậy."
Tiên Nhi thấy hắn bị chọc tới mức như vậy, liền cười khanh khách không ngừng.
Buổi tối bọn họ ăn chính là cá do Cố Thanh Nam câu được. Mới ăn được một nửa, nghe nói trong cung có người tới. Tam hoàng tử lập tức căng thẳng, trước kia Hoàng hậu luôn nói hắn không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết ăn chơi, rất nhiều lần hắn đang chơi vui thì người trong cung sẽ bị phái đến đánh gãy, giáo huấn hắn một trận.
Tuy sau này Hoàng hậu đã buông bỏ ý định bồi dưỡng hắn, mặc kệ hắn thích chơi như thế nào thì chơi, nhưng lại để lại trong lòng hắn cái bóng không thể xóa nhòa. Mỗi lần trong cung có người tới, hắn đều sợ đến run cầm cập.
Lần này cũng không ngoại lệ, còn chưa đợi thái giám truyền lời đã vội vàng kêu lên: "Ta không chơi nữa, ta về đọc sách!"
Thái giám vội trấn an: "Tam điện hạ không cần khẩn trương như vậy, Hoàng hậu nương nương không phải đến đốc thúc ngài đọc sách, mà là phái nô tài tới thông báo. Hôm nay phủ công chúa vừa phát sinh đại sự. Công chúa đã quyết định xử tử phò mã và Phong Nương, phủ thủ phụ cũng truyền tin đến, nói thẳng là Ngạn Thần bị bệnh nặng không qua khỏi."
Bạch Kim Thời không ngờ trong thời gian ngắn ngủi một ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Cậu đối với phò mã vốn không có ấn tượng gì, từ sau khi về phủ cũng chưa từng trò chuyện, Công chúa thì còn lộ ra mấy phần ghét bỏ, nhưng phò mã thì như thể coi cậu là người vô hình.
Người này tuy là phụ thân ruột của cậu, nhưng khi nghe tin đối phương sắp chết, cậu cũng không hề có chút dao động cảm xúc nào. Ngay cả khi nghe một người qua đường chết, cậu còn có thể thổn thức vài câu, chứ riêng đối với phò mã, đã chết thì chết thôi.
Một bên, tam hoàng tử và hoàng tử phi thì có chút lo lắng. Công chúa làm như vậy, có phải là đang muốn vãn hồi Bạch Kim Thời hay không? Dù sao bà ta cũng là mẫu thân ruột của cậu, nói không chừng Bạch Kim Thời sẽ mềm lòng, tha thứ cho trưởng công chúa.
Hai người vốn giấu không được cảm xúc, ngoài miệng tuy không dám hỏi, nhưng đều viết rõ lên mặt. Bạch Kim Thời đã nhìn ra bọn họ lo lắng, vội vàng trấn an: "Hai người chính là cha mẹ thân sinh của con, trừ hai người ra, con sẽ không nhận bất kỳ ai khác."
Tam hoàng tử và hoàng tử phi biết Bạch Kim Thời là đứa nhỏ không bao giờ nói dối, đã nói như vậy thì chắc chắn là thật lòng.
Hai người cảm động đến rơi nước mắt: "Về sau ai cũng đừng hòng cướp con khỏi chúng ta, dù có là tỷ tỷ ruột thì cũng vậy."
Bạch Kim Thời thật sự đã bị trưởng công chúa làm tổn thương thấu tim gan. Bất kể bà ta làm gì, cậu cũng sẽ không quay đầu lại nhận bà ta là mẫu thân. Hơn nữa, tam hoàng tử và hoàng tử phi đối xử với cậu vô cùng tốt, là hình mẫu cha mẹ mà cậu từng mơ ước. Dù không có trưởng công chúa, cậu cũng sẽ xem hai người ấy là cha mẹ thân sinh của mình.
Cố Thanh Nam ở miếng đất Hoàng hậu phân cho hắn trước tiên mở xưởng xi măng. Trước đây xi măng khắp nơi trong cả nước đều phải đến huyện thành nhỏ mua, vô cùng bất tiện. Giờ hắn muốn làm xây dựng, kiến thiết nhà xưởng, tất nhiên cần lượng lớn xi măng.
Sau khi mở xưởng xi măng, hắn tiếp tục mở thêm nhà máy đường và nhà máy chao.
Hai nhà máy này cần tiêu thụ mía và đậu nành, còn có thể kéo theo kinh tế của mấy thôn phụ cận. Công nhân nhà máy đều là dân nghèo ở kinh thành hoặc vùng phụ cận, vào làm việc được bao ăn ở, còn được phát đồng phục lao động, hơn nữa còn có thể mua phòng ở trong khu nhà xưởng theo giá công nhân. Ai có biểu hiện tốt còn có thể được phân nhà. Chế độ ưu đãi cao như thế khiến rất nhiều người đổ xô tới xin làm.
Khu đất Hoàng hậu phân cho hắn được xem như là khu thí điểm. Nếu thử nghiệm thành công, sẽ nhân rộng mô hình ra cả nước. Sau này, các địa phương trong cả nước cũng sẽ theo hình thức đó mà xây xưởng, mở trường học, con em công nhân được học đọc chữ, sau này có thể tiếp tục làm việc trong nhà máy.
Hơn nữa, trong nhà máy nam nữ ca nhi được đối xử bình đẳng, cơ hội thăng chức cũng như nhau. Đã có một vài nơi có nữ xưởng trưởng hoặc ca nhi hiệu trưởng.
Cố Thanh Nam còn đề xuất ý tưởng xây đường ray, tàu hỏa với Hoàng hậu. Để tăng độ tin cậy, hắn còn làm một mô hình thu nhỏ, trình bày khi lâm triều. Các đại thần đều kinh ngạc, không ngờ còn có thể làm như vậy, có người còn tưởng đây là phương thức của tiên nhân.
Nhưng cũng có người phản đối, nói quá tốn sức người sức của, hiện tại chưa đủ năng lực để thực hiện.
Hoàng hậu cũng không lập tức đồng ý, mà như trước kia, cho phép thử nghiệm trước.
Cố Thanh Nam nghĩ chỉ cần mở được miệng, sau này sẽ dễ hơn nhiều.
Hắn quá bận, thường xuyên làm đến tận đêm cũng không thể về nhà, trong nhà không có ai đấu võ mồm giận dỗi với Tiên Nhi, Tiên Nhi lại bắt đầu nhớ hắn, mỗi tối đều kéo Bạch Kim Thời hỏi: "Cha khi nào về ạ?"
"Sắp rồi, cha đang xây đường ray, chờ làm xong, tự nhiên sẽ trở về." Bạch Kim Thời dạo này cũng nghỉ tiệm cơm nhỏ ở ngoài, theo cùng phụ giúp xử lý việc sổ sách của nhà máy.
Hoàng hậu cũng thường gọi cậu vào cung, có ý bồi dưỡng riêng: "Bổn cung sinh hai đứa con, đầu óc đều vụng về, chỉ có ngươi là lanh lợi."
Lời khen đó làm Bạch Kim Thời đỏ mặt: "Thần chỉ làm một ít việc nhỏ, ghi chép sổ sách, trông nom người thôi ạ."
"Đó không phải là việc nhỏ." Những nhà máy kia đều do Hoàng hậu giao cho Cố Thanh Nam xây dựng, việc sổ sách lại do Bạch Kim Thời phụ trách, điều này vốn là do Hoàng hậu ám chỉ Cố Thanh Nam từ trước. Ban đầu hắn còn nghĩ, việc trong nhà giao cho Bạch Kim Thời quản thì được, nhưng việc triều đình giao, hắn không tiện để cậu nhúng tay.
Nhưng hiện giờ Hoàng hậu đã ngầm cho phép, hắn cũng yên tâm để Bạch Kim Thời tiếp tục làm. Dù có vất vả hơn một chút, nhưng Hoàng hậu đã sắp đặt như thế, tất nhiên là có lý của bà, mà Bạch Kim Thời cũng làm việc rất vui vẻ.
Hoàng hậu xem qua những sổ sách Bạch Kim Thời làm, rõ ràng sáng tỏ. Hoàng hậu xưa nay không phải người dễ khích lệ, sẽ không vì ai là hài tử hay thân thích của mình mà khen bừa. Nếu bà đã khen, vậy chứng tỏ người đó thật sự rất lợi hại.
Hoàng hậu xoa trán mình, nói: "Gần đây bổn cung cũng đã có tuổi, nhìn chữ hoa mắt, viết chữ cũng không còn được trôi chảy như trước."
Bạch Kim Thời bước tới xoa bóp huyệt thái dương cho Hoàng hậu, dịu dàng nói: "Hoàng tổ mẫu vẫn còn trẻ, có lẽ gần đây quá mệt mỏi thôi, nghỉ ngơi một hai ngày là khỏe lại ngay. Lần trước Tiên Nhi còn nói muốn đi câu cá với người nữa."
Hoàng hậu nhớ tới bức tranh vẽ cảnh câu cá Tiên Nhi từng đưa tới, tiểu gia hỏa kia được khen mà vênh váo không chịu nổi, "Đúng là nên nghỉ ngơi một chút. Có điều quốc sự nặng nề, bổn cung một khắc cũng không thể buông lơi. Hay là thế này đi, ngươi đến đây, đọc giúp bổn cung mấy bản tấu chương. Sau này khi lên triều cũng theo bổn cung, giúp ghi chép lại xem bọn họ đều nói những gì. Trí nhớ của bổn cung gần đây kém lắm, nghe xong là quên."
Bạch Kim Thời nghe đến đây thì trợn tròn mắt, kinh hãi không thôi. Hoàng hậu muốn cậu cùng bà lên triều?! Còn nói trí nhớ kém, cậu sao có thể tin được?
Về nhà, cậu vội kể lại chuyện này cho Cố Thanh Nam. Vừa khéo Cố Thanh Nam cũng đang nghỉ hai ngày, nghe xong liền nói: "Chuyện này có thể nào liên quan đến việc Hoàng hậu ngầm đồng ý cho nữ xưởng trưởng hay không? Người không chỉ muốn trong nhà máy có nữ xưởng trưởng, mà còn muốn triều đình có nữ tử, ca nhi làm quan? Mà người để em làm ký lục, giúp đọc tấu chương chẳng phải là dựng cờ hiệu sao? Người đây là muốn đề bạt em đấy."
"Huynh nghĩ giống ta," Bạch Kim Thời mặt mày u sầu, "Nhưng chuyện này quá mức phá lệ thường. Làm gì có ca nhi nào làm quan? Dù Hoàng hậu đồng ý, các đại thần kia cũng nhất định phản đối, chuyện trong nhà máy cũng đã bị nhiều người xì xào bàn tán sau lưng rồi......"
"Bọn họ muốn nói thì cứ để họ nói, không ngăn được bước chân chúng ta." Cố Thanh Nam vừa nói vừa vươn tay ôm lấy cậu cổ vũ, "Em nói xem, có khi nào Hoàng hậu muốn xưng đế không? Nếu bà ấy làm Hoàng đế, có khi nào sẽ phong cho em làm thái tử?"
Bạch Kim Thời nghe vậy thì hoảng sợ, vội đưa tay bịt kín miệng hắn: "Huynh nói gì vậy? Không muốn sống nữa à? Chuyện gì cũng dám nói ra miệng."
"Không sao đâu, trong nhà ta, không ai có thể nghe được chúng ta nói gì." Cho dù có mở phòng livestream, người xem cũng chẳng thấy được hai người bọn họ trong phòng làm gì, mà kể cả có cao thủ khinh công nào bay lên nóc nhà nhìn vào, thứ y thấy được cũng chỉ là ảo giác do hắn tạo ra.
"Huynh dùng tiên pháp?" Bạch Kim Thời nghĩ tới lúc dọn vào kinh thành, mỗi khi rảnh rỗi lại ngồi xem TV trong phòng, thế nhưng đám hạ nhân nha hoàn vào quét dọn thì chỉ nhìn thấy một căn phòng bình thường, ngay cả Tiên Nhi khi vào, cũng chỉ thấy những thứ giống y như bọn nha hoàn kia nhìn thấy.
"Được rồi, tiên pháp thì tiên pháp đi, tóm lại hai ta ở trong nhà nói chuyện gì, cũng sẽ không ai biết." Cố Thanh Nam nói, "Ta thấy Hoàng hậu dã tâm không nhỏ, bà vốn chẳng ưa gì Hoàng đế. Mà cái lão Hoàng đế đó, thái độ thì như tìm đường chết, phỏng chừng cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Chờ hắn chết rồi, Hoàng hậu đăng cơ, vậy chẳng phải em sẽ thành thái tử, ta liền thành thái tử phi?"
Bạch Kim Thời nhìn hắn với vẻ mặt đầy chờ mong muốn làm thái tử phi, cả người tê dại: "Loại chuyện này đừng có mang ra đùa, hơn nữa ta chưa từng nghe nói nữ tử hay ca nhi có thể làm Hoàng đế."
Cậu cảm thấy không chỉ các đại thần sẽ phản đối, mà ngay cả bản thân mình cũng khó chấp nhận nổi.
"Trước kia nữ tử với ca nhi có thể vào nhà xưởng sao? Có thể đọc sách biết chữ, làm hiệu trưởng, làm xưởng trưởng sao? Chẳng lẽ em không nghĩ tới, Hoàng đế năng lực không bằng một phần vạn của Hoàng hậu, vậy mà chỉ vì là nam nhân, liền được ngồi vào ngôi cao chí tôn, còn Hoàng hậu thì chỉ có thể mượn danh nghĩa của Hoàng đế để xử lý chính sự. Như vậy có công bằng không?" Cố Thanh Nam hỏi.
Bạch Kim Thời cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, đến mức đầu cũng đau lên: "Tuy ta cảm thấy không có khả năng, nhưng nếu tổ mẫu thật muốn làm Hoàng đế, ta nhất định sẽ đứng về phía bà. Có điều chuyện thái tử ta chưa từng nghĩ tới. Dù sao còn có nhiều hoàng tử xuất sắc, ta chỉ là cháu ngoại, bà sẽ không truyền ngôi cho ta."
"Truyền hay không thì để sau hãy nói, trước tiên cứ làm tốt việc bà ấy giao đã." Cố Thanh Nam sợ Bạch Kim Thời áp lực quá lớn, liền nói, "Chúng ta cứ làm tốt bổn phận, những việc phía sau thì xem Hoàng hậu an bài thế nào."
Cố Thanh Nam cảm thấy từ khi Bạch Kim Thời nhận thân với Hoàng hậu, cuộc sống bọn họ như mở sang trang mới, ôm được cái đùi vững chắc. Sớm biết thế này, lúc trước đã không tốn công đưa Thần Ngư cho Hoàng thượng làm gì, trực tiếp ôm đùi Hoàng hậu còn hơn.
Việc Bạch Kim Thời theo Hoàng hậu lên triều gây không ít chấn động. Không chỉ là theo cùng, mà cậu còn được Hoàng hậu phong chức quan. Tuy chức không lớn, chỉ là một tiểu quan như hạt mè, nhưng cậu là ca nhi! Một ca nhi sao có thể làm quan?
Có người đoán, Hoàng hậu đây là đang chuẩn bị truyền ngôi cho tam hoàng tử. Hiện tại Hoàng hậu lấy danh nghĩa thay mặt Hoàng thượng xử lý triều chính, nhưng bên ngoài vẫn xưng Hoàng thượng là hoàng đế. Bà làm vậy, chẳng lẽ là định để cái tên tam hoàng tử phế vật đó làm hoàng đế hữu danh vô thực, còn lại để Bạch Kim Thời quản lý triều chính?
Nếu chỉ là như vậy, bọn họ kỳ thật cũng không quá phản đối. Nhưng Hoàng hậu lại phong quan cho Bạch Kim Thời, chuyện này đã chạm tới điểm mấu chốt của bọn họ.
Không ít đại thần đề nghị rằng Bạch Kim Thời có thể theo lên triều, nhưng không được có chức quan.
Cũng có người trực tiếp chất vấn: "Ngài là ca nhi, nơi này có phải chỗ ngài nên tới không?"
"Tổ tông quy củ không thể phá, ca nhi sao có thể làm quan? Một kẻ trong hậu trạch, nên về nhà bế con thì hơn, đừng tới đây chen vào chuyện của nam nhân."
Bạch Kim Thời nghe không ít những lời phản đối như vậy, cậu tự hỏi, năm đó Hoàng hậu có phải cũng từng nghe những lời tương tự? Vậy bà đã làm cách nào kiên định vượt qua?
Cậu nghĩ, rõ ràng hiện tại người quản lý triều chính là Hoàng hậu, Hoàng thượng chỉ là vị vua hữu danh vô thực. Vì sao như vậy thì có thể chấp nhận, còn nếu Hoàng hậu phế đi Hoàng thượng rồi tự mình ngồi lên ngôi vị kia, thì nhất định sẽ bị phản đối?
Rõ ràng đều là một chuyện. Có lẽ bọn họ không phải thật sự khinh thường cậu, mà là sợ hãi. Sợ một ca nhi như cậu trở nên mạnh mẽ, sợ cậu lấy thân phận ca nhi mà vượt lên đầu đám nam nhân này.
Nghĩ thông suốt điểm ấy rồi, Bạch Kim Thời càng thêm kiên định đứng tại chỗ. Hoàng hậu đưa mắt nhìn cậu, trong mắt có tán thưởng. Nếu Bạch Kim Thời không chịu nổi chút sóng gió này, thì bà có bồi dưỡng thêm cũng vô dụng.
Hoàng hậu dùng giọng điệu nhẹ nhàng đáp lại những người phản đối: "Nó chỉ là tới hỗ trợ ghi chép thôi, các ngươi nhìn xem, có cần thiết hoảng hốt như vậy không? Dù sao cũng là huyết mạch hoàng thất, đều là người một nhà, theo lên triều có sao đâu."
Lại có người định tiếp tục phản đối, nhưng đều bị đám người phe Hoàng hậu chuyển chủ đề sang chuyện khác. Hoàng hậu liếc nhìn mấy vị lão thần: "Năm nay lại có hạn hán, lũ lụt cũng nhiều, đại sự chờ giải quyết chất đống. Các ngươi lại đặt hết tinh lực vào một ca nhi? Nếu các ngươi không muốn đứng cùng một chỗ với ca nhi, vậy cứ lui về đi."
Triều đình hiện nay phần lớn đều là người của Hoàng hậu, binh quyền cũng nằm trong tay bà. Còn lại một bộ phận là các lão thần ngay thẳng, không theo ai, vẫn còn mong Hoàng thượng có thể quay lại chấp chính. Nếu bọn họ cũng rời đi, triều đình sợ rằng thật sự đại loạn.
Cũng có kẻ đầu óc cứng ngắc, lớn tiếng tuyên bố: nếu Hoàng hậu một mực làm theo ý mình sẽ tự sát tại điện. Sau đó, hắn thật sự bị mấy tên thái giám khiêng lên, lao vào cột trụ. Đụng vài cái đã choáng váng, kêu không ra tiếng, suýt nữa ngất đi.
Bọn họ chỉ có thể tự trấn an trong lòng: cậu chỉ là một ca nhi, thì làm được quan gì chứ. Nói không chừng qua vài ngày, nếu không ai đuổi, thì chính cậu cũng không chịu nổi áp lực mà tự rời đi. Chứ quan của Bạch Kim Thời cứ như vậy được giữ lại.
Cậu trên triều cũng không mở miệng, chỉ chuyên tâm ghi chép lại những điều các đại thần cùng Hoàng hậu nói. Mấy ngày như vậy, cậu đã học được không ít điều.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro