Chương 89

Vị trí Thái tử trước nay chưa từng có ca nhi đảm đương, nhưng ngôi vị Hoàng thượng cũng chưa từng có nữ nhân ngồi qua. Nay Hoàng hậu đã trở thành nữ đế, nếu lúc này đưa ra ý kiến phản đối, chỉ sợ sẽ chuốc lấy họa sát thân.

Gần đây đã có không ít người bị nữ đế cách chức, hơn nữa đều là những vị lão thần, xem ra nữ đế đã bắt đầu bồi dưỡng người mới.

Sau khi nữ đế đăng cơ, vừa trải qua hai trận chiến tranh, lập tức lập Thái tử, rồi lại khai khoa cử. Lần này khoa cử còn phá lệ, cho phép cả nữ tử lẫn ca nhi tham gia. Tuy có hạn chế số lượng tham dự, nhưng thân phận thì rộng mở, ngay cả nữ tử nhà thương nhân cũng có thể thi, đề thi giống với nam tử, quy tắc thi cử cũng giống nhau, trường thi cũng đặt chung, không phân biệt.

Không ít đại thần trong lòng đều bất mãn. Nữ đế trước thì lập ca nhi làm Thái tử, sau lại cho nữ tử và ca nhi làm quan, chẳng lẽ tương lai thiên hạ này sẽ biến thành thế giới của nữ tử và ca nhi?

Thế nhưng địa vị nữ đế hiện nay không còn ai có thể lay chuyển, hơn nữa Cố Thanh Nam - vị thần tiên kia - lại còn cam tâm tình nguyện làm Thái tử phi. Ai ai cũng biết Cố Thanh Nam có bản lĩnh làm mưa làm gió, người phàm làm sao có thể chống lại thần tiên, quân địch mười mấy vạn còn không đấu nổi, huống chi bọn họ?

Những người từng bị Cố Thanh Nam nguyền rủa hiện giờ đều đã chết. Tuy rằng có kẻ là bị hù chết, có người thì do nữ đế âm thầm xử lý, mục đích đều là để cho mọi người tin tưởng, lời nguyền rủa của Cố Thanh Nam thực sự có hiệu quả sát thương.

Điều này ngay cả Cố Thanh Nam cũng không biết. Ngày đó hắn chỉ tiện tay múa mấy cái kết ấn thủ thế cho có, múa xong rồi cũng quên luôn mình nguyền rủa ai, tự nhiên cũng không để tâm những người kia sống chết ra sao.

Lần này khoa cử vừa mở, đã có không ít nữ tử và ca nhi tham gia, Bạch Kim Thời còn cổ vũ công nhân trong nhà xưởng đi thi.

Trước kia, chỉ những nhà có điều kiện mới dạy nữ tử và ca nhi đọc sách viết chữ, nhưng mấy năm gần đây tình hình đã khác. Các nhà xưởng đều mở trường dạy học, không phân biệt giới tính, chỉ cần là công nhân hoặc con cái công nhân thì đều có thể đi học.

Thế nhưng Bạch Kim Thời phát hiện, số người thực sự đi thi lại không nhiều. Sau khi hỏi nguyên do, mới biết phần lớn là do họ không có tự tin. Mà nguyên nhân không có tự tin, lại bắt nguồn từ chính thầy giáo của họ.

Thầy giáo nói rằng nữ tử và ca nhi thì thôi đừng xem náo nhiệt làm gì, làm quan là chuyện của nam nhân, các người chen chân vào không nổi. Có người dù thông minh, tạm thời trong kỳ thi có thể vượt lên trước, nhưng chẳng qua là vì nam hài tử còn chưa thông thạo. Đợi qua vài năm, các nam tử đó ắt sẽ vượt mặt. Hơn nữa, quan trường là nơi đấu đá, lừa gạt nhau, các người chen không nổi, lại còn có thể liên lụy đến gia đình.

Dưới đủ loại đả kích và uy hiếp, đám ca nhi và nữ tử kia liền nảy sinh tâm lý chùn bước. Bạch Kim Thời không ngờ những lão sư ấy lại có thể làm ra loại chuyện này, cậu gọi tất cả lên chất vấn, "Cùng một lời nói, sao các ngươi không dùng để đả kích nam tử, mà chỉ chuyên môn nói với ca nhi và nữ tử?"

Những người này đối với Bạch Kim Thời tràn đầy khinh thường, "Nếu bản thân họ đủ kiên cường thì sẽ không bị những lời như vậy đả kích."

"Thật sao?" Bạch Kim Thời cười lạnh, "Ta nói các ngươi học vấn không ra gì, không bằng đám ca nhi và nữ tử ấy, đừng tưởng hiện tại còn có thể làm lão sư dạy người ta, qua vài năm nữa đầu óc các ngươi cũng thoái hoá, nói còn không rõ, ngu xuẩn vô cùng."

Bạch Kim Thời ở bên Cố Thanh Nam đã lâu, khẩu khí cũng bị ảnh hưởng không ít, nói thẳng vào mặt bọn họ.

Quả nhiên, mấy người kia nghe xong liền giận tím mặt: "Ngươi dựa vào đâu nói chúng ta không bằng nữ tử và ca nhi?!"

Bạch Kim Thời làm ra vẻ kinh ngạc nhìn họ: "Thì các ngươi vừa mới nói rồi đó, nếu bản thân đủ kiên cường thì sẽ không bị những lời này đả kích. Vậy sao giờ các ngươi lại tức giận đến thế?"

Sau đó, Bạch Kim Thời gọi Cố Nhị Ngũ tới: "Cố Nhị Ngũ, giao cho ngươi một nhiệm vụ, phái vài người tới đây, về sau mỗi ngày lặp lại mấy lời vừa rồi ta nói với bọn họ một lần."

"Chúng ta là phu tử do Cố đại nhân bổ nhiệm, ngươi không thể đối xử với chúng ta như vậy!" Bọn họ ngay từ đầu đã không coi trọng Bạch Kim Thời, chỉ vì cậu là ca nhi.

"Ta là thái tử, Cố đại nhân là thái tử phi của ta. Các ngươi nghe huynh ấy, không nghe ta?" Bạch Kim Thời cười khẽ nhìn bọn họ, "Nếu các ngươi không muốn dạy, thì không cần tiếp tục ở lại trường học, ta sẽ tìm người khác thay thế. Nhưng việc mỗi ngày bị lặp lại lời đả kích này thì sẽ không thay đổi. Cố Nhị Ngũ, sắp xếp người theo dõi, mỗi ngày ít nhất phải đả kích một lần, cho phép tự do phát huy."

Bạch Kim Thời mỉm cười nhìn bọn họ: "Ta đây là đang rèn luyện các ngươi, ta thấy các ngươi vẫn chưa đủ kiên cường. Con người phải qua nhiều rèn luyện mới có thể trưởng thành."

Sau khi đổi toàn bộ lão sư, Bạch Kim Thời còn thêm một quy định: không được phân biệt đối xử giữa các học sinh, càng không được vô cớ chèn ép.

Cậu còn cổ vũ trong trường học, đặc biệt khuyến khích nữ tử và ca nhi: bất luận kỳ thi lần này khó dễ thế nào, đều nên thử một lần, dù thi không đậu thì trải nghiệm cũng đáng quý.

Được Bạch Kim Thời cổ vũ, không ít nữ tử và ca nhi đã ghi danh dự thi.

Nữ đế lần này tổ chức khoa cử xem như một lần thử nghiệm. Tuy rằng giới hạn số lượng báo danh, nhưng thiết lập này vốn là để xem thế gian liệu có đủ nữ tử và ca nhi có chí khí, dám cạnh tranh với nam tử hay không.

Các quan viên trong triều đều hiểu rõ đây là một thử nghiệm của nữ đế, nhưng bọn họ cho rằng chỉ cần lần này nữ tử và ca nhi ít người đỗ, hoặc không có ai đỗ, nữ đế sẽ tự hiểu ra rằng nữ tử và ca nhi bất tài, không thể đảm đương trọng trách. Khi đó, họ chỉ cần khuyên vài câu, nữ đế ắt sẽ từ bỏ ý định này.

Ngày thi, bà đặc biệt cử Bạch Kim Thời đến giám thị, lý do là lo ngại các giám khảo khác sẽ cố tình làm khó nữ tử và ca nhi. Có cậu ở đó giám sát, mới tránh được chuyện không công bằng phát sinh.

Bạch Kim Thời khi còn đọc sách từng nghĩ nếu mình cũng có thể tham gia khoa cử như nam tử thì tốt biết bao. Nhưng ý nghĩ ấy chỉ vừa lóe lên, cậu liền tự dập tắt, bởi cậu là ca nhi, đến vận mệnh bản thân còn không làm chủ được, làm sao có thể thay đổi cả thế giới này?

Chính là điều khiến cậu không ngờ tới chính là thế giới này đã thay đổi, ca nhi cũng có thể tham gia khoa cử khảo thí, mà cậu lại còn biến thành giám khảo.

Nhìn những nữ tử và ca nhi tới dự khoa cử lần này, Bạch Kim Thời không nhịn được mà thầm cổ vũ cho bọn họ.

Nhưng một số quan viên khác thì lại nghĩ khảo thí không tiện làm khó, vậy lúc chấm bài vẫn có cơ hội ra tay.

Bạch Kim Thời không trực tiếp tham gia chấm bài, nhưng nữ đế đã chuyển toàn bộ bài thi vào cung, đích thân giám sát việc chấm thi. Bà không nhúng tay vào việc chấm điểm, nhưng tất cả bài thi đều được đóng thành sách, che tên thí sinh lại, bad ngồi giám thị bên cạnh, để đề phòng có người cố ý nhìn lén tên họ.

Đám giám khảo thầm nghĩ: cho dù như vậy thì sao, bọn họ vẫn có thể nhận ra đâu là bài thi của nữ tử hoặc ca nhi. Trong mắt họ, nữ tử và ca nhi đều là những người không phóng khoáng, không thể viết ra loại văn chương khí khái được. Hơn nữa chữ viết nhất định sẽ thanh tú, họ cứ chọn những bài có bút pháp thô cuồng thì sẽ không sai, chắc chắn là của nam tử.

Khi chấm bài, bọn họ còn cười cợt những bài thi mà họ cho là của nữ tử hoặc ca nhi.

Kết quả, đến khi công bố thành tích lại phát hiện Trạng nguyên lần này là một nữ tử! Những nữ tử và ca nhi khác tuy bị giám khảo chèn ép, xếp hạng bị đẩy xuống không ít, nhưng cũng có không ít người vượt qua được mức trúng tuyển.

Khi nữ Trạng nguyên đi trên phố, Bạch Kim Thời ôm Tiên Nhi đi cùng để ngắm nhìn. Tiên Nhi thấy nữ Trạng nguyên khí phách hiên ngang, liền chỉ vào nàng nói: "A cha, sau này lớn lên con cũng muốn uy phong giống nàng ấy!"

Bạch Kim Thời xoa đầu bé, nhớ tới lúc trước Tiên Nhi chỉ thích chỉ vào người nào xinh đẹp rồi nói sau này lớn lên cũng muốn trở nên xinh đẹp như thế, thậm chí còn từng nói muốn làm một phu lang hiền dịu, ở nhà giúp chồng dạy con.

Lúc đó Bạch Kim Thời nghe xong, liền hỏi bé là nghe ai nói vậy. Hỏi ra mới biết, thì ra là nha hoàn, vú nuôi, bà tử xung quanh hắn đều vô tình ảnh hưởng đến Tiên Nhi, cũng không phải họ cố ý, mà bởi từ nhỏ họ đã chịu giáo dục như vậy, chính bản thân họ cũng không biết mình đã sớm bị thuần hóa theo tư tưởng cũ.

Từ sau đó, Bạch Kim Thời liền gọi riêng đám người hầu này lại bắt học tập, cũng định đổi hết người hầu quanh Tiên Nhi.

Cố Thanh Nam nói: "Con là tiểu nam tử hán rồi, phải biết tự lo cho mình, không cần người khác hầu hạ."

Bạch Kim Thời có chút lo lắng: "Con còn nhỏ như vậy, có thể tự lo liệu tốt cho bản thân sao?"

"Trong nhà giặt đồ, nấu cơm, quét dọn đã có người làm rồi, phần còn lại đều là những việc con nó có thể tự làm được."

Cố Thanh Nam nói với Tiên Nhi: "Sau này mỗi ngày con phải tự rửa mặt, mặc quần áo, chải đầu. Quần áo bẩn không giặt được thì ôm đưa cho phòng giặt. Ăn cơm thì ăn cùng chúng ta, được không?"

Tiên Nhi gật đầu: "Dạ!"

Từ đó về sau, tính cách của Tiên Nhi thay đổi rất nhiều, độc lập và nỗ lực hơn hẳn. Không còn suốt ngày mơ mộng chuyện làm hiền thê lương mẫu nữa.

Lần này khảo thí, nữ tử cùng ca nhi tổng cộng có mười người trúng tuyển, Bạch Kim Thời nghĩ thầm cuối cùng cũng có thể bịt miệng không ít đại thần, ai ngờ bọn họ lại nói số lượng ca nhi cùng nữ tử thi đậu không bằng nam tử, khiến Bạch Kim Thời tức đến phát điên.

Nhưng nữ đế rất nhanh đã cho bọn họ một đòn phản kích: "Năm nay chỉ thiết lập chỉ tiêu tuyển chọn cho nữ tử và ca nhi, sang năm chỉ tiêu đó sẽ dành riêng cho nam tử. Nếu sang năm nam tử không có mười người thi đậu, thì chứng minh nam tử không bằng nữ tử và ca nhi. Hơn nữa, đời sau toàn bộ giám khảo và người chấm bài sẽ do nữ tử và ca nhi đảm nhiệm."

Lời này vừa nói ra, cả triều ồ lên. Không ít người phản đối, nói nữ tử và ca nhi sẽ mang thù trả oán. Nữ đế hỏi ngược lại: "Tại sao lại trả thù? Chẳng lẽ các ngươi thừa nhận, kỳ khảo thí lần này không công bằng với nữ tử và ca nhi?"

Một câu ấy khiến mọi người cứng họng, á khẩu không trả lời được.

Chờ buổi thượng triều kết thúc, nữ hoàng giữ Bạch Kim Thời lại hỏi chuyện riêng: "Chuyện lần này, với ngươi có gợi mở gì không? Nếu là để ngươi quản lý đất nước này, ngươi sẽ làm thế nào?"

Bạch Kim Thời biết bà đang hỏi chuyện khoa cử và việc cho nữ tử cùng ca nhi làm quan, bèn đáp: "Nếu là thần quản lý quốc gia này, nhất định sẽ để cho tất cả nữ tử và ca nhi giống như nam tử, được đối đãi bình đẳng, được hưởng mọi quyền lợi nên có."

"Hồ đồ." Nữ hoàng lắc đầu, "Chỉ cần cho đám nam nhân kia một chút hy vọng, bọn họ sẽ lập tức đè ép ca nhi và nữ tử, khiến chúng ta vĩnh viễn không thể chạm đến quyền lực. Còn ngươi, khó khăn lắm mới có được quyền lợi này, lại muốn chia cho đám nam nhân chỗ tốt? Chẳng lẽ ngươi đã quên trước kia bọn họ chèn ép ngươi thế nào?"

"Trẫm muốn là về sau chỉ có nữ tử và ca nhi có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, chỉ có nữ tử và ca nhi có thể vào triều làm quan. Nếu ngươi không làm được điều này, thì chức Thái tử này ngươi cũng không cần làm, trẫm sẽ truyền cho người khác."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro