Chương 32

Cố Thanh Nam sợ cậu lại tiếp tục rơi vào trạng thái ủ rũ, lập tức lấy giấy bút ra viết thư, "Ngươi biết nhà hắn ở đâu không?"

Bạch Kim Thời vừa nghe thấy câu đây là nhà cậu, ai cũng không thể đuổi ngươi đi, đặc biệt kiên định. Thấy hắn viết thư cũng không tránh né mình, còn để cùng thương lượng nội dung, trong lòng càng thêm yên ổn.

"Ta không nhớ rõ địa chỉ, nhưng biết tên cha mẹ hắn."

"Không sao, phái người mang thư tới kinh thành, hỏi một vòng là biết. Cố Thanh Nam viết xong thư, hắn cẩn thận hong khô nét mực rồi mới phong kín lại, "Giờ thì có thể yên tâm ngủ một giấc rồi chứ?"

Bạch Kim Thời gật đầu một cái thật mạnh, như thể vừa trút được tảng đá nặng trong lòng, rửa mặt liền lên giường nằm.

Cố Thanh Nam lúc này cũng nhẹ nhàng thở ra. Trấn an xong tiểu đội hữu, về sau làm nhiệm vụ mới thuận lợi được. Hắn vừa nắm xuống được một lát, đã thấy Bạch Kim Thời bỗng dưng ngồi bật dậy.

"Hử? Còn chuyện gì nữa sao?" Cố Thanh Nam hỏi.

"Hôm nay ở ngoài đường có người thấy ta và Thừa Vinh nói chuyện, ngày mai nhất định toàn huyện thành sẽ đồn ầm lên...." Bạch Kim Thời rũ mắt nhìn xuống, cảm thấy đời này của mình không có ngày nào yên ổn, "Với ngươi cũng không tốt, ảnh hưởng thanh danh. Hay là ta vẫn nên rời đi thì hơn."

"Không cần phải trốn tránh, nếu có người nhiều lời, ta sẽ bắt hắn lại phạt. Ta đường đường là huyện lệnh, còn để người chịu uất ức ư?" Cố Thanh Nam đưa tay xoa đầu cậu, "Yên tâm ngủ, sau này có chuyện gì đều có ta ở đây. Đừng giữ một mình trong lòng rồi nghĩ lung tung."

Trước đây, khi Bạch Kim Thời mới được đón về phủ công chúa, cậu từng cho rằng mình đã có nhà, nhưng nơi đó dù xa hoa đến đâu, ăn ngon mặc đẹp đến mấy, cũng không thể khiến lòng cậu yên ổn. Từ khi gặp được Cố Thanh Nam mới thật sự hiểu, nhà và phòng ở không giống nhau, mà người ở bên cạnh mình là ai.

............

Ngày hôm sau, Cố Thanh Nam gọi người thu dọn một gian khách phòng sạch sẽ, khóa cửa cẩn thận, cách giờ sẽ đưa cơm canh cho Thừa Vinh. Dù sao cha người ta cũng là quan lớn, sau này tới đón người mà thấy con bị nhốt ở phòng củi, chưa chắc sẽ không trở mặt. Một câu nói của phụ thân Thừa Vinh cũng có thể khiến hắn mất chức huyện lệnh.

Thừa Vinh vừa nhìn thấy hắn, vẻ mặt liền đầy ai oán, như thể hắn chính là kẻ chia uyên rẽ tình thúy.

Cố Thanh Nam: "Ngươi đừng nhìn ta như vậy, cậu ấy không thích ngươi, đừng tự mình đa tình nữa."

"Không thể nào." Thừa Vinh lắc đầu, đắm chìm trong thế giới riêng của mình, "Y rõ ràng rất yêu ta. Lúc ta đến phủ công chúa, y đi ngang qua ta, còn quay đầu lại nhìn. Là yêu từ cái nhìn đầu tiên, sau này càng là yêu đến phát cuồng, mới có thể nhân lúc ta uống say, hạ dược ta để được đến với ta."

Núp ở ngoài cửa sổ nghe lén, Bạch Kim Thời lập tức sởn tóc gáy, cậu còn không nhớ rõ mình quay đầu lại nhìn Thừa Vinh lúc nào, "Điên rồi, thật sự điên rồi."

Cố Thanh Nam nhân lúc Thừa Vinh lải nhải, từ trong ngực móc ra một cái gương giơ lên nhắm ngay giữa mặt Thừa Vinh.

"Ngươi làm gì vậy?" Thừa Vinh khó hiểu, "Ngươi cũng cảm thấy ta bị yêu quái nhập? Ta nói đều là thật mà, kính chiếu yêu cũng vô dụng thôi."

"Không phải kính chiếu yêu, chỉ là cái gương bình thường." Cố Thanh Nam nâng gương hướng về phía hắn, "Là để ngươi soi, nhìn rõ chính mình."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro